Lục Bình mỗi một bước đều phảng phất như đạp tại tiết điểm điều khiển nhịp đập trong tim người. Mỗi bước chân của hắn, đều khiến nhịp đập trong tim người không khỏi nhảy theo. Mỗi một bước của hắn bước tới, khí thế cả người hắn theo đó mà mỗi lúc mỗi dâng cao.
Sát khí ngất trời theo Lục Bình tiến vào tràn ngập ở trong phòng tiếp khách. Lục Bình nhìn quét qua một lượt, ánh mắt sát khí phảng phất hai đạo lưỡi dao sắc bén như muốn xuyên thủng lòng của người ta. Hồng Ưng sắc mặt trắng nhợt, không tự chủ được liền lui lại phía sau một bước. Sở Đình cùng Lý Tu Trúc gương mặt ngưng trọng. Ngay cả Xích Luyện Anh giờ phút này cũng không kìm hãm được, nàng ngồi ngay ngắn người lại, hướng ánh mắt nhìn Lục Bình.
- Hai người các ngươi mới vừa muốn xông quan?
Thanh âm của Lục Bình vẫn bình thản nặng nề như thường lệ, nghe không ra nửa điểm sát khí.
Lý Tu Trúc đang muốn lên tiếng, Sở Đình cũng nghĩ tới điều gì, mặt liền biến sắc, kéo nàng lại, nói:
- Lục huynh, đan hội đã bắt đầu được năm ngày. Ngày mai chính là thời điểm các đại gia tộc bắt đầu tranh tài về thuật luyện đan. Vậy mà Lục huynh giờ phút này vẫn bế quan như cũ. Chẳng lẽ Lục huynh không nhớ lời của mình đã nói hay sao?
- Bản nhân chỉ đáp ứng Lý gia ngươi, tham dự của đan thuật cạnh kỹ các đại gia tộc, bây giờ đã bỏ qua chưa?
Lục Bình biết Sở Đình muốn đứng về phía có đạo lý, tiến một bước làm tan rã khí thế của hắn, nhưng hắn cũng không cho Sở Đình cơ hội này, nói thẳng:
- Xông quan giống như ngăn trở người thành đạo. Có thể nói rằng hai vị đây là cố ý muốn phá hủy đạo hạnh của tại hạ rồi.
Sở Đình hừ lạnh một tiếng, cười khẩy nói:
- Lục huynh không khỏi quá mức tự cao về mình. Nếu là bởi vì có lòng sợ hãi, có thể không cần tham dự lần đan hội này, cứ nói thẳng ra là được. Lý gia tự khắc sẽ không cậy gia tộc mạnh mà vô lễ. Hà tất Lục huynh phải bày ra một bộ hưng sư vấn tội tư thái như vậy. Chẳng lẽ bọn ta còn sợ Lục huynh bất thành?
Sở Đình cùng Lý Tu Trúc đương nhiên biết xông quan trong lúc tu sĩ đang bế quan có ý vị như thế nào. Hơn nữa, Sở Đình vẫn cố ý muốn xông quan, ngoại trừ đan hội sắp tổ chức ngay bên mí mắt ra, điều trọng yếu nhất chính là hai người vẫn đinh ninh cho rằng bất quá Lục Bình chỉ là một dung huyết kỳ tu sĩ mà thôi, còn hai người bây giờ đã là đoán đan kỳ tu vi. Cộng thêm thủ đoạn của Sở Đình là luyện đan đại sư, cho dù Lục Bình có bị quấy rối tẩu hỏa nhập ma, hai người cũng có thể hoàn hảo không hao tổn chửng cứu được.
Sở Đình vừa dứt lời, một cỗ tuyệt đại uy áp thẳng tắp ép tới hướng về phía Sở Đình. Mặc dù Lục Bình chưa thành tựu đoán đan kỳ, nhưng sau khi tu thành Thần thức hóa niệm, thần niệm mạnh mẽ đến trình độ không hề thua kém một đoán đan tầng hai chân nhân thông thường.
Sở Đình cũng là luyện đan sư, thần niệm tu vi đương nhiên không kém. Hơn nữa nàng đã lên cấp đoán đan kỳ, kỳ thần niệm tu vi cũng cùng đoán đan tầng hai chân nhân không phân cao thấp. Sở Đình bị thần niệm uy áp của Lục Bình đập vào mặt, trong bụng nàng còn cười lạnh, thầm nói Lục Bình ngu xuẩn, Thần thức hóa niệm thuật này hắn mới tu luyện có mấy ngày mà đã dám đem ra đấu cùng ta cũng đã tu luyện qua thuật này, hơn nữa đã thành tựu kim đan.
Tuy nhiên, gương mặt đang cười nhạo của Sở Đình ngay lập tức liền biểu lộ vẻ kinh ngạc: "Điều này sao có thể?!"
Thần niệm uy áp tuyệt không thua gì với nàng, trong lúc nàng đang sửng sốt, nó đã tiên phát chế nhân, đem thần niệm của Sở Đình áp chế vào thế hạ phong.
Sở Đình dù sao tu vi cao hơn Lục Bình, mặc dù thần niệm bị Lục Bình áp chế, nhưng vẫn có thể chống đỡ quyết liệt. Đối với lần này, Lục Bình cũng không thể làm gì được.
Hắn cũng không biết lúc này trong lòng Sở Đình sớm đã là kinh đào hãi lãng: mình giao Thần thức hóa niệm thuật cho hắn mới có mấy ngày, vậy mà chẳng những hắn đã chuyển hóa toàn bộ thần thức thành thần niệm, hơn nữa đối với khống chế thần niệm cũng đã quen thuộc nắm vững trong tay, trình độ không dưới thành tựu kim đan của mình chút nào.
Năm đó Sở Đình ta đã tu luyện Thần thức hóa niệm thuật này ước chừng hao tốn gần nửa năm. Hơn nữa trung gian còn mấy lần bởi vì tu luyện loại bí thuật này sinh ra sự đau đớn cùng cực không thể không giảm lại tốc độ tu luyện. Và sau khi đem bí thuật tu luyện thành công, đợi đến khi nàng có thể hoàn toàn đem thần niệm sinh ra khống chế và thuần thục ứng dụng, tốn hao thời gian tăng lên đến gần một năm.
Thần thức đối kháng giữa hai người càng phát kịch liệt, nhưng điều càng khiến cho người ta bất khả tư nghị chính là Lục Bình không ngờ lại vững vàng chiếm cứ thượng phong trong đối kháng.
Một cỗ thần niệm uy áp đột nhiên chen ngang vào thần niệm đối kháng của hai người. Cỗ thần niệm uy áp mới xuất hiện này mặc dù không bì kịp Lục Bình cùng Sở Đình hai người, nhưng trong thần niệm có ẩn chứa một cỗ duệ khí, giống như trong gối có giấu châm vậy, không thể khiến cho người ta coi thường.
Lý Tu Trúc có ý đồ đem tranh đấu hai người tách ra, mặc dù bản lĩnh của nàng không ở trên thần niệm của hai người, nhưng nàng là người kiên nghị, sau thời gian lâu dài tu thành kim đan, thần niệm cũng dựng dục thành một cỗ bất khuất phong mang chi ý, tự tin trong lúc xuất kỳ bất ý, có thể đem thần niệm hai người đan vào này nhất cử giải khai.
Lục Bình đã biết những toan tính của Lý Tu Trúc, nhưng quan hệ giữa Lý Tu Trúc và Sở Đình khiến cho nàng khi chọc đánh vào thần niệm của hai người tự nhiên không thể nào làm được chuyện không nghiêng về bên nào. Huống chi bây giờ Lục Bình đang đại chiếm thế thượng phong.
Lý Tu Trúc thần niệm xông vào, sự bén khí bên trong nhắm thẳng vào Lục Bình.
Lục Bình hừ lạnh một tiếng, thần niệm ý cảnh đột nhiên biến đổi, trước giống như một cơn sóng nhỏ, sau từng đợt sóng liên tiếp hướng đánh vào Sở Đình, nhưng thế công đột nhiên hơi chậm lại. Sở Đình thần sắc vui mừng, vội vàng thoát khỏi sự áp chế của Lục Bình. Nhưng ngay sau đó thần niệm của Lục Bình phảng phất một mảnh đại hải uông dương, tạo thành một nước xoáy to lớn, dường như muốn đem khoảng thiên địa này thôn phệ sạch vậy.
Đây chính là Lục Bình ở dưới ảnh hưởng của Ỷ Niệm đan, lĩnh ngộ “Hải nạp bách xuyên kiếm quyết” thần thông ý cảnh, mặc dù Lục Bình có thể biểu diễn chẳng qua là thứ da lông bên ngoài, nhưng Lý Tu Trúc dùng thần niệm vội vàng xông đến lại phảng phất như thiêu thân lao vào dập lửa vậy, đột nhiên thoát ly khỏi sự chưởng khống của nàng.
Trong thần niệm như có tiếng nổ ầm ầm, cỗ phong mang chi ý của Lý Tu Trúc bị Lục Bình thần thông ý cảnh tan rã rồi thôn phệ. Lục Bình quét ánh mắt lạnh lùng về phía hai người đối diện. Gương mặt của Sở Đình chứa đầy sợ hãi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc khó tin. Lý Tu Trúc ương ngạnh bị Lục Bình đánh tan một tia thần niệm, giờ phút này đầu đau như muốn nứt ra, trong lỗ mũi mơ hồ có vết máu hiện ra.
Vẻ mặt của Hồng Ưng bất khả tư nghị xen lẫn sự hưng phấn. Xích Luyện Anh cau mày không biết đang suy nghĩ gì.
- Hôm nay thấy được hai người các ngươi nóng lòng chuyện đan hội, xem như là cho hai ngươi một bài học. Nếu có lần sau nữa, kết cục chờ các người chính là vẫn diệt bỏ mình, đừng trách tại hạ không nói trước!
Lục Bình thong thả nói xong, xoay người định rời đi. Lúc hắn đang muốn cất bước, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền nói:
- Ngày mai các đại gia tộc đan thuật cạnh kỹ, tại hạ tự sẽ đi trước, không nhọc đến hai vị làm gì. Động phủ của tại hạ cũng không hoan nghênh hai vị.
Lục Bình ra phòng tiếp khách. Hồng Ưng cười cười nhìn ba người ra vẻ áy náy, thần sắc kích động chạy ra ngoài đuổi theo Lục Bình. Chỉ còn lại ba nữ nhân ở trong phòng, Lý Tu Trúc như thường lệ ít nói ít cười, Sở Đình thì thần sắc rất bực tức.
Sở Đình từ nhỏ liền được Thính Âm tiểu trúc trung niên phụ nhân thu làm đệ tử. Mười mấy năm qua, Sở Đình trong mắt thiên hạ là một thiên chi kiêu nữ. Vô luận là tu vi hay là luyện đan thuật của nàng, tu sĩ cùng cấp đều không có gì sánh kịp. Hơn nữa tâm tư nàng thông linh, cơ trí thủ đoạn đều không thiếu, trợ giúp lão sư xử lý chuyện của "Khuê các" bình tĩnh đâu vào đó, đi tới đâu không phải là được người ta khách sáo cùng ngưỡng mộ chứ?
Sở Đình từ lúc nào phải chịu sự thua thiệt như thế này? Chẳng những bị người chỉ trích ở trước mặt mọi người, càng thêm bất khả tư nghị là mình lại thua ở một vị tu sĩ tu vi xa không bằng mình, hơn nữa còn bị người này lấy sinh tử ra mà uy hiếp.
Sở Đình thật lâu mới từ loại bóng ma thất bại trước mặt mọi người này tránh thoát đi ra. Nhớ lại lời của Lục Bình mới vừa rồi, Sở Đình tức giận vô cùng mà cười, hướng Xích Luyện Anh nói:
- Được lắm! Lại còn có người dám uy hiếp bản nhân như thế. Ta cũng muốn nhìn một chút xem hắn cho ta một kết cục vẫn lạc như thế nào.
Sở Đình đứng dậy muốn đuổi theo Lục Bình, lại phát giác sau lưng căng thẳng. Lý Tu Trúc chẳng biết lúc nào đã kéo áo quần của nàng lại.
Sở Đình quay đầu nói:
- Lý sư muội buông tay ra đi. Hôm nay nhất định phải khiến cho người này biết thế nào là uy thế của đoán đan chân nhân, chớ có cho là tu thành Thần thức hóa niệm thuật thì có tư cách lật mặt cùng đoán đan chân nhân. Ta muốn cho người này biết đoán đan kỳ cùng dung huyết kỳ cái có khoảng cách rộng như thế nào, không phải chỉ dựa vào thần niệm là có thể lấp đầy.
- Nếu ta là ngươi, sẽ không tự đi tìm chuyện không vui gì!
- Cái gì?
Sở Đình dừng bước, nhìn Xích Luyện Anh ở một bên.
Xích Luyện Anh chẳng biết lúc nào đã khôi phục lại thái độ lười biếng. Nàng đưa tay vỗ cái miệng anh đào nhỏ, ngáp dài đi ra ngoài. Vừa ra đến trước cửa, Xích Luyện Anh đột nhiên quay đầu, nói:
- Hắn thật có thể làm được, cái kết cục vẫn diệt bỏ mình đó.
Sở Đình kinh ngạc nhìn Xích Luyện Anh lượn lờ na na rời đi, trong lúc nhất thời không biết nên làm những gì, trong đầu óc trống rỗng. Trong đầu của Sở Đình chỉ nghe vang vọng lời nói của Xích Luyện Anh lúc gần đi:
"Hắn thật có thể làm được! Hắn thật có thể làm được!..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT