Thiên Linh sơn hậu sơn hỗn chiến càng ngày càng hấp dẫn nhiều Chân Linh phái tu sĩ âm thầm chú ý. Ở lằn ranh chỗ mọi người đang hỗn chiến, một đạo quang đoàn đột nhiên xuất hiện, chỉ có một tu sĩ tuổi so với Lục Bình không lớn hơn bao nhiêu xuất hiện ở trong quang đoàn.
Tu sĩ xoay phải trái nhìn chung quanh, thấy mọi người đang hỗn chiến, vui vẻ nói:
- Các ngươi tiếp tục, ta bố trí trận pháp đem bọn ngươi vây lại. Ai có bản lãnh thì đơn độc một mình phá trận đi ra. Nếu ai không ngại mất mặt, cũng có thể cùng người khác liên thủ phá trận.
Dứt lời, cũng không để ý tới mọi người đang hỗn chiến, giơ tay chính là mấy loại khí cụ bày trận phóng ra, hướng bốn phía chiến đoàn rơi xuống.
Lục Bình nhìn thấy người này, ngược lại cảm thấy rất thú vị. Trận pháp sư từ trước đến giờ rất ít chính diện tham dự cùng tu sĩ tranh đấu. Người này chẳng những muốn tới chen vào một chân, còn yêu cầu mọi người chờ hắn đem trận pháp bố trí xong cái đã rồi hẵng đánh. Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!
Lục Bình cao giọng cười nói:
- Muốn bày trận cũng có thể, qua trước cửa ải này cái đã, còn phải báo lên tên họ rồi hãy tính.
Dứt lời, một cái ngọc tỷ màu bạc đột nhiên từ trong chiến đoàn bay ra, ở trên trời phồng lớn đến mấy trượng, hướng tu sĩ đang muốn bày trận đập xuống. Ở đáy Ngọc tỷ có khắc hai chữ to "Sơn Băng" cố ý dồi dào. Tu sĩ nhất thời cảm giác phảng phất mình đã bị cái đại ấn này nhắm vào trong vậy, bất luận y tránh theo hướng nào, cũng đều chạy không khỏi một kích này của “Sơn Băng”.
Mọi người đang hỗn chiến tựa hồ cũng đồng ý với cách làm của Lục Bình. Mặc dù Lục Bình ở trong chiến đoàn mọi thời khắc đều bị mọi người vây công, nhưng lúc “Sơn Băng” xuất thủ cũng không gặp phải người khác ngăn trở.
Tu sĩ hú lên quái dị, nói:
- Nhìn Huyền Vi chân nhân ta phá đại ấn này.
Một cái trận bàn phảng phất như một loại sơn xuyên địa hình bị Huyền Vi chân nhân nâng lên thật cao. Sau đó quần áo mà Huyền Vi chân nhân mặc trên người đột nhiên bị linh quang thắp sáng. Quần áo nhất thời lóe lên vô số trận pháp phù văn, cùng trận bàn trong tay y hỗ tương hô ứng.
Trận bàn trong tay Huyền Vi chân nhân bỗng nhiên phồng lớn lên, phảng phất như ở trong Thiên Linh sơn hậu sơn nơi này tái tạo thêm một ngọn núi thật vậy. Đang lúc “Sơn Băng” gào thét đánh xuống, trên mặt đất đột nhiên nứt ra một đạo vực sâu không đáy, muốn đem toàn bộ “Sơn Băng” thôn phệ đi vào.
Huyền Vi chân nhân cười đắc ý nói:
- Ngươi gọi đại ấn này là 'Sơn Băng'. Nhưng bản chân nhân lại gọi đạo trận pháp này là 'Địa Liệt', vừa đúng khắc chế đại ấn của ngươi.
Lục Bình khẽ mỉm cười, đưa tay xa xa chỉ một cái, mắt thấy “Sơn Băng” sẽ bị nuốt mất, đột nhiên ở giữa không trung hơi chậm lại, thân thể từ từ thu nhỏ lại, định hướng vào trong chiến đoàn bay trở về.
Huyền Vi chân nhân quát to một tiếng, nói:
- Còn muốn thu hồi pháp bảo của ngươi hả?! Còn phải xem bản chân nhân có đồng ý hay không.
Địa Liệt đại trận tiếp tục vận chuyển, vực sâu đột nhiên nứt ra đó càng lộ ra vẻ u thâm hơn. Một cổ hấp lực đột nhiên từ trong vực sâu truyền ra, kéo ghì thật chặt "Sơn Băng" đang muốn hướng Lục Bình bay trở về, tựa hồ không đem “Sơn Băng” hàng phục thề không bỏ qua vậy.
Lục Bình ở chiến đoàn trung ương khẽ mỉm cười, tay trái ở giữa không trung làm động tác quào lấy một cái. “Sơn Băng” rung động một trận ở giữa không trung, nhất thời tránh thoát hấp lực của vực sâu, hướng Lục Bình bay trở về. Ngược lại, Huyền Vi chân nhân đang lúc vận toàn lực phát ra một kích, bị Lục Bình hời hợt phá vỡ, chân nguyên dâng trào không chỗ phát tiết, phải cố gắng kìm nén lại, vẻ mặt dương dương đắc ý gượng lại nín chịu đến mức đỏ bừng.
Bất luận như thế nào, Huyền Vi chân nhân đã nhận một kích từ Lục Bình, có tư cách bày trận. Huyền Vi chân nhân do dự hồi lâu, cũng đem mấy món bày trận khí cụ lúc trước bắt đầu bố trí trở lại. Sau đó, y lại thay đổi thành những mấy món khí cụ khác. Nhưng mới vừa cười một cách khoái trá, chuyển một cái lại cảm thấy nhức nhối vô cùng, nói:
- Lần này nhất định phải khiến cho các ngươi biết được Huyền Vi chân nhân ta lợi hại như thế nào. Một người mà muốn phá trận ra sao? Đừng có mơ!
Một bên kia trong chiến đoàn, Lục Bình mới vừa đem “Sơn Băng” thu hồi. Một tu sĩ ở giữa không trung chợt thân hình giống như quỷ mỵ hướng sau lưng Lục Bình náy áp sát tới.
Lục Bình thần niệm bén nhạy đến bực nào, vị tu sĩ này tên là Huyền Thứ, hiển nhiên cùng Huyền Âm chân nhân có liên hệ rất lớn. Người này có thủ đoạn ẩn hình biệt tích rất cao minh. Lúc trước cũng gây ra cho Lục Bình không ít phiền toái. Vị Huyền Thứ chân nhân này có lẽ là bởi vì phong cách tu luyện, cũng không ở chiến đoàn trung ương dừng lại. Nhưng tu sĩ lúc trước dừng lại ở chiến đoàn trung ương, có không ít người khi bị hắn công kích với một loại thủ đoạn quỷ mị, không ngừng bị đuổi ra khỏi chiến đoàn trung ương.
Ngay tại lúc hắn tế lên một thanh đoản kiếm, hướng sau lưng Lục Bình đâm tới, thì đột nhiên bị hoa mắt. Liên tiếp mười tám cái bóng của Lục Bình bỗng xuất hiện ngay trước mặt hắn, ngược lại đem hắn vây vào giữa.
Huyền Thứ chân nhân mặt không đổi sắc. Đoản kiếm bay lượn trong nháy mắt liền đem sáu cái bóng Lục Bình chém thành một vũng nước chảy. Nhưng cuối cùng lại không tìm ra chân thân của Lục Bình.
Ngay sau đó, Huyền Thứ chân nhân liền cảm giác được căng thẳng ở bên hông, một trường tiên đã cuốn quấn lấy hắn. Đoản kiếm trong tay Huyền Thứ chân nhân lập tức hướng trường tiên chém hất đi, nhưng lại không làm gì được trường tiên đang quấn ở bên hông.
- Là thông linh pháp bảo!
Huyền Thứ thật mới vừa có ý nghĩ này trong đầu, một cổ lực lượng cực lớn liền từ trên trường tiên truyền tới. Huyền Thứ chân nhân hết sức muốn khống chế thân thể của mình, nhưng một cổ chân nguyên bá đạo và mạnh mẽ cũng trực tiếp phong bế tu vi của hắn. Đợi đến lúc Huyền Thứ chân nhân thật vất vả tránh thoát sự khống chế của Lục Bình, người đã rơi vào phía bên ngoài nhất của chiến đoàn.
Huyền Thứ chân nhân biết mình đã thua Lục Bình một chiêu. Nhưng hỗn chiến vẫn tiếp tục ở chỗ cũ. Huyền Thứ chân nhân tự nhiên không có đạo lý tự thối lui ra. Hắn nắm chặt thanh đoản kiếm trong tay, hướng về phía Lục Bình nhìn một cái, thân thể nhất thời tung lên, lần nữa gia nhập vào trong chiến đoàn.
Lục Bình mới vừa đánh lui Huyền Thứ chân nhân. Mấy vị tu sĩ bên cạnh nhất thời cảm giác có cơ hội có thể tận dụng, không hẹn mà cùng phát ra đòn công kích mạnh mẽ nhất của tự thân, với ý đồ đánh lui Lục Bình.
Những đòn công kích này tuy uy lực cực lớn, nhưng trong khi công kích lại hữu ý vô ý tránh đi những bộ vị yếu hại của nhau. Lục Bình tâm phân ra nhiều hướng mà sử dụng, lúc này trường tiên mới vừa khống chế xong Huyền Thứ chân nhân, Kim Lân kiếm gào thét hóa thành một đạo kiếm mạc ở trước mặt Lục Bình, đón đỡ toàn bộ mấy đòn công kích của mọi người. Đồng thời, một đạo lôi quang màu tím bao gồm cả một mảnh hỏa lưu tinh đột nhiên bổ vào trên hộ thân cương khí của Lục Bình, rốt сụс đem "Thủy mạc chân cương" cùng lúc nhận chịu mấy loại công kích nện vỡ ra một lỗ hổng.
Huyền Thương chân nhân cất tiếng cười to. Một cây trường thương gào thét hướng hộ thân cương khí vừa bị phá vỡ của Lục Bình đâm tới, dường như rốt cuộc đã tìm được một cơ hội đánh lui Lục Bình vậy.
Nhưng lại thấy Lục Bình vẫn không hoảng hốt không vội vàng y như cũ. Cái bóng một đạo hồ lô ở trước người Lục Bình chợt lóe lên rồi biến mất, ngay sau đó đầu tiên là một đạo vách đá màu màu vàng đất chắn trước người hắn. Trường thương của Huyền Thương chân nhân đâm thẳng vào, ở trên thạch thuẫn đâm một cái lỗ thủng to. Nhưng một mảnh tường băng lại hiện ra ở trước mặt hắn. Đợi đến khi trường thương kích phá tường băng lần nữa, thì uy lực của trường thương đã tiêu ma hầu như không còn gì, đối với mộc thuẫn lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, cũng không thể ra chút sức lực nào nữa.
Ngay tại lúc này, Huyền Thứ chân nhân bị Lục Bình đẩy ra ngoại vi của chiến đoàn lần nữa nhanh chóng phá không bay tới. Một thanh đoản kiếm mang theo hàn khí sâm sâm đâm về phía bả vai của Lục Bình.
Lần này cũng không còn có bình chướng nào ngăn che ở bên người của Lục Bình.
Huyền Thương chân nhân, Huyền Lôi chân nhân cùng Huyền Tinh chân nhân cất tiếng cười to. Trong tiếng cười đều lộ ra vẻ khoái ý nhè nhẹ, tựa hồ rốt сụс đối với việc đem Lục Bình đuổi ra chiến đoàn trung ương rất là hưng phấn. Ngay cả Huyền Thứ chân nhân đang khi bay ở giữa không trung, Lục Bình tựa hồ vẫn phát giác niềm vui sướng toát ra ở trên người của hắn.
Nhưng chuyện xảy ra lần nữa khiến cho mọi người trợn mắt hốc mồm: Huyền Thứ chân nhân đang vọt tới trước hướng đánh Lục Bình, đột nhiên nhanh chóng thối lui trở lại như lúc tới.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Lúc đám ba người Huyền Thương chân nhân nhìn lại, thì phát hiện không biết từ lúc nào, một vết thương trên vai Huyền Thứ chân nhân đã bị phá vỡ. Một vết máu đang rỉ ra từ trên bả vai của hắn.
Huyền Thứ chân nhân ngẩn ngơ, khuôn mặt chăm chăm nhìn Lục Bình hồi lâu, mới nói:
- Ẩn hình chi kiếm!?
Lục Bình khẽ mỉm cười. Thủy U kiếm thân ảnh màu lam ở trước người chợt lóe rồi biến mất.
Tất cả mọi người không khỏi cảm thấy bó tay. Vì để thành công đem Lục ở chiến đoàn trung ương một mực đứng vững vàng đuổi ra một lần, họ thậm chí phải bỏ qua quy củ loạn chiến lúc trước, tiến hành liên thủ đánh bất ngờ một chiêu đối với Lục Bình, nhưng cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.
Đang lúc này, Huyền Vi chân nhân bên ngoài chiến đoàn đột nhiên truyền đến tiếng cười điên cuồng:
- Ha ha! Chư vị, đại trận đã bố trí xong. Phải xem vị kia có bản lãnh có thể đi ra khỏi đại trận này hay không. Chuyện cần phải nói cho xong trước, chỉ có thể từng người đi qua. Người nào muốn mất mặt liên thủ phá trận, bản chân nhân đương nhiên cũng không có cách nào. Bất quá nếu là không phá được, thì ngươi hãy ngoan ngoãn nộp lên mấy phần linh tài có thể dùng để bày trận. Bản chân nhân tự nhiên sẽ thả người ra. Không được nói với ta là trên người không có, đường đường là Chân Linh phái đoán đan trung kỳ tu sĩ mà trên người không có chút hóa sắc nào, nói ra đơn giản chính là làm cho bổn phái mất mặt.
Đang hỗn chiến, mọi người bấy giờ mới phát hiện không biết lúc nào có một đạo màn sáng âm trầm đã đem tất cả mọi người bao phủ vào bên trong.
- Được lắm! Ta tới trước.
Huyền Thương chân nhân liên tiếp đánh bay mấy đạo công kích ngăn trở, sải bước tiến lên, trường thương ở trên trời đột nhiên vẽ ra bảy mươi hai đóa thương hoa to bằng cái chén lớn, chia ra tấn công đánh vào bảy mươi hai chỗ trên đại trận quang mạc. Nhưng một tiếng nổ trầm truyền tới, thế đang đang vọt tới trước của Huyền Thương chân nhân bị một cổ cự lực cứng rắn hất trở lại.
Bay ngược trở về phía sau, Huyền Thương chân nhân liên tiếp chịu mấy đạo công kích thừa dịp cháy nhà hôi của của các tu sĩ khác, khiến cho Huyền Thương chân nhân vốn luôn dũng mãnh vô cùng trong hỗn chiến lần này liền rống giận liên tiếp. Tuy nhiên, do chân nguyên nhất thời không tiếp tế kịp, không thể không liếp tiếp thối lui, một mực thối lui đến lằn ranh của cuộc hỗn chiến, cơ hồ thoát khỏi chiến đoàn mới dừng lại được.
Thấy Huyền Thương chân nhân chật vật như vậy, Huyền Vi chân nhân bên ngoài đại trận càn rỡ cười to, khoái ý vô cùng, khiến cho Huyền Thương chân nhân cắn răng nghiến lợi nhưng không thể làm gì được.
Huyền Thương chân nhân tay không quay trở lại, Huyền Tinh chân nhân cùng Huyền Lôi chân nhân liên tiếp xuất thủ, cũng không một người nào có thể phá trận mà ra. Mọi người lúc này mới nghiêm túc nhìn hướng đại trận có màn sáng màu đen này.
Huyền Trần chân nhân không hổ là tu sĩ thế hệ trước, kiến thức rộng rãi, sau khi liên tiếp hai lần phát động công kích không kết quả, tựa hồ đối với trận pháp cũng nhận thức được chút ít, không khỏi tức miệng mắng to:
- Tên phá của Huyền Vi nhà ngươi, không ngờ lại dùng nhị đẳng linh tài luyện chế khí cụ bố trí trận pháp. Ngươi con mẹ nó là đang khốn giết yêu thú đấy à?
Tiếng cười làm cho người ta tức giận của Huyền Vi chân nhân lần nữa từ ngoài trận truyền vào, nói:
- Huyền Trần sư thúc, lần này tuyệt đối phá không được của đâu. Bất kể như thế nào, mười tám vị đoán đan trung kỳ tu sĩ của bổn phái bị bản chân nhân giam ở chỗ này, nói ra không phải cũng là một chuyện quá mất mặt hay sao?! Huống chi các vị muốn đi ra ngoài vậy thì phải lưu lại cho bản chân nhân vài món đồ tốt. Tin tưởng rằng chư vị sư huynh sư đệ cũng không thể lưu lại chút đồ đồng rách cũ nát phải không phải ạ? Cái này nói không phải chỉ vị tự làm mất mặt mũi mình, dù gì cũng không thể khiến cho người ngoài cảm thấy bổn phái đoán đan trung kỳ tu sĩ đều nghèo nàn như vậy chứ!
Đang khi Huyền Vi chân nhân dương dương đắc ý tự biên tự diễn, không phát hiện được thanh quang chợt lóe lên trong hai mắt của Lục Bình. Thần niệm khổng lồ của hắn ở trong màn sáng trận pháp cẩn thận tìm kiếm cái gì đó.
Ngay sau ấy, Lục Bình phảng phất có phát hiện, thanh quang trong hai mắt nhất thời biến mất không thấy đâu. Kim Lân kiếm nắm trong tay hắn chấn động cả lên, tiếng vang của kiếm ngân nhất thời vang dội toàn bộ không gian trận pháp.
Trong trận hỗn chiến, mọi người nếu muốn đột phá đại trận do Huyền Vi chân nhân bố trí, đầu tiên phải có thực lực từ trong hỗn chiến thoát ra ngoài.
Đám người Huyền Thương chân nhân trước sau đột phá không kết quả. Ánh mắt của mọi người liền quay nhìn chằm chằm trên người Lục Bình chưa hề xuất thủ. Vì vậy, sự vây công đối với Lục Bình ngược lại càng phát càng khẩn trương hơn.
Lần này trong hỗn chiến, thực lực của Lục Bình đã bị mọi người công nhận là đứng hàng thứ nhất. Huyền Thương chân nhân cùng các hảo thủ lần lượt phá trận không kết quả, những tu sĩ khác tự nhiên đối với việc phá trận của mình cũng không nắm chắc bao nhiêu. Lúc này, Lục Bình là tu sĩ có khả năng có thể phá trận nhất.
Nếu như mọi người không thể ra khỏi trận, vậy thì ngươi tự nhiên cũng không thể ngoại lệ, tiền chuộc thân phải bỏ ra dù sao cũng không thể đơn độc thiếu đi một phần của ngươi? Nếu lần này mọi người chuẩn bị mất mặt, vậy thì tất cả đều mất mặt chung!
Lúc này tu sĩ hỗn chiến cơ hồ đều ôm loại ý nghĩ này. Mà mục đích hỗn chiến lúc trước vào giờ khắc này tựa hồ cũng thay đổi. Đám tu sĩ mỗi khi công ra mười chiêu, thì có năm sáu chiêu tự giác và không tự chủ hướng Lục Bình phóng đi, rõ ràng mọi người đều giữ thái độ có nạn cùng chịu chung.
Nhìn trận hỗn chiến biến thành vây công, Lục Bình cũng rất bất đắc dĩ. Hắn làm gì mà không nhìn ra tâm tư của mọi người. Trong đám người này, đối với mình vây công đánh rát nhất chính là Huyền Thương, Huyền Lôi, Huyền Trần cùng mấy vị đột phá đại trận không kết quả, mà bản thân các tu sĩ này thực lực lại rất cường hãn.
Lục Bình cũng không biết tại sao chuyện lại trở nên như vậy. Hắn cùng với Huyền Tương chân nhân ra tay so tài, vốn là muốn lập uy chấn nhiếp những tên âm thầm âm mưu hắc thủ kia. Nhưng cuối cùng lại diễn ra thành tình trạng như thế này. Lục Bình mặc dù tự tin thực lực cường hãn, nhưng bị nhiều tu sĩ vây công như vậy cũng khó tránh khỏi mệt mỏi đối phó, lửa giận trong lòng cũng càng lúc càng lớn.
Nếu là muốn lập uy, vậy thì hãy đem chuyện này làm lớn ra!
Lục Bình trong lòng quyết định xong, vốn hắn thông qua “Tam Thanh Chân Đồng” đã phát hiện Huyền Vi chân nhân bố trí đại trận có một ít chỗ sơ hở. Lục Bình tự tin lấy thực lực của mình, sử xuất Chân Nguyên Nhất Khí Kiếm là có thể phá trận mà ra. Nhưng Lục Bình có lòng lập uy, nếu muốn phá trận vậy phải liền phá triệt để.
Toàn bộ không gian trận pháp chợt vang dội tiếng kiếm ngân dữ dội, chẳng những khiến cho tu sĩ vây công Lục Bình căng thẳng trong lòng, mà chính là Huyền Vi chân nhân bên ngoài trận pháp cũng tâm thần máy động.
Lục Bình đâm ra một kiếm về phía trước. Một cái kiếm thuật hồng lưu thật lớn không người cản được bay ra. Kim Lân kiếm lần nữa lại xuất ra một kiếm. Lại là một kiếm thuật hồng lưu như hồng lưu gầm thét tuôn ra. Những người vây công Lục Bình rối rít lui bước. Nhưng kiếm thuật hồng lưu trong tay Lục Bình tựa hồ không chỉ tới mức này. Lục Bình trước sau tổng cộng đâm ra mười hai kiếm. Mười hai kiếm thuật hồng lưu lấy Lục Bình làm trung tâm hướng bốn phương tám hướng đánh túa đi.
Mười hai đạo kiếm thuật hồng lưu này nhìn có vẻ như tạp nhạp vô chương, thực sự là hỗ tương liên lạc lẫn nhau rất chặt chẽ, tạo thành một cái lưới lớn.
Tất cả tu sĩ tham dự hỗn chiến bất luận là có xuất thủ vây công Lục Bình hay không, đều là đối tượng bị mười hai đạo kiếm thuật hồng lưu này đánh. Trong lúc nhất thời, trong không gian của cả tòa trận pháp, tiếng nổ của pháp thuật, tiếng va chạm của pháp bảo, cùng với tiếng hét phẫn nộ của tu sĩ cùng nhau vang lên.
Quá cuồng vọng, lại muốn lấy lực của một người khiêu chiến mười bảy vị cùng cấp tu sĩ! Trong lúc nhất thời, mọi người trong không gian trận pháp có cùng cừu địch, nên đồng thời hướng Lục Bình phát động phản kích.
Lúc này Lục Bình gương mặt trầm ngưng, khóe mắt còn mang theo một tia cương quyết. Kim Lân kiếm đột ngột xuất hiện ở bầu trời trên đỉnh đầu Lục Bình. Tiếng vang kiếm ngân lần nữa nổi lên. Mười hai đạo kiếm thuật hồng lưu lấy Kim Lân kiếm làm trung tâm, không ngờ lại tạo thành một đạo kiếm thuật tuyền qua thật lớn hướng tất cả tu sĩ trừ Lục Bình giảo sát đi.
- Không xong! Đây là kiếm trận!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT