Nghĩ đến Mã chân nhân, trong đầu óc của Lục Bình lại đột nhiên hồi tưởng lại ngôn ngữ của y lúc ấy. Hai mắt Lục Bình lừ lại: người này lúc ấy luôn miệng nói Bắc Hải như thế này như thế kia, hơn nữa có thể nhìn ra chân tướng của Tam linh. Chẳng lẽ người này không phải là Bắc Hải yêu tộc, mà là đến từ Đông Hải hay sao?

Thông linh pháp bảo trong đoán đan trung kỳ tu sĩ thuộc về loại vật quý hiếm. Yêu tộc bình thường về mặt luyện khí luyện đan vốn cũng không bằng nhân tộc. Hơn nữa, Bắc Hải tu luyện tư nguyên bần tích. Lần này tới tấn công Hoàng Ly đảo, trên thân những đoán đan trung kỳ yêu tu khác không có một cái thông linh pháp bảo. Nhưng không ngờ trên người của vị Mã chân nhân này lại có một cái! Nghĩ tới việc giàu có của Đông Hải tu luyện giới, Lục Bình càng khẳng định Mã chân nhân này chính là đến từ Đông Hải yêu tộc.

Khi Lục Bình đi du lịch ở Đông Hải, từng nghe thấy trong Đông Hải yêu tộc có hải mã nhất tộc, lấy phi độn làm ưu thế có một không hai trong Đông Hải yêu tộc. Chẳng lẽ người này từ Đông Hải chạy tới Bắc Hải làm cái sứ mệnh trọng yếu gì đó sao?

Lục Bình trầm ngâm hồi lâu, trên mặt thần sắc biến ảo không chừng, không biết đang suy nghĩ gì. Một lát sau, hắn mới đem mấy món pháp bảo này bỏ vào trong nhẫn trữ vật của mình.

Trừ mấy món pháp bảo này, Lục Bình còn từ trên người của ba tên yêu tu thu vét một nhóm linh thảo, từ năm trăm năm linh thảo đến ngàn năm linh thảo, có chừng mấy trăm cây. Hải vực vô ngần, trong đó tích chứa bảo vật có thể nói là nhiều không kể xiết. Những yêu tộc này hàng năm sinh tồn ở trong hải vực, đối với linh thảo thu thập tất có điều tâm đắc, đắc tâm ứng thủ.

Điều khiến cho mắt của Lục Bình sáng lên còn có bảy tám chục khối thượng phẩm linh thạch. Kể từ sau khi hắn lên cấp đoán đan kỳ, vô luận là tu luyện hay là luyện đan, thậm chí liên tục trong mấy lần bị yêu tộc trùng kích đánh vào, rồi tiêu hao cho hộ đảo đại trận, trung phẩm linh thạch đã càng ngày càng không cách nào thỏa mãn cho nhu cầu của hắn. Nhưng số lượng thượng phẩm linh thạch cũng không sung túc. Thượng phẩm linh thạch hắn tích lũy mấy năm trước trên căn bản đã tiêu hao hết.

Lần này thu hoạch thượng phẩm linh thạch cũng có thể khiến cho Lục Bình tạm thời hóa giải một chút, nhưng cũng chỉ có thể là tạm thời hóa giải. Sau khi hắn lên cấp đoán đan trung kỳ, bởi vì đặc tính của Huyền Nguyên Trọng Thủy, trong quá trình tu luyện bởi vì chân nguyên hùng hậu không thể tưởng tượng nổi, đối với linh thạch tiêu hao sẽ đạt tới một mức làm cho đoán đan hậu kỳ tu sĩ cũng phải cảm thấy đau đầu. Do đó, tiêu hao phải nhiều hơn chứ không ít đi được.

Đây cũng chuyện không còn biện pháp nào khác. Huyền Nguyên Trọng Thủy đem đến cho tu sĩ chân nguyên hùng hậu không gì sánh kịp. Nhưng đồng thời, nó cũng làm cho tốc độ tu luyện của tu sĩ chậm lại thật nhiều. Lục Bình nếu muốn hóa giải tình huống như thế, vận dụng thượng phẩm linh thạch tu luyện chính là một trong những biện pháp. Dĩ nhiên, cũng chỉ có thể là hóa giải!

Còn lại trung hạ phẩm linh thạch cộng lại cũng có trăm vạn, Lục Bình tiện tay thu thập vào trong trữ vật pháp khí. Hiện giờ, trung hạ phẩm linh thạch ở trong mắt của hắn chẳng qua là một con số mà thôi.

Một món đồ khác khiến Lục Bình có chút không xác định khi hắn nhìn một khối ngọc thạch màu trắng sữa trong tay. Khối ngọc thạch này cũng là thứ lấy được từ trong trữ vật pháp khí của Mã chân nhân. Hắn dùng thần niệm có thể phát hiện trong đó tích chứa một cổ linh khí nồng đặc hùng hậu tới cực điểm, thậm chí so với vi hình tụ linh châu mà Lục Bình đã từng có còn nồng đặc hơn.

Vật này chẳng lẽ...

Bàn tay Lục Bình vỗ một cái trên mặt đất, Đại Bảo dáo dác từ trên mặt đất chỗ Lục Bình vỗ lên đó đột nhiên chui ra. Ánh mắt dò hỏi của nó còn chưa kịp nhìn về phía hắn, thì bị khối ngọc thạch màu trắng sữa lớn chừng bàn tay trong tay của hắn hấp dẫn.

Lục Bình trong lòng đã tin chắc bảy tám phần rồi, nhưng khóe miệng vẫn lộ ra một nụ cười rắn mắc, cầm ngọc thạch đưa tới trước người của Đại Bảo nhử nhử.

Đại Bảo có chút chần chờ lui về sau một bước, nhưng ngay sau đó lại có chút khó có thể kháng cự đi về phía trước hai bước, vừa đúng lúc Lục Bình cũng đem ngọc thạch đặt ở trước lỗ mũi của Đại Bảo.

Đại Bảo liều mạng hướng ngọc thạch hít sâu hai cái. Đôi mắt ti hí lớn chừng hạt đậu của nó đột nhiên híp lại, lộ ra một loại biểu lộ cực kỳ hưởng thụ. Ngay sau đó dưới chân nó liền bắt đầu lảo đảo, phảng phất như uống rượu say, lắc lư qua lại hướng Hoàng Kim ốc lúc này đã biến thành hai thước đi tới.

Nhưng lúc này cửa của Hoàng Kim ốc tựa hồ đột nhiên biến thành mấy cái ở trong mắt của Đại Bảo. Đại Bảo bước chân tập tễnh rõ ràng hướng tới một cái trong đó đi vào, nhưng trên đầu của nó chợt đau điếng, lúc định tình nhìn, không ngờ lại đụng vào ngạch đá bên trên của Hoàng Kim ốc.

Nhìn Đại Bảo liên tiếp mấy lần cũng không thể đi vào được cửa của Hoàng Kim ốc, Lục Bình cất tiếng cười to, không phải là bởi vì Đại Bảo làm cho hắn buồn cười, mà bởi vì khối ngọc thạch màu trắng sữa trong tay này.

Tu luyện giới có một cách nói gọi là "Túy Linh", là bởi vì linh khí ngưng tụ quá cao, mà khiến cho một ít tu sĩ hoặc là yêu thú có một loại cảm ứng rất bén nhạy đối với linh khí dẫn tới hiện tượng chân nguyên pháp lực trong cơ thể rối loạn, cụ thể biểu hiện phảng phất như là một loại uống rượu say vậy. Vì vậy, hiện tượng này bị gọi là "Túy Linh".

Mà khối ngọc thạch trong tay của Lục Bình cũng là một loại linh thạch. Hơn nữa không phải là một loại linh thạch thường, mà là cực phẩm linh thạch, một thứ chỉ pháp tướng lão tổ mới có thể thường dùng đến.

Cực phẩm linh thạch, chỉ có trong đại hình linh quáng trở lên mới có thể xuất hiện. Ở trong tu luyện giới, cực phẩm linh thạch cơ hồ chính là vật phẩm dành riêng cho pháp tướng lão tổ.

Lục Bình không ngờ mình lại có vận khí như thế, có thể có được một khối cực phẩm linh thạch.

Dựa theo cách nói bình thường của tu luyện giới, một khối cực phẩm linh thạch tương đương với một trăm khối thượng phẩm linh thạch. Đó chính là một triệu linh thạch. Nhưng trong tu luyện giới tu sĩ nào lại ngốc đến mức dùng một khối cực phẩm linh thạch đi đổi lấy một triệu linh thạch?

Về phần về cách dùng của cực phẩm linh thạch, thì...

Được một khối cực phẩm linh thạch này, Lục Bình sớm đã lòng mừng như hoa nở. Tuy nhiên, trận đánh hôm nay dẫn tới sự vui mừng tựa hồ chưa ngừng lại ở nơi này.

Lục Bình đem hai tảng đá trong tay thảy bắt như đang chơi đùa. Hai khối đá này một khối màu xám, một khối màu đen.

Đây là hai loại thiên địa kỳ vật, màu xám nâu chính là Thổ chúc tính Nguyên Hạt thạch, mà màu đen còn lại là Kim chúc tính Ô Thiết.

Kim chúc tính thiên địa kỳ vật cũng đã đành rồi, nhưng Thổ chúc tính kỳ vật ở ngoài biển coi như hiếm thấy. Không chỉ là thiên địa kỳ vật, những tu luyện tư nguyên khác màng Thổ chúc tính ở Bắc Hải, thậm chí tu sĩ tu luyện Thổ chúc tính pháp quyết ở hải ngoại đều rất hiếm hoi. Vì để cho Đại Bảo lên cấp dung huyết hậu kỳ, Lục Bình đã từng nhờ mấy vị hảo hữu hao tốn không ít tâm tư, mới tìm được mấy viên Thổ chúc tính dung huyết châu thích hợp, lúc này mới khiến cho nó lên cấp hậu kỳ.

Những năm này Lục Bình thông qua các loại thủ đoạn và kỳ ngộ cũng đã lấy được không ít thiên địa linh vật. Nhưng Thổ chúc tính thiên địa linh vật ngay cả thấy đều chưa từng thấy qua.

Thổ chúc tính tu luyện tư nguyên, hải ngoại không phải là không có, mà là cực ít. Nơi có Thổ chúc tính tu luyện tư nguyên phong phú chân chính nhất chính là ở đại lục, còn gọi là Trung thổ, một nơi đại biểu cho tiêu chuẩn cao nhất trong tu luyện giới.

Trung thổ a, thật đúng là một địa vực làm người ta mong mỏi hướng tới. Theo Lục Bình biết, Chân Linh phái tu sĩ ưu tú một cách chân chính, ví dụ như các loại người như Tam Chân Tứ Linh, phần lớn đều đã từng du lịch ở Trung thổ. Trung thổ tu luyện giới, thật đúng là một địa phương làm người ta mong mỏi được tham quan một lần.

Lục Bình thu lại suy nghĩ của mình, bắt đầu nghiên cứu hai món kỳ vật này. Nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng hắn vẫn đem Thất Bảo Lôi Hồ chiêu gọi ra ngoài.

Lục Bình mặc dù căn bản không muốn và cũng khó có thể hoàn thiện Thất Bảo Lôi Hồ này. Mới nhìn qua, Thất Bảo Lôi Hồ căn bản là bảo vật không thể hoàn thành. Nhưng những thứ kỳ vật ngẫu nhiên lấy được này, hắn giữ hoài ở trong tay cũng quá lãng phí, chi bằng dung hợp vào trong lôi hồ, mỗi ba loại kỳ vật sẽ thành tựu một loại tiểu thần thông, ít nhiều cũng là một loại thủ đoạn phòng thân hoặc khắc địch chế thắng.

Lục Bình ngự sử Thất Bảo Lôi Hồ cho một thanh kim sắc tiểu kiếm từ trong lôi hồ bay ra, vòng quanh ô thiết xoay tròn. Trong thần niệm của hắn, có thể rõ ràng nhận ra được tinh hoa trong ô thiết đang chậm rãi bị kim sắc tiểu kiếm cấp thủ, nhưng kim sắc tiểu kiếm chẳng những không tăng lớn, ngược lại có chút dấu hiệu thu nhỏ lại.

Về phần một khối Nguyên Hạt thạch khác thì bị một sắc khí màu vàng bao vây. Sắc khí màu vàng phảng phất như một đám bụi bậm, Nguyên Hạt thạch không ngờ lại cũng từ từ bị phân giải, biến thành một đoàn bụi bậm màu xám nâu pha tạp vào trong sắc khí màu vàng này. Toàn bộ khí đoàn cũng biến thành màu vàng sẫm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play