Bị Huyền Băng sát đông thành một hắc băng cầu, Lục Bình ở bên trong cẩn thận nếm trải việc Huyền Băng sát cố gắng chạy dọc theo hộ thân cương khí xâm nhập vào chân nguyên của mình triển hiện ra uy lực. Cái loại hàn khí thấu xương đó làm cho Lục Bình có chút kinh ngạc: không hổ là thiên địa kỳ vật uy lực mạnh mẽ hơn so với Hàn Băng Chân Thủy. Cái này nếu như bị tu sĩ tu luyện băng chúc tính pháp quyết sử dụng để ngưng luyện hộ thân cương khí, thì cương khí hình thành thậm chí không ở dưới Vạn Độc Vẫn Nguyên Sát mà Lục Bình ban đầu sử dụng.
Lục Bình tâm niệm vừa động, một cổ chân nguyên màu xanh nhạt nhất thời chấn động trên hộ thân cương khí. Hắc băng cầu vốn là chắc chắn có thể tương đương so với hàn băng thiên niên nhất thời hóa thành mảnh vụn văng đầy đất.
Đáng tiếc Huyền Băng sát thượng hạng này bởi vì Lục Bình tu luyện pháp quyết có sự khác biệt, nên không thể dùng để dung hợp tầng thứ sáu của hộ thân cương khí. Bất quá Lục Bình cũng đem Thất Bảo Lôi Hồ tế lên, trong lôi hồ hiện giờ thu được băng chúc tính thiên địa kỳ vật chỉ có một loại hàn băng vụ màu trắng. Nếu có thêm Huyền Băng sát này nữa, uy lực tự nhiên tăng thêm một bậc.
Nhìn băng bích trước mắt phún ra từng tia hắc vụ nhè nhẹ, Lục Bình trong lòng chợt cương quyết. Thủy Mạc Chân Cương lần nữa đem tự thân hắn bao phủ, Kim Lân kiếm tung ra một kiếm, liền đem băng bích trước mắt bổ ra một vết nứt. Ngay sau đó, Huyền Băng sát nồng nặc phảng phất một dòng nước đỏ ngầu vỡ đê mãnh liệt tràn tới Lục Bình.
Mặc dù Lục Bình đối với Huyền Băng sát đã có sự hiểu biết rất rõ, nhưng Huyền Băng sát nồng nặc như vậy vọt tới khiến cho hắn hơi biến sắc mặt. Hắn vội đưa tay về phía sau chỉ một cái, đường hầm hàn băng vốn là bị Lục Bình khai ra đó lập tức xuất hiện một tường băng đem đường hầm che lại. Đồng thời, nó cũng đem Huyền Băng sát bao gồm bản thân Lục Bình ngăn ở trong một phiến không gian nhỏ này.
Lục Bình sắc mặt ngưng trọng, Thất Bảo Lôi Hồ dựng trước thân. Miệng hồ mở ra, một cổ lực hút kỳ dị liền đem Huyền Băng sát bốn phía cuồn cuộn không ngừng hấp dẫn đến bên trong lôi hồ.
Theo tiến độ lôi hồ hấp thu Huyền Băng sát càng ngày càng nhiều, bản thân hồ lô có màu vàng kim bây giờ tựa hồ dính vào một tầng hắc tinh sắc nhàn nhạt.
Thất Bảo Lôi Hồ không phải chỉ cần hấp thu thiên địa kỳ vật thì có thể lập tức tăng lên chiến lực của món pháp bảo này. Trong quá trình này nó còn cần Lục Bình dùng chân nguyên uẩn dưỡng mới có thể khiến cho giữa kỳ vật ở trong đó dung hợp lẫn nhau, hoàn toàn hòa nhập vào trong uy lực của bản thân lôi hồ.
Vốn là Lục Bình đối với Thất Bảo Lôi Hồ cũng không để ý nhiều, mặc dù bởi vì sự trân quý của nó mà nạp nhập vào trong tâm hạch không gian, nhưng cho tới nay bởi vì có Nguyên Thần châu là thứ chuyên môn tiêu hao chân nguyên rất lớn để uẩn dưỡng, Lục Bình không còn dư thừa chân nguyên dùng để uẩn dưỡng Thất Bảo lôi hồ. Nhưng khi hắn lên cấp đoán đan trung kỳ, bởi vì Huyền Nguyên Trọng Thủy khiến cho chân nguyên của Lục Bình đột nhiên tăng vọt gấp mấy lần, có dư thừa chân nguyên, không thể không đem Thất Bảo Lôi Hồ uẩn dưỡng một phen, vì nếu bỏ đi thì cũng quá mức lãng phí.
Thất Bảo Lôi Hồ phen này hấp thu kỳ vật như cá kình hút nước, khiến cho toàn bộ Huyền Băng sát trong không gian hàn băng phong bế đó rõ ràng mỏng manh đi một ít. Lục Bình suy nghĩ một chút, lại đem một cái ngọc tinh bình dùng tự thân chân nguyên phong ấn bên ngoài, sau đó tế lên ở trước ngực, thi triển mấy đạo pháp quyết. Từng đạo chân nguyên màu xanh nhạt ở miệng ngọc tinh bình tạo thành một đạo chân nguyên tuyền qua nho nhỏ, đem Huyền Băng sát trong hàn băng huyệt động hút tiến vào lần nữa.
Cứ như vậy, đợi đến khi Lục Bình đem ngọc tinh bình lần nữa chứa đựng đầy đủ xong, thần niệm của hắn tản ra, không ngờ lại phát hiện mình bận rộn nửa ngày, Huyền Băng sát trong toàn bộ không gian bất quá chỉ mỏng đi một phần ba mà thôi.
Lục Bình suy nghĩ một chút, tự nói:
- Thôi vậy! Không phải là mình lấy ít, mà là Huyền Băng sát ở nơi này quá nhiều. Huyền Băng sát còn dư để lại cống hiến cho môn phái. Dù sao bây giờ xem ra nơi này có một tòa băng chúc tính linh tài quáng mạch đã là không thể nghi ngờ, sớm muộn gì cũng giao cho môn phái. Thay vì khiến cho môn phái đến lúc đó phát hiện, còn không bằng mình chủ động báo lên cho thống khoái. Chẳng qua là không biết môn phái lần này sẽ phái vị lão tổ nào tới đây.
Dứt lời, Lục Bình lúc này mới kinh ngạc phát hiện bổn phái có tám vị pháp tướng lão tổ, đến bây giờ hắn đã gặp qua sáu vị, chỉ còn dư lại đạo lữ của Thiên Phàm lão tổ là Thiên Tuyết lão tổ, cùng một vị Thiên Khang lão tổ khác là chưa thấy qua.
Lục Bình nhìn huyền băng không gian bị mình bổ ra đạo kia, cười hắc hắc lại nói:
- Ta cũng muốn nhìn xem một chút coi chỗ hàn băng không gian có thể phong bế Huyền Băng sát này rốt cuộc là có chỗ đặc thù gì.
Vốn là Huyền băng sát bị một tầng Huyền Băng cầu thật dày bao ở bên trong. Thứ thiên niên huyền băng có thể nói là đỉnh cấp linh tài này, bây giờ đã bị Lục Bình một kiếm chém vỡ một phần ba mặt cầu.
Lục Bình xuyên qua Huyền Băng sát vẫn dày đặc như cũ, đi tới chỗ Huyền Băng cầu trên thực tế chỉ có cao bằng một người vốn đã bị vỡ ra đó. Bốn phía, trừ Huyền Băng cầu mơ hồ tản ra ánh sáng màu u lam ra, không có những đặc thù gì khác.
Lục Bình không khỏi có chút tiếc nuối, tiện tay nhặt lên một khối huyền băng bị mình đánh vỡ rơi ra trên đất. Bấy giờ mới thấy Đại Bảo đang nửa bước không rời đi theo sau lưng Lục Bình không ngừng đem huyền băng bị vỡ rơi trên đất đó bỏ vào trong trữ vật đại.
Lục Bình thần sắc ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới Đại Bảo nếu không phải một mực theo sát mình, sợ rằng mới vừa rồi đã sớm bị Huyền Băng sát trùng kích biến thành một con chuột đá.
Bất quá có thể khiến Đại Bảo xem trọng như vậy, huyền băng ắt phải là vật quý trọng bất phàm rồi.
Lục Bình nhặt hàn băng lên, cầm trong tay dùng sức bóp một cái, phát hiện khối huyền băng này chất địa không ngờ lại cứng rắn như thế. Vừa rồi bởi vì Lục Bình mới vừa phát hiện ra Huyền Băng sát, vui sướng trong lòng một kiếm chém vỡ Huyền Băng cầu cũng không để ý đến những thứ này.
Lục Bình hai mắt thanh quang thoáng hiện, khóe miệng đột nhiên lộ ra một vẻ mừng rỡ, ngay sau đó "ha ha" bật cười.
Những thứ huyền băng này không ngờ lại là biến dị linh tài!
Đỉnh cấp biến dị linh tài ý vị như thế nào?
Huyền băng sát là thiên địa kỳ vật, tự nhiên không thể nào khiến cho đỉnh cấp linh tài phát sinh biến dị. Như vậy, thứ khiến cho một Huyền Băng cầu lớn như vậy trở thành nhị đẳng biến dị linh tài, nguyên nhân duy nhất cũng bởi vì nơi này có một thứ bằng chúc tính thiên địa linh vật!
Thiên địa kỳ vật a!
Lục Bình đem toàn bộ Huyền Băng cầu chém vỡ, sau đó cẩn thận kiểm tra những thứ huyền băng bị chém vỡ này. Rốt cục ở trong đó phát hiện một khối nhìn qua cùng những thiên niên huyền băng khác giống nhau như đúc.
Hàn Băng tủy, quả nhiên là loại vật này!
Lục Bình bật cười cảm thấy không ngoài ý liệu. Sau đó hắn lấy ra một cái ngọc tủy hạp, đem loại huyền cấp trung phẩm thiên địa linh vật này bỏ vào trong đó. Sau đó, ngón tay của hắn ở giữa không trung liên tiếp vẽ ra mấy đạo văn lộ phức tạp, chân nguyên màu xanh nhạt theo đó ngưng kết thành một đạo phù lục ở giữa không trung.
Lâm không ngưng phù!
Lục Bình tiện tay hướng ngọc tủy hạp vỗ một cái, đạo phong linh phù từ chân nguyên hình thành này liền in ở trên ngọc tủy hạp.
Thiên niên Huyền Băng cầu bị chém vỡ, Lục Bình suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định đem thu vào toàn bộ. Nếu là lưu lại, tất nhiên sẽ để cho người đoán được hắn có được một món thiên địa linh vật. Lấy địa vị của Lục Bình bây giờ, hắn nếu không phải nguyện giao ra, môn phái tự nhiên cũng không cưỡng bách, nhưng rốt cuộc nhiều hơn một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện.
Đang khi Lục Bình đang muốn tiếp tục hướng vào trong băng tầng tiếp tục thăm dò, thì đột nhiên từng trận tiếng vang ầm ầm truyền tới.
Lục Bình thần sắc ngẩn ra, lúc này hắn thân ở mười mấy trượng sâu dưới lớp băng, thần niệm bị hạn chế lớn, tự nhiên không biết chuyện gì xảy ra. Bất quá từ những đường bị chấn vỡ trên băng bích do Lục Bình khai tạo ra đường hầm băng tuyết mà xét, hiển nhiên loại chấn động uy lực cực kỳ mãnh liệt này nếu không phải là động đất, chính là có cao cấp tu sĩ đấu pháp.
Nghĩ tới đây, Lục Bình làm gì còn có tâm tư dò tìm bảo vật. Dù sao nơi đây trước mắt chỉ có mình hắn phát hiện. Bây giờ chỉ có chờ cho bổn phái pháp tướng lão tổ đến, nhín thời gian thăm dò tiếp cũng không có gì trễ.
Lục Bình lui về phía tường băng trước đó dùng để phong bế Huyền Băng sát, vung hai tay lên, Huyền Băng sát tràn ngập ở đường hầm băng huyệt nhất thời bị Lục Bình đè ép trở vào trong mấy trượng.
Lục Bình nắm lấy thời cơ, lại là một đạo tường băng phong kín ở trước người của mình, đem Huyền Băng sát ngăn cản ở trong đó. Sau đó, hắn liền đánh nát tường băng sau lưng, xoay người men theo đường hầm băng huyệt trở về.
Đợi đến khi Lục Bình từ trong mặt băng nhảy ra, lúc này mới phát giác toàn bộ Hàn Băng đảo đã đắm chìm ở tiếng pháp thuật va chạm nhau đinh tai nhức óc. Cả tòa Hàn Băng đảo tựa hồ cũng đang chấn động. Cách đó không xa, một tòa tiểu Tuyết sơn thậm chí xảy ra tuyết lở, linh khí phiêu tán ở không trung đang kịch liệt chấn động.
Đây không phải là đơn giản cao cấp tu sĩ giữa đấu pháp, này là một đám cao cấp tu sĩ đang hỗn chiến!
Lục Bình trong bụng khiếp sợ, trong lòng tuy tồn tại vô số nghi vấn, nhưng giờ phút này cũng không còn thời gian suy nghĩ nhiều. Dưới chân hắn một đạo lam quang lóe lên, độn thuật tiểu thần thông bị dung hợp cùng với Man Thiên Quá Hải Quyết phát động, tựa hồ như ở trên trời lập tức xuất hiện vô số thân ảnh của Lục Bình. Những thân ảnh này dần dần chuyển đạm, Lục Bình đã sớm không thấy tung tích đâu nữa.
Giờ phút này băng sơn đáy vực đã thành nơi để Bắc Hải Thập Đại môn phái hỗn chiến.
Lục Bình khi bay tới nơi, thấy Chân Linh phái nhất phương tựa hồ đang bị Huyền Linh phái cùng Thủy Yên các, Hải Diễm môn song phương vây công. Mà ở sâu trong băng sơn đáy vực, Huyền Sâm chân nhân cùng mười vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ tựa hồ đang giằng co.
Lục Bình mặc dù trong lòng kỳ quái vì sao phe của bổn phái lại bị Huyền Linh phái cùng Thủy Yên các, Hải Diễm môn liên thủ vậy công. Nhưng lúc này hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, Kim Lân kiếm một kiếm ngang trời, Lục Bình toàn lực xuất thủ, Chân Nguyên Nhất Khí Kiếm Quyết tựa như một thanh kim thông thiên cự kiếm màu vàng, hướng vào trong đám người hỗn chiến bổ tới.
Lục Bình toàn lực một kiếm ở trong cùng cấp tu sĩ có uy lực cường đại đến cỡ nào, khiến cho mười vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ đang giằng co đối mặt với một kiếm này cũng lập tức biến sắc.
- Không thể!
- Hỏng rồi!
- Dừng tay!
...
Trong lúc nhất thời, bất luận là mọi người đang hỗn chiến, hay là tu sĩ đối địch nhau. Bất luận là mấy tu sĩ của phe Chân Linh phái, hay là tu sĩ đối phương, đều đua nhau hướng về phía Lục Bình lớn tiếng hò hét ngăn lại.
Nhưng lúc này cũng đã không còn kịp nữa. Nhìn một kiếm mang ngang trời kia chém xuống, mọi người đang hỗn chiến lại không có người nào xuất thủ ngăn trở, đua nhau tránh đi.
Kiếm mang trong nháy mắt chém nhập vào trong băng tuyết ở đáy vực. Chỉ nghe một tiếng nổ vang, phảng phất một kiếm này của Lục Bình đã đem thứ gì đó chém vỡ nát vậy. Ngay sau đó, trong băng tuyết liền lao ra mấy đạo quang hoa, hướng bốn phía Hàn Băng đảo phi độn đi.
Tình trạng vốn là đang một mực giằng co, mười vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ khi thấy mấy đạo quang hoa phá băng ra, tựa hồ lập tức liền như hỏa tuyến đốt cháy vậy, đua nhau bắt đầu xuất thủ cướp đoạt. Đợi cho những tu sĩ khác phản ứng kịp, thì trong bầu trời đã không còn dư địa cho bọn họ nhúng tay vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT