Luyện chế Chung Đỉnh đan mặc dù cần năm loại ba ngàn năm linh thảo, nhưng những linh thảo này ở trong ba nghìn năm linh thảo đều là thứ bình thường, công hiệu cùng dược dụng đều không coi là quý trọng. Mà Đoán Tâm đan cần ba loại ba ngàn năm linh thảo: Cửu Điệp thảo, Thất Đấu hoa, Âm Dương chi, mỗi một loại ở trong ba ngàn năm linh thảo đều là thứ cực kỳ quý trọng.

Vì vậy, Đoán Tâm đan có độ khó luyện chế còn cao hơn nhiều Chung Đỉnh đan.

Cũng may Lục Bình trước đó đã từ trong di vật pháp khí của Liêu Đỉnh chân nhân tìm được Cửu Điệp thảo cùng Thất Đấu hoa, lại ở trong Trọng Huyền động phủ lấy được Hoàng Kim ốc phát hiện trong đó có một loại hiếm hoi khó tìm nhất là Âm Dương chi. Coi như hắn miễn cưỡng quyên góp đủ hai ba lò linh thảo dùng để luyện chế Đoán Tâm đan.

Ngặt một nỗi là luyện chế loại đan dược này thường thường hao phí rất nhiều thời gian, luyện đan sư còn phải vì thế làm rất nhiều công việc chuẩn bị. Sau khi dùng Đoán Tâm đan, Lục Bình còn phải bế quan thời gian dài luyện hóa dược lực, củng cố tu vi, khiến cho Lục Bình không thể không đem kế hoạch luyện chế Đoán Tâm đan gác lại, chờ chuyện của Vương gia bình thường trở lại rồi tính.

Cứ như vậy qua bảy tám ngày, ngày ấy khi Lục Bình đang ở trong tu luyện thất ngồi tĩnh tọa luyện khí, một tiếng thét dài tức giận đột nhiên từ ngoài Thương Lĩnh đảo truyền vào. Khoảng cách mấy dặm chốc lát đã tới, người thét dài ấy bởi vì tốc độ tăng nhanh, càng lộ ra thêm vẻ kích ngang. Thần niệm uy áp phun ra mượn khí thế của tiếng thét hướng dung huyết kỳ tu sĩ trên Thương Lĩnh đảo nghiền ép tới.

Lục Bình nhíu mày, người tới tu vi tuyệt đối từ đoán đan kỳ trở lên, nhưng lần thét dài này có đối tượng là dung huyết kỳ tu sĩ trên Thương Lĩnh đảo. Loại thần niệm công kích này đối với dung huyết sơ trung kỳ tu sĩ gây ra tổn thương không nhỏ, hiển nhiên người là cố ý cấp cho người trên đảo một cú hạ mã uy, thậm chí là cố ý lấy tu sĩ cấp thấp để đánh cho hả giận. Đây không hợp với quy tắc ngầm của tu luyện giới rồi.

Lục Bình đưa tay hướng trên đất vỗ một cái, một tiếng vang ầm thật lớn dội lên, hộ đảo đại trận trong nháy mắt triển khai, đem toàn bộ Thương Lĩnh đảo hộ vệ ở trong một vòng hộ tráo màu xanh nước biển. Tiếng thét dài nhất thời bị suy yếu đi.

Lục Bình hướng trước động phủ bước ra ngoài, sau lưng đám ba người Luyện Anh cũng đi theo, Loan Ngọc ngược lại không đi ra. Loan Ngọc dù sao cũng là yêu tộc, hơn nữa còn là Mộc Loan nhất tộc, một khi bị một tu sĩ tu luyện ánh mắt thần thông giống như Lục Bình tu luyện nhìn phá chân tướng, Lục Bình cùng mọi người sẽ bị kết một tội danh là cấu kết yêu tu. Nếu là chọc tới pháp tướng lão tổ tới giết Loan Ngọc lấy kim đan, như vậy Lục Bình cùng mọi người cũng không sống được.

Bốn người ra khỏi hộ đảo đại trận, hai vị trung niên tu sĩ đang khoang tay đứng ở giữa không trung. Trong đó một vị nhìn trên Thượng Lĩnh đảo khổng lồ này đang có hộ đảo đại trận hiển nhiên so với Vương gia hộ đảo đại trận trên Thương Lĩnh đảo lúc trước có uy lực mạnh hơn nhiều, gương mặt nhất thời âm trầm. Còn lại một vị trung niên tu sĩ khác mặc lục bào thì đang ra chiều hứng thú quan sát bọn bốn người Lục Bình đang từ trên đảo bay lên.

Đám người Xích Luyện Anh thấy không ngờ lại đến hai vị đoán đan trung kỳ tu sĩ, sắc mặt nhất thời biến đổi. Chẳng lẽ Vương gia có hai vị đoán đan trung kỳ tu sĩ, và hai vị này đều đến đây, như vậy là Vương gia muốn đánh liều hết vào một cú này?

Tất cả mọi người đem ánh mắt nhìn về phía Lục Bình, lại thấy hắn thần sắc bình tĩnh, cũng không bởi vì hai vị đoán đan trung kỳ tu sĩ xuất hiện phía trước mà có chút hốt hoảng.

- Chính là mấy người các ngươi giết Tam đệ ta, đoạt cơ nghiệp của Vương gia?

Trung niên tu sĩ có gương mặt âm trầm nhìn Lục Bình cùng mọi người xuất hiện lạnh giọng hỏi, trong ánh mắt sát khí bắn ra bốn phía.

- Các hạ thật là uy phong, hảo sát khí. Xem ra ngày nào đó bọn ta cũng phải đi tới gần Tam gia đảo Vương gia trang viên, rống lên một cú, khiến cho những tu sĩ cấp thấp kia của Vương gia kính ngưỡng bọn ta một phen.

Lục Bình làm gì chịu tiếp lời của y, mà là vừa lên đã đem lời kèm theo đao thương phản kích trở lại, ngầm trào phúng là y lại hướng tu sĩ cấp thấp hạ thủ, làm trái quy củ của tu luyện giới.

Trung niên tu sĩ sắc mặt âm trầm nghe vậy thần sắc trên mặt đột nhiên hơi ngưng trệ lại, khí thế của cả người trên dưới cũng theo đó hạ xuống. Trước lúc tới đây, trong lòng của y chỉ muốn cấp cho Lục Bình cùng mọi người một cú uy hiếp, mà quên tu sĩ cấp thấp trên đảo căn bản không cách nào chịu đựng thần niệm công kích của đoán đan kỳ chân nhân. Nếu là đối phương vì vậy nổi điên, đối với Vương gia cấp thấp tu sĩ hạ thủ, làm cho hai bên lưỡng bại câu thương, điều này hiển nhiên không phải là chuyện mà Vương gia nguyện ý thấy, dù sao thì cả gia tộc không phải là từ mấy đoán đan kỳ tu sĩ tạo thành.

- Ha ha...

Đang lúc này, lục bào trung niên tu sĩ cũng cười nói:

- Vị này chính là Lục Cửu Lục đại sư, bất kể nói thế nào, chư vị đã sát hại Vương Hoa chân nhân rồi, lại tru diệt mấy chục tu sĩ của Vương gia trên Thương Lĩnh đảo. Vương Chu chân nhân giận dữ, tâm tình cũng có chút mất đi sự khống chế. Ngược lại đám người Lục đại sư giết người đoạt đảo, hành vi ti liệt. Vương Chu chân nhân vì báo thù mà tới, chẳng lẽ còn sai lầm hay sao? Chính là tại hạ gặp chuyện bất bình, nói không chừng cũng muốn đạp thêm một đạp!

Lục Bình trên dưới cẩn thận quan sát lục bào tu sĩ một phen, ánh mắt như không chuyện gì xảy ra, hướng bốn phía liếc một cái, đột nhiên cười một tiếng, hắng giọng hỏi:

- Ngươi là người phương nào, vì sao nhúng tay vào thế lực tranh đấu dưới quyền Bắc Minh?

Lục bào tu sĩ thấy Lục Bình cười một tiếng, trong lòng chính là căng thẳng, nghe vậy đáp:

- Tại hạ là bạn tốt chí giao của Vương Chu chân nhân, tên không cần phải nói làm gì.

- Ha ha, Khâu Vĩnh Trân đạo hữu tuy cùng Tam gia liên minh ta ở cạnh bên nhau trong Vẫn Lạc bí cảnh, nhưng cũng rất ít lui tới, không biết ngươi từ khi nào thành bạn chí giao của Vương Chu? Tại hạ ngược lại cảm thấy rất là lạ. Chẳng lẽ nói Khâu gia trong ba mươi sáu gia tộc dưới quyền Thủy Tinh cung cùng Vương gia trong Bắc Minh trung hình thế lực ở trong bóng tối còn có mối liên kết mờ ám gì hay sao?

Khi giữa khoảng cách song phương mấy dặm trên mặt biển, một giọng nói không nhanh không chậm chậm rãi bay tới, hai đạo nhân ảnh theo đó xuất hiện, hướng trên Thương Lĩnh đảo bay tới, chính là Trương Phong cùng Lý Mậu Lâm.

Sự tình của Vương gia cùng Thủy Tinh cung, người sáng suốt vừa nhìn liền biết, nhưng biết là một chuyện, thừa nhận lại là một chuyện khác. Chỉ cần Vương gia chưa làm ra chuyện phản bội Bắc Minh, Bắc Minh cũng không thể làm gì Vương gia được.

Một chất vấn này của Trương Phong cũng trong phút chốc khiến cho Vương Chu cùng Khâu Vĩnh Trân đều có chút bối rối. Một câu trả lời không tốt, sẽ coi như công nhận Vương gia cùng Thủy Tinh cung cấu kết, Bắc Minh chuyển tay là có thể diệt cả nhà Vương gia.

Cuối cùng Vương Chu mở miệng nói:

- Tại hạ cùng với Khâu đạo hữu quen biết, được tại hạ mời tới trợ quyền. Vương gia cùng Khâu gia không có bất cứ quan hệ gì, hơn nữa cũng không dính líu tới Bắc Minh cùng Thủy Tinh cung. Ngược lại, Trương huynh cùng Lý huynh mới vừa rồi núp ở một bên dòm ngó, chẳng lẽ là muốn làm khó tại hạ? Hay hoặc là Tam đệ ta bị người phục giết, trừ mấy tiểu tu này ra, còn có người bên cạnh cũng cùng hai vị như vậy che giấu ở bên thầm hạ sát thủ?

Vương Chu chân nhân này cũng không phải là tay vừa, vài ba lời là mồm mép phản bác lại sạch hết, chẳng những làm rõ tách rời hẳn Vương gia cùng Thủy Tinh cung tu sĩ, càng là trả đũa, thầm trào phúng hai người mới tới không đủ quang minh lỗi lạc.

Lý Mậu Lâm cười ha ha một tiếng, nói:

- Vương huynh nói đùa, Trương huynh cùng ta tới trước, chỉ là vì báo cho Vương huynh biết, Thính Đào phủ này dù sao cũng là một phương thế lực dưới quyền Bắc Minh, cùng Vương gia ân oán chẳng qua là chuyện nội bộ tranh đấu của Bắc Minh thôi. Vương huynh nếu muốn mượn ngoại lực tới giải quyết ân oán, nói không chừng bọn ta cũng phải xuất thủ đàn áp.

Vương Chu chân nhân lần này sắc mặt cũng thay đổi, nói:

- Thính Đào phủ? Đây là thế lực thành lập thời điểm nào, Bắc Minh từ khi nào thừa nhận một phương thế lực như vậy, bảo đảm lại là một phương thế lực nào, tại sao Vương gia nhà ta lại không biết?

Khâu Vĩnh Trân một bên cũng mặt liền biến sắc, nhìn về phía Lý Mậu Lâm.

Lúc này lại có một giọng nói truyền tới, nói:

- Thính Đào phủ thật ra thì được lập ngay từ lúc nửa năm trước, chính là Ô Sơn bang ta bảo đảm, không biết Vương đạo hữu có thể tin rồi chưa?

Lúc mọi người đưa mắt nhìn qua, thì lại thấy một tu sĩ tuổi chừng năm mươi từ đàng xa chậm rãi bay tới. Vương Chu, đám người Trương Phong quay đầu nhìn về phía Kiều Vĩ Anh đang đứng sau lưng Lục Bình, bởi vì Kiều Vĩ Anh cùng người mới vừa đến diện mạo rất giống nhau.

Người tới chính là Ô Sơn bang chủ Kiều Chính Ngạn, đám người Lý Mậu Lâm tự nhiên nhận biết. Ô Sơn bang ở trong Bắc Minh mặc dù cũng là trung hình thế lực, ngoài mặt thế lực thậm chí không bằng bất kỳ một nhà nào của Tam gia đảo. Nhưng chỗ của Ô Sơn bang là ở Càn Nguyên thành, mỗi người tại chỗ đều không tin tưởng một trung hình thế lực tầm thường có thể đứng chân trong Càn Nguyên thành của Bắc Minh như vậy.

Trên thực tế, Lục Bình ngay từ lúc lần đầu tiên tới Càn Nguyên thành thì đã phát giác, một thế lực bình thường chỉ có ba đoán đan kỳ cao thủ trấn giữ không ngờ lại có thể khiến cho nhiều đại hình linh dược điếm trong Càn Nguyên thành nể mặt họ như vậy, rồi đem ngàn năm linh thảo tích góp trong tay bán cho Lục Bình. Mặt mũi này thực tại là quá lớn rồi!

Những thứ đại hình linh thảo điếm kia, nhà nào sau lưng không có đoán đan kỳ chân nhân trấn giữ?

Lục Bình từ Ngân Kiếm đảo trở về, ở trong Càn Nguyên thành bế quan chờ đợi Loan Ngọc lên cấp đoán đan kỳ. Trong khoảng thời gian này, liền bắt đầu ra tay bố cục, nhờ cậy Ô Sơn bang bảo đảm, hướng Bắc Minh thân thỉnh thành lập thế lực Thính Đào phủ của mình. Như vậy liền khiến cho Thính Đào phủ cùng Vương gia khi tranh đấu nằm trong quy tắc “thế lực cạnh tranh dưới quyền Bắc Minh”, tận hết sức khả năng tránh phát sinh xung đột chính diện cùng Thủy Tinh cung.

Quả nhiên, Thủy Tinh cung phái Khâu Vĩnh Trân tới.

Y lần này tới, xác thực là phụng mệnh của Thủy Tinh cung tới để tương trợ cho Vương gia. Thủy Tinh cung tự nhiên sẽ không đích thân vì Vương gia mà ra mặt, như vậy sẽ dẫn tới Bắc Minh kịch liệt phản ứng. Bất quá nếu là mượn tay thế lực dưới quyền, Thủy Tinh cung coi như hoàn toàn phủi sạch mọi mối dây liên hệ.

Nhưng Khâu Vĩnh Trân vạn lần không nghĩ tới, Thính Đào phủ trước khi chuyện xảy ra đã sớm thành lập thành một phương thế lực, hơn nữa đã được Bắc Minh công nhận. Nhưng không ngờ chuyện này Bắc Minh lại giữ bí mật không tuyên bố ra.

Vương gia bị gài bẫy, Khâu Vĩnh Trân cảm giác mình đi tới lằn ranh bẫy rập, nếu không tự mình phủi sạch sự liên quan, ba vị đoán đan trung kỳ chân nhân mới vừa xuất hiện này cũng không phải là những kẻ chỉ biết ăn cơm khô. Nói không chừng ba người này còn cầu mong y ra tay tham dự, sau đó đồng loạt ra tay, lấy tánh mạng của y, hướng Bắc Minh báo công.

Vương Chu chân nhân tự nhiên cũng thấy rõ đây là Bắc Minh đang mượn tay của Lục Bình trừng phạt Vương gia. Thấy Khâu Vĩnh Trân thở dài một cái liền không nói thêm gì nữa, lão biết việc đã đến nước này, Vương gia đã là mất đi ngoại viện, chỉ có thể yên lặng nuốt vào cái quả đắng này.

Thật là không cam lòng mà!

Một cổ lệ khí từ đáy lòng xông thẳng lên, Vương Chu chân nhân đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt bắn ra sát ý sầm sầm, nhìn chằm chằm Lục Bình ngoan thanh nói:

- Giỏi cho một cái Bắc Minh nội bộ thế lực cạnh tranh, thật là giỏi tính toán, nhưng Vương gia nhà ta cũng sẽ không để bọn ngươi mặc tình nắn bóp như vậy. Hôm nay ta và ngươi tranh tài một cuộc. Nếu như bản chân nhân không làm gì được ngươi, sau này Vương gia ta tự sẽ không tìm Thính Đào phủ của ngươi phiền toái. Sản nghiệp trên Thương Lĩnh đảo này Vương gia nhà ta coi là dâng tặng. Nếu như ngươi chết ở trong tay bản chân nhân, đó cũng là đáng đời ngươi, Bắc Minh cũng không trách Vương gia nhà ta. Tiểu tử, ngươi có dám ứng chiến?

Khâu Vĩnh Trân chân nhân một bên há miệng, nhưng vẫn không ngăn trở, tự y không tin tưởng Vương Chu thất bại, dù sao Vương gia nghiêng hướng về Thủy Tinh cung đã là công khai bí mật. Bất quá trong mắt Khâu Vĩnh Trân xem ra, Lục Bình tất nhiên sẽ không ứng chiến. Đùa gì thế, Vương Chu lên cấp đoán đan trung kỳ mấy chục năm, tu vi đã sớm đạt tới đoán đan bốn tầng điên phong, chỉ thiếu chút nữa thì có thể bước vào đoán đan tầng năm. Làm gì là có thể so với Vương Hoa là kẻ mới vừa tiến cấp đoán đan trung kỳ tu sĩ như vậy?

Hồng Ưng cùng Kiều Vĩ Anh rối rít mở miệng khuyên Lục Bình không ứng chiến. Xích Luyện Anh hướng về phía Vương Chu đại gia châm chọc, một đoán đan trung kỳ tu sĩ hướng một đoán đan tầng hai tu sĩ khiêu chiến, không sợ tu sĩ thiên hạ lấy đó làm chuyện tiếu hay sao?

Nhưng Vương Chu chân nhân cũng bịt tai không nghe thấy, chỉ tiếp tục nhìn Lục Bình cười lạnh.

Trương Phong, Lý Mậu Lâm cùng Kiều Chính Ngạn cũng lấy ánh mắt ra ý bảo Lục Bình không nên đáp ứng khiêu chiến.

Lục Bình hơi hơi trầm ngâm, nhìn Vương Chu với vẻ mặt giễu cợt đột nhiên cười một tiếng, nói:

- Muốn chiến thì chiến, ngươi có thể làm khó dễ gì được ta!

Chiến ý khổng lồ ở trong cơ thể Lục Bình bồng bột tuôn ra, ý chí chiến đấu nùng liệt đó khiến cho đám người Kiều Vĩ Anh nhiệt huyết tuôn trào lai láng, khiến cho Trương Phong, đám người Kiều Chính Ngạn trong lúc nhất thời quên mất đi chuyện trách cứ Lục Bình sao quá mạo hiểm.

- Tốt, tốt!

Vương Chu chân nhân tức giận quá hóa cười, chỉ vào Lục Bình nói:

- Quả nhiên thật là can đảm, vẫn là câu nói kia, nếu bản chân nhân không làm gì được ngươi, Vương gia tự nhiên cũng sẽ không có người tới tìm Thính Đào phủ của ngươi phiền toái.

Lục Bình lúc này cũng cười hì hì nói:

- Không vội vàng, Thương Lĩnh đảo này chính là tu sĩ của Thính Đào phủ ta dùng tánh mạng đổi lấy, bất luận Vương gia ngươi có tìm Thính Đào phủ của ta phiền toái hay không, tu sĩ Thính Đào đảo của ta vạn không có cái lý do gì sợ hãi. Chỉ có điều Vương gia ngươi dù sao cũng đã thối lui ra khỏi Vẫn Lạc bí cảnh, như vậy hai phần phân ngạch trung hình linh quáng mạch trong Vô Danh đảo, Vương gia ngươi tự nhiên cũng không có đạo lý chiếm cứ. Ta xem trận chiến này, nếu Vương chân nhân ngươi không làm gì được tại hạ, hai phần phân ngạch kia nên nhường lại đi thì hơn.

Vương Chu chân nhân không nói gì, sắc mặt âm trầm dường như muốn ứa nước ra, một thanh thạch chùy bay lên trời, xa xa chỉ hướng Lục Bình.

Lục Bình cũng không nói thêm gì nữa, Kim Lân kiếm trong nháy mắt từ cơ thể bay ra, kiếm ý đạt đến mức tận cùng nối thẳng lên đỉnh trời, sát khí cuồn cuộn đập vào mặt, khiến cho tất cả đám người Trương Phong đang quan chiến đều giật mình cả kinh!

Trận chiến này Lục Bình không thể không chiến. Lục Bình bố cục kín đáo, nhìn có vẻ như chiếm hết thượng phong, nhưng vô luận là Bắc Minh, Thủy Tinh cung hoặc là "Khuê các" như ẩn như hiện, Lục Bình có thể ở trong các thế lực lớn này đánh cuộc một chút, có lẽ có thể chiếm tiện nghi nhất thời, nhưng hết thảy điều này dù sao vẫn còn phải dựa vào thực lực mới nói được.

Bây giờ Lục Bình có lẽ có thể mượn Trương Phong, Lý Mậu Lâm cùng Kiều Chính Ngạn ba người đem Vương Chu cùng Khâu Vĩnh Trân hai người bức lui, thế nhưng cuối cùng đó không phải là thực lực của Thính Đào đảo, cuối cùng vẫn là thừa đúng dịp mà thủ xảo, có hay không có bị những thế lực này hoặc là những thế lực khác của Bắc Minh để vào trong mắt, hết thảy cuối cùng vẫn còn là dùng thực lực để quyết định!

Quyền mưu thủ đoạn trong tu luyện giới chẳng qua là trò chơi giữa những đối thủ có thực lực tương đương. Thính Đào đảo nếu muốn đặt chân ở trong đông đảo thế lực ở Bắc Minh, trận chiến này chính là thủ đoạn thà nhọc một lần rồi thôi nhanh nhất của Thính Đào đảo!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play