Thiên Linh sơn vẫn như cũ một khung trời cỏ xanh mơn mởn, đầy tiếng chim hót và ngát hương hoa.

Lục Bình cùng Lương Huyền Phong chân nhân ước định thời gian bái phỏng, ngay sau đó hướng Trùng Hoa phủ mà bay đi trước.

Lúc này xung quanh Trùng Hoa có không ít dung huyết kỳ tu sĩ lui tới. Nguyên nhân bởi vì Liễu Huyền Linh chân nhân lên cấp pháp tướng kỳ, Chân Linh phái trên dưới đều vì cử hành pháp tướng đại hội mà bận rộn. Nhìn tu sĩ nào lui tới trên gương mặt cũng lộ vẻ vui mừng rạng rỡ, có thể thấy mỗi một vị pháp tướng kỳ lão tổ xuất hiện, đối với một môn phái đều có lực ảnh hưởng trọng đại như thế nào. Nhất là giống như ở Bắc Hải vậy, chỉnh thể tu luyện trạng huống kém xa so với Đông Hải, vùng đất được xem là bần tích cho tu hành này, pháp tướng lão tổ ra đời, có thể trực tiếp ảnh hưởng đến sự cân bằng quyền lực của toàn bộ Bắc Hải tu luyện giới.

Dọc theo đường đi, tu sĩ thấy Lục Bình tới, tất cả đều lộ ra dáng vẻ nghi ngờ. Nhưng khi tới gần, sau đó phát hiện khí tức trên người hắn uyên thâm khó lường, từng người một lại trở nên cung kính.

Lục Bình cũng không thèm để ý. Năm đó sau khi hắn được xếp vào môn hạ của Liễu Huyền Linh chân nhân, trừ cần thiết phải thính giảng, thỉnh giáo về vấn đề tu luyện, bản thân hắn rất ít khi trở về Thiên Linh sơn, một mực kinh doanh ở Hoàng Ly đảo, và tu luyện trong động phủ của mình.

Đã rất nhiều năm trôi qua, cũng không biết tình hình trên Hoàng Ly đảo như thế nào. Hoàng Ly đảo ở vùng ngoài cùng nhất gần hoãn trùng hải vực, sau khi thú triều phát sinh, nơi đó chỉ sợ là bị yêu thú công kích ngay từ đợt đầu. Lấy tình hình thủ vệ trên Hoàng Ly đảo lúc ấy, sợ là chín phần mười đã bị yêu thú công hãm. Đáng tiếc chỗ động phủ kia, Lục Bình đã ở nơi đó tụ tập năm cái vi hình linh mạch.

Cũng có một ít tu sĩ quen mặt, hiển nhiên là nhận ra thân phận của Lục Bình, và bộ dáng gương mặt đều lộ vẻ chấn kinh. Hiển nhiên là đối với chuyện Lục Bình mất tích mấy năm, tuyệt đại đa số tu sĩ đều cho rằng đệ tử thứ chín của Trùng Hoa phủ đã vẫn lạc nhưng bây giờ xuất hiện trở lại mà kinh ngạc vô cùng. Và khi phát hiện ra hắn đã có một thân đoán đan kỳ tu vi, sự kinh ngạc này liền diễn biến thành chấn động!

Trong chốc lát, thân phận của Lục Bình, tu vi cùng với một ít truyền thuyết liên quan tới hắn liền nhanh chóng chóng truyền ra không tiếng động. Bất kể là người có tâm hay là vô tâm, một đoán đan kỳ tu sĩ đột nhiên xuất hiện, tức là có tư cách ở trên Thiên Linh sơn tự xây động phủ của mình, và sẽ được thế lực các nhà bên trong phạm vi thế lực của Chân Linh phái coi trọng. Huống chi đoán
đan kỳ tu sĩ này còn có một chút đặc thù như thế kia.

Nói thí dụ như, lão sư của hắn chính là Liễu Huyền Linh tân tấn pháp tướng lão tổ.

Nói thí dụ như, người này năm đó sau khi mất tích, Liễu Huyền Linh cùng Huyền Thần hai vị đoán đan kỳ cao thủ liên thủ đại náo Viên gia, đem trang viên của Viên gia đập nát, tựa hồ cùng người mất tích này có liên quan.

Còn nói thí dụ như, người này lúc mất tích chỉ có dung huyết tầng tám tu vi, mấy năm ngắn ngủi công phu đã là đoán đan tầng ba tu vi. Hắn đi nơi nào? Hắn có những kỳ ngộ gì, tại sao vào lúc này trở lại?

...

Trong lúc nhất thời, Lục Bình trở về phảng phất như ở trong dòng nước ngầm mạnh mẽ trong Chân Linh phái ném xuống một cục đá nhỏ, mặc dù không lật dậy kinh đào hãi lãng, nhưng cũng khiến cho mặt ngoài của Chân Linh phái không còn tình cảnh không hề gợn chút sóng nào.

Trong Trùng Hoa Phủ, Liễu Huyền Linh lão tổ tựa hồ đã sớm cảm giác được Lục Bình trở về, đang đứng ở trong Trùng Hoa điện mỉm cười quan sát Lục Bình đang đi vào trong điện. Khi Liễu Huyền Linh lão tổ phát hiện tu vi của hắn, khóe mắt vui vẻ càng đầy, trên mặt thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc cùng vui mừng rất khó phát hiện.

- Lão sư!

Lục Bình đi vào trong điện, nhìn thấy lão sư vẫn như cũ vẫn một thân cung trang, đang mỉm cười nhìn hắn, vội vàng đi lên trước hành lễ, nói:

- Đệ tử cung hạ lão sư thành tựu pháp tướng lão tổ!

Liễu Huyền Linh lão tổ gật đầu một cái, nói:

- Vi sư có thể thành tựu phen này, năm đó ngươi cung cấp Đoán Linh đan cũng có công lao lớn, nếu không phải như vậy, vi sư cũng không thể nào thành tựu bát phẩm kim đan.

Lục Bình trong lòng vui mừng. Hắn biết tu sĩ nếu muốn thuận lợi thành tựu pháp tướng, tốt nhất là phải ngưng luyện thất phẩm kim đan trở lên. Lão sư thành tựu bát phẩm kim đan, như vậy sau này ít nhất thành tựu sẽ không ở dưới Thiên Tượng lão tổ có pháp tướng trung kỳ.

Lục Bình đem một cái ngọc giản ra, giao cho lão sư, nói:

- Lão sư, đây là một cái ngọc giản mà Lương Huyền Phong sư thúc trong Trọng Huyền động phủ ở Đông Hải đã lấy được. Lương sư thúc tu vi tựa hồ cũng đến thời kỳ mấu chốt dung hợp linh vật, cần bế quan tu luyện, chỉ sợ là không thể tham gia pháp tướng đại hội của lão sư, cố ý bảo đệ tử dâng lên cái ngọc giản này, làm quà tặng cho pháp tướng lão sư.

Liễu Huyền Linh lão tổ đem ngọc giản nhận lấy, dùng thần niệm đảo qua, nhất thời kinh ngạc nhìn Lục Bình một cái, nói:

- “Lâm hải thính đào quyết”?

Lục Bình gật đầu xưng phải.

Liễu Huyền Linh lão tổ đại khái xem một lần, vui vẻ nói:

- Đích xác là “Lâm hải thính đào quyết” hoàn chỉnh. Tương truyền năm đó Phi Linh phái Trọng Huyền lão tổ lúc chạy trốn Đông Hải, đúng là từ Phi Linh đảo mang đi một ít truyền thừa của Phi Linh phái. Lúc ấy có kẻ suy đoán có “Lâm hải thính đào quyết” này ở trong đó, cũng không nghĩ tới Lương sư đệ lại tìm được nó.

Lục Bình cười nói:

- Có hoàn chỉnh “Lâm hải thính đào quyết”, bộ công pháp này thì có thể ở trong tay lão sư đề thăng làm đại chân truyền công pháp thứ sáu của bổn phái.

Liễu Huyền Linh chân nhân nhìn Lục Bình cười nói:

- Không ngờ tới Cửu đệ tử của ta đây lại cũng học được vuốt râu vỗ mông ngựa! Bất quá có hoàn chỉnh công pháp này ở tay, vi sư nếu không thử một phen, cũng thật có lỗi quá mức với bộ công pháp này rồi.

Lục Bình trước hết bị lão sư trêu ghẹo một phen có chút ngượng ngùng, nhưng sau khi nghe được những lời nói sau này của lão sư, lại bị lòng tin của lão sư khích lệ.

Đang lúc này, Nhị sư tỷ Lý Huyền Như, Tam sư tỷ Triệu Huyền Cơ, Tứ sư tỷ Vương Huyền Tĩnh, Lục sư tỷ Trần Huyền Vi, thập sư muội Khương Huyền Huyên trước sau đi vào, sau lưng lại còn có Lãnh Thiến đi theo. Hiển nhiên những người này đã nghe nói tin tức Lục Bình trở về, rối rít đi tới Trùng Hoa phủ thăm hỏi.

Lục Bình cùng chư vị sư tỷ sư muội nhất nhất chào nhau thăm hỏi, ngay cả Lãnh Thiến cũng chào hỏi như không chuyện gì xảy ra. Huyền Linh lão tổ thấy hắn cũng không khó chịu ra mặt với Lãnh Thiến, trên mặt tuy không bày tỏ gì, nhưng trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ tán thưởng. Bất quá thập sư muội Khương Huyền Huyên bên cạnh cũng nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng. Hiển nhiên đối với chuyện Lục Bình chào hỏi cùng Lãnh Thiến rất là bất mãn, nhưng cũng không nói gì.

Nhị sư tỷ Lý Huyền Như sợ không khí lâm vào tình trạng lúng túng, cười nói:

- Mới vừa nghe môn hạ đệ tử nói, Cửu sư thúc chẳng những trở lại, còn hoàn thành đoán đan chân nhân rồi. Sư tỷ ta nguyên cũng có chút không tin, bây giờ cũng phát giác mình có chút oan uổng cho đệ tử. Cửu sư đệ chẳng những thành đoán đan chân nhân, còn đạt tới đoán đan tầng ba, đúng là khiến cho người ta kinh dị!

- Không phải như vậy sao?

Tứ sư tỷ Vương Huyền Tĩnh trong ngày thường là người hay pha trò nhất, cười hì hì nói:

- Rất may sư tỷ ta năm rồi vừa mới tiến cấp đoán đan trung kỳ rồi, nếu không chẳng phải bị sư đệ của mình hạ đo ván xuống đất luôn rồi hay sao?

Vương Huyền Tĩnh vừa dứt lời, Lục sư tỷ Trần Huyền Vi đã chua chát lên tiếng:

- Lời nói này của tứ sư tỷ khiến cho mặt mũi tiểu muội ta đặt ở chỗ nào chứ? Tiểu muội ta đây là lần đầu tiên gặp Cửu sư đệ, nhưng tu vi lúc này đã rơi lại ở phía sau Cửu sư đệ đến hai tầng.

Lục sư tỷ Trần Huyền Vi khi Lục Bình được xếp vào môn hạ ở Trùng Hoa phủ, đang một mực bế quan đột phá đoán đan kỳ. Cho đến sau khi hắn mất tích, vừa đúng lúc nàng lên cấp đoán đan kỳ xuất quan, bây giờ vẫn như cũ là đoán đan một tầng tu vi, nhưng chưa từng gặp qua Lục Bình.

Bất quá Lục Bình cũng từ trong tay vị Lục sư tỷ chưa từng gặp mặt này có được một bộ “Vô hình kiếm quyết”. Bây giờ bộ kiếm quyết này đã bị Lục Bình tu luyện đến cảnh giới tiểu thần thông, cho nên hắn vẫn trong tâm tồn chứa rất nhiều cảm kích đối với vị Lục sư tỷ này.

- Đến phiên ta, đến phiên ta!

Tiểu sư muội Khương Huyền Huyên cũng đã tiến cấp tới đoán đan kỳ, thấy mấy vị sư tỷ khác đều nói xong rồi, vội vàng nhảy đến trước mặt Lục Bình, đưa tay ra nói:

- Cửu sư huynh, huynh bây giờ tu vi rốt cục vượt qua muội rồi, bất quá lúc muội khánh công đột phá đoán đan kỳ nhưng huynh không có tham gia. Cho nên huynh còn thiếu muội một món lễ vật, hơn nữa còn thiếu thời gian dài như vậy, cho nên huynh phải cho muội hai món.

Huyền Linh lão tổ cười ha hả nhìn môn hạ đệ tử đang trêu ghẹo lẫn nhau. Mấy vị sư tỷ cũng đều cười khanh khách nhìn tiểu sư muội vòi vĩnh.

Lục Bình cũng không cho đó là trọng, cười hỏi:

- Tiểu sư muội, muội muốn bảo vật gì, cứ việc nói ra, vạn nhất sư huynh ta cho bảo vật không hợp ý, muội không có được đổi lại đâu nghe!

Con ngươi to của Khương Huyền Huyên xoay chuyển cực kỳ linh lợi, cố ý kêu lên:

- Oa, khó trách năm đó Cửu sư huynh bị người ta gọi là Đa bảo đồng tử, bảo vật trên người nhiều đến nỗi có thể để cho người lựa chọn nữa!

Ngay sau đó lại cười hì hì nũng nịu nói:

- Sư huynh, muội muốn luyện phi kiếm đây, nhưng phụ thân cùng mụ mụ (mẹ) đều nói dùng Lưu Vân phi tụ làm bổn mệnh pháp bảo tốt nhất. Huynh có phi kiếm hay không, ít nhất phải là đỉnh cấp pháp khí đó nha?

Lục Bình biết tiểu sư muội tu luyện là mộc chúc tính công pháp của Khương Thiên Lâm lão tổ truyền cho, suy nghĩ một chút, cười nói:

- Mộc chúc tính phi kiếm sư huynh ta cũng có hai thanh, bất quá lại đều không phải là đỉnh cấp pháp khí.

Lục Bình nói tới chỗ này, thấy tiểu sư muội có chút thất vọng, biết nàng là thật sự muốn phi kiếm, chứ không phải tự dưng hứng trí mà đòi, vì vậy nói:

- Bất quá ta còn có hai món thượng hạng linh tài dùng để luyện chế mộc chúc tính phi kiếm.

Quả nhiên, nghe Lục Bình vừa nói như thế, con ngươi to của Khương Huyền Huyên nhất thời lại sáng lên.

Lục Bình đưa tay vừa sờ vào trong nhẫn trữ vật của mình, hai nhánh cây đào mộc dài ba tấc xuất hiện ở trong tay, nói:

- Dùng hai nhánh cây đào mộc này để luyện chế một đôi phi kiếm rồi. Đến lúc đó trong Lưu Vân phi tụ kẹp theo đào mộc song kiếm, trong cùng cấp tu sĩ còn có ai là địch thủ của tiểu sư muội?

Hai nhánh cây đào mộc chính là Đào thụ yêu trong quá trình sinh trưởng mấy ngàn năm, từ trên người rớt xuống thành biến dị đào mộc chi. Những thứ đào mộc chi biến dị này trong tay của Lục Bình còn có mười mấy nhánh. Hai nhánh này ở trong số đó coi như là hơi tráng kiện hơn, niên phân cũng chừng hai ba ngàn năm, phẩm chất cơ hồ không dưới tam đẳng linh tài.

Mấy vị sư tỷ thấy Lục Bình tiện tay đưa ra chính là hai món thượng hạng đỉnh cấp linh tài, trên mặt cũng có chút kinh ngạc. Hai nhánh đào mộc này nếu là trải qua cao thủ mài dũa, làm thành đỉnh cấp phi kiếm, ngày sau có thể dễ dàng ngưng luyện bốn cái bảo cấm trở lên, thành tựu thông linh pháp bảo. Đến lúc đó nếu cao hơn một bước, trở thành pháp bảo cao cấp hơn cũng không phải là không thể được.

Tứ sư tỷ Vương Huyền Tĩnh dằng dặc thở dài, cố ý nói:

- Sớm biết Cửu sư đệ nhiều bảo như vậy, nói không chừng sư tỷ ta cũng muốn đem mấy đệ tử bất thành khí kia gọi tới, bảo sư đệ tặng mấy món lễ ra mắt!

Mọi người thấy nàng nói tức cười, đều ha ha cười to.

Lục Bình nhìn nhìn, cũng không nhìn thấy Thất sư tỷ Phạm Tử Hoa, liền hỏi:

- Sao không thấy Thất sư tỷ?

Tam sư tỷ Triệu Huyền Cơ một mực không nói gì lên tiếng đáp:

- Thất sư tỷ của đệ đang bế quan đột phá đoán đan kỳ, cũng không biết có thể xuất quan trước pháp tướng đại hội của lão sư hay không.

Lục sư tỷ Trần Huyền Vi sầu mi khổ kiểm nói:

- Nguyên vốn còn muốn chờ lão Thất sau khi xuất quan, để cho muội ấy giúp đỡ ta chuẩn bị pháp tướng đại hội cho lão sư, lúc này sợ là phải để cho một mình ta lo liệu rồi.

Tứ sư tỷ Vương Huyền Tĩnh nhìn Lục Bình một cái, giựt giây nói:

- Lục nha đầu ngươi đần a. Quy củ của Chân Linh phái chúng ta từ trước đến giờ chính là do môn hạ nhỏ nhất đoán đan kỳ đệ tử chuẩn bị pháp tướng đại hội cho lão sư. Muội bây giờ là nhỏ nhất sao?

Trần Huyền Vi ánh mắt sáng lên, vỗ tay nói:

- Đúng nha!

Trần Huyền Vi xoay người nghiêm túc hướng về phía Lục Bình nói:

- Cửu sư đệ, lão sư pháp tướng đại hội sẽ phải xem đệ rồi. Không tính Huyền Huyên sư muội, đệ chẳng những là đệ tử nhỏ nhất của lão sư môn hạ, còn là nam đệ tử duy nhất, nhiệm vụ này không phải đệ thì người nào gánh vác?!

Lục sư tỷ Trần Huyền Vi có thể thật không làm được việc chuẩn bị cho pháp tướng đại hội, nhưng Lục Bình tin tưởng hơn rằng đây là chư vị sư tỷ cố ý đem cơ hội này nhường cho mình.

Người trù bị chủ yếu của Pháp tướng đại hội, đây chính là cơ hội cho một tu sĩ lập công nổi tiếng. Sau khi đại hội cử hành thành công, môn phái cùng với bản thân pháp tướng lão tổ đều sẽ tưởng thưởng và đáp tạ đối với người chuẩn bị cho đại hội.

Lục Bình thấy chư vị sư tỷ đều có ý cho mình chuẩn bị pháp tướng đại hội của lão sư, liền không từ chối nữa, nói:

- Nếu mấy vị sư tỷ cố ý cho sư đệ ta đây có cơ hội để lập công, sư đệ ta liền làm, ai giành cũng không chịu nhường.

Lục Bình lại hướng lão sư cùng với các vị sư tỷ muội đem tình cảnh những năm mình ở Đông Hải đại khái nói qua. Lúc nghe hắn nhắc đến Thính Âm Tiểu Trúc Mai chân nhân cùng với Chu Huyền Mộng, hắn cảm giác được Nhị sư tỷ, Tam sư tỷ, Tứ sư tỷ ba người đều sửng sốt một chút, hướng nhìn Liễu Huyền Linh lão tổ đang ngồi trên.

Liễu Huyền Linh lão tổ ngược lại một mực bình tĩnh nghe, vẻ mặt cũng không xuất hiện qua gợn sóng cảm xúc gì.

Lục Bình ngoài miệng lời nói không ngừng, nhưng trong lòng đã sớm suy nghĩ ra, xem ra vị Mai chân nhân này quả thật cùng bổn phái có mối liên hệ củ cát rất lớn. Hơn nữa còn là cùng lão sư của mình xảy ra chuyện lớn không hay ho gì đó.

Lúc này, Lục Bình đã nói đến mình ở Vẫn Lạc bí cảnh thành lập được Thính Đào phủ, liền dựa theo ước định cùng Lương Huyền Phong chân nhân gặp mặt, trong đó chuyện hắn tru diệt Côn ngư yêu Khổng Lượng tự nhiên là giấu giếm đi.

Bất quá mọi người đối với Lục Bình không ngờ lại có thể ở trong Vẫn Lạc bí cảnh thành lập một thế lực riêng như thế mà vô cùng kinh ngạc. Bất quá sau khi nghe hắn nói đã trở thành luyện đan đại sư, trong vẻ chợt hiểu ra lại mang theo một tia kính nể. Ánh mắt của Lãnh Thiến thì càng phức tạp hơn, không biết đang suy nghĩ gì.

Bất quá khi Lục Bình ở Kinh Chập đảo ra mắt Thiên Tượng lão tổ, rồi đem những lời lão tổ nói thuật lại hết một lần, chẳng những là khiến Liễu Thiên Linh lão tổ thu liễm nụ cười, như có điều suy nghĩ, mà nhị, tam, tứ sư tỷ mỗi người cũng trầm mặc không biết đang suy nghĩ gì. Đám người Trần Huyền Vi, Lãnh Thiến, Khương Huyền Huyên càng nghe càng đầu óc mơ hồ, không biết rốt cuộc là chuyện ra sao.

Lục Bình ngược lại có thể từ trong tình cảnh trên rút ra một chút gì đó. Vị Mai chân nhân này chẳng những cùng bổn phái có mối liên hệ cực lớn, sợ rằng cùng lão sư của mình cũng có cừu oán cực sâu. Khó trách Thiên Tượng lão tổ một mực cường điệu "Huynh đệ huých vu tường ngoại ngự kỳ vũ" (Anh em nên hợp sức nhau chống mưa gió ngoài tường). Sợ rằng những thứ này chẳng những là nói cho Lương Huyền Phong chân nhân nghe, càng là nói cho Lục Bình nghe, chính là muốn hắn đem hết thảy chuyện mình nghe được thuật cho lão sư của hắn. Dù sao lão sư bây giờ đã là pháp tướng lão tổ, Thiên Tượng lão tổ cho dù là trưởng bối, cũng không thể nghiêm chỉnh chính diện khiển trách. Hơn nữa người lại không ở Thiên Linh sơn, hắn là một truyền thanh đồng tử thích hợp.

Về phần Thiên Tượng lão tổ có ý chỉ "Có thể thông qua vãn bối hóa giải", Lục Bình đã tự động bỏ quên đi. Chưa nói hắn đối với Mai chân nhân cũng không có cảm mạo gì, chỉ bằng vào một chuyện Mai chân nhân cùng lão sư của mình có cừu oán, bất luận là ai đúng ai sai, hắn đều sẽ mang cờ rống trống đứng về phía lão sư của mình. Nếu muốn hóa giải thì cứ để đệ tử của đối phương nói ra trước, lại còn phải xem ý tứ của lão sư của mình ra sao. Hắn là tuyệt không làm cái cây cầu bắc qua sông khó để cho người ta trèo lên mà đi.

Đây cũng là nguyên nhân Lục Bình một mực không tiếp nhận sự trợ giúp của "Khuê các", thà một mình mạo hiểm tru diệt Vương Hoa chân nhân, trừ việc hắn không muốn bị người bên ngoài chế trụ, từ việc Lương chân nhân cùng Chu Huyền Mộng lui tới, cũng khiến cho hắn ý thức được chút gì đó, cố ý không cùng vị Mai chân nhân kia có quá nhiều quan hệ.

Thái độ của Lục Bình thật ra thì cũng rất đơn giản. Trên nội dung thì cùng Thiên Tượng lão tổ nói không sai biệt lắm, nhưng trên thực chất khác biệt rất lớn: ta không cùng ngươi nội đấu, nhưng ta chính là bất hòa cùng ngươi!

Lục Bình kể xong những năm tháng trải qua cho lão sư cùng chư vị sư tỷ nghe, Liễu Huyền Linh lão tổ lại giải đáp cho hắn một ít vấn đề liên quan đến tu luyện. Bây giờ tu vi của Lục Bình đặt ở nơi nào, có nhiều vấn đề đề cập đều rất có sáng ý, ngay chính là đám người Nhị sư tỷ nghe qua cũng đều được khải phát.

Mà sau khi Liễu Huyền Linh lão tổ lên cấp pháp tướng kỳ, vô luận là tu vi, kiến thức, tâm cảnh đều có được sự bay vọt về chất, đối với việc giải đáp một ít vấn đề tu luyện cũng càng lộ vẻ ung dung, thường thường một châm là thấy máu, khiến cho mọi người đều cảm giác da lông đều mở ra mà tiếp thu thăng tiến cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play