Đi vào tĩnh thất, hai người ngồi xuống, Xích Luyện Anh tự tìm một chỗ ngồi. Hồng Ưng cùng Ngô Nham hai người ngược lại rất là tự giác, đứng ở đầu dưới không nhúc nhích.
Ô Sơn bang chủ Kiều Chính Ngạn gọi tới năm chén thượng cấp linh trà, hai người cũng không nói lời nào, mỗi người cầm trong tay chén Kim Ô Mộc tử tế thưởng thức trà.
Hồng Ưng cùng Ngô Nham đối với loại không khí quỷ dị này rất không thích ứng, có chút đứng ngồi không yên. Xích Luyện Anh vẫn như cũ rất phù hợp hình tượng đại tương kính đình thô hào của mình, ngồi một mình ở bàn trà khác bắt đầu ngồi ngủ gật.
Kiều Chính Ngạn thấy Lục Bình bất ty bất kháng, dưỡng khí công phu mười phần tròn vẹn, trong lòng đối với Lục Bình không khỏi coi trọng mấy phần. Nếu không phải là đại phái đệ tử hoặc là đệ tử xuất thân danh sư, không thể nuôi dưỡng được khí độ cùng ngạo cốt như vậy.
Trong lòng đã có quyết định, Kiều Chính Ngạn để chén trà trong tay xuống, cười ha hả mở miệng nói:
- Dư đường chủ biết được tiểu huynh đệ thu mua ngàn năm linh thảo, nóng lòng đem tin tức này báo cho lão phu, cũng quên phân phó với thủ hạ huynh đệ. Lúc này mới ở trước mặt tiểu huynh đệ mất lễ phép, kính xin tiểu huynh đệ không trách cứ mới phải.
Nếu là bang chủ của Ô Sơn bang tự thân xuất mã, lấy thân phận của đối phương coi như là giữ mặt mũi cho Lục Bình, hắn tự nhiên cũng mượn thế xuống nước, nói:
- Một chuyện hiểu lầm thôi, không đáng nhắc tới.
Kiều Chính Ngạn thấy Lục Bình cũng không phải là người ăn miếng trả miếng, vì vậy lần nữa nói:
- Thứ cho lão phu mạo muội, nghe nói tiểu huynh đệ trong điếm phô ở mấy con phố phụ cận muốn thu mua ngàn năm linh thảo, xin hỏi tiểu huynh đệ thuật luyện đan đạt tới mức chuẩn đại sư rồi?
Lục Bình cũng không tiếp lời của Kiều Chính Ngạn, mà rất là kỳ quái hỏi:
- Đây cũng điều mà vãn bối kỳ quái, cái Càn Nguyên thành này là một trong mấy thành lớn của Đông Hải, tu sĩ tụ tập nhiều, lúc này Bắc Minh lại tổ chức khánh điển, đan hội tới sẽ bắt đầu... chính là thời khắc mà đại lượng tu luyện tư nguyên hội tụ. Sao vãn bối ngay cả một cây ngàn năm linh thảo cũng không thấy?
Kiều Chính Ngạn biết Lục Bình đây là muốn trao đổi tin tức, bây giờ là Kiều Chính Ngạn muốn cầu cạnh người, vì vậy giải thích:
- Tu luyện giới đối với đan dược nhu cầu trình độ, sợ rằng lão phu biết còn không bằng tiểu huynh đệ đây. Đan dược hiếm hoi trừ luyện đan sư khó có được, ngoài ra nguyên nhân trọng yếu nhất là vì linh thảo thưa thớt. Cái này cũng không cần lão phu nói nhiều, cho dù giống như Càn Nguyên thành là thành lớn như vậy, có thể tụ tập hàng hóa tứ phương về, nhưng linh thảo vẫn vĩnh viễn là cung không đủ cầu. Nếu nói là một ít điếm phô lớn bởi vì tự có linh thảo viên chống đỡ, có thể miễn cưỡng làm được chuyện bán hạn chế năm trăm năm linh thảo. Như vậy ngàn năm linh thảo ở trong Càn Nguyên thành nếu không có người quen biết đề cử, thì ở trên mặt nổi chắc là sẽ không bán ra.
Lục Bình chỉ cần nghe điểm một chút đã hiểu thấu, tu sĩ có thể phải dùng tới ngàn năm linh thảo đa số cũng là tu sĩ cao cấp từ đoán đan trở lên trong tu luyện giới. Hay hoặc giả là giống như Lục Bình vậy ở dung huyết kỳ liền trở thành luyện đan chuẩn đại sư cấp nhân vật, thân phận địa vị trong tu luyện giới không thua đoán đan kỳ tu sĩ chút nào.
Những tu sĩ như vậy tự nhiên có đặc quyền của bọn họ. Hơn nữa loại giao dịch riêng tư này thường thường cũng là một loại lôi kéo và giao hảo thủ đoạn với cao cấp tu sĩ.
Kiều Chính Ngạn chần chờ một chút, cuối cùng hỏi:
- Không biết tiểu huynh đệ dùng ngàn năm linh thảo là luyện chế đan dược gì? Ô Sơn bang ta ở Càn Nguyên thành mặc dù không là thế lực đưa lên mặt đài gì, nhưng mấy trăm năm kinh doanh, trong Càn Nguyên thành này coi như là có chút mặt mũi. Lão phu giới thiệu mấy cửa hàng, tin tưởng có lão phu đề cử, tiểu huynh đệ có thể ở trong đó mua được một ít ngàn năm linh thảo, chẳng qua là có thể mua được bao nhiêu thì không phải là lão phu có thể chen tay vào được.
Lục Bình thần sắc vừa động, trịnh trọng nói:
- Nếu đã như vậy, vãn bối liền mặt dày mời tiền bối thay mặt giới thiệu, chẳng qua là vô công bất thụ lộc, không biết tiền bối nơi đó có cái gì mà vãn bối có thể ra sức?
Kiều Chính Ngạn thần sắc vui mừng, nhưng lại có chút chần chờ, phảng phất có chút không yên lòng vậy, nhưng vẫn là đem một cái ngọc giản đưa cho Lục Bình.
Lục Bình nhìn qua cái ngọc giản này, "Di" một tiếng vang lên, nói:
- Truyền thừa ngọc giản?
Kiều Chính Ngạn nghiêm mặt nói:
- Đúng vậy, không dối gạt tiểu hữu, khuyển tử mấy năm trước vì thành tựu đoán đan kỳ tu luyện mà quá nóng lòng cầu thành, để rồi đã tẩu hỏa nhập ma đả thương huyết mạch. Khiến cho tu vi của hắn từ nay chẳng những không cách nào tiến thêm một bước, ngược lại có khuynh hướng từ từ tán công. Lão phu lòng như lửa đốt, chung quanh cầu y hỏi thuốc, chư vị luyện đan sư đều chắc chắn rằng khuyển tử thương thế đã mất hết cách phục hồi như cũ. Lão phu nguyên cũng lòng nguội ý lạnh, nhưng nhờ cơ duyên xảo hợp có được tờ đan phương này. Trong này nói về viên thuốc có thể chữa trị tu sĩ bởi vì tẩu hỏa nhập ma mà tạo thành huyết mạch bị thương. Lão phu mừng rỡ, mời luyện đan sư trong Càn Nguyên thành tới luyện chế loại đan dược này. Không biết sao những đan sư nhìn qua đan phương này xong thì hoặc là nói không cách nào luyện chế, hoặc là nói thẳng loại đan phương này đơn giản chính là sai lầm trăm chiều, chó má không thông. Nhưng lão phu chưa từ bỏ ý định, còn là hậu lễ mời hai vị đan sư có chút giao tình xuất thủ luyện chế. Dù là đan dược này luyện chế ra thành độc dược cũng nhận. Hai vị đan sư vội vã với lão phu tình cảm xuất thủ thử một lần, lại đều lấy thất bại chấm dứt, khuyển tử cũng tâm như tro tàn. Lão phu bây giờ không muốn thấy khuyển tử sa sút như vậy. Những năm gần đây một mực tìm kiếm đan sư, hy vọng có thể luyện chế ra loại đan dược này.
Lục Bình nguyên vốn đang muốn đưa tay cầm ngọc giản trên bàn lên xem, nghe vậy cũng đem tay thu lại, suy nghĩ một chút nói:
- Không biết tiền bối mời đan sư có phải là luyện đan đại sư không?
Kiều Chính Ngạn biết Lục Bình đoán được cái gì đó, nhưng cũng không định giấu giếm, thở dài, nói:
- Đúng là đã từng mời hai vị đại sư xem qua đan phương, thậm chí còn mời một người xuất thủ luyện chế một phen. Hai vị cũng không nói không thể luyện chế, chỉ nói là điều kiện luyện chế cực kỳ khó khăn. Trong luyện đan giới cơ hồ khó có đan sư nào có thể đạt tới điều kiện hà khắc này.
Lục Bình như cười như không nhìn Kiều Chính Ngạn, nói:
- Như vậy tiền bối liền thế nào khẳng định vãn bối là có thể đem cái này luyện chế, ngay cả hai vị đại sư đều không thể luyện chế thành công đan dược?
Kiều Chính Ngạn lắc đầu một cái, cười khổ nói:
- Lão phu bây giờ chỉ có thể lấy ngựa chết làm thành giá đỡ ngựa sống thôi, một khi biết được có đan sư xuất hiện ở Càn Nguyên thành, thì phải nghĩ phương pháp đi tới khẩn cầu một phen, nhưng đều nhận được lời phán là phương thuốc này là lời nói vô căn cứ, hoặc là nói mình không cách nào luyện chế. Tiểu huynh đệ mặc dù đem ngọc giản cầm đi tra xét, bất kể tiểu huynh đệ có thể luyện chế hay không, lão phu đều giới thiệu mấy chưởng quỹ của điếm phô để cho tiểu huynh đệ biết. Theo lão phu biết, mấy chưởng quỹ này trong tay đều cất giấu không ít ngàn năm linh thảo.
Lục Bình cười cười, cũng không do dự nữa, đem ngọc giản cầm trong tay, dùng thần thức cẩn thận tra xét nội dung bên trong.
Hồi lâu, Lục Bình đem thần thức từ trong ngọc giản thu hồi, trên mặt rất có vẻ cổ quái. Kiều Chính Ngạn tuy nói đối với lần này đã sớm không có hy vọng lớn, nhưng trong nội tâm ít nhiều cũng chứa một chút trông đợi. Khi thấy Lục Bình trầm ngâm, không khỏi có thêm mấy phần mong đợi.
- Linh Thủy Dựng Mạch Đan sao, đây quả thật là có ý tứ, khó trách đa số đan sư đối với tờ đan phương này vừa chê vừa tránh.
Nhìn trên mặt của Kiều Chính Ngạn hơi lộ ra vẻ nóng bỏng, Lục Bình biết Kiều Chính Ngạn vô luận tu vi cao bao nhiêu, tuổi già bao nhiêu, hàm dưỡng bao sâu, nhưng cũng thủy chung đều là một người cha. Ở điểm này, cho dù ông ta là nhân vật làm mưa làm gió hay đứng đầu một bang, cũng không thể làm gì được.
- Tại hạ có lẽ có thể thử một lần!
Lục Bình cười ha hả nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT