Các chân nhân kéo đến ngày càng nhiều. Điều làm cho Lục Bình rất kinh dị chính là năng lực giao tế của chủ nhân của Thích Âm tiểu trúc. Vị Mai chân nhân này bây giờ hiển nhiên không phải sử dụng thân phận của “Khuê Các”, nhưng mà ở trong Càn Nguyên thành vẫn còn lực hiệu triệu đến như vậy. Điều này khiến cho Lục Bình đối với vị Mai chân nhân thần bí này có chút mong đợi.
Quan lễ thật ra là có thể chia làm hai loại. Một loại giống như Lục Bình vậy, bị Lý gia mời tới xem lễ bái sư. Nhưng mà trong tiểu trúc này, phần lớn chân nhân hiển nhiên là được vị Mai chân nhân thần bí kia mời tới. Họ xem chính là Lễ thu đồ.
Vào lúc này, từ trên lầu của Thính Âm tiểu trúc, ba cô gái có phong tư xinh đẹp bước xuống. Các chân nhân ở trong phòng khách đều đứng dậy làm lễ ra mắt với ba cô gái này. Lục Bình bây giờ mới biết ba thiếu nữ đều là đệ tử của Mai chân nhân, và tu vi của họ đều ở đoán đan kỳ. Điều này làm cho Lục Bình suýt soa thán phục.
Đợi cho đến khi ba nữ đem các vị chân nhân ở trong phòng khách an đốn xong, thì Lý Tu Trúc mới nhẹ nhàng đỡ một vị trung niên mỹ phụ đeo hắc sa che mặt xuống. Tiến vào đồng hành còn có hai vị chân nhân đều là người quen của Lục Bình. Một vị chính là Bắc Minh Tần chân nhân. Còn vị khác chính là Diễm Vô Cữu mới vừa rời khỏi mấy ngày trước.
Mấy ngày trước đây Diễm Vô Cữu nói lần này sở dĩ đến Càn Nguyên thành ngoại trừ tính toán đem Loan Ngọc tìm người phó thác, còn là vì có một vị lão hữu mời tới. Tham gia đan hội dù sao là do ông ta dành chút thời gian nhân tiện ghé vào, nhân lúc tâm huyết lai triều mà thôi.
Bây giờ nhìn lại, vị lão hữu mời ông ta đương nhiên chính là vị trung niên mỹ phụ thần bí Mai chân nhân này. Tần chân nhân cùng Diễm Vô Cữu hiển nhiên không ngờ rằng lại đụng mặt Lục Bình ở chỗ này. Vì Tần chân nhân do Hồng Diệp lão tổ ngầm ám kỳ, nên còn có thể liên tưởng đến một ít gì đó. Chứ Diễm Vô Cữu thì có chút kinh ngạc, nhưng mà ông ta dù gì cũng sống lâu năm thành tinh, vẻ kinh ngạc ở trong mắt chẳng qua là lóe lên một cái rồi biến mất.
Sở Đình cùng Lý Mậu Lâm và những người khác đã quay trở về trong phòng khách. Người quan lễ cũng đã đến đông đủ. Lễ bái sư của Lý Tu Trúc có thể bắt đầu.
Ngay vào lúc này, Mai chân nhân ngồi lên ghế chủ nhân ở trong phòng khách. Bà ta, Tần chân nhân cùng Diễm Vô Cữu đột nhiên không hẹn mà cùng hướng nhìn ra phía bên ngoài tiểu trúc. Những người khác thấy sự dị dạng của ba người, tự nhiên không thể dối gạt được họ. Ngay cả Lục Bình cũng cảm thấy kinh ngạc.
Chẳng lẽ còn có khách không mời mà tới quấy rầy lễ thu đồ này hay sao?!
Một trận gió nhẹ thổi đến. Lục Bình căn bản không chú ý trong phòng khách đã có thêm một trung niên nam tử có vóc người thon gầy từ khi nào. Quả thật là một Phong Hành chi thuật vô cùng cao minh. Trung niên nam tử bất ngờ xuất hiện, khiến cho chư vị chân nhân ở trong sảnh cảm thấy khiếp sợ.
Tần chân nhân ở trên gương mặt ngưng trọng. Diễm Vô Cữu ở một bên cũng có chút kinh ngạc. Hiển nhiên là họ đều cảm thấy được người tới có thực lực cao cường, nhưng không biết là địch hay là bạn?!
Mai chân nhân ngồi ở trung ương nhìn nam tử đứng trong sảnh, bộ dạng một gợn sóng cũng không sợ hãi, dường như ông ta không hề tồn tại vậy.
Nữ đệ tử đứng hàng thứ nhất dưới Mai chân nhân thấy tu sĩ xuất hiện trong đại sảnh, sắc mặt đột nhiên vui mừng, đôi môi giật giật phảng phất như định lên tiếng chào hỏi người mới tới vậy. Nhưng ngay sau đó, hình như nàng nghĩ tới điều gì, nhìn vị lão sư của mình ngồi ở vị trí đầu không nhúc nhích, nàng không thể làm gì khác hơn là đem lời nói dự định phát ra nuốt xuống bụng.
Tất cả những điều này đương nhiên không qua mắt được trung niên trong sảnh, chỉ thấy ông ta hướng về phía nữ đệ tử gật đầu ra ý chào. Sau đó, ông ta liền mở lời hướng Mai chân nhân, nói:
- Mấy chục năm không gặp, phong thái của ngài vẫn như cũ a!
Mai chân nhân vội giương mi mắt, nói:
- Tự đi tìm chỗ ngồi. Không được làm trở ngại đồ nhi của ta thực hiện lễ bái sư!
Vị nam tử thần bí xuất hiện đột ngột này đương nhiên là cùng Mai chân nhân có quan hệ không bình thường. Một thân chân nguyên của ông ta cổ đãng trồi sụt liên hồi. Mới vừa rồi, một chiêu Phong Hành chi thuật đã thậm chí khiến chủ nhân ngồi ở trên kia tự thẹn là không bằng. Hiển nhiên trung niên nam tử này là một vị đoán đan hậu kỳ cao thủ.
Trong lúc nhất thời, chư vị chân nhân ở trong sảnh đối với Thích Âm tiểu trúc càng thêm coi trọng. Một vị đoán đan hậu kỳ chân nhân có phân lượng như thế nào đối với những chân nhân này và thế lực đằng sau họ có thể nói là rất nặng.
Tần chân nhân hơi cau mày, bất quá nghĩ tới lời của Hồng Diệp lão tổ, vị chân nhân này đương nhiên không phải biểu hiện đơn giản như bề ngoài vậy. Diễm Vô Cữu ở bên kia cũng có điều suy nghĩ, phảng phất nghĩ ra điều gì vậy.
Trung niên nam tử đối với sự lãnh đạm của Mai chân nhân không thèm để ý chút nào. Ông ta xoay người tìm kiếm, nhận thấy phần lớn chỗ ngồi ở trong sảnh đã bị chân nhân các nhà chiếm cứ, chỉ còn mấy cái ghế ở trong góc. Trung niên nhân liền đi tới trong góc ngồi xuống, nhìn Lục Bình ở bên cạnh cười cười.
Lúc này, Lục Bình ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng vô cùng kích động:
"Tùy phong tùy vật dạ. Nhuận vật tế vô thanh" (Theo gió mà lẻn vào đêm. Theo vật tế lên không tiếng động.)
Câu này ám chỉ đến một người vô cùng nổi danh trong Chân Linh phái!
Buổi lễ bái sư tiếp tục tiến hành. Lý Tu Trúc dâng lên lễ bái sư là 12 viên thượng phẩm linh thạch cùng 100 cây ngàn năm linh thảo. Đương nhiên là lễ vật này so với lễ vật bái sư của đám dung huyết kỳ như Lục Bình khi xưa thực hiện bái sư lễ trân trọng và có giá trị hơn nhiều. Dù sao chúng cũng phải tương xứng với thân phận đoán đan chân nhân của Lý Tu Trúc.
Kế tiếp, ba vị đệ tử dưới tay Mai chân nhân cùng Sở Đình, mỗi người đều mang tới một phần lễ ra mắt đối với vị Lục sư muội - môn hạ của lão sư mình. Trong đó, nữ đệ tử định lên tiếng chào hỏi trung niên tu sĩ trước đó cũng là nhị đệ tử của Mai chân nhân. Nàng lấy ra hai phần lễ vật, nói là thay mặt đại sư tỷ đưa ra lễ ra mắt.
Mai chân nhân "hừ" một tiếng, tỏ ý không cao hứng. Dù sao chân nhân cũng không ngăn cản môn hạ nhị đệ tử hành động. Ngược lại, trung niên tu sĩ ngồi ở bên cạnh Lục Bình "hắc hắc" thấp giọng cười hai tiếng.
Cuối cùng, Mai chân nhân trực tiếp cho Lý Tu Trúc một thanh pháp bảo phi kiếm làm lễ ra mắt, khiến cho chư vị chân nhân ngồi bên dưới đều chấn động không ít.
Lục Bình nhìn toàn bộ quá trình diễn ra lễ bái sư, cơ hồ chính là một phiên bản của mình khi hắn bái nhập vào môn hạ của lão sư Huyền Linh chân nhân, trong lòng không khỏi dậy lên sự nghi ngờ trùng trùng. Theo như hắn biết, loại lễ bái sư này ở hải ngoại chỉ có Bắc Hải là còn thịnh hành, Đông Hải không còn tập tục như thế này.
Buổi lễ bái sư đã diễn ra xong. Tiếp theo là hàn huyên giao tiếp. Những chuyện này không cần đề cập tới.
Lục Bình sau buổi bái sư đã rời khỏi Thích Âm tiểu trúc thật sớm. Trung niên nam tử đến cuối cùng ấy đã cùng Mai chân nhân cùng nhau rời đi ngay sau buổi lễ bái sư. Chốc lát sau, Mai chân nhân quay trở lại phòng khách. Còn trung niên nam tử sau khi Mai chân nhân trở lại một lát sau, phảng phất như đang thưởng thức kiến trúc của Thích Âm tiểu trúc vậy, từ trên lầu đi xuống dưới.
Sau đó, trung niên nam tử cũng từ giã Mai chân nhân ra khỏi Thích Âm tiểu trúc, tùy ý đi dạo một vòng trong Càn Nguyên thành. Đi tới một góc vắng vẻ không người, trung niên mới dừng lại, nhìn ra phía sau nói:
- Tiểu tử, nơi này không có ai rồi. Đi ra đi!
Ở khoảng cách không xa phía sau nam tử, Lục Bình từ trong một đống để tạp vật đi ra. Trung niên rất có hứng thú, nhìn Lục Bình nói:
- Một dung huyết tiểu tu mà lại dám theo dõi một vị đoán đan chân nhân! Sự can đảm của ngươi thật là không tệ. Trong Càn Nguyên thành tuy nói là cấm chỉ tu sĩ đánh nhau, nhưng bản chân nhân nếu là sử dụng một trượng đem ngươi diệt đi thì tu sĩ ở trong Càn Nguyên thành cũng không làm gì được bản chân nhân.
Đối với sự uy hiếp của trung niên nhân, Lục Bình không để trong lòng chút nào, mà mỉm cười nói:
- "Tam chân tứ linh"!
Sắc mặt của trung niên nhân bất chợt thay đổi, Lục Bình thấy hoa mắt cả lên. Trung niên nhân xuất hiện ở trước mặt hắn, thần niệm uy áp trực tiếp đem Lục Bình giam cầm không thể động đậy gì được, đôi mắt thì nhìn sâu vào hắn, sát khí dày đặc, quát:
- Tiểu tử, ngươi mới vừa nói gì?
Lục Bình mặc dù bị trung niên nhân dùng thần niệm khổng lồ và pháp lực cấm cố, nhưng thần niệm uy áp của trung niên nhân lại chẳng có tác dụng gì đối với Lục Bình. Hắn vẫn bình tĩnh mỉm cười, đáp:
- Tiền bối có phải họ Lương?
Trung niên nhân đột nhiên buông lỏng sự cấm cố đối với Lục Bình, cười hỏi:
- Tiểu tử, ngươi từ Bắc Hải tới?
Lục Bình cũng không nhận ra trung niên nhân buông lỏng cấm cố là không còn địch ý nữa. Với tu vi đoán đan hậu kỳ của ông ta, Lục Bình căn bản không thể nào trốn thoát. Sự cấm cố mới vừa rồi chẳng qua là đang dò xét hắn mà thôi. Lục Bình cung kính thi lễ, nói:
- Kính xin tiền bối tự chứng minh thân phận.
Hai người nếu muốn nói rõ quan hệ, trung niên nhân thuộc về vị trí mạnh hơn, dĩ nhiên trước tiên phải lui một bước để tỏ rõ thành ý. Huống chi ông ta cũng không sợ Lục Bình ở trước mặt làm ra trò mèo gì.
Trung niên nhân tiện tay lấy ra một khối minh bài ném tới tay của Lục Bình. Lục Bình cầm minh bài trong tay dò xét. Sau đó, hắn thi triển mấy đạo bí thuật ở trên minh bài. Bấy giờ, thần sắc của Lục Bình mới vui mừng, đem minh bài trả lại cho trung niên.
Trung niên nhân thu minh bài vào người, cười nói:
- Tiểu tử, bây giờ không phải là lúc ngươi tự giới thiệu hay sao?
Lục Bình thi lễ một cái, thưa:
- Trùng Hoa môn hạ đệ tử Lục Tử Bình, xin ra mắt Lương Huyền Phong sư thúc.
Lương Huyền Phong trợn mắt, há mồm nhìn Lục Bình, hơi có chút khó tin:
- Ngươi! ...Ngươi không ngờ chính là nam đệ tử mà Huyền Linh sư tả thu đó hay sao? Ngươi... ngươi tại sao có thể có mặt trong buổi lễ thu đồ đệ của nàng ta?
Lục Bình có chút không rõ rốt cuộc là chuyện gì, không thể làm gì khác hơn là nói:
- Sư điệt là do Lý gia của Tam Gia đảo mời tới tham gia buổi lễ bái sư của Lý gia tiểu thư.
Ngay sau đó, hắn có chút không xác định, hỏi:
- Nhưng đệ tử tham gia lễ thu đồ đệ của Mai chân nhân có cái gì không ổn? Lương Huyền Phong lúc bấy giờ đã sớm khôi phục lại thần sắc ung dung, nói:
- Thì ra là như vậy! Ta sớm nghe Huyền Linh sư tả đã thu được một nam đệ tử, còn là một vị luyện đan thiên tài. Sau khi ngươi mất tích, ở trong phái đã gây ra một cuộc phong ba thật là lớn. Cũng may thần thức linh đăng của ngươi nhất mực cháy sáng, lúc này mới không xảy ra đại loạn gì ở trong phái.
Lục Bình rời khỏi Bắc Hải mấy năm, nóng lòng muốn biết tình hình ở Bắc Hải, đặc biệt là những tình huống của Chân Linh phái khi thú triều diễn ra. Nhưng mà Lương Huyền Phong chân nhân cũng không thường ở trong môn phái, bất quá ông ta nhất định có đường dây có thể nhận được tin tức. Cho nên ông ta đem tình huống đại khái của Bắc Hải những năm gần đây nói qua cho Lục Bình nghe một lần.
Lục Bình cũng nói sơ qua tình huống của mình khi du lịch Đông Hải mấy năm nay. Lương Huyền Phong chân nhân vỗ vai hắn, khen:
- Hảo tiểu tử! Thì ra đan sư Lục Cửu nổi danh ở trong Càn Nguyên thành đan hội chính là ngươi nha. Quả nhiên không hổ là đệ tử mà Huyên Linh sư tả xem trọng.
Lục Bình cười cười ra vẻ cả thẹn, hỏi sư thúc:
- Đệ tử tới Đông Hải lâu ngày, không biết làm như thế nào mới có thể trở về Bắc Hải?
Lương Huyền Phong chân nhân ngẩn người, nói:
- Cái này hơi khó khăn. Chân Linh phái ta ở Đông Hải có thành lập truyền tống trận ở trong Vẫn Lạc bí cảnh. Nếu là bình thời thì sư thúc ta dẫn ngươi trở về chỗ trú địa trong bí cảnh của môn phái thật là dễ dàng. Nhưng mà trước mắt sư thúc ta còn có một chuyện cực kỳ trọng yếu cần phải làm trong thời gian ngắn, không cách nào có thể trở về bí cảnh. Mà tu vi của ngươi bây giờ cũng không thể một mình xuyên qua bí cảnh nội tầng.
Lục Bình ngạc nhiên hỏi:
- Bổn phái ở trong Vẫn Lạc bí cảnh cũng có trú địa hay sao?
Lương Huyền Phong thấy Lục Bình dò hỏi như thế, suy nghĩ một chút, đáp:
- Cái này vốn không phải là thứ mà ngươi nên biết. Nhưng mà xem ngươi sắp tới đoán đan kỳ rồi, sắp tới những chuyện này cũng không phải bí mật gì. Ở trung tâm của Vẫn Lạc bí cảnh có một tòa cự hình linh quáng duy nhất ở hải ngoại. Vây quanh tòa cự hình linh quáng này còn có không ít những tòa linh quáng, linh tài bạn sinh (phái sinh) khác cần phải tranh đoạt. Các phái hệ ở hải ngoại đã tranh đấu và tạo thành một thế hệ phân phối tương đối cân bằng. Chân Linh phái ta trong đó đương nhiên cũng có một chỗ ngồi ở đó. Chúng ta ở trên một tòa trung hình đảo tự có thiết lập trú địa. Hàng ngày có Thiên Tượng lão tổ trấn thủ. Trên đảo còn có truyền tống trận dẫn tới Bắc Hải. Chẳng qua là hòn đảo này trong bí cảnh nội tầng nằm ở khu vực phía bắc. Dọc đường đi nguy hiểm rất lớn, không có đoán đan trung hậu kỳ tu vi, rất khó có thể đi xuyên qua.
Lục Bình không khỏi có chút thất vọng, nhưng hỏi tiếp:
- Sư thúc lần này tới Đông Hải có chỗ nào cho đệ tử có thể ra sức hay không?
Lương Huyền Phong nhìn hắn một chút, hơi có chút thất vọng, nói:
- Chuyện này quan hệ đến tương lai của sư thúc ta có thể lên cấp pháp tướng kỳ hay không. Thực lực của ngươi bây giờ quá yếu, nếu trong vòng ba năm có thể ngưng kết kim đan thì có thể giúp ta một tay. Nếu khi nào ngươi thành tựu kim đan thì hãy đến Ngân Kiếm đảo dưới quyền của Liệt Thiên kiếm phái tìm ta. Đến lúc đó, nói không chừng có cho ngươi một phần chỗ tốt.
Sau khi bái biệt Lương Huyền Phong chân nhân, Lục Bình hơi có chút ủ rũ hướng về phía động phủ mà mình thuê mướn quay trở về. Xích Luyện Anh ở lại trong Thích Âm tiểu trúc. Nghe nói Mai chân nhân sau khi thực hiện buổi lễ thu đồ, còn cấp cho môn hạ đệ tử khai đàn giảng pháp. Xích Luyện Anh đương nhiên không bỏ qua cơ hội này. Hơn nữa nàng cũng muốn chuẩn bị đột phá đoán đan kỳ.
Lục Bình ngược lại tò mò quan hệ của Xích Luyện Anh với Mai chân nhân. Hai người này cũng không phải là thầy trò, thế mà Xích Luyện Anh lại có tư cách cùng môn hạ đệ tử của Mai chân nhân nghe giảng đạo pháp. Trước khi hắn chia tay với Xích Luyện Anh, nàng đã đại đại liệt liệt nói:
- Tiểu Lục, chờ lão nương ngưng tụ thành kim đan. Đến lúc đó có chuyện gì mà làm không được thì lão nương ta toàn bao hết.
Lục Bình cảm thấy buồn cười. Cô gái này biểu hiện lúc nào cũng ra vẻ mạo hiểm, bên trong thật ra là khôn khéo dị thường. Lục Bình cũng không dò chuẩn Xích Luyện Anh đi theo bên cạnh mình rốt cuộc là tại vì sao. Bởi vì nàng nhìn qua hoàn toàn không phải là kẻ nằm vùng của Khuê Các ở bên cạnh hắn.
Ngược lại, Lương Huyền Phong chân nhân trước khi đi trù trừ một hồi, mới trịnh trọng dặn dò Lục Bình là không được tiếp cận với Mai chân nhân, khiến cho Lục Bình rất là kinh ngạc. Hắn cảm thấy chuyện này không bình thường. Lục Bình hoài nghi Mai chân nhân ắt là một vị tiền bối chân nhân nào đó của bổn phái. Hắn muốn hỏi thăm lai lịch của Mai chân nhân thì Lương Huyền Phong chân nhân đã khoát tay, nói:
- Những chuyện như thế này, ngươi không biết thì tốt hơn. Ta không nên nói cho ngươi biết. Dù sao thì đừng có tiếp cận với nàng ta quá mức là được, cũng không nên nhắc tới ngươi là đệ tử của Chân Linh phái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT