Lục Bình có chút ngẩn ngơ, hết nhìn Diễm Vô Cữu lại nhìn thiếu niên cổ dài ở bên cạnh. Thiếu niên cũng vẻ mặt đầy tò mò nhìn Lục Bình.
Phản ứng đầu tiên của Lục Bình chính là định cự tuyệt, một lát sau mới châm chước nói:
- Không biết tiền bối đây là có ý gì? Loan Ngọc huynh chính là luyện đan kỳ tài. Ở chỗ nào cũng là đối tượng bị người ta tranh đoạt, cung phụng, cần gì lại có cái từ “ký thác” như thế?
- Hắc hắc, xác thật là tranh đoạt, bất quá không phải cung phụng, mà là... giết!
Diễm Vô Cữu không nhìn Lục Bình tỏ vẻ nghi vấn mà là hỏi:
- Tiểu huynh đệ có một con Thanh Loan điểu đúng không?
Lục Bình biết Lục Cầm xuất hiện ở trong đan hội thì ắt đã bị người chú ý, chẳng qua là hắn không biết Diễm Vô Cữu này có quan hệ như thế nào với nó, lập tức liền quay đầu hướng vào trong phòng tu luyện, gọi một tiếng.
Lục Cầm đang ở trên cây đào thụ ở trong Thiên Chung túc đang gào thét luyện giọng, nghe Lục Bình gọi liền bay ra ngoài.
Loan Ngọc nhìn thấy Lục Cầm thì ánh mắt sáng lên, lại thấy Lục Cầm đáp trên vai của Lục Bình, vội kêu lên:
- Ha ha... Ta nhận biết ngươi! Ta nhận biết ngươi! Ngươi không ngờ là một con loan điểu.
Lục Bình có chút kinh dị nhìn Loan Ngọc ở bên cạnh, lại thấy Loan Ngọc cười ha hả ngây ngô, sau đó trong miệng không ngờ lại phát ra tiếng kêu giống như Lục Cầm hàng ngày kêu hót vậy.
Lục Cầm mừng rỡ cũng ríu ra ríu rít đáp trả. Trong chốc lát hai con chim liền nói chuyện một cách hỏa nhiệt, toàn bộ động phủ ồn ào tiếng chim cót két khắp nơi.
Lục Bình không ngờ thiếu niên có vẻ như hay cả thẹn lúc nào cũng đi sau Diễm Vô Cữu này lại có thể là một loài loan điểu, và có khả năng nói tiếng chim như thế.
Diễm Vô Cữu cũng có chút hơi đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương, bất quá nhìn biểu lộ vui mừng của ông ta, hiển nhiên là Loan Ngọc và Lục Cầm có thể khoái trá trao đổi với nhau như thế khiến ông ta rất là vừa lòng.
Phất tay đem Lục Cầm cùng Loan Ngọc ném ra ngoài sân của động phủ, mặc cho hai đứa trao đổi gì đó với nhau. Diễm Vô Cữu quay đầu cười nói với Lục Bình;
- Không ngờ hai đứa nhóc đó lại có thể chơi với nhau như vậy. Lần này lão phu thật là yên tâm không ít.
Lục Bình có chút mắng thầm trong bụng: “mình còn chưa đáp ứng, người ta đã yên tâm rồi”. Hiển nhiên là cái con Loan Ngọc này cho dù hắn có muốn chứa chấp hay không muốn chứa chấp, có thu lưu hay không muốn thu lưu, thì đều phải chấp nhận cả.
Diễm Vô Cữu thấy Lục Bình biểu lộ như thế, lão sống lâu thành tinh, làm sao không biết hắn suy nghĩ gì, vì vậy nói:
- Con tiểu loan điểu kia của ngươi hiển nhiên là đời sau của Phong Loan nhất tộc và Hỏa Loan nhất tộc ta. Bất quá con tiểu loan điểu này lại có chút hơi kỳ lạ. Tuy là do hai tộc kết hợp sinh ra, phần nhiều là tư chất rất thấp, hơn nữa Phong Loan ở trong Loan tộc vốn có tư chất cực kém, nhưng con tiểu loan điểu này tư chất cũng rất cao. Mấy chục năm công phu mà đã có dung huyết điên phong tu vi, tuy không so được đỉnh cấp yêu thú cũng chênh lệch không xa. Nhưng mà có thể một mực bằng vào bản năng tu luyện, sau khi nó lên cấp đoán đan kỳ sợ rằng khó có thể hoàn toàn khai ra truyền thừa kí ức của Hỏa Loan nhất tộc. Mặc dù có mở ra thì những cái gì có được cũng cực kỳ thưa thớt, ít ỏi.
Lục Bình hơi có chút lo âu, hỏi:
- Lục Cầm không ngờ có thể khai ra truyền thừa kế ức, đây không phải là chỉ có đỉnh cấp yêu thú mới có thể hay sao? Hơn nữa đáng ra khi bọn chúng lên cấp dung huyết hậu kỳ thì đã có thể khai mở rồi?
Diễm Vô Cữu tán thưởng nhìn Lục Bình một cái nói:
- Dĩ nhiên là như vậy. Bất quá cũng có ngoại lệ, giống như con tiểu loan điểu này có tình huống như vậy, ta có thể truyền cho nó một ít đạo bí thuật, thuận tiện chỉ cho nó một phen. Như vậy thì khi nó lên cấp đoán đan kỳ, lấy được truyền thừa kí ức của Hỏa Loan nhất tộc sẽ đầy đủ hơn nhiều.
Lục Bình sắc mặt biến đổi, một hồi mới nói:
- Tiền bối có thể chỉ điểm cho tiểu Lục Cầm, vãn bối tự nhiên cảm kích vô cùng. Nhưng tiền bối vì sao đem Loan Ngọc huynh giao cho tại hạ, chẳng lẽ có tiền bối chiếu khan thì Loan Ngọc huynh còn có nguy nan gì hay sao? Nếu là như vậy, vãn bối có năng lực gì có thể bảo hộ cho Loan Ngọc huynh?
...
Ba ngày sau Diễm Vô Cữu vô thanh vô tức rời khởi động phủ của Lục Bình. Trong Thiên Chung túc chỉ có hai con chim nhỏ ở trên cây đào nhảy nhảy nhót nhót chơi đùa. Trong đó con chim hơi nhỏ hơn còn cố đứng ở phía trên cành cao nhất, gân cổ ca hát.
Lục Bình nghiêm lệnh, bọn Ngô Nham không được đem tin tức của Diễm Vô Cữu đến thăm nói cho bất luận kẻ nào. Xích Luyện Anh không cần Lục Bình phân phó, đã trực tiếp dùng một câu: “Lão nương biết ngươi muốn nói gì, yên tâm!” để ngăn hắn lại.
Lễ bái sư của Lý Tu Trúc được cử hành ở trong Thính Âm Tiểu Trúc. Ngày hôm đó Lục Bình ngưng việc tu luyện, cùng với Xích Luyện Anh cùng đến để quan lễ.
Trong Thính Âm Tiểu Trúc, người phụ trách tiếp đãi chính là Lý Mậu Lâm cùng Sở Đình. Thấy hai người Lục Bình đến, Lý Mậu Lâm ánh mắt sáng lên, vội vàng tiến ra đón nói:
- Lục huynh đệ đại tài. Lần đan hội này, Lý gia ta được huynh đệ trợ giúp rất nhiều. Lục huynh đệ có thể tới tham gia lễ bái sư của tiểu nữ, ta vô cùng cảm kích.
Lục Bình cười nói:
- Lý gia chủ nói quá lời rồi. Lần đan hội này là nhờ có Sở Đình tiểu thư cho mượn luyện đan lô và hỏa chủng, vãn bối mới có thể may mắn cùng các tinh anh đan sư của các phái tranh tài. Ở chỗ này còn phải đa tạ Sở Đình tiểu thư đã không kể gì hiềm khích trước đó trợ giúp cho tại hạ.
Sở Đình là vốn suy nghĩ xem nên sử dụng từ ngữ gì để hàn huyên cùng Lục Bình. Khi nghe Lục Bình không ngờ nói như thế, lập tức cười đáp:
- Nếu muốn cảm tạ thì phải có thành ý mới được. Như vậy đi, Lý sư muội sẽ lập tức bái sư rồi, không biết là ngươi mang theo quà tặng gì hay không?
Người quan lễ vốn là không có chuyện đưa quà tặng. Ngược lại đệ tử bái sư thường thường còn phải nợ tu sĩ đến quan lễ một chút nhân tình.
Lý Mậu Lâm sợ Lục Bình không có chuẩn bị, đang muốn tìm cho hắn một lý do để tránh khỏi tình cảnh lúng túng này, thì chợt nghe Lục Bình cười nói:
- Vừa đúng lúc ta có một món lễ vật muốn đưa lên cũng coi như là quà tặng cho Lý cô nương được nhận vào môn hạ của Thính Âm Tiểu Trúc Mai chân nhân.
Lý Mậu Lâm vốn định từ chối, Sở Đình lại lập tức nhận lấy, mở ra liếc nhìn, cười nói:
- Lục huynh suy nghĩ thật là chu đáo.
Nhưng tiếp đó nàng có chút kinh ngạc, thấp giọng hỏi:
- Cái này chẳng lẽ là Lục huynh mới luyện chế gần đây?
Lý Mậu Lâm thấy thanh âm của Sở Đình có vẻ khác thường, đem hộp ngọc ở trong tay nàng lấy qua xem, thì thấy bên trong có phong ấn một viên đan hoàn kim quang lấp lóe. Đây không phải là Kim Nguyên đan thì còn là thứ gì?
Lý Mậu Lâm ngay sau đó liền nghĩ tới điều gì, hít một hơi lạnh, vội vàng đem hộp ngọc phong ấn kỹ lại, khiếp sợ nhìn Lục Bình cất giọng hỏi:
- Đây là Lục huynh đệ mới luyện chế hay sao?
Lục Bình mỉm cười đáp:
- May mắn thôi!
Lý Mậu Lâm biết viên thuốc này có ý nghĩa như thế nào. Đây chính là thứ mà chứng tỏ Lục Bình đã trở thành luyện đan đại sư.
Luyện chế viên đoán đan kỳ đan dược thứ nhất Lục Bình cũng không lộ ra là mình đã thành tựu luyện đan đại sư, nhưng không giấu diếm Lý gia. Cái này coi như là một loại biểu hiện thiện ý của hắn mà thôi.
Một vị luyện đan đại sư tỏ rõ thiện ý, đó là ý nghĩa gì? Trong lòng của Lý Mậu Lâm tự nhiên hiểu biết rất rõ ràng.
Lục Bình tự nhiên cũng có ý nghĩ của hắn. Mặc dù Sở Đình đã từng đề nghị Lục Bình sau khi lên cấp đoán đan sẽ tiến hành một cuộc tranh đấu phát động vào Vương gia có Thủy Tinh cung đứng ở sau lưng, thậm chí là chống đối cả Thủy Tinh cung. Ý đồ là đem thế lực của Vương gia đuổi hẳn ra khỏi Vẫn Lạc Bí Cảnh, để cho Lục Bình thay thế.
Nhưng bản thân Lục Bình lại biết, nếu mà trên tay của mình không có thực lực đủ để mang ra xuất thủ, chỉ dựa vào tu vi đoán đan kỳ của mình, thì cho dù đuổi đi Vương gia, hắn ở trong Vẫn Lạc Bí Cảnh cũng không thể nào đứng yên giữ được địa vị. Đến lúc đó còn phải dựa vào thế lực của “Khuê Các” ở phía sau lưng ủng hộ. Nếu như vậy, thế lực hắn khai sáng ở trên Thính Đào đảo cũng khó tránh khỏi buộc phải nghe theo lời định đoạt của “Khuê Các”. Và Lục Bình sẽ trở thành tấm bình phong mà “Khuê Các” đặt ở trên bề mặt để thao khống.
Nếu Lục Bình ở trên tay có đủ thực lực, thì có thể tranh thủ được nhiều tự do và sự chủ động trong việc hợp tác với “Khuê Các”. Cứ như vậy, Lục Bình chỉ có thể hết sức tranh thủ để được một quan hệ hợp tác ngang hàng, chứ không phải bị “Khuê Các” lãnh đạo và khống chế, có quan hệ cấp trên cấp dưới.
Một viên Kim Nguyên đan, chứng tỏ cho thân phận của luyện đan đại sư, không còn nghi ngờ gì nữa đã tăng lên trù mã của Lục Bình ở phía bên này.
Ở nơi xa lại có tu sĩ tiến tới, Lục Bình đem thượng cấp luyện đan lô cùng hỏa chủng trả lại cho Sở Đình. Sau đó một thân một mình đi vào bên trong.
Xích Luyện Anh thì lưu lại cùng Sở Đình nghênh tiếp khách, đồng thời còn rỉ rả nói chuyện gì đó giữa hai người. Nhìn bóng lưng của Lục Bình đi xa vào trong, Lý Mậu Lâm ngớ ngẩn nói:
- Người này đúng là thật không đơn giản.
Sở Đình cùng Xích Luyện Anh đang nói chuyện rôm rả, nghe vậy sự ngạo khí trên gương mặt cũng thu liễm đi không ít, dừng một chút mới nói:
- Cháu không bằng hắn!
Đây cũng là điều khiến cho Xích Luyện Anh cùng Lý Mậu Lâm lấy làm kinh hãi. Sở Đình đã quen kiêu ngạo, không ngờ cũng có lúc đem người đồng bối đặt bên trong mắt như thế này.
Lục Bình sau khi đi vào trong tiểu trúc, thì bên trong đã có mười mấy vị thân khách, nhưng mà tuyệt đại đa số đều là đoán đan chân nhân. Cho dù có hai ba dung huyết kỳ tu sĩ cũng chỉ là vãn bối đệ tử được đoán đan chân nhân dẫn tới để tăng thêm kiến thức.
Lục Bình là một dung huyết kỳ tu sĩ ở trong đó tự nhiên là chói mắt vô cùng. Bất quá sau đan hội, danh tiếng của hắn ở trong Càn Nguyên thành coi như vang dội.
Các chân nhân đang ngồi ở đó đều là đại biểu của các thế lực ở trong Càn Nguyên thành, tin tức tự nhiên linh thông. Tu sĩ giống như Lục Bình như vậy sau khi lên cấp đoán đan kỳ, trở thành luyện đan đại sư đơn giản chỉ là vừa chạm là được. Vì vậy, chẳng những không có tu sĩ nào đối với Lục Bình bày tỏ sự bất mãn, ngược lại còn không ít tu sĩ hướng về phía hắn mỉm cười biểu đạt thiện ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT