Sau khi từ trong tĩnh thất đi ra, Lục Bình cùng Kiều Chính Ngạn nói chuyện với nhau thật vui, sau đó mới cáo từ rời đi, Lục Bình biết đây là Kiều Chính Ngạn đang cố ý làm cho hữu tâm nhân nhìn.
Lục Bình ở trên đường lớn nói hai câu với hai tên Ô Sơn bang đệ tử ép Ô Sơn bang chủ tự mình tới cửa bồi lễ xin lỗi giải thích hiểu lầm, trước mắt Lục Bình lại hướng Kiều Chính Ngạn thừa tình không ít, tự nhiên cũng phải giúp Ô Sơn bang tẩy rửa cái tội danh dám coi rẻ luyện đan sư.
Trở lại trong tĩnh thất, Hồng Ưng cùng Ngô Nham đối với Lục Bình đã sớm bội phục ngũ thể đầu địa, Xích Luyện Anh lười biếng vươn người một cái, mị mắt mê ly mắng một tiếng:
- Một lão hồ ly cùng một con tiểu hồ ly!
Lục Bình làm như không nghe thấy, Xích Luyện Anh nhìn qua đại đại liệt liệt, nhưng đã từng là lão đại có thể kinh doanh mấy năm, thủ hạ tụ tập gần trăm dung huyết kỳ tu sĩ, tâm tư cùng thủ đoạn tự nhiên đều là thấy nhiều dùng quen kinh nghiệm nhiều rồi.
Hồng Ưng tiến lên xin chỉ thị:
- Thiếu chủ, kế tiếp một đoạn thời gian sau này chúng ta có tính toán gì không?
Lục Bình suy nghĩ một chút, nói:
- Trước hết tìm một chỗ để ở lại, chúng ta cần ở đây một đoạn thời gian rất dài, đồng thời ta còn có mấy hạng bí thuật cần tu luyện và nghiên cứu, sau đó phải đại biểu cho Lý gia đi tham dự Bắc Minh đan hội khánh điển.
Hồng Ưng cùng Ngô Nham hai người thế nào cũng nghĩ không thông vị Thiếu chủ này như thế nào lại tay mắt thông thiên như vậy, chẳng những cùng Ô Sơn bang bang chủ chân nhân cười nói không không, thậm chí còn có thể đại biểu cho Lý gia trong Tam gia liên minh tham dự Bắc Minh đan hội. Ở trong mắt hai người xem ra, vô luận là Lý gia hay là Phúc Hải bang, đều là vật khổng lồ vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ.
Thời kỳ đầu Bắc Minh thiết lập chính là đoàn kết Đông Hải tán tu để làm công cụ biểu đạt cho ích lợi của bọn họ. Vì vậy, Càn Nguyên thành có đặc biệt thiết đặt tu luyện động phủ mở ra cho thuê mướn. Đây cũng là một loại thủ đoạn Bắc Minh dùng để hấp dẫn tu sĩ.
- Nơi này động phủ bốn cấp bậc thiên địa huyền hoàng. Số động phủ chữ Thiên có độ linh khí tương đương với một cái đại hình linh mạch. Động phủ chữ Địa tương đương với một cái trung hình linh mạch. Chữ Huyền tương đương một cái tiểu hình linh mạch, chữ Hoàng thì tương đương một cái vi hình linh mạch.
Hồng Ưng đem tin tức mình nghe được hướng Lục Bình hồi báo, sau đó châm chước nói:
- Nếu bốn người bọn ta mướn một tòa động phủ, chọn một cái linh khí hơi sung túc Hoàng cấp động phủ mới có thể, dù sao chúng ta ở đây thời gian không lâu, không cần phải tốn hao quá nhiều linh thạch.
- Giá cả bao nhiêu?
Lục Bình trực tiếp hỏi.
- Hoàng cấp động phủ một tháng chỉ trả ba trăm linh thạch!
Hồng Ưng cứ tưởng Lục Bình chẳng qua là đang hỏi Hoàng cấp động phủ, vội vàng đáp.
- Những thứ khác thì sao?
- Những thứ khác, à, Huyền cấp động phủ một tháng hai ngàn linh thạch.
Hồng Ưng biết Thiếu chủ của mình thật ra là một vị rất có tài sản, quả nhiên xa xỉ, một cái động phủ có độ linh khí tương đương tiểu hình linh mạch, nếu ở bình thường, đủ cho một đoán đan chân nhân tu sĩ gia tộc dùng làm chỗ truyền thừa chi dùng rồi.
- Đi lên nữa thì sao?
Lục Bình tùy ý hỏi tiếp.
- Địa cấp động phủ? Một tháng nếu chỉ tính linh thạch phải trả ba vạn, sách sách, thật đúng là đắt, nghe nói Càn Nguyên chi thành tổng cộng mở ra hai mươi bốn ngôi Địa cấp động phủ, trình độ linh khí nồng độ ở trong toàn bộ Càn Nguyên thành chỉ dưới Càn Nguyên sơn chủ phong cùng tám ngôi Thiên cấp động phủ dưới chủ phong mà thôi. Theo truyền thuyết thì tám ngôi chủ phong kia đều là để dành cho pháp tướng kỳ lão tổ tới Càn Nguyên thành làm khách tá túc.
Hồng Ưng gương mặt hướng vãng, xem ra Thiếu chủ đối với những thứ động phủ này cũng vô cùng hâm mộ a. - À, tám ngôi Thiên cấp động phủ kia giá thuê bao nhiêu?
- Nơi đó bình thường không cho mướn, mà là để dành làm đất cho Bắc Minh đãi khách, chuyên môn dùng để chiêu đãi pháp tướng lão tổ đến Bắc Minh làm khách, chẳng những không thu linh thạch, ngược lại còn nghĩ hết biện pháp lôi kéo.
Hồng Ưng hiển nhiên đối với bản thân trong thời gian ngắn đem tin tức hỏi thăm cặn kẽ như vậy có chút tự đắc.
- Đáng tiếc, vậy thì mướn một tòa Địa cấp động phủ đi.
Lục Bình bây giờ không thiếu linh thạch.
- Vâng, tôi đi làm ngay.
Hồng Ưng xoay người vừa cất bước, nhưng bước đến nửa chừng liền cứng ngắc không thể đặt chân xuống, cả người dừng hẳn lại.
- Thiếu chủ muốn mướn Địa cấp động phủ?
Hồng Ưng có chút không dám tin tưởng quay đầu lại nói:
- Cái đó... cái đó chính là giá thuê ba vạn linh thạch, một năm chính là ba mươi sáu vạn linh thạch đó!
- À, đúng rồi, trên người ngươi không có nhiều linh thạch như vậy, đây là bốn mươi vạn linh thạch, ngươi lấy trước đi thuê động phủ với thời hạn một năm.
Lục Bình vẫn gương mặt vân đạm phong khinh như cũ, tiện tay lấy ra một cái trữ vật đại đưa cho Hồng Ưng.
Hồng Ưng có chút ngẩn ngơ nhìn trữ vật đại trong tay, bên trong xác thật chỉnh tề xếp bốn mươi vạn linh thạch, cho đến khi Ngô Nham ở một bên thầm ra hiệu nhắc nhở, lúc này mới phản ứng được, vội vã cầm trữ vật đại hướng Càn Nguyên thành mà, lo việc thuê mướn động phủ.
Có Ô Sơn bang tiến cử, Lục Bình ở mấy điếm phô quả nhiên mua được một ít ngàn năm linh thảo. Nơi này số lượng ngàn năm linh thảo quả nhiên phong phú, sau khi Ô Sơn bang tu sĩ ám hiệu Lục Bình là một vị luyện đan sư, tùy tiện một điếm phô cũng có thể lấy ra mười mấy cây thậm chí mấy chục cây ngàn năm linh thảo.
Mà ở trong phường thị trên những trung tiểu hình đảo bên ngoài Càn Nguyên đảo, điếm phô nơi đó nếu có mấy cây ngàn năm linh thảo, đều lấy làm thành trấn điếm chi bảo, chưởng quỹ hận không được dùng mấy cây linh thảo này ba năm không bán thì thôi, hễ khai trương bán là ở không ăn ba năm.
Lục Bình nhìn mấy điếm phô chưởng quỹ dễ dàng lấy ra ngàn năm linh thảo cung cấp cho mình lựa chọn, tự nhiên biết trong tay chưởng quỹ còn có hàng tích trữ, nhưng vì giữ vững nguyên tắc mưa dầm thấm lâu, đặc biệt là đan hội đang đến gần, sẽ có đại lượng luyện đan sư tới Càn Nguyên thành, chắc chắn sẽ không đem toàn bộ linh thảo nhà mình dâng ra.
Lục Bình mới vừa phát một khoản đại tài, trong tay không thiếu linh thạch, thậm chí những ngày qua còn nhân lúc rảnh rỗi luyện chế không ít dung huyết kỳ đan dược, có hai thứ đồ này mở đường, cộng thêm Lục Bình xuất thủ rộng rãi, các điếm phô chưởng quỹ đều mừng rỡ cùng Lục Bình giao dịch. Lục Bình cũng không khách khí, chỉ cần là ngàn năm linh thảo, bất luận là mình bây giờ có thể sử dụng được hay không, toàn bộ mua bỏ vào trong túi.
Sau mấy điếm phô, trong tay Lục Bình liền góp nhặt gần ba trăm cây ngàn năm linh thảo, trong đó còn có mấy cây quý trọng hiếm thấy. Lục Bình trong lòng nhẩm tính, hiện linh thảo ở trong tay miễn cưỡng đủ mình luyện chế mấy lò đan dược dùng được, nên tạm thời tính toán thừa dịp một đoạn thời gian trước khi đan hội bắt đầu, tu luyện "Thần thức hóa niệm" thuật mà Sở Đình đưa cho.
Lục Bình thần thức sau khi đem Liệt Thần bí thuật tu luyện viên mãn xong, đã từng bởi vì thần thức vô cùng khổng lồ để khi đem thần thức toàn bộ co rúc lại, hậu tích bạc phát, khiến cho tự thân thần thức có dấu hiệu thần thức hóa niệm. Nhưng cái này cuối cùng chỉ là một loại hiện tượng, Lục Bình chưa đạt tới đoán đan kỳ, căn bản không cách nào ứng dụng loại thủ đoạn này, chỉ có thể biết đó để đó chứ không thể làm sao.
Mà bây giờ trong tay hắn có thiên "Thần thức hóa niệm" bí thuật này, lập tức tình hình khác hẳn. Lục Bình chẳng những có thể ở trước khi lên cấp đoán đan kỳ đem tự thân thần thức toàn bộ chuyển đổi thành thần niệm, hơn nữa có thể thuần thục ứng dụng nó.
Hiệu suất làm việc của Hồng Ưng nhờ có trong tay bốn mươi vạn linh thạch kích thích, độ phấn khởi tăng lên gấp mấy lần. Khi Lục Bình đem mấy nhà bán linh thảo điếm phô bên trong phạm vi quản hạt của Ô Sơn bang dạo qua một lần, thì Hồng Ưng đã đem chuyện mướn động phủ làm xong.
Động phủ chữ Địa trước hết về kích thước đủ rộng rãi, sau nữa là bên trong thiết thi dùng cho tu luyện đầy đủ cả. Động phủ tự có linh viên, bên trong linh thảo linh mộc đều xanh xanh tươi tốt.
Sau khi Lục Bình đi tới động phủ, đi thẳng ngay vào trong phòng tu luyện, chỉ để lại Hồng Ưng cùng Ngô Nham ở lại tỏ vẻ mới lạ thưởng thức độ linh khí đạt tới trung hình linh mạch động phủ cùng bài trí đủ đầy bên trong đó. Ngay cả Xích Luyện Anh bên cạnh cũng đối với bố trí trong động phủ không nhịn được đưa mắt quan sát hồi lâu.
Đợi đến ba người đua nhau thu liễm sự tò mò đối với động phủ chữ Địa, ý thức được phải thừa cơ hội tu luyện ngay, thì Lục Bình đã ở trong tu luyện thất bắt đầu làm một loạt chuẩn bị.
Thần Thức Hóa Niệm thuật đối với người khác xem ra có lẽ phải tốn hao đại lượng thời gian cùng tinh lực để tu luyện, nhưng đối với Lục Bình cũng rất là dễ dàng. Bởi vì Lục Bình thần thức vốn đã đủ cường đại, sau khi đem thần thức co rúc lại, liền đã đạt đến bước rất gần để thành tựu thần niệm. Nếu đổi lại những tu sĩ khác, họ phải hao phí đại lượng tinh lực tu luyện "Tụ thức thuật" bên trong bí thuật, điều này cần tu sĩ đem tự thân thần thức lần nữa áp súc, cho đến khi đạt tới tiêu chuẩn tu luyện bí thuật. Điều này chẳng những là một quá trình lâu dài hơn nữa cực kỳ thống khổ, nhưng đối với Lục Bình mà nói, là thứ hoàn toàn không tồn tại.
Lục Bình dễ dàng đem thần trí của mình toàn bộ chuyển hóa thành thần niệm, thần niệm phô khai, phương viên gần hai dặm phạm vi đều ở bên trong phạm vi thần niệm cảm ứng của Lục Bình. Cùng lúc đó, trong động phủ tại vị trí mỗi người tìm kiếm chuẩn bị tu luyện, Hồng Ưng cùng Ngô Nham nhất thời thân thể cứng đờ, một cỗ đoán đan chân nhân uy áp từ động phủ nội bộ trực tiếp vọt ra.
Xích Luyện Anh nhìn về phía phòng tu luyện của Lục Bình, trong đôi mắt tồn nồng nặc vẻ hiếu kỳ. Nàng tự nhiên biết Lục Bình đang tu luyện bí thuật gì, nhưng dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới Lục Bình không ngờ lại trong thời gian ngắn ngủi như thế lại đạt tới giai đoạn cuối cùng của bí thuật, trực tiếp bắt tay vào thử làm quen và ứng dụng thần niệm mới có được này.
Xích Luyện Anh suy nghĩ chốc lát, tâm tư liền từ trên người Lục Bình đặt vào trong trữ vật thủ trạc trên tay. Cái trữ vật thủ trạc này bản thân chính là một món trung cấp trữ vật pháp khí, tuy so ra kém chiếc nhẫn trữ vật thượng cấp trên tay Lục Bình, nhưng lại là vật thường dùng ở trong ít dung huyết kỳ tu sĩ có thực lực cùng đoán đan kỳ chân nhân.
Ngày đó Lục Bình cùng Xích Luyện Anh liên thủ tiêu diệt Hồng Thế Khuê, Xích Luyện Anh bị thương nặng khó di chuyển, cái trữ vật thủ trạc tự nhiên rơi vào trong tay của Lục Bình. Lục Bình tâm tư toàn bộ đều đặt vào một đôi ngọc hoàn vừa tới tay, sau khi lấy đi mười mấy cây ngàn năm linh thảo cùng ba khối thượng phẩm linh thạch trong trữ vật thủ trạc, đồng thời còn tìm được hai cái ngọc giản khiến hắn còn hưng phấn hơn so với chuyện tìm được linh thảo cùng linh thạch. Đồ còn dư lại Lục Bình coi như hậu đạo, sau khi Xích Luyện Anh khống chế được thương thế, liền đem toàn bộ thủ trạc và đồ còn lại trong đó đưa cho Xích Luyện Anh. Đối với chuyện tốt như thế, Xích Luyện Anh tự nhiên không ngượng ngùng, đưa tay nhận lấy trữ vật thủ trạc, còn làm bộ biểu lộ coi như ngươi thức thời.
Theo ngày Bắc Minh khánh điển càng lúc càng tới gần, tu sĩ trong Càn Nguyên thành càng ngày càng nhiều. Các loại các dạng tu sĩ long xà hỗn tạp, thậm chí còn có cả yêu tu chân nhân ở trong thành ra vào. Cảnh này khiến cho tình thế trong Càn Nguyên thành càng phát khẩn trương, không ngừng có tin tức tu sĩ ở trong thành phát sinh xung đột. Bắc Minh quyết định thật nhanh, liên tiếp xuất động ba mươi sáu tuần tra đội ngũ, do một pháp tướng lão tổ phụ trách tổng điều độ, bảy mươi hai vị đoán đan chân nhân dẫn đầu đội, duy trì trật tự trong Càn Nguyên thành. Càn Nguyên thành nhanh chóng khôi phục trật tự như dĩ vãng, đồng thời cũng khiến cho tu sĩ tới Càn Nguyên thành thấy lực lượng cường đại của Bắc Minh là như thế nào.
Vào lúc này, Lục Bình vẫn giữ sắc thái gợn sóng không kinh, trong tu luyện của hắn, bày đầy các loại ngàn năm linh thảo cùng với năm trăm năm linh thảo. Lục Bình vừa quen thuộc với thần niệm mới vừa có được, tự nhiên muốn thử tay luyện chế đan dược một lần để xem hiệu quả ra sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT