Năm đầu lĩnh tử vong một cách ly kỳ, khiến cho các thế lực sóng ngầm mãnh liệt ở bên ngoại đảo đua nhau lấy làm kinh hãi, mỗi bên đều an ổn lại rất nhiều. Hai mươi bảy ngoại đảo phảng phất lại bình tĩnh trở lại như trước.
Hồng Ưng nhìn về phía Lục Bình, trong ánh mắt ẩn chứa nhiều nỗi kính sợ. Hắn không biết trong tay vị Thiếu chủ trẻ tuổi này còn có bao nhiêu lá bài tẩy nữa?!
Diệp Bất Khí ngược lại không bày tỏ chút gì, khiến cho Hồng Ưng âm thầm sợ hãi, than cho Diệp Bất Khí có tâm tính tu vi cao hơn mình. Chẳng qua là hắn không biết Diệp Bất Khí sau khi nhìn thấy thứ còn chấn hám hơn, đối với những thứ này đã sớm miễn dịch.
Khoảng cách ngày khai mạc Bắc Minh đan hội càng ngày càng gần, Lục Bình an bài Diệp Bất Khí sáu huynh đệ coi nhà, còn mình thì dẫn theo Hồng Ưng cùng Ngô Nham hai người, hướng Càn Nguyên Thành tiến phát.
Trong Vẫn Lạc Bí Cảnh có một truyền tống trận truyền tới Càn Nguyên Thành. Hồng Ưng có ý là ba người tới trước một tòa thành ở một trung hình đảo, vì Bắc Minh mỗi trung hình đảo trở lên đều có Truyền Tống trận liên thông với Càn Nguyên Thành, mọi người chỉ cần nộp một phần linh thạch, thì có thể rất nhanh chóng truyền tới Càn Nguyên chi thành.
Nhưng Lục Bình không đồng ý. Hắn sau khi tới Đông Hải, chỉ du lịch ở vùng phụ cận Tam gia thành cùng phụ cận hải vực của Vẫn Lạc Bí Cảnh. Đông Hải phong quang như thế nào hắn chưa từng biết qua, nên cố ý muốn một đường ngự khí phi hành đến Càn Nguyên Thành.
Hồng Ưng cùng Ngô Nham hai người tự nhiên không dám cãi lại. Ba người giá ngự phi độn pháp khí, dọc đường thưởng thức phong cảnh ở Đông Hải, có Hồng Ưng ngựa cũ biết đường, Lục Bình một đường vui chơi tận hứng, liên tiếp mười mấy ngày qua đi, phong cảnh dọc đường làm cho hắn mở lòng mở dạ. Hắn không kìm hãm được, hú to một tiếng.
Tiếng sóng truyền ra, mặt biển Đông Hải bình tĩnh đột nhiên dâng lên vô số bọt sóng, phảng phất như hô ứng theo tiếng hú của hắn vậy.
Mỗi một đóa bọt sóng bay lên, Lục Bình liền chỉ một ngón tay. Đóa bọt sóng ngay lập tức hóa thành một đạo thủy kiếm trong suốt, lại phảng phất một con cá con vừa rời khỏi nước, tràn đầy linh tính thiên nhiên, ở trên mặt biển tung tăng nhảy múa.
Liên tiếp ba trăm hai mươi bốn đóa bọt sóng dâng lên, trên mặt biển tạo thành ba trăm hai mươi bốn con kiếm ngư vui đùa bay nhảy khắp mọi nơi. Chúng thỉnh thoảng tụ tập ở trên mặt biển, thỉnh thoảng lại chạy trốn, chơi đùa không biết mệt.
Ngô Nham không biết hàm nghĩa trong đó, chẳng qua là cảm thấy chúng thần hồ kỳ kỹ. Hồng Ưng trên mặt lẫn lộn vẻ vừa khiếp sợ lại vừa mê mẩn. Hắn biết Lục Bình đang thi triển một loại kiếm thuật cực kỳ cao minh. Hơn nữa loại kiếm thuật này sợ rằng có liên quan tới kiếm ý trong truyền thuyết. Nhưng cụ thể thêm một chút nữa, thì không phải là trình độ của hắn có thể biết.
Hồng Ưng cười khổ, lắc đầu một cái. Hắn nhớ tới năm đó mình vô tình lĩnh ngộ được "Thế cảnh", rồi từ từ cũng hiểu và nắm bắt "Đại thế", ở trong các tán tu huynh đệ liền được coi như là cao thủ rồi. Mà người tuổi trẻ trước mắt cái này so với mình không biết nhỏ hơn bao nhiêu, lại hiển nhiên đã sớm đem "Ý cảnh" lĩnh ngộ đến một cảnh giới cực kỳ cao thâm, điều này cũng làm kiên cố hơn quyết tâm của Hồng Ưng theo hầu Lục Bình.
Ba trăm hai mươi bốn đạo thông linh kiếm quang!
Lục Bình khẽ mỉm cười hài lòng, kiếm thuật của mình lại tiến bộ thêm một tầng. Lục Bình buông lỏng hai tay. Trên mặt biển, kiếm ngư vui đùa rối rít nhảy vào trong nước biển rồi biến mất không thấy đâu nữa. Lục Bình vỗ tay một cái, quay đầu cười nói:
- Đi thôi!
Ba người, người nào cũng đang suy tưởng. Qua một lát sau, Lục Bình đột nhiên ngừng lại trên mặt biển. Hồng Ưng cùng Ngô Nham không rõ cho nên cũng dừng lại theo hắn.
Lục Bình trầm ngâm trong giây lát, quay đầu lại, nói:
- Hồng Ưng, Ngô Nham hai người hãy đi trước một bước, đến Càn Nguyên Thành Thính Âm tiểu trúc chờ ta. Gặp phải một người rất có ý tứ, ta phải đi gặp một chút.
Hồng Ưng hai người còn định nói gì đó, Lục Bình cười, bảo:
- Yên tâm đi! Các ngươi cứ đi tới trong thành chờ ta. Nhiều nhất là hai ngày sau ta sẽ đến.
Hai người không còn cách nào, biết Lục Bình thật có chuyện gì, hai người hơn phân nửa cũng không giúp được gì, chỉ đành phải cáo từ một câu "Mọi sự cẩn thận" rồi liền rời đi trước.
Thấy họ đã đi xa, sắc mặt của Lục Bình hơi lộ vẻ ngưng trọng. Hắn xoay người bay đi về hải vực theo hướng tây.
Ở bầu trời trên hải vực khoảng cách Lục Bình cùng Hồng Ưng hai người tách ra mấy dặm, một cuộc đấu pháp đang tiến hành như hỏa như đồ.
Một tên đoán đan chân nhân mặc hồng bào đang mãnh liệt đánh đuổi một nữ tử mặc áo xanh. Nữ tử hết sức chống đỡ, nhưng do nàng chỉ có dung huyết điên phong tu vi, dưới sự công kích của hồng bào chân nhân, né phải tránh trái, chỉ có đón đỡ, không sức đánh trả.
- Ha ha! Xích Luyện Anh, ngươi không phải là được xưng là dưới tay của đoán đan chân nhân cũng đủ có thể chạy trốn sao? Tại sao ngươi không trốn đi? Tại sao không trốn? Hôm nay nhất định phải bắt giữ ngươi, phải cho ngươi biết Thủy Tinh cung ta uy nghiêm thế nào. Cho tới bây giờ, không người nào có thể trốn thoát được sự trừng phạt của Thủy Tinh cung ta.
- Cứ nổ hết cứt thúi cả nhà ngươi qua đây!
Thanh y nữ tử Xích Luyện Anh phiêu hãn dị thường, há mồm nói câu đầu tiên là đã khiến cho Lục Bình nấp ở phía xa trợn mắt nhướn mày nhìn lại một phen.
- Nếu không phải lão nương có việc gấp, khinh thường rồi bị ngươi ám toán, chỉ bằng tu vi mới vừa tiến cấp đoán đan kỳ của ngươi mà có thể cản được lão nương?
- Hắc hắc! Cái gì gọi là ám toán? Địch nhân của ngươi nhận ra ngươi, mà ngươi không nhận biết địch nhân của ngươi, bị lão tử một chưởng đánh thương coi như là đáng đời ngươi. Chẳng lẽ lão tử còn phải nhảy đến trước mà nói: Lão tử là Thủy Tinh cung Hồng Thế Khuê. Bây giờ muốn bắt ngươi trở về! Vậy lão tử mới là có bệnh!
Hồng Thế Khuê ổn chiếm thượng phong, tự nhiên không nóng nảy, chỉ đem hai cái ngọc hoàn đang ngự sử một cái phát ra từng đạo hỏa hoàn, cái còn lại phát ra từng đạo băng hoàn. Một đạo hỏa, một đạo băng này nối tiếp nhau đánh tới từng vòng tròng tới Xích Luyện Anh. Một khi những cái vòng lửa và băng này đánh ra với số lượng nhiều lên, không còn kịp đánh nát nữa, sẽ bị vây ở bên trong, cuối cùng bị bắt làm tù binh.
Chủ ý của Hồng Thế Khuê là định bắt sống Xích Luyện Anh.
Xích Luyện Anh ngự sử pháp khí là hai cái thủy tụ, một xanh một xích (đỏ), vung ra thu vào phảng phất như hai con linh xà co rúc lại không chừng, khiến cho Hồng Thế Khuê cũng hơi có chút kiêng kỵ.
- Xích Luyện Anh, chỉ cần ngươi thúc thủ chịu trói, và nói ra người chủ sử sau lưng ngươi. Hồng Thế Khuê ta bảo đảm đến lúc đó bổn phái sẽ tha mạng cho ngươi. Ngươi thấy thế nào?
Hồng Thế Khuê đánh lâu không được, lại bắt đầu cố gắng bằng lời nói đánh tan chí chiến đấu của Xích Luyện Anh.
- Lạc lạc, lưu lại lão nương một mạng, có phải tương lai phục vụ ngươi hay không nha?
Xích Luyện Anh đã sớm đổ mồ hôi toàn thân, nhưng nghe vậy còn không cố kỵ gì mở lời nói chơi.
- Vậy cũng không có gì là không thể, chỉ cần ngươi nói ra người nào là chủ sử sau lưng của ngươi là được.
Hồng Thế Khuê tự nhiên không cho là thật, chẳng qua là cười lạnh đáp lại.
- Cái gì là chỉ điểm phía sau màn?! Lão nương ta chỉ có khách ở phía sau màn, thần ở dưới quần. Ta cần gì phải dùng tới người chỉ điểm?!
Xích Luyện Anh vẫn phiêu hãn như thường lệ
- Nếu đã như vậy, ngươi đừng trách bản chân nhân ta không khách khí!
Hồng Thế Khuê cũng không phải là kẻ vừa, thừa dịp nói chuyện đã chuẩn bị xong một bộ sát chiêu.
"Băng hỏa song hoàn, hàn nhiệt cửu trọng thiên!"
Hồng Thế Khuê hai tay rung lên, băng hỏa song hoàn mỗi hoàn bay ra ba đạo băng hỏa song hoàn. Mỗi một đạo băng hỏa song hoàn đột nhiên tương hợp, lại ly kỳ không bài xích nhau chút nào, hợp thành một thể. Băng hỏa hoàn bay đánh xuống đỉnh đầu của Xích Luyện Anh, định tròng vào người nàng ta.
"Xà vũ!"
Xích Luyện Anh mặt ngưng trọng, thanh xích hai tay áo bay ra, phảng phất hai con linh xà du động, một kích trở lui, thừa cơ lại đánh ra tiếp, cố sức chắn đạo băng hỏa hoàn trên đỉnh đầu này.
Đột nhiên, Xích Luyện Anh mặt liền biến sắc, thầm kêu một tiếng:
"Không xong rồi!"
Hai tay áo tung bay, đem tự thân đoàn đoàn bảo vệ, lại nghe thấy băng hỏa hoàn trên đỉnh đầu đột nhiên vỡ tung, băng hỏa chân nguyên tứ tán ra phần lớn bị Xích Luyện Anh ngăn lại, nhưng vẫn là có một số bị sót đánh vào ở trên người, nhất thời tóc tai bù xù, thê thảm chật vật vô cùng.
Xích Luyện Anh hét lớn:
- Hồng Thế Khuê, lão nương muốn ngươi chết một cách không tử tế !
- A a! ngươi không có cơ hội đó đâu!
Hồng Thế Khuê chỉ một ngón tay, hai đạo băng hỏa hoàn lần nữa bay tới Xích Luyện Anh.
Xích Luyện Anh sắc mặt tái nhợt, gương mặt nàng lộ vẻ tuyệt vọng.
Đang lúc này, một đạo khôi hoằng kiếm khí màu vàng đột nhiên xuất hiện trên không trung, ở trong kiếm khí kiếm thể, vô số thông linh kiếm quang phảng phất như loài cá con bơi lội qua lại, nhưng lại tản ra khí tức sắc bén cực nồng.
"Chân nguyên nhất khí kiếm!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT