- Đây là...?

Lục Bình kinh ngạc nhìn cái phòng hoàng kim nho nhỏ trong tay này, tự hỏi chẳng lẽ đây chính là không gian pháp khí mà Trọng Huyền lão tổ ẩn giấu với trong linh mạch?

Lục Bình biết lần này mình e là đã chiếm đại tiện nghi của Thủy Tinh cung, sắc mặt biến đổi mấy lần, một cỗ chân nguyên tràn vào trong Hoàng Kim ốc với ý đồ đem nó luyện hóa, nhưng không ngờ khi Chân nguyên của Lục Bình tràn vào trong Hoàng Kim ốc, lại chẳng khác nào muối bỏ bể, nước đổ vào động không đáy vậy.

Lục Bình ngẩn người, Hoàng Kim ốc này tuy không phải là động thiên pháp bảo, nhưng phẩm chất nhất định ở trên Thiên Chung túc. Cho nên, Lục Bình cảm giác phảng phất như lúc ban đầu mình luyện hóa Nạp Xuyên đỉnh vậy, với đoán đan kỳ thực lực của Lục Bình, không ngờ không cách ở trong thời gian ngắn luyện hóa món bảo vật này.

Lục Bình quả quyết ngưng hẳn việc thâu nhập chân nguyên. Bây giờ cũng không phải là thời điểm luyện hóa pháp khí. Hắn đem Hoàng Kim ốc thu vào trong nhẫn trữ vật. Lục Bình hướng về phía Trọng Huyền đại điện đã sắp sụp đổ đi tới, lẫn vào trong đám tu sĩ tầm bảo vẫn còn bồi hồi ở Trọng Huyền đại điện mãi mà không đi.

Lúc này, cấm chế trong Trọng Huyền động phủ đại đa số đã bị tu sĩ dùng võ lực phá nát. Toàn bộ động phủ trừ Luyện Khí thất, Trữ Tàng thất, Trọng Huyền đại điện là ba chỗ trọng yếu nhất này bị Thủy Tinh cung cùng Liệt Thiên Kiếm phái đi trước thu vét ra, còn tồn tại thật nhiều những thứ kiến trúc khác. Những kiến trúc này sau khi bị tu sĩ phá vỡ phòng thủ trận pháp, sau đó tiến vào bên trong thu vét một phen, cũng có không ít tu sĩ được cơ duyên chiếu cố có được không ít đồ tốt. Nhưng tiếp theo đó bị những tu sĩ khác kéo đến dưới sự thúc giục của lòng tham đã diễn ra từng trận tranh đấu.

Lục Bình lượn lờ đi quanh Trọng Huyền đại điện, bên trong đã sớm trống trơn, mặt đất đầy một phiến hỗn độn, không ít mảnh vụn pháp khí, ngọc giản, hộp ngọc, bình ngọc tán lạc khắp nơi trên đất. Có thể thấy thời điểm khi Trọng Huyền đại điện bị đám tu sĩ công phá, nơi đây đã xảy ra sự hỗn chiến như thế nào.

Lục Bình đang kỳ quái là tại sao tòa đại điện này có thể chống đỡ đến bây gì mà chưa sụp đổ, thần niệm khẽ nhúc nhích, thì phát giác trên vách tường của cả tòa đại điện thỉnh thoảng có đại lượng trận pháp, cấm chế, phù lục ánh sáng lóe lên.

Lục Bình ở đoạn đường đi tới, có thể nói đã đem cấm chế pháp quyết mình học được ở trong thần bí ngọc giản của Phi Linh phái quán thông không ít. Khi hắn thấy những thứ cấm chế này lóe lên ánh sáng trên vách tường, nhất thời sắc mặt kịch biến.

Lục Bình lao ra khỏi Trọng Huyền đại điện, thấy trong động phủ còn có đại lượng tu sĩ ở trong đó đi xuyên qua lại, rất nhiều tu sĩ chưa từ bỏ ý định vẫn còn ở trong các loại kiến trúc lật tìm, hy vọng còn có thể tìm được bí tàng bảo vật.

Lục Bình vừa cấp tốc hướng ra bên ngoài động phủ chạy đi, vừa thi triển Khuếch Âm thuật quát lên:

- Chư vị mau thối lui, hộ phủ đại trận sẽ lập tức sụp đổ!

Tu sĩ trong động phủ nghe vậy tất cả đều thần sắc kịch biến, vội vàng ngẩng đầu nhìn màn hào quang của hộ phủ trận pháp trên đỉnh đầu, thì thấy bên ngoài màn hào quang nước biển không ngừng rung chuyển, thỉnh thoảng có những con cá trong biển tò mò đụng vào trên quang mạc, dòm ngó tình cảnh trong động phủ. Quang mạc ở trên không không có chút nào khác thường, làm gì có triệu chứng băng hủy?

Khi mọi người thấy tu sĩ phát ra cảnh cáo không ngờ chỉ có đoán đan một tầng tu vi, đua nhau quát mắng:

- Tiểu tử ngươi mà có cái kiến thức gì, đơn giản chỉ là nói hưu nói vượn!

- Trọng Huyền lão tổ bố trí trận pháp làm gì dễ dàng sụp đổ như vậy!

- Tiểu tử này sợ là muốn hù dọa chúng ta đều bỏ đi, sau đó một mình mò trở lại chiếm tiện nghi!

- Mau mau cút đi, nếu không ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại chỗ này!

...

Lục Bình đối với hành vi mắng chửi hay uy hiếp của những người này bịt tai không nghe thấy, tiếp tục hướng bên ngoài động phủ độn đi. Hắn cũng không còn thời gian dừng lại để giải thích cụ thể một phen. Bây giờ là thời điểm chạy trối chết, mình trước khi trốn có lòng tốt nhắc nhở một tiếng, đã coi như là nhân chí nghĩa tận rồi.

Cũng có tu sĩ nghe lời cảnh cáo của Lục Bình sinh lòng thối ý, thấy Lục Bình không quay đầu lại mà rút đi, một số tu sĩ vốn cho là Lục Bình có tính toán gì đó cũng bắt đầu do dự, dù sao ngôi động phủ này bây giờ cũng đã bị đám tu sĩ thu vét không còn gì, lưu lại nơi này bất quá là nhặt chút lẻ tẻ bị người coi thường bỏ lại, chỉ mong đợi sẽ tìm được một ít bảo vật có thể không bị người khác phát hiện.

Lục Bình ra khỏi động phủ hộ trận, quay đầu nhìn lại, phát hiện chỉ có không tới một nửa tu sĩ đi theo mình cùng ra. Hắn thở dài một cái, nhanh chóng hướng mặt biển độn đi.

Đoán đan kỳ tu sĩ ở chỗ mấy trăm trượng sâu dưới đáy biển này mặc dù không sợ bị áp lực của nước biển đè chết, nhưng khi hộ phủ đại trận sụp đổ, bị nước biển do trận pháp nâng đỡ đột nhiên ép xuống, cho dù là đoán đan hậu kỳ tu sĩ cũng phải ăn không được quẳng đi mà bỏ chạy.

Lục Bình mới vừa từ đáy biển đi ra, dưới đáy biển đột nhiên lần nữa truyền tới tiếng "ầm ầm" trầm muộn. Ngay sau đó, mặt biển bình tĩnh đột nhiên sụp xuống mười mấy trượng, ngay sau đó nước biển bốn phía ùa vọt tới, kích thích ra sóng biển mấy trượng cao, sau đó hướng về nơi xa nhộn nhạo cả lên, trực tiếp đem một chỗ tiểu đảo cách đó không xa toàn bộ đập tan.

Tu sĩ theo Lục Bình đi ra ngoài ai ai cũng một lòng sợ hãi nhìn tình cảnh trước mắt. Lục Bình lạnh lùng nhìn những người này một cái, xoay người hóa thành một đạo nước chảy dính trên mặt biển lướt đi xa.

Sau khi Lục Bình bỏ đi không lâu, lại có hơn mười vị đoán đan chân nhân chật vật hướng lên nước biển chui ra. Những thứ chân nhân này có một nửa đều là đoán đan hậu kỳ tu vi, còn thừa lại tất cả đều đoán đan trung kỳ tầng năm, sáu tầng tu vi. Về phần đoán đan sơ kỳ và dung huyết kỳ tu sĩ đi theo tham gia cho náo nhiệt một tên cũng không còn, xem ra đã vẫn lạc hết sạch.

Những thứ chân nhân này sau khi thoát ra đều toàn thân ướt đẫm, tóc tai bù xù. Không ít tu sĩ có hộ thân pháp khí, pháp bảo trong tay đều đã vỡ thành mảnh vụn. Cũng không ít tu sĩ sau khi thoát ra liền phun một ngụm máu tươi, hiển nhiên đã sớm bị trọng thương, làm gì còn có phong phạm của đoán đan chân nhân?

Lúc này, Lục Bình đang trốn ở một huyệt động dưới đáy biển. Một con luyện huyết kỳ yêu thú ban đầu chiếm cứ huyệt động này sớm đã bị Tam linh nuốt đi. Bây giờ Lục Đại Quý đang bò tới cửa động làm hộ pháp, còn Tam linh thì bởi vì được trở lại biển khơi, lòng vui đùa nổi lên, đã sớm chạy không thấy thân ảnh.

Lục Bình toàn thân chân nguyên cổ đãng, thần niệm đã sớm xâm nhập vào trong Hoàng Kim ốc, chỉ kém một bước cuối cùng là luyện hóa thành công món không gian pháp khí này.

Ở trong Trọng Huyền động phủ, Lục Bình lúc lấy được món Hoàng Kim ốc nho nhỏ này vốn có chút thất vọng. Ở trong mắt của hắn, với thân phận luyện khí tông sư của Trọng Huyền lão tổ, cái Hoàng Kim tiểu ốc thế này dù sao cũng phải là một món động thiên pháp bảo. Vậy mà nó chỉ là một món không gian pháp khí.

Tuy nhiên, khi Lục Bình bắt đầu luyện hóa món pháp khí này, mới phát hiện cái Hoàng Kim tiểu ốc này có độ khó luyện hóa so với Nạp Xuyên đỉnh thậm chí vượt gấp nhiều lần.

Hoàng Kim tiểu ốc trong tay Lục Bình đột nhiên linh quang đại thịnh, rốt cuộc đã luyện hóa xong, Lục Bình thở phào một hơi.

Lục Bình đem Hoàng Kim ốc ném xuống đất, cái căn phòng nhỏ này nhất thời biến thành ba trượng lớn nhỏ. Lục Bình cười cười, đưa tay đẩy cửa của tiểu ốc, đi thẳng vào.

Không gian trong nhà so với Thiên Chung túc lớn hơn rất nhiều. Đầu tiên chính là một mảng linh thảo viên lớn. Phiến linh thảo viên này đã bốn ngàn năm không người xử lý, ở trong lòng đất bị linh mạch tư dưỡng, linh thảo bên trong tự mình sinh sổi nẩy nở đầy đàn. Tuy nói chúng tạp nham vô chương, dáng dấp cỏ dại so với linh thảo còn nhiều hơn, nhưng mỗi một cây linh thảo lại đều có niên phân và dược lực thành thục mười phần. Hơn nữa, số lượng linh thảo cũng hết sức khả quan.

Lục Bình vui mừng quá đỗi, trong số linh thảo nơi đây, số lượng ngàn năm linh thảo chiếm tuyệt đại đa số, hơn nữa phần lớn linh thảo đã sớm thành thục.

Lục Bình trước hết đem linh thảo viên toàn bộ dọn dẹp một lần, rồi bắt đầu khai khẩn linh thảo viên lần nữa ra, sau đó ngàn năm linh thảo cùng năm trăm năm linh thảo mình có thể dùng đến đào lên hết, chuẩn bị luyện đan để dùng. Nhưng vẫn có đại lượng ngàn năm linh thảo vẫn còn sinh trưởng ở trong đó.

Thân là luyện đan đại sư, Lục Bình hiện chỉ nắm trong tay có bốn năm loại đoán đan kỳ đan phương, ngoài ra còn có một loại Đoán Tâm đan đan phương, cho nên Lục Bình chỉ có thể nhìn bảy tám trăm cây ngàn năm linh thảo trong linh thảo viên mà thở dài.

Nghĩ tới Dung Tâm đan, Lục Bình trong lòng chợt động, bây giờ thông qua linh thảo viên trong Hoàng Kim ốc, Lục Bình đã đem ngàn năm linh thảo cần để luyện chế Dung Tâm đan đều thu thập đầy đủ hết rồi. Mà ba loại ba ngàn năm linh thảo trọng yếu nhất trong đó Lục Bình cũng đã có hai loại, chỉ còn dư lại duy nhất là Âm Dương chi chưa có tung tích.

Hoàng Kim ốc ở trong linh mạch của Trọng Huyền động phủ bị chôn giấu bốn ngàn năm, nếu Trọng Huyền lão tổ năm đó ở trong trồng qua ba ngàn năm linh thảo, thì bằng vào linh mạch ngạch ngoại tư dưỡng, chẳng những đã sớm thành thục, thậm chí ngay cả đợt linh thảo thứ hai sợ là cũng có thể đủ dùng để luyện đan rồi.

Lục Bình ở chung quanh tra xét một phen, không phát hiện có ba ngàn năm linh thảo tung tích, không khỏi có chút thất vọng. Ngẩng đầu nhìn lại lúc, Lục Bình đột nhiên phát hiện, mình dường như chỉ mới tra xét một phiến không gian nhỏ trong Hoàng Kim ốc. Phía trước còn có một tòa núi lớn cao gần trăm trượng.

Lục Bình trong bụng nghi vấn nổi lên, Hoàng Kim ốc là một món không gian pháp khí. Không gian trong nó so sánh cùng không gian pháp khí đồng loại, thật sự là lớn quá mức tưởng tượng, cơ hồ tương đương với một tòa động thiên pháp bảo. Nhưng khi Lục Bình luyện hóa Hoàng Kim ốc, đã xác nhận trong Hoàng Kim ốc cũng không có động thiên bảo cấm tồn tại.

Lục Bình cất bước hướng về phía núi lớn mà đi, tựa như mau nhưng thực ra là rất chậm. Mãi sau hắn mới đến sườn núi, lại thấy nơi này có một chỗ bị trận pháp phong ấn.

Lục Bình trong lòng vui mừng, bây giờ, trận pháp cấm chế của Phi Long phái bày ra đối với Lục Bình mà nói cơ hồ là không đề phòng gì hắn vậy. Bất quá đạo phong ấn trận pháp này có pháp quyết khai mở trước đây chưa bị Lục Bình sử dụng qua.

Lục Bình vụng về bấm ra mấy đạo ấn quyết, trận pháp phong ấn mất đi linh mạch tư dưỡng cũng mờ đi rất nhiều. Lục Bình sau khi đánh ra ấn quyết, một tòa linh thảo viên diện tích tuy nhỏ nhưng hợp đúng với kỳ vọng của Lục Bình xuất hiện trước mắt hắn.

Thạch Linh thảo, Ngọc Loan hoa, Thất Tinh Phế Diệp thảo, Liên Vân bích chi...

Lục Bình khóe mắt đột nhiên giật giật điên cuồng. Nơi này không ngờ lại có chín mươi sáu cây ba ngàn năm linh thảo thành thục. Mà số linh thảo đang sinh trưởng, chưa thành thục cũng có gần hai trăm cây.

Đây là một nơi chứa đựng những thứ có thể chọc cho pháp tướng lão tổ đều động tâm a!

Đây là cái gì?

Lục Bình cẩn thận chuyển quá những cây linh thảo ngăn trở, đi tới một cây dáng dấp mới nhìn qua đã khô héo một nửa và dữ tợn vô cùng, còn một nửa kia thì lại lá tốt hoa xinh nở ra trước mặt.

Đây không phải là Âm Dương chi thì còn là cái gì!?

Lục Bình ức chế không được niềm vui sướng trong lòng mình, bởi vì hắn ở cách cây Âm Dương chi này không xa phát hiện một cây Âm Dương chi nữa.

Lục Bình cẩn thận đem hai cây Âm Dương chi hái xuống, dùng ngọc tủy hạp đã sớm chuẩn bị xong chứa đựng bảo quản cho tốt, rồi dùng phong linh phù phong kín lại. Như vậy, linh thảo cần để luyện chế Đoán Tâm đan cũng đã chuẩn bị đủ, chỉ còn chờ tu vi và thuật luyện đan của Lục Bình tới nữa là được.

Chỉ cần Lục Bình có thể đem tự thân tu vi đề cao đến đoán đan tầng hai, sau khi củng cố, bản thân hắn sẽ có thể chuẩn bị lên cấp đoán đan trung kỳ rồi!

Lục Bình rời khỏi linh viên, lần nữa dùng trận pháp đem linh thảo viên phong ấn lại, lúc này mới tiếp tục hướng đỉnh núi mà đi.

Ở trong Hoàng Kim ốc không gian, giữa đỉnh núi như cô sơn này, xuất hiện trước mặt Lục Bình là một hồ nhỏ có phương viên cỡ ba trượng!

Bên trên cái hồ nhỏ dựng một tấm bia đá, phía trên có khắc ba chữ lớn bình thường: Thối Hỏa trì!

Lục Bình có chút không tin vào con mắt của mình, chẳng lẽ vận khí của mình không ngờ tốt như vậy?

Lục Bình đè nén sự kích động trong lòng xuống, dưới chân bước một cái, một cỗ chân nguyên liền thông qua lòng đất truyền tới trong tiểu hồ.

Nước trong tiểu hồ thâu thập theo chân nguyên Lục Bình, chẳng qua là "ừng ực ào" một tiếng, nổi lên một đóa bọt sóng.

Một cỗ chân nguyên này của Lục Bình khổng lồ như thế nào, nếu là nước biển bình thường, đủ khiến cho sóng lớn văng lên cao vài chục trượng, mà nước ở trong hồ nước này lại chỉ có thể lật lên mấy đóa bọt sóng tầm thường.

Lục Bình thi triển "Khống Thủy quyết", chân nguyên trong cơ thể như lưu thủy hướng vào trong hồ nước thâu nhập, mặt hồ rốt cục chậm rãi rung chuyển.

Trong tay Lục Bình liên tiếp bấm ra chín đạo khống thủy pháp ấn, toàn bộ nước của Thối hỏa trì rốt cục vào lúc sắc diện và da mặt của Lục Bình đỏ bừng lên, bắt đầu chậm rãi hướng lên trên không mà lưu động.

Sức nặng của nước hồ này so với kim thiết các loại còn nặng nề hơn!

Từng đạo hồ thủy cuốn lên, ở trên trời lần nữa ngưng tụ thành một đoàn thủy cầu to lớn. Khi chân nguyên trong cơ thể Lục Bình cơ hồ tiêu hao một nửa, thì toàn bộ nước hồ cơ hồ đều bị Khống thủy quyết của Lục Bình kéo rút lên trên hư không.

Lục Bình thò đầu nhìn xuống đáy ao sâu một trượng, chỉ thấy một đoàn thủy cầu màu đen to bằng đầu người đang quay mòng mòng đảo quanh đáy ao.

Huyền Nguyên Trọng Thủy!

Thật sự là Huyền Nguyên Trọng Thủy!

Thiên cấp đê giai thiên địa linh thủy, một trong tứ bảo luyện khí của Trọng Huyền lão tổ!

Dưới trọng áp của đoàn hồ thủy ở giữa không trung, Lục Bình không còn kịp cao hứng nữa. Sau khi xác nhận đáy hồ chính xác là Huyền Nguyên Trọng Thủy, rốt cục Lục Bình đem thủy cầu ở giữa không trung bị Huyền Nguyên Trọng Thủy ảnh hưởng mà biến dị lần nữa trả lại vào trong ao nước.

Huyền Nguyên Trọng Thủy, thiên cấp đê giai thiên địa linh thủy. Trọng Huyền lão tổ như thế nào sẽ phí một loại của trời này trực tiếp dùng để làm nước thối hỏa làm nguội pháp khí pháp bảo sau khi luyện chế ra thế? Hiển nhiên là một cái ao nước này dưới sự ảnh hưởng của Huyền Nguyên Trọng Thủy linh thủy đã trở nên biến dị thành nhị đẳng linh tài, bị Trọng Huyền lão tổ dùng chúng để thối luyện pháp khí pháp bảo mới ra lò.

Huyền Nguyên Trọng Thủy có tác dụng lớn nhất chính là ở sau khi cùng tu sĩ dung hợp, linh tính của linh vật bị thần niệm tu sĩ đoán dong vào trong kim đan, khiến cho chân nguyên tu sĩ dung lượng đại phúc độ gia tăng. Vì vậy, tu sĩ dung hợp Huyền Nguyên Trọng Thủy đều là hạng người có chân nguyên hùng hậu du trường. Ở trong quá trình đối địch, thường thường họ không cần cân nhắc chân nguyên khô kiệt, một khi tranh đấu lâm vào thế giằng co hoặc là bị vây công, loại tu sĩ này đều dẻo dai bền bỉ khiến cho đối thủ nhức cả đầu.

Đang khi Lục Bình đem biến dị linh thủy lần nữa thả lại vào ao nước nhỏ, một cỗ linh khí nhàn nhạt phiêu tán ra. Lục Bình tự nhiên cảm thấy, trong lòng càng thêm có cảm giác kỳ quái.

Không gian trong Hoàng Kim ốc vượt xa đỉnh cấp không gian pháp khí bình thường. Nó không phải là động thiên, bên trong chẳng những có vườn linh thảo, mà còn có một cái núi nhỏ nhìn qua là cô sơn không ý nghĩa gì, nhưng bây giờ lại phát hiện trong ngôi cô sơn này lại còn lưu lại một tia linh khí.

Lục Bình có thể xác định trong cô sơn này không có linh mạch tồn tại. Hơn nữa trong không gian pháp khí căn bản là không cách nào uẩn dưỡng linh mạch, cho dù là động thiên pháp bảo cũng không được. Chỉ có khi động thiên pháp bảo giống như Thất Tinh thiên như vậy, tạo thành một chỗ tiểu thiên thế giới, mới có thể đem linh mạch thiên di vào trong động thiên mà không đến nỗi làm cho chúng tiêu tán.

Nghĩ tới đây, Lục Bình trong bụng cả kinh, chẳng lẽ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play