Mặt đất của Động phủ cũng ở trong phạm vi bảo vệ của hộ phủ đại trận. Đại Bảo ở trong động phủ căn bản không cách nào thi triển thuật độn thổ vào trong đất để đi tìm linh mạch.
Lục Bình sau khi đi tới động phủ, tìm được một chỗ vắng vẻ, thấy không gây sự chú ý của mọi người, tay liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết, mặt đất trong phương viên mười mấy trượng đột nhiên "ầm ầm" chấn động, ngay sau đó Lục Bình liền nhanh chóng rời đi.
Rất nhanh thì có tu sĩ nghe tiếng chạy tới ở phụ cận dò xét, chỉ chốc lát sau, Lục Bình cũng làm bộ như bị mặt đất chấn động hấp dẫn mà chạy đến, quanh quẩn ở gần chỗ hắn mới vừa thi triển pháp quyết.
Đang lúc này, bốn tên Thủy Tinh cung tu sĩ hướng phương hướng của Lục Bình chạy tới. Bốn người ra vẻ khí thế hung hăng, tu vi khí thế cả người toát hẳn ra, toàn bộ áp tới tu sĩ cả một khu đất này.
Bốn người tuy tu vi cũng không thấy là có thể dùng thế áp những người khác ở chỗ này. Trong bốn người này, hai tên tu vi ở đoán đan trung kỳ, hai vị đoán đan sơ kỳ, một người trong đó còn có tu vi tương đương với Lục Bình. Nhưng danh hiệu của Thủy Tinh cung bây giờ quá lớn, không ngờ khiến cho tu sĩ chung quanh rối rít thức thời rời khỏi khu đất này.
Lục Bình cũng rời đi theo, nhưng Đại Bảo vẫn còn trong lòng đất. Hắn trước đó thông qua Linh Minh Thanh Mục mới luyện tới nửa vời của mình phát hiện linh khí ở khu vực này là nồng hậu nhất, ngoại trừ Trọng Huyền đại điện ra. Xem ra đây chính là chỗ mà động phủ linh mạch đi qua. Cho nên Lục Bình mới ở trên mặt đất phá vỡ trận pháp cấm chế, miễn cưỡng khai mở ra một lỗ, cho Đại Bảo chui vào trong. Hắn đánh cuộc một phen, xem có thể tìm được Tụ Linh châu hay không.
Chuyện này không bình thường như lần trước Lục Bình dẫn động cấm chế quang mạc trong động phủ. Lần này hắn làm là tương đương với chuyện ở trên toàn bộ hộ phủ đại trận khai mở một vết thủng, hao phí chân nguyên cùng với gây ra động tĩnh tự nhiên không nhỏ.
Lục Bình sau khi rời đi, liền thi triển Ẩn Hình quyết, rồi mượn cấm chế trong động phủ che giấu hành tích, lại âm thầm tiềm hành trở lại, ẩn mình cách không xa, quan sát bốn người.
Bốn tên tu sĩ của Thủy Tinh cung thấy bốn phía không còn người nào chướng mắt nữa, một vị tu sĩ đoán đan sáu tầng tu vi cao nhất trong đó có vẻ như là người cầm đầu trong bốn người cất tiếng nói:
- Động thủ nhanh một chút, bây giờ đám ngu ngốc Liệt Thiên Kiếm phái kia còn không phát hiện. Có mấy vị sư huynh ở đó kiềm chế, bọn chúng tuyệt không ngờ tới Trọng Huyền động phủ ngoại trừ Luyện Khí thất, Trữ Tàng thất cùng Trọng Huyền đại điện ra, còn có một chỗ trọng yếu khác.
Bốn người nhanh chóng ở trên mặt đất phương viên ba trượng bốn phía xung quanh an thả một đạo trận bàn. Đồng thời, họ còn bố trí một số linh tài khí cụ khác một cách rất có quy luật ở bốn phía. Lục Bình đối với trận pháp nghiên cứu không sâu, không nhìn ra bốn người này là đang bố trí trận pháp gì.
Chỉ nghe một Thủy Tinh cung tu sĩ tu vi thấp nhất trong đó hỏi:
- Mộc sư huynh, linh mạch trong Trọng Huyền động phủ đúng là thông qua nơi này sao, đừng có để xảy ra điều không chính xác gì đó a.
Thủy Tinh cung tu sĩ cầm đầu có tu vi cao nhất chính là Mộc sư huynh, nghe thế đáp:
- Không sai được, căn cứ vào một ít điều ghi lại một cách không trọn vẹn ở trong Bắc Hải Phi Linh phái ngọc giản chúng ta có được mà phán đoán, linh mạch trong Trọng Huyền động phủ đích xác là từ nơi này mà qua.
Một vị đoán đan trung kỳ tu sĩ khác lúc này cũng xen vào nói:
- Mộc sư huynh tinh nghiên trận pháp, phán đoán của huynh nhất định là không sai, chỉ chờ coi chúng ta sẽ có thu hoạch gì hay không mà thôi.
Một vị đoán đan sơ kỳ tu sĩ khác cũng tò mò hỏi:
- Mộc sư huynh, Cao sư huynh, lần này chúng ta rốt cuộc là muốn tìm bảo vật gì, Trọng Huyền lão tổ làm sao lại đem bảo vật của mình cất giấu ở trong linh mạch?
Hai vị đoán đan trung kỳ tu sĩ gồm Cao sư huynh và Mộc sư huynh nhìn nhau một cái. Cao sư huynh lúc này mới nói:
- Trương sư đệ, Vạn sư đệ, các ngươi không phát hiện một chỗ động phủ hội tụ hai trung hình linh mạch, bên trong còn thiếu chút gì sao?
- Hình như là thiếu đi chút gì...
Vạn sư đệ tu vi ở đoán đan một tầng chần chờ nói, rồi ngay sau đó như chợt hiểu ra:
- Dạ, đúng rồi, một tòa động phủ lớn như vậy, bên trong tại sao không khai mở một linh thảo viên?
Trương sư đệ chần chờ nói:
- Trọng Huyền lão tổ này dù sao cũng là luyện khí đại gia, chứ không phải là luyện đan tông sư, không khai ích ra linh thảo viên thì có cái gì mà sai?
Mộc sư huynh lắc đầu một cái, nói:
- Trương sư đệ ra đời ở trong tu luyện thế gia nổi danh ở Đông Hải, lại là tu luyện thiên tài, từ nhỏ các loại tu luyện tư nguyên cho tới bây giờ không thiếu, tự nhiên lơ đễnh không quan tâm đến những thứ này. Trong tu luyện giới, tu luyện tư nguyên cho tới bây giờ đều cung không ứng cầu, bất kỳ một tu sĩ nào khi khai mở tu luyện động phủ, đều cũng tranh thủ ở mọi nơi có điều kiện sinh trưởng linh thảo khai ích ra linh thảo viên. Đây cơ hồ là thường thức của tất cả tu sĩ. Trương sư đệ đã là đoán đan kỳ tu sĩ, sắp khai mở động phủ, đến lúc đó đừng quên tạo lập linh thảo viên nghe.
Trương sư đệ sắc mặt đỏ bừng, nói:
- Xấu hổ, đa tạ sư huynh chỉ giáo.
Vạn sư đệ nghe Mộc sư huynh khẳng định lời suy đoán của hắn, lại ngạc nhiên hỏi:
- Trọng Huyền lão tổ này thế nào lại đem linh thảo viên khai mở vào trong lòng đất?
Mộc sư huynh cùng Cao sư huynh nhìn nhau cười một tiếng, lúc này Trương sư đệ đã cướp lời trước:
- Chẳng lẽ là không gian pháp khí? Trọng Huyền lão tổ này đem không gian pháp khí ẩn tàng trong lòng đất, vừa bí ẩn, lại có thể lợi dụng linh mạch chi lực một cách đầy đủ
Cao sư huynh khen:
- Trương sư đệ rốt cuộc gia học sâu xa, kiến thức hơi bị cao đấy!
Trong khi nói chuyện, bốn người đã đem trận pháp bố trí xong, Mộc sư huynh nói:
- Ta chuẩn bị khai mở trận pháp, đến lúc đó sẽ ở trên trận pháp trên mặt đất khai mở ra một lỗ hổng. Bởi vì có trận pháp bảo vệ, sẽ không gây ra động tĩnh gì. Nhưng hai vị sư đệ vẫn phải chú ý tình huống chung quanh, để tránh có người dòm ngó.
Hai người sau khi đáp ứng, Mộc sư huynh đánh ra mấy đạo pháp quyết, bốn cái trận bàn đều được khởi động, hộ phủ trận pháp trên mặt đất nhất thời nứt ra một cái lỗ dài mấy thước. Điều khác biệt so với Lục Bình chính là, bốn phía không có một chút động tĩnh nào. Hộ phủ đại trận cũng không giống như khi Lục Bình tê liệt trận pháp tạo ra phản ứng kịch liệt như vậy.
Cao sư huynh thấy Mộc sư huynh khai mở trận pháp, liền vội vàng đem linh thú đại bên hông chấn lên, một con xuyên sơn giáp lớn khoảng ba thước rơi xuống trên mặt đất. Cao sư huynh hướng mặt đất chỉ một cái, xuyên sơn giáp nhất thời ẩn vào trong mặt đất, không thấy đâu nữa.
Lục Bình nghe bốn người đối thoại, lúc này mới chợt hiểu hèn gì bản thân mình luôn cảm thấy trong Trọng Huyền động phủ này có chút gì đó không đúng, nhất là khi hắn bảo Đại Bảo vào trong linh mạch tìm kiếm Tụ Linh châu, loại cảm giác này càng mãnh liệt hơn nữa. Hắn luôn cảm thấy trong động phủ này thiếu đi thứ gì, thì ra là ngôi động phủ này diện tích rất rộng, khí thế cũng coi như là hoành tráng, nhưng không có một chỗ linh thảo viên nào tồn tại.
Ngay sau đó Lục Bình lại lo lắng, mới vừa rồi một con xuyên sơn giáp yêu thú kia hiển nhiên là linh sủng bị Cao sư huynh dùng ngự thú quyết là một loại cấm chế bí thuật khống chế. Tu vi của nó đã đạt đến dung huyết hậu kỳ, nếu lòng đất đụng phải Đại Bảo, Đại Bảo quyết không phải là đối thủ của xuyên sơn giáp. Và Cao sư huynh cũng sẽ thông qua xuyên sơn giáp, lập tức biết được còn có tu sĩ khác đang mơ ước bảo vật trong linh mạch. Mặc dù Lục Bình không hướng về phía không gian pháp khí có khả năng tồn tại đó mà tới đây.
Hiện tại chỉ có thể gửi hy vọng vào tính tình vừa quỷ vừa tinh của Đại Bảo. Linh sủng của Lục Bình đều tự nguyện theo đuổi hắn, Lục Bình cũng không thi gia thêm bất kỳ cấm chế gì trên người bọn chúng. Vì vậy, Lục Bình bây giờ đối với tình huống của Đại Bảo không biết gì cả, chỉ hy vọng nó có thể phát hiện trước được nguy hiểm, trốn tránh ra xa. Cũng may xuyên sơn giáp mặc dù là trung cấp yêu thú, tu vi cũng cao hơn Đại Bảo, thế nhưng đó chỉ là chỉ thực lực, còn về mặt độn thổ thiên phú, thì Đại Bảo cũng không kém hơn so với xuyên sơn giáp bao nhiêu. Huống chi khi Đại Bảo lên cấp dung huyết trung kỳ, luyện hóa Dung Huyết châu là từ một con xuyên sơn giáp mà có được, khiến cho độn thổ thiên phú của nó lấy được một bước tăng cường vượt bậc.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Cao sư huynh quát lên:
- Không xong! Dưới đất còn có một con yêu thú, lại là một con Tầm Linh thử, chạy cũng mau. Hãy nhanh đi tra xét bốn phía một cái xem còn có những tu sĩ nào khác ra vào nơi này hay không?
Trương sư đệ cùng Vạn sư đệ nghe vậy vội vàng hướng bốn phía tra xét, một bên kia, Mộc sư huynh cau mày hỏi:
- Như thế nào?
- Còn chưa tìm ra được, bất quá đã tìm được hai viên Tụ Linh châu, trong đó có một viên chính là Thiết Sơn cướp được từ trong tay con Tầm Linh thử đó. Bất quá con chuột này nhanh chân lẹ mắt thật, vừa nhận ra không phải là đối thủ của Thiết Sơn, đã xoay người bỏ chạy.
- A!
- Sư huynh cứu mạng!
Đang lúc này, nơi xa đột nhiên truyền tới hai tiếng kêu thảm thiết, Mộc sư huynh cùng Cao sư huynh trong bụng cả kinh, vội vàng tế lên hai món pháp bảo, đứng dậy chuẩn bị đi tiếp viện.
Vậy mà hai người mới vừa động, đông, nam, bắc ba mặt đã có một tu sĩ vậy quanh. Chỉ chốc lát sau, ở phương tây truyền tới tiếng gào thảm cũng chậm rãi đi ra ba vị nữ tu, hai người trong đó Lục Bình vừa khéo nhận biết. Một người chính là Chu Huyền Mộng trước đó, người còn lại lại là Sở Đình. Chỉ còn một vị trong đó là Lục Bình không biết được, mà người này cũng là một vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ duy nhất tại chỗ này.
- Chư vị là người phương nào, dám giết hại đệ tử của Thủy Tinh cung ta, không sợ bị Thủy Tinh cung chế tài hay sao?
Mộc sư huynh cáu kỉnh quát hỏi, không một chút khiếp đảm, vẻ mặt cùng Thủy Tinh cung chân nhân lúc trước chết ở trong tay ba người Lục Bình giống y như đúc.
- Thủy Tinh cung vẫn bá đạo như thường lệ, chết đến nơi rồi mà vẫn còn cường ngạnh như vậy!
Trung niên nữ tu đi cùng Chu Huyền Mộng cười lạnh nói, giọng đầy vẻ châm chọc.
Sở Đình nhíu mày một cái, lạnh lùng nói:
- Tương sư thúc, vẫn là ra tay cho mau thì hay hơn, chần chờ coi chừng sinh biến!
Trung niên nữ tu Tương sư thúc nghe vậy hừ lạnh một tiếng, đối với lời Sở Đình nói phảng phất hết sức bất mãn, nhưng lại có điều gì đó kiêng kỵ, nên lập tức tế lên một thanh kim đao hướng hai tên đoán đan trung kỳ tu sĩ của Thủy Tinh cung trước lướt chém giết.
Còn lại năm tên tu sĩ đi theo sau, ngoại trừ Sở Đình đều triển khai vây công. Mộc sư huynh cùng Cao sư huynh hai người song quyền khó địch bốn tay, huống chi mấy người này chẳng những có một vị hậu kỳ tu sĩ áp trận, mà bốn người cũng đều không phải là hạng đan trung kỳ tu sĩ bình thường có thể so sánh. Hai người mới vừa phát ra phù lục cầu cứu, chỉ chốc lát sau liền bị năm người vây đánh tới chết.
Sở Đình đi tới chỗ bị Mộc sư huynh dùng trận pháp phá hộ phủ đại trận hỏng một lỗ, đem một viên đan dược hòa tan ở trong tay, rồi đem đan dịch rải ở trên mặt đất. Nhất thời, một cỗ mùi thơm nồng nặc phiêu tán ra, Sở Đình bấm ra mấy đạo pháp quyết, đan dịch hòa vào trong thổ nhưỡng, mùi thơm trong không trung cũng nhất thời thu liễm.
Lục Bình nhìn đan dược trong tay Sở Đình, trên mặt đầy vẻ ngưng trọng, Kim Lân kiếm đã cầm ở trong tay, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.
Tương sư thúc cầm đầu thúc giục:
- Sở nha đầu xong chưa? Hai tên Thủy Tinh cung này đã phát ra phù lục cầu cứu, nếu không phải Trọng Huyền đại điện mới vừa bị công phá, chúng ta đều ở đó tranh đoạt bảo vật bên trong, Thủy Tinh cung tu sĩ đã sớm chạy tới đây cứu viện rồi. Mai Cầm càng lúc càng kiểu cách, hành động trọng yếu như vậy, chỉ phái ra một đoán đan một tầng nha đầu.
Sở Đình chuyên chú với chuyện trước mắt, cũng không để ý tới Tương sư thúc giễu cợt, Chu Huyền Mộng một bên lạnh giọng nói:
- Những thứ chuyện nhỏ như hạt đậu xanh thế này làm gì phải dùng tới lão nhân gia người xuất thủ. Có Tương sư thúc ra tay cũng đủ để đối phó rồi. Gia sư sắp đột phá pháp tướng kỳ, bản các nếu có chuyện đại sự Tương sư thúc không làm được, tự sẽ có gia sư ra tay.
Chu Huyền Mộng phản trào phúng lại bà ta chuyện bé xé ra to, tài trí không bằng Mai chân nhân. Tương sư thúc đang muốn phát tác, nhưng vừa nghe đến câu của Chu Huyền Mộng "Gia sư sắp đột phá pháp tướng kỳ", liền cứng rắn nuốt hận nhịn nhục.
Ba vị đoán đan trung kỳ tu sĩ ở bốn phía khác phảng phất như tượng bùn vậy, đối với chuyện Tương sư thúc cùng Chu Huyền Mộng dùng ngôn ngữ giao phong coi như không nghe thấy.
Đang lúc này, mặt đất đột nhiên phá vỡ ra một cái động, Lục Bình núp bên cạnh trong lòng căng thẳng, ngay sau đó thấy một con xuyên sơn giáp hai mắt mê ly từ trong lòng đất chui ra.
Thủy Tinh cung Cao sư huynh sau khi vẫn lạc, là một con yêu thú bị hạ cấm chế, xuyên sơn giáp sẽ bị trọng thương, thậm chí mất hết thần trí nổi điên mà chết. Bất quá Sở Đình không biết dùng đan dược gì, không ngờ đem xuyên sơn giáp từ lòng đất dẫn dụ bò lên. Mà Lục Bình hiển nhiên cũng đoán được Sở Đình định làm gì, lo lắng Đại Bảo cũng sẽ bị nàng dẫn dụ bò lên theo. Vì vậy, hắn mới chuẩn bị trong lúc Đại Bảo xuất hiện sẽ xuất thủ cướp đoạt trở lại.
Sở Đình một chưởng phất ở trên đầu xuyên sơn giáp. Xuyên sơn giáp há mồm phun ra một viên to bốn viên nhỏ tổng cộng năm viên Tụ Linh châu, rồi ngay sau đó ngã xuống đất mà chết.
Sở Đình đem năm hạt châu thu vào trong túi, nói:
- Đáng tiếc, xuyên sơn giáp không ở trong linh mạch tìm được không gian pháp khí. Bất quá có năm viên Tụ Linh châu cũng xem là không tệ. Viên lớn này hiển nhiên đủ sinh ra một cái tiểu hình linh mạch.
- Người nào dám can đảm giết Thủy Tinh cung đệ tử của ta!
Sở Đình vừa dứt lời, một tiếng rống giận cuồn cuộn tràn tới, người chưa đến, khí thế đã áp tới cực mạnh.
- Không xong, người đến là đoán đan điên phong cao thủ, đáng chết, những tên tu sĩ thu thập tin tức tình báo trong Khuê Các kia làm ăn cái gì vậy? Ngay cả trong Thủy Tinh cung tu sĩ có cao thủ ấn ở trong đó như thế mà không nắm bắt được!
Tương sư thúc gấp giọng chửi mắng, đưa tay đem trận bàn bốn phía do Thủy Tinh cung tu sĩ bày ra đập bể hết. Mặt đất có trận pháp bị tê liệt nhất thời lần nữa khép lại.
Vào lúc này, một đạo thân ảnh đã cấp tốc từ phương Trọng Huyền đại điện hướng về phía mọi người bay nhanh tới.
- Đi!
Tương sư thúc hét lớn một tiếng, sáu tên đoán đan kỳ tu sĩ của Khuê Các nhanh chóng phi độn đi.
Thủy Tinh cung cao thủ đuổi theo nổi giận gầm lên một tiếng, hướng phương hướng sáu người rời đi phía trước đuổi theo, sau đó lại có năm tên Thủy Tinh cung đoán đan trung hậu kỳ tu sĩ chạy tới chỗ bày trận lúc trước. Nhìn thấy mặt đất đầy thứ bừa bãi, tất cả mọi người đều sắc tái xanh. Ngay sau đó, họ đứng dậy, mặt đằng đằng sát khí hướng phương hướng mà Thủy Tinh cung đoán đan điên phong cao thủ đuổi theo lúc nãy vội vã bám theo.
Mọi người sau khi rời đi, Lục Bình nhanh chóng hướng chỗ lúc trước bày trận, trong tay nhanh chóng bấm ra mấy đạo pháp quyết, bất chấp chân nguyên trong cơ thể như nước tràn bờ chạy mất, mặt đất lại một trận chấn động, một con con chuột to lớn mập ục ịch từ lòng đất chui trốn lên.
Lục Bình bắt nó lại, không đợi Đại Bảo phát ra tiếng kêu nào, liền đem nó cất vào trong linh thú đại, nhanh chóng rời đi.
Sau khi Lục Bình rời đi không lâu, mấy tên người tu sĩ đeo trường kiếm vội vã chạy tới, nhìn tình cảnh trước mắt, làm sao không biết đã xảy ra chuyện gì, từng tên một nhìn nhau cười to có chút hả hê. Ngay sau đó họ lại nhanh chóng nín bặt, chỉ thấy mười mấy vị Thủy Tinh cung tu sĩ cũng chạy theo tới, hung hăng hướng Liệt Thiên Kiếm phái tu sĩ trợn mắt nhìn mấy lần. Cuối cùng, họ cũng chịu không nổi ánh mắt cổ quái của Liệt Thiên Kiếm phái tu sĩ, đành hướng đám Thủy Tinh cung tu sĩ rời đi lúc trước mà đuổi theo.
Liệt Thiên Kiếm phái tu sĩ sau đó cũng rời đi, lại có những tu sĩ khác chạy tới tra xét, rối rít nghị luận rốt cuộc là ai đã ăn gan hùm mật gấu, lại dám đánh chết Thủy Tinh cung đoán đan cao thủ.
Lúc này, Lục Bình đã tìm tới một chỗ không người, ở bốn phía kéo ra mấy đạo quang mạc che chắn, lúc này mới đem Đại Bảo ra ngoài.
Mắt thấy Đại Bảo cũng không bị tổn thương gì, và cũng không bị đan dược của Sở Đình hấp dẫn mê hoặc, lúc này hắn mới thở dài nhẹ nhõm.
Đại Bảo "Chi chi" kêu mấy tiếng, ngay sau đó từ trong miệng phun ra một viên Tụ Linh châu lớn chừng nửa quả đấm.
Lục Bình thần sắc vui mừng, nói:
- Không ngờ vẫn có thể thu hoạch như vậy, viên Tụ Linh châu này đủ dựng dục một cái tiểu hình linh mạch rồi!
Viên Tụ Linh châu này so với viên Tụ Linh châu lớn do con xuyên sơn giáp trước đó nhổ ra có kích cỡ tương đương.
Nghe Lục Bình khích lệ, Đại Bảo càng thêm hưng phấn, lại một trận "Chi chi" kêu loạn.
Lục Bình thần sắc cổ quái, rồi nhìn thấy Đại Bảo từ trong miệng phun ra một tòa hoàng kim ốc cỡ nửa thước, linh quang lòe lòe phát sáng ánh hoàng kim!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT