Thủy Tinh cung tu sĩ mới vừa thối lui ra bụng núi, nụ cười âm trầm liền ngưng kết lại ở trên môi. Ở cửa thang lầu chẳng biết lúc nào đã lần nữa ngưng kết trở lại một đạo cấm chế. Cái phù lục mà trước hắn đã xé tan ra phát xuất độn quang trước đó lúc này vẫn còn đang đảo quanh quang mạc do cấm chế ngưng kết thành này, không thể bay đi được.

Tu sĩ nổi giận gầm lên một tiếng, phi phủ trong tay mang theo lực vạn quân đập tới cấm chế quang mạc. "Ầm" một tiếng, toàn bộ quang mạc (màn sáng) chấn động lung lay, ngay sau đó toàn bộ trận pháp cấm chế trong lầu các cũng lung lay theo. Nhưng quang mạc vẫn không bể nát.

Thủy Tinh cung tu sĩ mặt liền biến sắc, Lương Huyền Phong ba người đã lần nữa công tới.

- Tốc chiến tốc thắng, không được nương tay!

Lương Huyền Phong lại phát ra một đạo vô hình phong luân hướng Thủy Tinh cung tu sĩ cắt tới. Trên tỳ bà của Chu Huyền Mộng bay ra mấy đạo dây đàn mỏng bén mắt thường khó phân biệt. Lục Bình kiếm thế biến đổi, “Đại giang đông khứ kiếm quyết” mang theo khí thế chưa từng có từ trước đến nay của đem toàn bộ không gian mà Thủy Tinh cung tu sĩ có thể tránh né phong tỏa hết, buộc y chỉ có thể lựa chọn chống đỡ thẳng mặt cùng đòn công kích của ba người.

Trong ánh mắt tuyệt vọng của Thủy Tinh cung tu sĩ, Lương Huyền Phong phong luân đã đem phòng ngự quang mạc của hắn cắt rách. Thủy tinh ngọc bài ở đỉnh đầu phát lên một tiếng bi ai rớt xuống. Một món pháp bảo khác của hắn cũng bị Kim Lân kiếm của Lục Bình cuốn lấy thật chặt. Một sợi tơ huyền rất nhỏ ở trên không trung thoáng qua một đạo ánh sáng nhỏ không thể tra, đầu lâu của Thủy Tinh cung tu sĩ đã bay lên.

Một viên kim đan có năm màu kim văn đột nhiên từ trong thi thân không đầu bay ra, Lương Huyền Phong chân nhân định bắt lại, không ngờ kim đan hung hăng đụng vào trên quang mạc. Quang mạc lần này rốt cục băng hủy, đạo độn quang lúc trước bị cản trở không ra được lần này bay mất tung tích, còn kim đan thì cũng vỡ vụn ra, hóa thành một cỗ linh lực khí lãng nồng nặc hướng bốn phương tám hướng lan tỏa ra.

Ba người đứng trước chịu trận đầu tiên. Lương Huyền Phong chân nhân thì lơ đễnh, khí lãng mãnh liệt ở trước mặt Lương Huyền Phong chân nhân không ngừng bị làm cho suy yếu, ngăn trở, phân hóa, cuối cùng hóa thành một cỗ gió nhẹ phớt vào mặt. Có Lương Huyền Phong nhân trước hóa giải đòn tấn công cuối cùng này, Chu Huyền Mộng cùng Lục Bình ngăn cản khí lãng đánh tới cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, Lương Huyền Phong chân nhân xoay người trở lại bụng núi, chuẩn bị phá vỡ cấm chế trên cây trên vách đá. Lục Bình nguyên vốn muốn đuổi theo, nhưng lại không muốn bại lộ quá nhiều lá bài tẩy trong tay mình. Chu Huyền Mộng còn ở lại điều tra bốn phía của lầu các, xem còn có những vật có giá trị nào khác hay không. Lục Bình đi tới một chỗ cấm chế quang mạc, phát hiện đạo quang mạc này đã bị kim đan băng hủy của Thủy Tinh cung tu sĩ tạo thành khí lãng mới vừa kích phá. Độn quang màu vàng đã sớm không thấy bóng dáng đâu nữa.

Lục Bình trong bụng trầm xuống, vội vàng hướng cửa lầu các chạy đi, xa xa liền nhìn thấy độn quang màu vàng phảng phất như con ruồi không đầu vậy, ở một tầng quang mạc cuối cùng trước cửa lầu các đụng chạm loạn chung quanh.

Lục Bình tiện tay thu lấy độn quang dập tắt, chỉ nghe một tiếng oanh minh trên quang mạc ở cửa động bên ngoài lầu các vang lên, ngay sau đó toàn bộ lầu các cấm chế đều chấn động, phảng phất sau một khắc sẽ phải mẫn diệt vậy.

Lục Bình mặt liền biến sắc, trong tay bấm ra mấy đạo pháp quyết, hộ trận quang mạc ở cửa lầu các chợt lóe lên, tình hình bên ngoài hiện ra ở trước mắt Lục Bình.

Lục Bình quay đầu lại, thấy Lương Huyền Phong cùng Chu Huyền Mộng đã nghe tiếng chạy tới, vội vàng trầm giọng nói:

- Tu sĩ phía ngoài đã đột phá đến động phủ nội tầng, bây giờ bên ngoài lầu các khắp nơi đều có tu sĩ, cũng đã phát sinh không ít cuộc hỗn chiến. Bây giờ một nhóm tu sĩ đang ở bên ngoài lầu các của chúng ta công kích hộ trận. Sư thúc, Thiên Phong diệp đã tới tay hay chưa?

Lương Huyền Phong nghe nói không phải là Thủy Tinh cung tu sĩ đánh tới, tâm tư lo lắng nhất thời buông xuống một nửa. Nghe Lục Bình hỏi thăm, sắc mặt ông ta nhất thời hiện vẻ vui mừng, gật gật đầu nói:

- Đã tới tay, đợi thừa dịp mọi người tiến vào gây ra hỗn loạn, chúng ta phá vòng vây đi ra ngoài, nếu không cẩn thận bị trùng tán, thì ba ngày sau đến cái khách sạn ở Ngân Kiếm đảo gặp mặt. Mỗi người cần phải cẩn thận, bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn.

Lương Huyền Phong câu nói sau cùng ngược lại là nói cho Lục Bình nghe. Tuy nói Lục Bình thực lực đã khiến cho hai người vuốt mắt nhìn lại, nhưng tu vi của hắn dù sao cũng thấp nhất, trong ba người thực lực của hắn vẫn là yếu nhất.

Đang lúc này, lại có mấy đạo công kích nện trên hộ trận quang mạc. Quang mạc một trận chập chờn, nhất thời vỡ vụn ra, bên ngoài lầu các có hơn mười vị đoán đan tu sĩ cùng một lúc ùa vào, sau lưng cũng không thiếu dung huyết kỳ tu sĩ đi theo.

Chu Huyền Mộng đưa tay ném ra một món pháp bảo, Lục Bình nhận lấy vừa nhìn, thì ra là thủy tinh ngọc bài có chữ "Thủ" mà Thủy Tinh cung tu sĩ mới vừa dùng để ngăn cản công kích pháp bảo của ba người.

Chu Huyền Mộng nói:

- Đây là phòng thủ pháp bảo trên thân người mới vừa rồi. Phi phủ của hắn đã bị hư hại, ngươi vừa đúng không có phòng thủ pháp khí, món pháp bảo này thích hợp dùng tạm.

Lục Bình nói một tiếng cảm tạ, cũng không hỏi thăm Chu Huyền Mộng ở lầu các còn có những thứ thu hoạch gì.

Tu sĩ vọt vào trong lầu các lật tìm chung quanh lung tung, Lục Bình dùng cấm chế còn sót lại trong lầu các ngăn cách khí tức của ba người. Đang lúc mọi người lật tìm bảo vật không rảnh quan tâm tới hắn, đồng loạt hướng bên ngoài lầu các phóng đi.

- Không đúng, ba người này đã sớm tiến vào, mới vừa rồi người tiến vào trong đây không có ba người này!

Đang khi đám ba người Lục Bình sắp lao ra khỏi lầu các, thì một tu sĩ rốt cục phát hiện không ổn, lớn tiếng quát.

- Mụ nội nó, bản chân nhân nói vì sao ở trong lầu các này không có gì cả, thì ra là đều bị ba người này đi trước một bước lấy đi hết rồi.

- Giết bọn chúng!

- Lưu lại bảo vật, tha các ngươi không chết!

...

Trong lúc nhất thời quần tình phấn khích, bảy tám vị đoán đan chân nhân không ngờ hò hét đồng loạt xuất thủ, hướng ba người vây công.

Lương Huyền Phong chân nhân đi trước một bước, đem một tên đoán đan trung kỳ tu sĩ ngăn ở cửa đánh bay, quát lên:

- Mỗi người rời đi, lẫn vào trong tu sĩ tầm bảo.

Sau đó ông ta một mình ngăn cản ở trước cửa, hai tay liên tiếp bắn ra, liên tiếp bảy đạo phong luân hướng tu sĩ truy kích đánh tới. Thừa dịp tu sĩ sau lưng bị ngăn cản, Lương Huyền Phong chân nhân thân hóa thành mấy chục đạo lưu phong, nhất thời biến mất ở trước mắt mọi người.

Thừa dịp Lương Huyền Phong chân nhân che chở, Chu Huyền Mộng dưới chân không biết thế nào chợt động một cái là người đã đến bên ngoài mười mấy trượng, rồi chợt lóe lên lần nữa, đã biến thành một thành viên trong đám tu sĩ tìm kiếm bảo vật chung quanh.

Lục Bình nhìn ra được Chu Huyền Mộng sử dụng là một loại phi độn tiểu thần thông, nhưng còn Lục Bình hắn thì đừng nói chi tiểu thần thông, ngay cả món phi độn pháp khí Tường Vân đâu mà hắn trước đây một mực sử dụng cũng đã bị không gian sup đổ ở trong Tử Nguyệt động thiên thôn phệ đi.

Cũng may Lục Bình bởi năm đó ở Phi Linh đảo lúc lấy được một cái thần bí ngọc giản kia, phía trên có ghi lại đại lượng cấm chế bí thuật của Phi Linh phái. Lục Bình hướng ra phía ngoài, mỗi đạp một bước chân liền có nhiều hơn một đạo thân ảnh. Cho đến khi hắn bước ra mười tám bước, mặc dù tốc độ không theo kịp Chu Huyền Mộng, nhưng mười đạo thân ảnh cũng nhiễu loạn các tu sĩ truy kích.

Man thiên quá hải quyết!

Sau khi Lục Bình lên cấp đoán đan kỳ, đối với pháp thuật ứng dụng không thể nghi ngờ gì nữa đã cao hơn một tầng lầu. Mười tám đạo thân ảnh này có thể nói giống Lục Bình y như đúc, duy diệu duy tiếu, mặc dù dưới thần niệm dò xét hạ rất nhanh sẽ lộ ra dấu vết, nhưng sẽ phân tán rất mạnh lực chú ý của tu sĩ truy kích. Đợi đến khi Lục Bình chuyển qua một khối kiến trúc, sau lưng chỉ còn dư lại một đoán đan trung kỳ tu sĩ vẫn còn bám theo mà thôi.

Vị đoán đan trung kỳ tu sĩ này thấy tất cả mọi người không đuổi theo, trong lòng mừng thầm, xem ra lần này mình có thể ăn một mình một lần rồi. Trong miệng y liền truyền âm hướng Lục Bình nói:

- Tiểu tử, đem vật trong tay ngươi giao ra đây đi, bây giờ ngươi còn muốn chạy trốn nơi đâu?

Tuy nhiên, Lục Bình vẫn liều mạng không thèm quan tâm gì, dưới chân một khắc cũng không ngừng, đồng thời trong tay pháp quyết thủ ấn không ngừng hướng chung quanh đánh ra. Vừa mới bắt đầu, tu sĩ sau lưng còn có chút kinh nghi bất định, nhưng cùng nhau đi tới, cũng không thấy bất kỳ chuyện bất ngờ gì phát sinh. Tu sĩ nhận định Lục Bình là đang hư trương thanh thế, thấy Lục Bình như cũ vẫn bỏ chạy, nhất thời mất đi kiên nhẫn, há mồm thổi một cái, một phi châm thật nhỏ hướng sau lưng Lục Bình bắn tới.

Đang lúc này, Lục Bình đột nhiên quay người lại, một đạo thủ quyết cuối cùng ở trong tay một mực dẫn mà không phát đã bị hắn dùng chân nguyên hùng hồn thúc đẩy, ở trong tay kết thành một đạo pháp ấn cuối cùng.

Tiếng nổ "ầm ầm " truyền tới, trong ánh mắt kinh hãi của tu sĩ, bốn phía vốn là trận pháp cấm chế bị đông đảo tu sĩ phá hủy đột nhiên khôi phục lại, kết thành từng đạo vô hình quang mạc, đem tu sĩ vây ở trong trận pháp.

Lục Bình liên tiếp ở trước người kéo lên mấy đạo cấm chế quang mạc, ý đồ ngăn trở phi châm đâm tới, nhưng những thứ quang mạc này không đưa đến chút tác dụng ngăn cản nào, để mặc cho phi châm xuyên tới trước mặt.

Phi châm loại pháp bảo!

Lục Bình thầm mắng mình xui xẻo, không ngờ đụng phải loại kỳ môn pháp bảo này, đơn giản chính là không thể tránh né.

Kim Lân kiếm quét ngang qua, phi châm hơi động liền tránh được. Kim Lân kiếm vô luận như thế nào đều không so được với phi châm về sự khéo léo linh hoạt. Tu sĩ mặc dù bị Lục Bình vây ở trong động phủ trận pháp cấm chế, nhưng phi châm vẫn như cũ nằm dưới sự thao khống của y, không chết không thôi truy kích Lục Bình.

Lục Bình hừ lạnh một tiếng, một viên đan hoàn trong màu đen có màu vàng bị Lục Bình hướng phi châm ném bay ra.

Sau khi đan hoàn bay ra, theo Ấn quyết biến đổi trong tay Lục Bình, nhất thời bạo tán thành một con độc giao lắc đầu vẫy đuôi, hướng phi châm đánh tới.

Chiến đan, vạn độc chiến đan!

Đây là Lục Bình dùng Hắc Ngục Độc Hỏa và cái trung cấp luyện đan lô lúc trước của mình, dựa theo Vạn Độc đan đan phương, dựa theo phương thức luyện chế chiến đan, luyện chế ra một loại chiến đan đặc biệt này. Điều trọng yếu hơn chính là, Lục Bình ở trong mấy chục loại ngàn năm cùng với năm trăm năm linh thảo, gia nhập vào đó Vạn Độc tương, rồi dưới thuật luyện đan cấp đại sư của Lục Bình, luyện chế thành hai viên Vạn Độc chiến đan.

Nguyên bản Lục Bình luyện chế những thứ chiến đan này bất quá là đột phát kỳ tưởng, không ngờ tới bây giờ lại vừa khéo đem ra sử dụng được.

Đang khi phi châm đâm vào trong cơ thể của độc giao, một trận "xì xì" truyền tới, tu sĩ bị Lục Bình cấm chế ở trong trận pháp vốn đang biểu lộ vẻ châm chọc đối với Lục Bình nhất thời bị thay thế bằng biểu lộ hung tợn khó tả.

"A!"

Một tiếng gào lớn đau đớn truyền tới, thần niệm của tu sĩ đi kèm trên phi châm cùng với chân nguyên đã bị nhanh chóng hủ thực. Phi châm đâm thủng độc giao, đang muốn hướng Lục Bình bay đi, nhưng không ngờ độc giao đã sớm ở giữa không trung đem bản thân quấn vòng vo thật chặt cây châm. Độc giao mở miệng, hướng vào cây châm từ trong cơ thể nó bay ra lần nữa phun ra một cỗ độc dịch!

Toàn bộ một hớp độc dịch trong đen có vàng do độc giao phun ra này chợt trở nên trong suốt. Còn phi châm thì đã bị tàn phá nặng bề, tu sĩ ở trong cấm chế lần nữa phát ra tiếng kêu đau đớn.

Lục Bình thừa dịp thần niệm cùng chân nguyên đi thật trong kèm theo phi châm của tu sĩ bị giảm mạnh mà suy yếu, Kim Lân kiếm chém lật tới, "Tranh" một tiếng thật trong trẻo, phi châm bị Kim Lân kiếm đánh nát thành mấy đoạn. Khóe miệng tu sĩ nhất thời tràn ra một tia máu tươi, đồng thời đầu cũng hơi ngưỡng về phía sau, hiển nhiên là thần niệm cùng chân nguyên đều bị thương nặng.

Loại phi châm pháp khí hoặc pháp bảo, tuy nói khó phòng bị nhất, hộ thân pháp thuật cũng khó mà ngăn cản, nhưng kỳ bản thân lại cực kỳ yếu ớt, lúc đối địch ỷ vào sự khéo léo linh hoạt, khiến cho đối thủ không thể nào đuổi bắt. Nhưng mà một khi cùng pháp khí pháp bảo của đối thủ va chạm vào nhau, thì có chín phần mười là pháp bảo bản thể sẽ bị tổn thương nặng.

Lục Bình bất chấp trên người bị phi châm pháp bảo đâm đến chỉ còn ba thước trước mắt rồi mới bị đánh bay đi kích thích cho thân toát đầy mồ hôi, hộ thân cương khí chống đỡ trên người cũng quên mất thu hồi, Kim Lân kiếm rung lên, đã hướng tu sĩ bị vây ở trong trận pháp chém vụt tới.

Tu sĩ đoán đan bốn tầng tu vi, nếu ở thường ngày, Lục Bình tự nhiên không phải là đối thủ. Bất quá bây giờ Lục Bình bằng vào sự quen thuộc đối với Trọng Huyền động phủ trận pháp cấm chế, lợi dụng tu sĩ tham lam tự đại, đem y giam cầm ở trong trận pháp, cơ hồ thành một cái bia, lại kích hủy pháp bảo của y, khiến cho đối phương bị thương nặng. Lục Bình bây giờ ngược lại nổi lên lòng giết người cướp của trả lại cho đối phương.

Lục Bình đúng là vẫn còn xem thường thực lực của một vị đoán đan trung kỳ tu sĩ. Những thứ trận pháp cấm chế này trong nội bộ của Trọng Huyền động phủ cũng chỉ có thể dùng để khốn địch. Lục Bình đem thanh Kim Lân kiếm điều khiển phong sinh thủy khởi, nhưng vẫn như cũ không làm gì được vị tu sĩ bị vây ở trong cấm chế này.

"Cô đông" một tiếng nổ trầm, cấm chế quang mạc giam cầm tu sĩ toàn bộ lung lay. Thoáng một cái, tu sĩ khi ngăn cản sự tiến công của Lục Bình, đồng thời lại còn có lực dư thừa để ngự sử một thanh dùi trống nhỏ công kích cấm chế trận pháp chung quanh.

Lục Bình lúc này mới cảm giác được thủ đoạn tấn công của mình quả thật còn quá hạn hẹp yếu ớt. Trừ mười hai chính pháp ra, Lục Bình chỉ có mấy đạo kiếm pháp, hoặc là dựa vào chính bản thân pháp bảo chi lực, và nguyên thần đại trận là thủ đoạn cuối cùng của Lục Bình, tự nhiên sẽ không khinh suất sử dụng.

Lục Bình ở huyết kỳ có thể ỷ vào pháp lực hùng hậu, kiếm thuật cao siêu, ở trong cùng cấp tu sĩ tung hoành vô địch. Nhưng mà sau khi ngưng kết kim đan, tu vi của hắn ở trong cùng cấp tu sĩ coi như là thấp nhất. Pháp bảo trong tay cũng không còn ưu thế như lúc trước. Hơn nữa, thủ đoạn đạt tới ý cảnh trong tranh đấu cũng đã biến thành thông dụng rồi, thậm chí một ít kiệt xuất tu sĩ, giống như Chu Huyền Mộng như vậy, đã sớm luyện thành tiểu thần thông.

Lục Bình hừ lạnh một tiếng, đang khi tu sĩ trong cấm chế đang đánh lung tung chung quanh, công kích trận pháp giam mình, thì Lục Bình vẫy tay đánh ra một viên hạt châu màu đỏ, chính là Xích Hà châu.

Xích Hà châu bay lên khoảng không trên đầu tu sĩ, vô số sợi tơ tuyến màu đỏ phiêu phiêu bay đáp xuống dưới, hướng người tu sĩ trong cấm chế quấn quanh.

Tu sĩ tựa hồ nhìn ra được món pháp bảo này rất là khó dây dưa, trước người sáng lên một tầng hộ tráo, vầng sáng ba sắc ở trên vòng bảo hộ lưu chuyển.

Hộ thân tiểu thần thông, lại là tiểu thần thông!

Hộ thân cương khí của Lục Bình bây giờ chỉ ngưng luyện hai loại thiên địa kỳ vật, còn thiếu một loại nữa mới có thể tạo thành hộ thân tiểu thần thông: Thủy Mạc Chân Cương!

Theo màu đỏ sợi tơ tuyến bao quanh, hộ thân cương khí của tu sĩ bị sợi tơ tuyến màu đỏ trói buộc biến đổi thành các loại hình dáng. Xem ra hộ thân tiểu thần thông của tu sĩ này cũng không dẻo dai mạnh mẽ là bao.

Thiên địa kỳ vật thưa thớt đến như thế nào, lại có bao nhiêu người có thể như Lục Bình như vậy, thiên địa kỳ vật dùng để ngưng luyện hộ thân cương khí được tính bằng lu, bằng ao như thế chứ?

Tu sĩ chống lên hộ thân cương khí cũng bất quá là tranh thủ một chút thời gian mà thôi. Trong tay y đã bay ra một cái cổ chùy nhỏ, hướng Xích Hà châu trên không trung mà đánh.

Kim Lân kiếm của Lục Bình một kiếm đem một bộ bốn thanh đỉnh cấp pháp khí đánh rời ra, rồi hướng tiểu cổ chùy ngăn lại, đồng thời Xích Hà châu cũng có ý đồ tránh ra một bên.

Bất quá Xích Hà châu đang ở trạng thái làm phép nên bị chậm một bước, Kim Lân kiếm lần nữa bị bốn thanh pháp khí đuổi theo cuốn lấy. Tiểu cổ chùy đánh vào trên Xích Hà châu, Xích Hà châu phát lên một tiếng kêu bi ai, rơi xuống dưới. Lục Bình phảng phất như trên ngực bị đánh một quyền, buồn nôn có chút không thở nổi. May nhờ Lục Bình không đem Xích Hà châu thu vào tâm hạch không gian để uẩn dưỡng, chứ nếu không, một kích này nói không chừng sẽ khiến cho thần niệm của hắn bị chấn động thụ thương.

Bất quá đang khi Xích Hà châu bị đánh rơi, hộ thân tiểu thần thông của tu sĩ cũng rốt cục bị tơ hồng súc chặt lại siết phá. Ngay sau đó tu sĩ cất một tiếng thét kinh hãi, bả vai đã bị xuyên thủng.

Thủy U kiếm đã sớm bị Lục Bình tế lên, thật vất vả mới tìm được sơ hở để công kích. Đáng tiếc tu sĩ vẫn phát giác trước một bước, tránh được tâm tạng yếu hại.

Thủy U kiếm cần chính là một kích trí mạng, sau một kích không trúng, Lục Bình mặc dù đem Thủy U kiếm lần nữa ẩn đi, nhưng tu sĩ đã có phòng bị, lần nữa đánh lén khả năng thành công cơ hồ không có, chỉ có thể có tác dụng kiềm chế.

Cũng may Thủy U kiếm một kích khiến cho tu sĩ bị thương càng thêm thương. Lục Bình đem Xích Hà châu linh tính tổn hao nhiều bắt trở lại, cũng không kịp tra xét, đưa tay bày ra, một đoàn thủy cầu màu vàng đường kính chỉ có một thước đột nhiên xuất hiện ở trong tay của Lục Bình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play