Trương huynh mặt liền biến sắc, liền nghe quanh người truyền tới một tiếng vang thật lớn, quay đầu nhìn lại, đã phát hiện Lưu huynh không ngờ lại bị đạo kim sắc kiếm quang mới vừa rồi ấy một kiếm đánh bay đi mấy trượng xa.
- Các hạ là người nào? Bọn ta chẳng qua là đi ngang qua, mọi người nước giếng không phạm nước sông, vì vậy dừng tay ở đây, như thế nào?
Trương huynh tâm tư thay đổi thật nhanh, trên người đối phương hiển nhiên có bảo vật che giấu tự thân tu vi, khiến cho Trương huynh không cách nào dò xét được Lục Bình sâu cạn thế nào. Nhưng chỉ dựa vào một kiếm liền đẩy lui đồng bạn hợp tác có tu vi tương đương cùng mình, xem ra thực lực của đối phương chỉ sợ cũng không yếu hơn so với phe mình bao nhiêu.
Trương huynh trong lúc nói chuyện người đã lui trở về bên người Lưu huynh. Hai người liên thủ hướng bên ngoài đảo nhỏ thối lui, hiển nhiên mới vừa rồi một kiếm kia của Lục Bình đã khiến cho đối phương sinh lòng kiêng kỵ, không muốn cùng Lục Bình dây dưa nhiều làm gì.
Nguyên bản Lục Bình cũng không có ý định nhiều chuyện. Hai người này mặc dù là đoán đan tầng bảy tu vi, nhưng chân chính thực lực hiển nhiên quá kém. Nếu Lục Bình chống lại một người trong đó, tự nhiên có chút nắm chắc tất thắng, nhưng nếu là hai người liên thủ, Lục Bình liền không phải là đối thủ rồi.
Hai người thấy Lục Bình không hề đuổi theo nữa, trong lòng Trương huynh càng nhận định đối phương cũng đã kiêng kỵ hai người mình. Ở trong Vẫn Lạc đại quần đảo bị Vạn Độc Thương Khung Bích bao trùm này, tu sĩ đối chiến thường phải xem không chỉ tự thân tu vi thực lực, mà còn có độc vụ vô biên ở chung quanh này, ngoài ra còn có nguy hiểm tùy thời tùy khắc núp ở trong độc vụ.
Ngay tại lúc này, hai mắt Lục Bình phảng phất thoáng qua một đạo sắc thái khó hiểu, tựa hồ hạ định quyết tâm gì đó. Trong lúc Trương huynh cùng Lưu huynh hai người đang muốn ẩn vào hôi vụ vô biên kia, Kim Lân kiếm của Lục Bình đột nhiên kim quang đại phóng, kiếm khí đầy trời đâm rách hôi vụ trở cách, ở trong ánh mắt khiếp sợ của Trương huynh cùng Lưu huynh, đã đem hai người này lần nữa quấn vào trong kiếm quang.
Lưu huynh cùng Trương huynh kinh sợ chồng chất, không ngờ Lục Bình lại dám lấy một địch hai, đối hai người xuất thủ trước.
- Cuồng vọng!
Trương huynh cất một tiếng quát chói tai, phi châm quanh quẩn bay lượn quanh người lần nữa biến mất không thấy đâu, cũng đối với kiếm quang chẳng thèm để ý gì.
Mà Lưu huynh ở một bên cũng đem hai đạo ánh sáng quanh quẩn trước người đẩy hướng ra phía ngoài. Hai đạo ánh sáng phảng phất hai con nhện tung hoành dạo bước, trong nháy mắt liền ở trước thân của hai người dệt thành một đạo quang võng to lớn, đem hai người bảo hộ ở bên trong lưới.
"Tranh tranh tranh", tiếng sắt thép va chạm vào nhau truyền tới. Kim Lân kiếm kiếm quang đâm vào trên quang võng rồi lại bị nhất nhất văng ra. Nhưng ánh sáng lóe lên quang võng biến thành ảm đạm, phảng phất tùy thời đều đứt đoạn vậy.
Lưu huynh khống chế hai đạo tinh quang bốn phía bay lượn, hết sức đem chỗ bị Kim Lân kiếm quang phá cho ánh sáng mỏng manh đi cố gắng tu phục lại, trên mặt tái nhợt hiện đầy từng tầng mồ hôi mịn.
Mà ở một bên kia, Lục Bình tại thời điểm phi châm quanh người Trương huynh đột nhiên biến mất, cũng theo đó biến mất ở trong độc vụ màu xám tro.
Trong ánh mắt Trương huynh không ngừng tản ra sắc thái màu đỏ thắm, hướng độc vật bốn phía mà nhìn.
Ở trong Vạn Độc Thương Khung Bích nơi này, thần niệm của tu sĩ bị hạn chế cực lớn. Hơn nữa trên người của Lục Bình mặc một bộ Thạch khôi giáp cực kỳ thần kỳ, càng làm cho thần niệm của người khác không cách nào nắm bắt được. Cho nên, Trương huynh không thể làm gì khác hơn là vận dụng đồng thuật thần thông của mình, hy vọng có thể ở trong độc vụ bị bắt được hành tung của Lục Bình.
Nhưng lần này Trương huynh đã phải thất vọng. Mặc cho hắn vận dụng mục quang thần thông của hắn như thế nào, vẫn thủy chung không cách nào nhận ra được vị trí của Lục Bình ở trong độc vụ nơi này.
Chỉ chốc lát sau, Trương huynh thần sắc âm trầm đột nhiên nghĩ ra cái gì, thấp giọng nói:
- Không xong, hắn đây là đang cố ý lôi kéo bọn ta, sợ rằng người này đã phát hiện trên người bọn ta không đủ ích độc đan dược, không thể thời gian dài dừng lại ở chỗ này. Một khi dược hiệu của đan dược qua đi, bằng vào tu vi của ta và ngươi, ở trong Vạn Độc Thương Khung Bích nơi này chống đỡ không được thời gian bao lâu, sợ rằng đến lúc đó sẽ mặc cho người khác làm thịt.
Lưu huynh thần sắc hoảng hốt, nói:
- Vậy phải làm thế nào, hay là chúng ta trước tiên lui đi thôi!
Trương huynh nhìn Lưu huynh một cái giống như nhìn một loại ngu ngốc. Đối phương hiển nhiên chính là không muốn hai người rút đi! Nhưng y vẫn bất đắc dĩ nói:
- Vừa đánh vừa lui, nhất định không thể khiến cho người này đeo bám theo.
Hai người nói xong, thân hình liền nhanh chóng hướng Vạn Độc Thương Khung Bích phương hướng thối lui.
Nhưng không đợi hai người xoay người, Lục Bình đã không biết lúc nào chuyển đến sau lưng hai người, một chùm kiếm quang màu vàng đột nhiên từ sau lưng hai người giảo sát tới.
Trương huynh sắc mặt thay đổi biến đổi, xoay người lại từ trong trữ vật pháp khí lấy ra một thanh đại tán, tay phải giương tán cốt hướng ra phía ngoài chống lên, một cái đại tán (dù lớn) nhất thời ngăn lại toàn bộ kiếm quang giảo sát mà đến. Sau đó hai người liền hợp lực hướng phương hướng kiếm quang tung người vọt tới.
Lục Bình nhìn thanh đại tán này, trên mặt ngược lại có vẻ rất kinh ngạc. Hiển nhiên thanh đại tán này có phòng thủ cường độ nằm ngoài ý liệu của Lục Bình.
Bất quá Lục Bình lúc này cũng không có vẻ khổ sở bao nhiêu, bởi vì điều hắn cần làm chẳng qua là đem hai người kéo giữ ở chỗ này là được, căn bản không cần phải hướng về phía thanh đại tán này đánh cuồng đánh mạnh gì.
Lục Bình thần sắc vừa động, đột nhiên nhớ tới trên người còn có một vật, ở Vẫn Lạc đại quần đảo là địa vực kỳ lạ bực này có lẽ nó có thể phát huy ra một ít hiệu quả khiến cho người ta bất ngờ cũng nói không chừng.
Lục Bình vừa dùng Kim Lân kiếm hết sức trì hoãn bước chân phá vòng vây của hai người, vừa sờ lên trên Hoàng Kim ốc mang ở trước ngực. Một ngọc hoàn sau đó đã bị Lục Bình cầm trong tay, chẳng qua là ở phía trên của cái ngọc hoàn trong suốt lung linh này, thỉnh thoảng có một hai đóa hỏa diễm màu đen đang lập lòe lóe lên.
Cái ngọc hoàn này chính là Hỏa hoàn trong Băng Hỏa Song Hoàn năm đó Lục Bình giao cho Thanh Loan điểu Lục Cầm nhi. Đáng tiếc Lục Bình cũng không có công pháp dùng để ngự sử bộ pháp bảo này, hơn nữa cũng không có đặc thù bảo cấm để đề thăng bộ pháp bảo này, vì vậy chỉ có thể dùng mỗi một món thiên địa kỳ vật tới trợ giúp thao túng đôi ngọc hoàn này. Bộ pháp bảo này cũng chỉ ngưng luyện một đạo bảo cấm ở mỗi cái, không cách nào đề thăng tiếp được nữa.
Bây giờ Lục Cầm nhi tu vi đã đến đoán đan tầng hai điên phong, trên người cũng đã có phong hỏa song luân mà Trần Luyện vì nó luyện chế làm pháp bảo vừa tay. Vì vậy, băng hỏa ngọc hoàn liền không còn nhìn vào trong mắt nữa.
Chẳng qua là bây giờ Lục Bình lại đột nhiên nhớ lại Hắc Ngục Độc Hỏa ngưng luyện ở trong một ngọc hoàn trong đó.
Hắc Ngục Độc Hỏa chính là một loại hỏa chủng có uy lực rất lớn trong thiên địa kỳ hỏa, nhưng dưới tình huống bình thường loại độc hỏa này nếu mang đi đối phó đoán đan hậu kỳ tu sĩ căn bản không cách nào tạo thành tổn thương. Tuy vậy, ở Vẫn Lạc đại quần đảo là loại đặc thù địa vực này, không thể nói chính xác tác dụng của nó ra sao.
Ngọc hoàn ngưng luyện Hắc Ngục Độc Hỏa hỏa chủng mới vừa lộ ra, trong hỏa hoàn liền nhất thời nhảy lên một tia lửa màu đen.
Nhưng tia lửa này sau khi nhảy ra liền cũng không cần trở về trong ngọc hoàn nữa. Bốn phía, độc vụ màu đen phảng phất như con Thao Thiết (thượng cổ quái thú ăn tạp, ăn đủ mọi thứ trên đời) đánh hơi được thức ăn ngon, rối rít hướng tia lửa màu đen tụ tập tới. Hỏa hoa nguyên bản bị hỏa chủng hấp dẫn, muốn lần nữa trở về ngọc hoàn, đột nhiên treo đứng ở giữa không trung, ngừng lay động.
Trong lúc độc vụ hội tụ tới, tia lửa lớn chừng hạt đậu đột nhiên kịch liệt khiêu động, hơn nữa thế lửa càng lúc càng lớn, ngọc hoàn trôi lơ lửng ở phía dưới tia lửa lúc này cũng lay động theo.
Lục Bình tay trái hướng ngọc hoàn vỗ một cái, một hỏa chủng màu đen nhất thời từ trong ngọc hoàn nhảy ra ngoài, chính là Hắc Ngục Độc Hỏa lúc trước hắn đã ngưng luyện đến trong ngọc hoàn.
Sau khi Hắc Ngục Độc Hỏa hỏa chủng từ ngọc hoàn đi ra, một tia lửa màu đen lúc nãy dừng lại ở ngoài đã trong phút chốc trở lại vào trong hỏa chủng. Hắc Ngục Độc Hỏa hỏa diễm chợt nảy lên, độc vụ chung quanh hơn trăm trượng lập tức phảng phất bị triệu hoán tới vậy, rối rít hướng hỏa chủng tụ tập. Hỏa chủng lúc trước lớn chừng quả đấm thế lửa đột nhiên căng phồng, sau khi thoát khỏi sự khống chế của chân nguyên Lục Bình, đã tăng vọt trở thành một hỏa cầu màu đen lớn chừng một trượng.
Đang ngăn chống Kim Lân kiếm của Lục Bình rất chật vật hòng phá vòng vây, hai người thấy độc vụ chung quanh phảng phất như gió nổi mây vần vậy vị trí của Lục Bình hội tụ lại, Lưu huynh thần sắc chấn động lên, vui vẻ nói:
- Tên kia chết chắc, không ngờ lại hội tụ nồng hậu độc vụ như vậy. Hắn cho là mình là ai chứ? Giao đạo nhân sao, có thể khống chế được nhiều độc vụ như vậy sao?
Trương huynh thần sắc đầu tiên là buông lỏng, nhưng thiên tính cẩn thận khiến hắn vẫn vận lên thần thông trong hai mắt, cố sức hướng độc vụ đen nhánh như mực đó mà nhìn.
Trong sương mù đen nhánh tựa hồ có một đạo hắc sắc ảnh tử đang nhảy nhót. Cái bóng mỗi khi nhảy lên một lần, Trương huynh đều có một loại cảm giác kinh hãi đảm chiến.
Nhiều năm phiêu lưu giữa sinh tử, dự cảm có được khiến cho Trương huynh hết sức khống chế lại sự kinh khủng trong lòng, gấp giọng nói:
- Không tốt, đi mau!
Lưu huynh mặc dù còn đang kinh ngạc, nhưng hắn đối với Trương huynh luôn luôn tín nhiệm, nghe vậy cũng theo ở sau lưng Trương huynh mà phóng đi.
Nhưng lúc này cũng đã chậm, độc vụ lúc trước hội tụ nồng đậm đột nhiên rung chuyển, ngay sau đó độc vụ ở trong ánh mắt sợ hãi của hai người, phô thiên cái địa từ bốn phương tám hướng về phía hai người hội tụ tới.
Trương huynh chống lên cái dù lớn rũ xuống từng màn mưa, hết sức ngăn cản độc vụ đánh vào, chân nguyên trong cơ thể giống như nước chảy khi vỡ đê vậy, ào ào tuôn ra, sắc mặt của Trương huynh nhanh chóng trở nên tái nhợt.
- Lưu huynh, mau giúp ta một cánh tay!
Lưu huynh nghe vậy vội vàng đưa tay cầm ở trên cán dù, một cỗ chân nguyên rót vào trong đó, nhất thời hóa giải Trương huynh chân nguyên tiêu tán.
Nhưng hảo cảnh không dài, trong lúc độc vụ đem hai người đoàn đoàn vây ở trung ương, một cỗ hỏa diễm màu đen giống như u linh đột nhiên từ trong hắc vụ lao ra, bám trên đại tán đang rũ xuống màn mưa, kịch liệt bốc cháy.
Tiếng "Xuy xuy" bên tai không dứt, ở trong ánh mắt kinh hoàng thất thố của hai người, chẳng những đại tán vũ mạc từ từ bị đốt diệt, ngay chính bản thể của đại tán cũng từ từ bị hắc hỏa ăn mòn.
- Trương huynh!
Lưu huynh trong ánh mắt nhờ giúp đỡ mang theo một tia tuyệt vọng:
- Ích độc đan dược hiệu của chúng ta sắp hết!
Trương huynh lúc trước một mực dùng hết sức ngăn cản độc vụ cùng hắc hỏa xâm nhập, một mực không phát hiện độc hỏa màu đen cùng độc vụ này chẳng những ăn mòn chân nguyên trong cơ thể, ngay cả ích độc hiệu lực tích chứa trong cơ thể cũng bị loại độc hỏa quỷ dị này không ngừng ăn mòn mất đi hiệu lực cực nhanh.
Trên mặt của Trương huynh hiện ra một tia quyết tuyệt, đột nhiên ngoan thanh hướng về phía có Lục Bình chửi mắng:
- Các hạ đuổi tận giết tuyệt như vậy, hai người bọn ta cho dù là liều mạng tự bạo cũng quyết không để cho ngươi yên ổn!
Ngôn ngữ của Trương huynh khiến cho Lục Bình trong lúc nhất thời có chút do dự. Hắn có thể nghe ra là Trương huynh không nói ngoa. Nếu là thật sự ép gấp quá, một khi họ tự bạo, coi như Lục Bình may mắn tránh thoát, chỉ sợ cũng không thể có được cái gì tốt trên người của hai kẻ kia. Vậy thì hắn cố tình trì hoãn hai người ở đây còn có ý nghĩa gì?
Nhưng Trương huynh không ngờ tới là, ngôn ngữ của mình cũng khiến cho Lưu huynh phía sau hắn nguyên bản mặt đã kinh hoảng thất sắc càng thêm tái nhợt. Một tia âm độc đột nhiên từ trên mặt thoáng qua, song chưởng chợt vỗ vào sau lưng của Trương huynh.
Trương huynh dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, không đợi xoay người chất vấn, một cỗ lực mạnh mẽ từ phía sau lưng vọt tới, cả người đã không tự chủ được hướng phương hướng Lục Bình bay đi.
Trương huynh lúc này đã lòng tràn đầy tuyệt vọng, vạn lần không ngờ tới kẻ đồng bạn cùng mình hợp tác lại ở thời điểm khẩn yếu trước mắt này hạ thủ sau lưng.
- Ta còn có vợ con, Trương huynh, xin lỗi!
Lưu huynh thấy Trương huynh bị mình đánh bay đi, quả nhiên hấp dẫn sự chú ý của đối phương, vì vậy hướng hai đạo thanh quang xoay tròn quanh mình chỉ một cái. Thanh quang nhất thời hướng một phương hướng nổ tung lên, đem độc vụ màu đen nổ tạo ra một cái lối đi. Lưu huynh bất chấp bổn mệnh pháp bảo tự nổ tung mang tới thương thế, chúi đầu động vào trong thông đạo, hướng ra phía ngoài bay cực nhanh.
- Hảo, hảo, nếu đã như vậy, vậy thì ai cũng đừng có mong tốt hơn!
“Khách lạp” một tiếng trong trẻo vang lên, ngay sau đó chính là "Phốc xuy" một tiếng trầm muộn, Trương huynh liên tiếp tự bể nát kim đan, làm sụp tâm hạch không gian, chân nguyên cả người trên dưới tràn vào trong huyết mạch, một thân huyết dịch cấp tốc lưu động, mạch máu đỏ tươi dữ tợn phồng lên lộ ra ở trên da toàn thân, cả người nhìn qua phảng phất như mới từ huyết trì mò đi ra vậy.
Tự bạo!
Một đoán đan hậu kỳ tu sĩ tự bạo uy lực bao lớn?
Ngay tại lúc này, một đạo kim quang lần nữa chợt lóe lên rồi biến mất, cho dù độc vụ nồng đậm đen nhánh như vậy cũng không cách nào ngăn che đạo kim quang sáng chói này.
Kiếm thuật đại thần thông!
Ở trong ánh mắt tuyệt vọng Trương huynh, đại tán nguyên bản bị độc vụ hắc hỏa ăn mòn đang đứng ở lằn rang sắp hỏng này nhất thời bị đánh vỡ. Hắc vụ độc hỏa mãnh liệt kéo tới, một tiếng hét thảm vang lên rồi ngưng bặt, Trương huynh chưa tới kịp tự bạo trong chớp mắt liền hóa thành một vũng độc thủy hướng trên mặt biển nhỏ xuống.