Dĩ nhiên, điều kiện để cho mười đại môn phái nhượng bộ, các nơi linh quáng chi mạch khác ở Hàn Băng đảo đều không hề thuộc phạm vi bên trong đại hình linh quáng của băng sơn đáy vực nữa, mà là do các phái tự tay khống chế. Nếu là như vậy, Hàn Băng đảo thật ra đã nằm trong tay của mười đại môn phái rồi. Những thế lực khác chỉ có thể sai phái tu sĩ tham dự khai thác linh quáng ở băng sơn đáy vực, nhưng không có quyền lực khám tra ở Hàn Băng đảo.
Sáu món bảo vật bay ra ngày đó, Chân Linh phái nhất phương lấy được một món thiên địa linh vật cùng hai món thiên địa kỳ vật. Lục Bình từ trong tay của Thủy Vô Hoàn giành lại một đoàn quang hoa chính là một món thiên địa kỳ vật. Huyền Sâm chân nhân lúc ấy nhìn ra cơ hội rất mau, lúc sáu món bảo vật bay ra ngoài, thì nắm trúng trong đó một món thiên địa linh vật có phẩm cấp cao nhất. Ông ta cùng Ngọc Kiếm phái đoán đan hậu kỳ tu sĩ liên thủ giành được một món Băng Huyễn thạch đạt tới địa cấp hạ phẩm linh vật.
Bởi vì giành lại những bảo vật này cũng không phải là công lao của một nhà Chân Linh phái. Vì vậy, cuối cùng những bảo vật này đều giao vào trong tay của Liễu Thiên Linh lão tổ phân phối. Lục Bình không biết bốn môn phái sẽ phân ba loại bảo vật này như thế nào. Bất quá xem ra Băng Huyễn thạch kia lão sư của mình nhất định sẽ để lại trong phái, bất quá những thứ này cũng không cần hắn bận tâm lo liệu.
Lục Bình mình mặc dù bị Thủy Vô Hoàn đánh trọng thương, nhưng cũng không đả thương nguyên khí. Lại thêm lão sư Liễu Thiên Linh lão tổ kịp thời xuất thủ cứu trợ, cùng hắn những năm này lục tục sử dụng Kim Kiên đan, khiến cho nhục thân của hắn có cường độ vượt xa tu sĩ bình thường, vì vậy khôi phục năng lực cũng cực mạnh.
Sau khi Lục Bình đem tự thân thương thế khôi phục đến chín mười phần, liền tìm thời gian rảnh rỗi, lần nữa lặng lẽ lẻn đến ngoại vi của băng sơn đáy vực rìa ngoài Hàn Băng đảo kia. Sau khi hắn thấy chung quanh không người, tay phải đang nắm chặt chậm rãi mở ra, mặt băng đang khép kín theo tay phải của hắn cũng chậm rãi tách ra theo. Đường hầm băng mà hắn mở ra lúc trước xuất ở trước mặt.
Một đường xuyên qua đạo đường hầm băng tuyết quanh co gấp khúc này, Lục Bình cẩn thận xuyên qua khu vực tràn ngập Huyền Băng sát, lần nữa đi tới chỗ đáy đường hầm lúc trước đã mở ra. Sau khi đem Đại Bảo từ trong linh thú đại phóng ra, hắn đang muốn chuẩn bị tiếp tục mở ra đường hầm, sắc mặt đột nhiên biến đổi. “Thủy Mạc Chân Cương” hướng ra phía ngoài cấp tốc bắn tới, liền nghe được “đinh” một tiếng chấn động trong trẻo. Ngay sau đó, chính là một thanh âm của trọng vật rơi xuống đất truyền tới.
Lúc Lục Bình xoay người nhìn, đúng dịp thấy một "người" có vóc người thon gầy sắc mặt tái nhợt bị hộ thân cương khí của hắn bắn rơi ra đất. Thấy hắn xoay người lại, gương mặt của kẻ này hung sắc dị thường. Trong tay quơ múa một thanh phảng phất chủy thủ giống như băng nhận hướng về phía hắn nhe răng toét miệng hăm dọa, rồi sau đó hướng vào lớp băng nằm xoài ra. Toàn thân kẻ này nhất thời hóa thành trong suốt, cùng một màu sắc với lớp băng bốn phía, biến mất không thấy đâu nữa.
Lục Bình thần sắc ngưng trọng, trong hai mắt thanh quang lóe lên, tay trái đột nhiên đưa ra hướng bên người đẩy một cái, ánh sáng màu u lam phảng phất một đạo sóng nhỏ hướng ra phía ngoài đánh mạnh. “Phanh” một tiếng, vách băng bên trái truyền tới một tiếng chấn động, vô số mảnh vụn băng tuôn rơi. Người có khuôn mặt tái nhợt lần nữa hiện ra thân hình, đã bị Lục Bình mạnh mẽ chèn chặt ở trên vách băng.
- Tu La?
Lục Bình nhìn người trước mắt, ngưng thanh hỏi.
Người trước mắt nhìn Lục Bình diện lộ vẻ sợ hãi, liều mạng giãy giụa, lại không thoát ra khỏi bàn tay khống chế của hắn.
Lục Bình thấy người này chẳng qua chỉ là giãy giụa, thế mà hết đợt hàn khí này đến đợt hàn khí khác liều mạng thấm hướng vào trong chân nguyên của hắn, tuy nhiên lại không ảnh hưởng tới hắn chút nào. Đối với câu hỏi của hắn không chút nào cảm ứng, Lục Bình không khỏi có chút kỳ quái, Tu La trước mắt này có thực lực không hề dưới đoán đan sơ kỳ tu sĩ. Chẳng lẽ đây là Tu La không có thần trí?
Tu La giãy giụa hồi lâu, thấy không cách nào tránh thoát, thân thể lại lần nữa trở nên trong suốt. Lục Bình cho “Tam Thanh Chân Đồng” phát động, đã nhìn thấy không ngờ thân thể của tên Tu La này lại hướng trong vách băng lún sâu vào.
Băng độn?
Lục Bình có chút hứng thú nhìn Tu La trước mắt, luồng chân nguyên màu xanh nhạt nhất thời biến thành một dải chân nguyên, đem một đường vách băng trước mắt phá vỡ, đem Tu La toan tính bỏ chạy ở lớp băng tầng tầng quấn quanh.
Một tầng tiếng kêu sợ hãi truyền tới, phảng phất như dã thú gào thét. Trong hai mắt của Lục Bình, lúc này thấy gương mặt Tu La hoảng hốt khi bị chân nguyên đái quấn quanh, không ngừng há mồm kêu gào, nhưng thủy chung không làm gì được chân nguyên đái màu xanh da trời quấn quanh người của nó.
Hai tay của Lục Bình vừa thu lại, băng độn thuật cùng thuật ẩn thân của Tu La toàn bộ bị phá đi, lần nữa bị hắn kéo trở lại trong đường hầm.
Con Tu La này cả người không một tia linh lực ba động, khó trách lúc trước Thương Hải tông cùng Hải Diễm môn đệ tử đã lặng yên không tiếng động bị chết bởi tay của Tu La.
Con Tu La này mỗi một lần xuất thủ giãy giụa, đều mang một tầng máu tanh sát khí, mà loại sát khí này không ngờ lại cùng Huyền Băng sát mà hắn thu thập lúc trước lại có chút tương tự.
Chẳng lẽ Tu La tu luyện chính là loại thiên địa kỳ vật phảng phất một loại sát khí này? Mà đám Băng Tu La này đi tới Hàn Băng đảo chẳng lẽ xem trọng chính là các loại sát khí kỳ vật băng chúc tính ẩn giấu dưới tuyết đọng hàn băng ngàn vạn năm này?
Trong đầu óc của Lục Bình ý niệm phân tạp, nhưng trong tay của hắn cũng không dám có chút buông lỏng. Từng tầng chân nguyên đái màu xanh da trời đem Tu La bao phủ ở trong đó, ý đồ bắt sống nó.
Chỉ chốc lát sau, Tu La tựa hồ đã phát giác ý định của Lục Bình, cũng ý thức được bây giờ giãy giụa đã không có chỗ dùng, làn da vốn là tái nhợt cơ hồ trong suốt của nó đột nhiên biến thành lam đen. Hai mắt Tu La dữ tợn nhìn hắn, gương mặt tỏ vẻ điên cuồng.
Lục Bình thầm nhủ không xong, kim quang trong tay chợt lóe, liền đâm xuyên qua tâm tạng của Tu La. Sắc mặt của Tu La hiện ra vẻ không cam lòng, da màu lam đen mới vừa bắt đầu bạc màu, toàn bộ thi thể của Tu La liền nổ tung vỡ bể tan tành.
Lục Bình sớm có chuẩn bị, hai tay đã hợp lại, một đạo chân nguyên tráo màu xanh nhạt đã đem thi thể Tu La bao phủ trước. Một tiếng nổ trầm muộn truyền tới, thi thân của Tu La lúc nổ tung tỏa ra uy lực khiến cho toàn bộ chân nguyên tráo từng trận hoảng đãng. Thân hình của Lục Bình cũng lung lay theo mấy cái, cuối cùng vẫn đem chân nguyên tráo ổn định trở lại.
