Thật vất vả lắm mới tìm được một cái cớ, đem mấy hảo hữu mặt mũi đều đầy vẻ hâm mộ đuổi đi, lại khiến Lục Cầm mang theo tiểu sư muội Khương Huyền Huyên đi vòng trên đảo hiệp trợ cho bọn người Trương Tử Thành đi tiêu diệt các yêu thú ẩn nấp ở trên đảo. Lục Bình lúc này lại đem Tam linh thả ra. Tam linh lại hóa thành hình dáng một đứa bé độ tám chín tuổi thân người đuôi rắn.

Chỉ thấy Lục Bình sắc mặt trầm xuống, nói:

- Chuyện gì xảy ra? Vì sao chỉ có có các ngươi trở lại? Còn Đại Quý đâu?

Tam linh nhìn nhau một cái, Lục Bích mở miệng nói:

- Đại Quý nguyên vốn đã làm xong chuẩn bị thoát thân, nhưng trong động phủ của Mặc Uy chân nhân hôm nay đột nhiên có tới hai vị đoán đan chân nhân xa lạ. Hai người này cùng Mặc Uy chân nhân không biết thương lượng điều gì. Vì vậy duy nhất một vị thủ hạ của Mặc Uy chân nhân tu vi đạt tới đoán đan sáu tầng Lục Hải chân nhân liền bị phái đi ra ngoài. Lục Hải chân nhân trước khi đi, rút ra một đội thủ hạ yêu tướng. Đại Quý ở trong
số đó, hơn nữa còn làm tọa kỵ của Lục Hải chân nhân, bị điều đi rồi.

Lục Bình sắc mặt không thay đổi, trong bụng cũng thầm tán mình may mắn. Nếu là vị Lục Hải chân nhân kia không bị điều đi, thì chính là hắn cũng sợ không ngăn cản được. Đến lúc đó Hoàng Ly đảo này có thể thủ được hay không còn là một chuyện khác.

Lục Bình suy nghĩ một chút, hỏi lần nữa:

- Có biết bọn họ đi nơi nào hay không? Hai vị đoán đan chân nhân xa lạ kia là đến từ nơi nào?

Lục Bích lắc đầu nói:

- Cái này cũng không biết. Mặc Uy chân nhân thủ hạ đông đảo, nhưng hầu hết yêu tướng cũng không biết. Vốn là lúc phụ thân công chiếm Hoàng Ly đảo, hai vị chân nhân xa lạ kia cũng không theo Mặc Uy chân nhân mà tới tiếp chiến. Thậm chí càng về sau Mặc Uy chân nhân thủ hạ công mãi không được, hai vị kia chân nhân mới xuất thủ tương trợ. Về phần Lục Hải chân nhân thì một đường hướng đông mà đi, phảng phất là muốn trở về yêu tộc đại hậu phương vậy.

Lục Bình đem Hoàng Kim ốc an trí ở trên linh mạch, đem Tam linh bỏ vào trong không gian. Tam linh tu vi đạt tới dung huyết điên phong mấy năm nay, bây giờ cũng có cơ hội lên cấp đoán đan kỳ. Huống chi mới vừa thu phục Hoàng Ly đảo, đám người Diêu Dũng ở trong môn phái cũng có công việc riêng, sau đó đều phải rời đi.
Môn phái cũng sẽ không đem nhiều tinh anh tu sĩ tập
trung ở cùng nhau trong một thời gian dài như vậy. Đây quả thực là tạo cơ hội cho đối thủ một lưới bắt hết. Một khi những hảo hữu này rời đi, thế phòng thủ trên Hoàng Ly đảo tất nhiên trống không. Vì vậy, Lục Bình hiện giờ cần phải mở rộng thế lực nắm trong tay.

Chân Linh phái đại cử phản công yêu tộc. "Thủy Kiếm Tiên" liên tục đánh bị thương nặng một tên đoán đan bốn tầng tu sĩ và một tên đoán đan năm tầng yêu tu, lần nữa chấn động Bắc Hải. Trên “Bắc Hải tân tú bảng”, vị trí của Lục Bình lên cao đến hàng thứ hai mươi. Bởi vì lên cấp đoán đan trung kỳ, có nắm giữ kiếm thuật đại thần thông, Lục Bình một lần nữa đã đẩy Âu Dương Duy Kiếm lọt lại phía sau.

Đám người Diêu Dũng, Trần Luyện vì hành động tập kích yêu tu lần này, vị trí trên ở "tân tú bảng" cũng lên cao. Điều này làm cho Diêu Dũng rất là phấn chấn, liên tục nói lần này trọng thương coi như là đáng giá.

Dĩ nhiên, kẻ làm cho người khác chú ý nhất chính là Khương Huyền Huyên. Bằng vào việc đánh lui một tên đoán đan bốn tầng yêu tu, đoán đan tầng hai tu vi Khương Huyền Huyên nhất cử leo lên tân tú bảng, danh xếp vào vị thứ tám mươi ba, khiến cho Chân Linh phái tu sĩ trong bảng lại có thêm một tên. Dĩ nhiên điều này chưa phải là trọng yếu nhất. Trọng yếu là thân phận chói mắt sau lưng Khương Huyền Huyên: con gái của hai vị tân tấn pháp tướng lão tổ Chân Linh phái Khương Thiên Lâm cùng Liễu Thiên Linh, con ông cháu cha trăm phần trăm của Bắc Hải tu luyện giới.

Hồ Lệ Lệ chỉ hôn mê một ngày liền tỉnh lại. Tu vi cũng dần dần bắt đầu khôi phục. Dù sao nếu muốn khôi phục hoàn toàn, thời gian không thể nào dưới một đến hai năm. Hơn nữa lần này nàng bày trận đã bị đả thương nguyên khí, đối với Hồ Lệ Lệ sau này tu luyện ít nhiều cũng có cương ngại và khó khăn.

Sau khi Hồ Lệ Lệ thức tỉnh, liền bắt đầu chỉ huy mấy vị sư muội bố trí Truyền tống trận liên tiếp Huyền Kỳ đảo cùng Địa Khôn đảo. Có Truyền tống trận, ở trên Hoàng Ly đảo khi gặp phải yêu tộc tập kích, Chân Linh phái cao cấp tu sĩ mới có thể thông qua Truyền tống trận nhanh chóng chạy tới tiếp viện. Bất quá ở chỗ này trước kia, Chân Linh phái dưới quyền vi hình đảo tự cho tới bây giờ không có quyền lực bố trí một tòa Truyền tống trận. Chủ yếu là vì bố trí Truyền tống trận pháp chi phí rất là cao. Mà Lục Bình lại không quan tâm chuyện phí tổn. Thứ nhất, trong tay hắn không thiếu hụt những đồ này. Thứ hai, Hoàng Ly đảo có vị trí cực kỳ trọng yếu, tất sẽ hấp
dẫn những nhóm lớn tu sĩ tới đây săn giết yêu thú, vừa tăng cường Hoàng Ly đảo tự thân thủ vệ thực lực, đồng thời cũng có thể tạo cái thế để hội tụ lượng tu luyện tư nguyên lớn. Đến lúc đó, Lục Bình đương nhiên sẽ không lo ngại vấn đề chi phí cho một cái truyền tống trận này.

Mấy ngày sau, đám người Diêu Dũng đua nhau cáo từ. Bởi vì Trần Luyện hiệp đồng Khúc Huyền Thành chân nhân đóng ở Huyền Kỳ đảo, nơi đó khoảng cách Hoàng Ly đảo cũng không xa, định ở lâu thêm mấy ngày để phong ngừa vạn nhất. Hồ Lệ Lệ cũng bị Lục Bình đưa về Thiên Linh sơn dưỡng thương.

Vốn là Hồ Lệ Lệ còn muốn lưu lại cùng Lục Bình cùng nhau trấn thủ Hoàng Ly đảo. Nhưng vì lần này trọng thương, Hồ Lệ Lệ cũng biết mình tạm thời ở chỗ này không giúp được cái gì. Một khi có yêu tộc tới tấn công, ngược lại còn trở thành gánh nặng. Mà Lục Bình cũng sợ vạn nhất có yêu tộc công tới, mình không rảnh để chăm sóc cho Hồ Lệ Lệ, nên đồng ý tạm thời trở về Thiên Linh sơn.

Hoàng Ly đảo rộng lớn như thế, nhưng trong chốc lát chỉ còn lại một người là Lục Bình. Cũng may Lục Bình giá thiết Truyền tống trận, lục tục có tu sĩ có gan lớn đi tới Hoàng Ly đảo. Vị trí của Hoàng Ly đảo giống như một cây đinh đâm cắm vào thịt của yêu tộc. Bốn phía tuy nói nguy hiểm, nhưng lại tràn đầy kỳ ngộ. Tất cả yêu thú ở trong mắt nhân tộc tu sĩ chính là một đống tu luyện tư nguyên, phú quý hiểm trung cầu (phú quý giàu sang thường có được từ trong nguy hiểm), không có cái gì nội hàm bằng lời nói này ở trong tu luyện giới cả.

Người trên Hoàng Ly đảo ngày càng nhiều hơn, trật tự liền trở nên hỗn loạn. Mặc dù có Lục Bình một vị đoán đan kỳ tu sĩ danh tiếng trấn thủ, tu sĩ trên đảo không dám càn rỡ quá mức. Nhưng tu sĩ chạy tới trên Hoàng Ly đảo, có người nào mà không phấn khích? Trên Hoàng Ly đảo có thể nói là mỗi ngày đều có xung đột, đánh giết lẫn nhau cũng không phải số ít.

Lục Bình làm gì có kiên nhẫn đi coi quản những điều này. Hắn ngược lại có chút hối hận đem Hồ Lệ Lệ đưa về Thiên Linh sơn. Nếu là có Hồ Lệ Lệ ở đây, những chuyện này căn bản cũng không cần hắn quan tâm, tất nhiên đã sớm an bài đâu ra đó đàng hoàng.

Cũng may lúc đưa tiểu sư muội Khương Huyền Huyên đi, Lục Bình lưu lại Lục Cầm. Vì vậy Lục Bình liền cho Lục Cầm thay mình tuần tra dò xét toàn đảo.

Bản ý của Lục Bình chỉ là muốn cho Lục Cầm bằng vào đoán đan kỳ tu vi chấn nhiếp những thứ quấy rối tu sĩ này, nhưng không hề ngờ là Lục Cầm là một kẻ chỉ e sợ thiên hạ không loạn. Cô nàng thấy có người nổi lên xung đột, hoặc là có người động thủ, liền tự mình đi tới loạn đả một trận. Những kẻ bất quá là dung huyết kỳ tu sĩ này làm gì là đối thủ của nàng – một đoán đan kỳ yêu tu đã khai mở truyền thừa ký ức? Mặc dù Lục Cầm ra tay cũng có giữ lại phần nào phân tấc, nhưng mỗi ngày tu sĩ bị nàng đánh trọng thương không có hơn năm, sáu người thì cũng ba đến năm người.

Bất đắc dĩ, Lục Bình còn phải xuất thủ cứu trị những tu sĩ này, đồng thời còn lòng vô cùng áy náy. Lục Bình ít nhiều cấp cho những tu sĩ bị đả thương này một ít chỗ tốt. Nhưng không ngờ tu sĩ sau khi bị Lục Bình cứu trị được phục dụng đan dược của hắn, chẳng những thương thế phục hồi rất nhanh, hơn nữa tu vi cũng có tăng trưởng bất đồng trình độ. Tin tức truyền tới, mọi người lúc này mới nhớ tới đại danh đỉnh đỉnh "Thủy Kiếm Tiên" chẳng những kiếm thuật thông thần, hơn nữa còn là một vị luyện đan đại sư.

Lần này, tu sĩ gây hấn trên Hoàng Ly đảo dường như gia tăng nhiều hơn. Có người thậm chí cố ý ngăn ở trước mặt Lục Cầm, mắng to "Tiểu thí hài". Lục Cầm nhi sao lại chịu được điều này, đương nhiên đối với những người này lại là một trận đánh đập sửa chữa. Cuối cùng, Lục Bình đành phải đi ra thu thập cục diện.

Nhưng mà Lục Bình lập tức liền phát hiện dụng tâm của những tu sĩ này, dở khóc dở cười, cũng không vì những tu sĩ này cứu trị nữa. Đồng thời hắn phân phó Lục Cầm nhi hạ thủ cần chú ý phân tấc.

Một vị đoán đan kỳ tu sĩ sửa trị những thứ dung huyết tiểu tu này, Lục Cầm dĩ nhiên có nhiều biện pháp. Trong lúc nhất thời, tu sĩ không an phận trên đảo bị Lục Cầm nhi quậy cho đến mức kêu cha gọi mẹ, trên người lại vừa không bị một chút thương tích nào. Như thế thứ nhất, trên Hoàng Ly đảo mặc dù an tĩnh không ít, nhưng Lục Cầm nhi lại bắt đầu đối với những chuyện này vui không gì bằng. Không ít tu sĩ vì liên tục bị Lục Cầm nhi trêu cợt, cuối cùng bây giờ khó có thể chịu được, lục tục có người bắt đầu rời khỏi Hoàng Ly đảo.

Lục Bình biết tính khí tiểu hài tử của Lục Cầm, ý thức được nếu để cho nàng thay mình quản lý Hoàng Ly đảo là một điều sai lầm căn bản. Hắn đành phải đem nàng ném vào Hoàng Kim ốc bắt phải tu luyện.

Cũng may những tu sĩ này ở lại Hoàng Ly đảo mạo hiểm ra biển, thường có thể trong quá trình đi ra ngoài săn giết yêu thú thu hoạch cực kỳ nhiều rồi về. Tin tức truyền tới, mặc dù có không ít tu sĩ bị Lục Cầm nhi hù dọa bỏ chạy, nhưng vẫn có càng ngày càng nhiều tu sĩ bắt đầu tràn vào Hoàng Ly đảo, khiến cho Hoàng Ly đảo trở thành một chỗ đảo trung chuyển cho những tu sĩ ra biển săn giết yêu thú.

Yêu tộc cũng từng cố gắng tổ chức lần nữa công chiếm Hoàng Ly đảo. Không biết sao bởi vì Lục Bình với tu sĩ trên đảo cùng chung cố gắng, bằng vào Hoàng Ly đảo hộ đảo đại trận, liên tiếp chặn lại yêu thú mấy lần tấn công. Mấy vị đoán đan kỳ tu sĩ thủ hạ của Mặc Uy chân nhân cũng từng phát khởi tập kích đối với Hoàng Ly đảo, lại cũng gặp phải khó khăn là trước tiên phải đánh vỡ hộ đảo đại trận. Nhưng cho dù họ có thành công đánh vỡ hộ đảo đại trận, thì ngay sau đó liền bị Chân Linh phái đoán đan kỳ tu sĩ thông qua Truyền tống trận chạy tới tiếp viện đánh lui.

Thường xuyên qua lại, Hoàng Ly đảo phòng thủ chắc chắn ngược lại khiến cho càng ngày càng nhiều Bắc Hải tu sĩ tràn vào. Lục Bình bất đắc dĩ chỉ có thể hướng môn phái cầu viện. Hai đội dung huyết kỳ tu sĩ tổng cộng mười hai người được điều tới duy trì trật tự trên Hoàng Ly đảo.

Đi theo hai đội dung huyết tu sĩ tới còn có một người quen. Người này chính là năm đó ở Hoàng Ly đảo hiệp trợ Lục Bình kinh doanh điếm phô – Phương Đào.

Phương Đào ở thú triều phát sinh, sau khi Hoàng Ly đảo thất thủ liền trở về Phương gia. Mấy năm sau nghe nói Lục Bình trở lại Chân Linh phái, Phương Đào cũng từng đi Thiên Linh sơn bái kiến, nhưng không ngờ khi đó Lục Bình bế quan tu luyện. Mà Thiên Linh sơn cũng không phải là nơi gia tộc tu sĩ ngoài Chân Linh phái như ông ta có thể tiến vào.

Lần này nghe nói Lục Bình thu phục Hoàng Ly đảo, Phương Đào mừng rỡ liền lần nữa đi tới Hoàng Ly đảo. Lúc này Lục Bình vì trong tay không có một người hạ thủ quen thuộc mà khổ não, Phương Đào đến đã khiến cho hắn vui mừng không hết.

Mấy năm vừa qua, Phương Đào tu vi vẫn như cũ dừng lại ở dung huyết sơ kỳ. Ngược lại, hai đứa bé gái theo ở sau lưng Phương Đào đã làm cho Lục Bình chú ý.

Nhìn hai đứa bé gái sinh đôi sau lưng Phương Đào có chút e dè, ánh mắt Lục Bình cũng sáng lên, nói:

- Lão Phương, không ngờ tới mấy năm không gặp, cặp bé gái song sinh này tu vi cũng đều đột phá dung huyết kỳ, đều đã sắp vượt qua ngươi rồi.

Phương Đào là người khiêm cẩn, nhưng đối với những lời tán dương của Lục Bình dành cho con gái của mình, trên mặt cũng rất có vẻ tự đắc, đáp:

- Ông chủ quá khen! Không phải là nhờ có năm đó chân nhân đề huề, lưu lại Dung Huyết đan cho hai con thỏ chết bầm này. Nếu không bọn chúng làm sao dễ dàng lên cấp dung huyết kỳ như vậy? Lão Phương ta đời này tu vi sợ là rất khó tiến thêm một bước, thì phải xem tương lai hai người bọn chúng có thể đi tới xa đến một bước nào.

Đối với tâm tư nho nhỏ của Phương Đào, đương nhiên Lục Bình cũng không để ý, dù sao bây giờ trong tay Lục Bình đúng là đang thiếu thủ hạ. Hơn nữa Phương Đào năm đó làm việc ở dưới tay hắn, làm việc cũng coi là giữ bổn phận, và rất đàng hoàng. Vì vậy Lục Bình cũng không ngại đối với hậu bối của ông ta đề huề một phen. Vì vậy, hắn từ trong nhẫn trữ vật vạch một cái, lấy ra hai vật, nói:

- Lần đầu gặp mặt, sư thúc nơi này cũng không chuẩn bị vật gì tốt, hai món thượng phẩm pháp khí này chính là sư thúc năm xưa đoạt được, hiện giờ cũng không cần dùng, liền đưa cho hai ngươi làm thứ phòng thân.

Phương Uy, Phương Hà hai mặt mừng rỡ nhìn nhau, mỗi người nhìn một thanh thượng phẩm pháp khí đang hướng mình chậm rãi bay tới, vội vàng cung kính lấy tay nhận lấy. Bọn họ yêu thích đem cầm chơi trên tay không rời ra.

Hai người đã sớm nghe nói vị Lục Huyền Bình chân nhân này năm xưa ở trong môn phái thì có danh tiếng “Đa Bảo đồng tử”. Hiện giờ thấy Lục Bình tiện tay chính là hai món thượng phẩm pháp khí, quả nhiên danh bất hư truyền.

Phải biết, bình thường dung huyết sơ kỳ tu sĩ trong tay có hai món trung phẩm pháp khí cũng rất khó mà được rồi. Phương gia là một tiểu gia tộc phụ thuộc vào Chân Linh phái, trong tay tộc trưởng, tu vi cao nhất trong gia tộc cũng bất quá chỉ có một cái đỉnh cấp pháp khí, còn bị Phương gia đem làm trấn tộc bảo vật. Bây giờ Lục Bình vừa ra tay chính là hai món thượng phẩm pháp khí, làm sao mà không khiến cho hai đứa bé vui mừng không thôi?! Lấy thực lực hiện tại của Phương Uy cùng Phương Hà, hai món thượng phẩm pháp khí này đủ cho hai người dùng đến dung huyết hậu kỳ.

Phương Đào hôm nay mang theo con gái bái phỏng Lục Bình, đương nhiên là có tâm tư cầu xin Lục Bình đề huề cho con mình. Nhưng ông ta suy nghĩ bất quá chỉ hy vọng Lục Bình có thể ở trong ngày thường thuận miệng chỉ điểm đôi câu, khiến cho con gái mình trong tu luyện bớt đi chút đường quanh co mà thôi. Ông ta lại không ngờ là Lục Bình vừa ra tay chính là loại bảo vật này.

Không đề cập tới sự cảm kích của cha con Phương Đào đối với Lục Bình, hắn đối với những loại pháp khí này đã sớm không để vào mắt. Những năm gần đây, từ những tu sĩ chết ở trong tay hắn, từ trên người của yêu thú... hắn lấy được chiến lợi phẩm đừng bảo là thượng phẩm pháp khí, ngay cả đỉnh cấp pháp khí cũng có. Nếu không phải là những thứ có chỗ sử dụng đặc thù, tự bản thân Lục Bình cũng lười đếm xem có bao nhiêu món trong đó.

Lục Bình châm chước chốc lát, lúc này mới lên tiếng nói:

- Lão Phương, Hoàng Ly đảo bây giờ coi như là ổn định lại rồi. Nhưng trên đảo trật tự chưa hoàn toàn thành lập, vốn là những chuyện này muốn giao cho Hồ Lệ Lệ sư tỷ, nhưng nàng giờ khắc này ở Thiên Linh sơn dưỡng thương. Ngươi trước tiên ở trên Hoàng Ly đảo thành lập một tòa phường thị, để tiện cho tu sĩ lui tới hỗ thông mua bán, đồng thời đan các cũng cần phải xây, dùng đan dược đổi lấy linh thảo trong tay tu sĩ.

Phương Đào suy nghĩ một chút, nói:

- Ông chủ, khiến cho tại hạ thành lập phường thị dễ dàng, nhưng tại hạ cũng không năng lực quản thúc tu sĩ trên đảo. Tại hạ dù sao chỉ là một dung huyết sơ kỳ tu sĩ, nếu là vì ông chủ kinh doanh đan các cũng có thể đảm nhiệm, nhưng nếu nói trông coi một tòa phường thị, đó là vạn lần không thể.

Lục Bình hỏi như vậy, thật ra thì cũng đang thử dò xét Phương Đào. Dù sao mấy năm không gặp, người nào cũng đều sẽ thay đổi. Bất quá Lục Bình thấy Phương Đào cũng không vì mình cho ông ta quản hạt quyền to trên Hoàng Ly đảo mà tự vui mừng, ngược lại còn rất tự biết rõ đem chuyện này từ chối. Hắn lúc này mới hài lòng gật đầu một cái, nói:

- Ngươi cũng không cần để ý, hết sức đi làm là được. Ta đem Lục Cầm phái đến làm thủ hạ của ngươi, tin tưởng trên đảo này cũng không có tên nào không chịu mở mắt đối với ngươi bất lợi. Phường thị cũng không cần xây quá lớn, chỉ cần có cơ sở là được. Hết thảy chờ Hồ Lệ Lệ sư tỷ trở về, sẽ lần nữa hoạch định. Ngươi chỉ cần trước hết đem đan các chuẩn bị thỏa đáng là được.

Như vậy miễn cưỡng duy trì hơn một năm sau, Hồ Lệ Lệ làm thương khỏi bệnh trở về Hoàng Ly đảo. Lục Bình như được đại xá đem mọi chuyện trong tay giao hết toàn bộ cho nàng. Còn bản thân hắn thì ở trong động phủ chuyên tâm bế quan tu luyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play