Lục Bình đem chân nguyên tráo triệt tiêu đi, một cỗ hàn khí lạnh lẽo mang theo một cỗ sát khí máu tanh lập tức tràn ngập đường hầm hàn băng này. Ngay sau đó, chúng phảng phất như bị hàn băng bốn phía hấp thu, biến mất không thấy đâu nữa. Bởi vì lúc trước Tu La tự bạo, chấn động chân nguyên trong cơ thể, lại thêm cổ hàn khí kia đánh vào, Lục Bình không khỏi liên tiếp ho khan, bấy giờ mới từ từ hoãn lại khí.
May nhờ Lục Bình phản ứng kịp thời, hạ thủ trước khi Tu La tự bạo, đem nó đánh chết trước, nếu không cho dù hắn có thể ở trong lúc Tu La tự bạo không tổn hao gì, sợ rằng uy lực tự bạo bực này cũng dẫn đến các phái tu sĩ rối rít chạy tới tra xét. Khi ấy, linh tài quáng mạch mà hắn phát hiện, thậm chí dưới đất còn có thể tồn tại linh mạch có thể lập tức không thuộc về hắn nữa.
Cho dù như vậy, sau khi thi thân của Tu La tự bạo, uy lực mặc dù giảm đi rất nhiều, bất quá vẫn có thể dẫn tới những tu sĩ khác cảnh giác. Dù sao trên đảo bây giờ có tới mười hai vị pháp tướng lão tổ. Bất đắc dĩ, Lục Bình chỉ đành phải vận dụng tự thân chân nguyên phối hợp hộ thân cương khí, tạo thành một chân nguyên tráo to lớn, đem thi thân của Tu La toàn bộ bao lại, như vậy mới chỉ có một tiếng nổ trầm muộn truyền ra.
Lúc này thi thân của Tu La đã nổ nát bấy, bất quá lại trở thành những mảnh vụn băng văng vỡ đầy đất. Lục Bình ở trong đó tìm được thanh đoản kiếm trong tay của Tu La, phảng phất như một loại băng lăng, mới phát hiện băng lăng này lại là một món nhị đẳng linh tài.
Lục Bình ở thời điểm bị tập kích bất ngờ, rõ ràng có thể cảm giác được thanh băng nhận trong tay Tu La này có uy lực không dưới một loại pháp bảo. Chẳng lẽ Tu La này còn có thể khiến cho linh tài trực tiếp có uy lực lên tới mức pháp bảo?
Lục Bình cảm thấy buồn cười, xoạt một cái tìm trong đám toái băng vỡ nát đầy đất đó, thấy không có phát hiện gì nữa, lúc này mới lại lần nữa đi trở về đáy đường hầm, chuẩn bị đem đường hầm này đả thông.
Lúc này, Lục Bình cách mặt đất đã chỉ còn lại có khoảng cách ba mươi lăm trượng. Đại Bảo cũng không kịp nhớ ở trong quá trình khai tạc vách băng bốn phía rải rác xuất hiện các loại linh tài gì. Chẳng qua là nó đứng ở cạnh Lục Bình, nhìn hắn thi triển pháp thuật đem đường hầm hướng mặt đất dần dần mở xuống.
"Rắc rắc" một tiếng, tiếp theo một tầng băng cứng cuối cùng ở trước mặt của Lục Bình vỡ vụn, lộ ra mặt đất màu xám, một cổ linh khí nồng đặc phả vào mặt của hắn cùng Đại Bảo.
Quả nhiên là có linh mạch tồn tại, hơn nữa còn là một cái tiểu hình linh mạch!
Không cần Lục Bình phân phó, Đại Bảo đã thoắt một cái độn vào trong lòng đất màu xám đó.
Lục Bình tiếp tục thi triển pháp thuật, đem đường hầm nơi này tiếp tục khuếch đại thành một tòa băng thất. Bởi vì những thứ hàn băng này trải qua hơn ngàn thậm chí vạn năm tích áp, khi hắn khai ích ra một chỗ băng thất mấy trượng này, cho dù là chân nguyên của hắn hùng hậu, cũng hơi có chút không chịu nổi.
Bất quá ở trong quá trình khai ích băng thất, hắn cũng đã phát hiện không ít linh tài. Tuy nói đại đa số trong chúng là trung hạ cấp linh tài, Lục Bình cũng đem dồn đống lại một chỗ, chờ Đại Bảo sau khi từ lòng đất đi ra, tự nhiên sẽ đem nhưng thứ đồ này thu nạp.
Nhưng chờ khi Lục Bình đem băng thất khai ích xong, Đại Bảo vẫn còn chưa từ lòng đất chui ra. Hắn không khỏi có chút lo lắng, đi tới vị trí lúc trước Đại Bảo chui vào mặt đất, xòe bàn tay ra vỗ vỗ trên mặt đất một cái, một cổ lam quang theo bàn tay hắn thấm vào mặt đất.
Sau một lúc lâu, Đại Bảo quả nhiên từ mặt đất nảy đi ra. Lục Bình đã nhìn thấy hai mắt Đại Bảo phát ra ánh sáng lấp liếng như giặc, và đối phương ngay cả linh tài chất đống ở trong băng thất kia ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, bước nhanh về phía hắn, kêu loạn một trận "chi chi", hiển nhiên phấn khởi dị thường.
Lục Bình diện sắc vui mừng, chỉ thấy Đại Bảo từ trong trữ đại vật dưới cổ lấy ra hai viên vi hình tụ linh châu. Hắn cười ha ha vỗ vỗ đầu của Đại Bảo tỏ vẻ khích lệ. Đại Bảo kêu loạn hai tiếng, tiếp tục lấy đồ từ trong trữ đại vật ra. Hắn cũng có chút kinh ngạc, chẳng lẽ trong lòng đất Đại Bảo còn phát hiện cái bảo vật gì?
Sau đó Lục Bình lại nhìn thứ mà Đại Bảo lần nữa lấy ra, có chút kinh nghi bất định.
Trên mặt đất xếp thật chỉnh tề năm viên thượng phẩm linh thạch!
Thượng phẩm linh thạch, ý nghĩa như thế nào?
Ý nghĩa nơi này chẳng những có một cái tiểu hình linh mạch, hơn nữa còn có một ngôi trung hình linh quáng!
Trung hình linh quáng, điều này sao có thể?
Ngay cả Lục Bình cũng lộ ra vẻ khó có thể tin, nhưng linh thạch trên mặt đất lại thật thật tại tại nói cho hắn biết, đây chính là một tòa trung hình linh quáng. Bởi vì có thể dựng dục ra thượng phẩm linh thạch, ít nhất cũng phải là một cái trung hình linh mạch. Mà tiểu hình linh mạch lúc trước cũng có thể chứng minh rằng, một khi dưới đất có linh quáng, như vậy không phải là vi hình linh quáng, mà chính là trung hình linh quáng. Bây giờ rất hiển nhiên, đây là một tòa trung hình linh quáng đã không thể nghi ngờ.
Lục Bình hao phí rất nhiều cố gắng mới đem tâm cảnh của mình từ gợn sóng bất định bình phục trở lại. Hắn tĩnh tâm lại, suy tư chốc lát, thấy việc đầu tiên và khẩn yếu nhất chính là đem chỗ trung hình linh quáng này bí mật bảo vệ. Sau đó đem tin tức nơi đây báo cho lão sư, nghĩ biện pháp độc chiếm chỗ trung hình linh quáng này.
Độc chiếm một tòa trung hình linh quáng a! Chuyện này ở Bắc Hải chỉ có Huyền Linh phái một mình chiếm làm của riêng một cái trung hình linh quáng thôi. Nếu là Chân Linh phái cũng có thể như vậy, như vậy bổn phái vượt qua Huyền Linh phái trở thành Bắc Hải Đệ nhất đại phái chỉ còn dư lại vấn đề thời gian.
Bất quá trước khi đem việc này báo cáo lên lão sư, hắn dù sao cũng phải trước hết đem đồ tốt ở chỗ này thâu tóm một phen mới xứng đáng với công sức bỏ ra!
Lục Bình không khỏi bật cười hăng hắc.
***
- Liễu Thiên Linh, ngươi đừng có được voi đòi tiên. Bản thân lần trước mặc dù thua một chiêu ở trong tay ngươi, nhưng Chân Linh phái ngươi lần này ở Hàn Băng đảo chiếm tiện nghi cũng đủ nhiều. Thật chẳng lẽ lại cho rằng là Phùng mỗ ta sợ ngươi như người khác sao?
Bên trong một tòa Băng Tuyết điện đường ở Băng sơn đáy vực, mười hai vị lão tổ của Bắc Hải các phái, gia tộc ngồi thành hình vòng tròn. Bên ngoài còn lại là đoán đan hậu kỳ tu sĩ các phái, giờ phút này họ cũng đều há to miệng nhìn mười hai vị lão tổ trước mặt đang dùng lưỡi làm thương dùng môi mà chiến. Mà điều khiến cho bọn họ trợn mắt hốc mồm chính là Huyền Linh phái Phùng Hư Đạo lão tổ tức giận nói ra lời nói này.
Phùng Hư Đạo lão tổ không ngờ lại ở trong tay của Liễu Thiên Linh thua một chiêu. Đây là chuyện phát sinh vào thời điểm nào vậy? Đây chính là một đại sự chấn động Bắc Hải tu luyện giới nha!
Chẳng những là đoán đan hậu kỳ tu sĩ các phái trong điện đường, mà còn có hai người xếp ngồi trong hàng pháp tướng lão tổ cũng gương mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Phùng Hư Đạo này cũng thật là xui xẻo, thua ở trong tay của Khương Thiên Lâm thì thôi. Bây giờ lại thua ở trong tay của Liễu Thiên Linh. Xem ra đối với hai vợ chồng nhà này, y một người cũng đánh không lại.
Bất quá Liễu Thiên Linh này khi nào mà biến thành lợi hại như vậy? Năm đó Bắc Hải tu luyện giới, Khương Thiên Lâm cùng Phùng Hư Đạo hiệu xưng "Bắc Hải song tử". Liễu Thiên Linh này mặc dù cũng danh tiếng hiển hách, nhưng cùng hai người này so sánh, ít nhiều vẫn còn có chút chênh lệch. Sau khi Khương Thiên Lâm lên cấp pháp tướng kỳ đánh bại Phùng Hư Đạo thì thôi. Lần này Liễu Thiên Linh nhanh như vậy lên cấp pháp tướng, vốn cũng đã làm Bắc Hải các phái rất kinh dị, đồng thời cũng âm thầm hy vọng, hy vọng rằng Liễu Thiên Linh cũng không có kim đan phẩm cấp cao bao nhiêu để thành tựu pháp tướng.
Mà bây giờ đây hết thảy hy vọng tựa hồ tan vỡ. Bởi vì Phùng Hư Đạo năm đó mặc dù chỉ là thành tựu thất phẩm kim đan, nhưng hắn tích lũy đã đủ, lại dung hợp thiên địa linh vật là hai phần thiên cấp hạ phẩm linh vật. Vì vậy, sau khi lên cấp pháp tướng kỳ, thật ra thì thực lực thậm chí vượt qua không ít pháp tướng sơ kỳ tu sĩ, thế mà vẫn bại dưới tay Liễu Thiên Linh!
Vậy làm sao có thể đủ, nàng rốt cuộc ẩn giấu cái gì? Hoặc là nói Chân Linh phái ẩn giấu cái gì? Trong lúc nhất thời lão tổ của các đại môn phái nhìn về phía Liễu Thiên Linh lão tổ với ánh mắt đều mang theo ý vị tham cứu.
Ngoài việc đồng thời kinh ngạc giống đoán đan hậu kỳ tu sĩ các phái ra, hai vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ đi theo của Huyền Linh phái còn chợt hiểu ra một chuyện: Phùng Hư Đạo sư huynh đi tới Hàn Băng đảo mấy ngày nay tâm tình một mực rất kém, động một chút là cáu kỉnh la mắng đệ tử trong phái. Thì ra là nguyên nhân như vậy!
Liễu Thiên Linh lão tổ nhìn những lão tổ chung quanh trong ánh mắt không ngờ lại mang theo một tia cùng cừu địch nhìn về phía mình, biết đây là Phùng Hư Đạo không tiếc tự tiết lộ chuyện xấu của mình nhằm tạm thời đem Chân Linh phái cô lập: Khương Thiên Lâm cùng Liễu Thiên Linh cường thế đã khiến cho Bắc Hải các phái chán ghét và đề phòng!
Quả nhiên, Thủy Yên các Thương Ly lão tổ ở một bên mở miệng nói trước:
- Phùng đạo hữu nói không sai. Chân Linh phái của ngươi chẳng những chiếm cứ một cái tiểu hình linh quáng chi mạch duy nhất trên Hàn Băng đảo. Lần trước thiên địa linh vật trân quý nhất là Băng Huyễn thạch sợ rằng bây giờ cũng ở trong tay của đạo hữu rồi. Lần này cái Hàn Ngọc tuyền là ở trong quáng mạch nơi này phát hiện ra thiên địa kỳ vật có phân lượng nhiều nhất, đủ cho hơn hai mươi tu sĩ tu luyện thủy chúc tính công pháp dùng để ngưng luyện hộ thân cương khí. Quý phái vẫn như cũ chiếm cứ năm danh ngạch, nói gì cũng có chút không hợp lý, không thể nói suông được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT