Rừng rậm cổ xưa u ám, ánh mắt trời phảng phất như vĩnh viễn không bao giờ xuyên qua được những tầng lá dày đặc của nó.
Mọc trên những cây đại thụ chính là những cành cây chi chít, xòe những tán lá to lớn ra bốn phía xung quanh. Các loại cỏ cây sinh trưởng ở đây đều có màu vàng, tím, đỏ sậm, rất sặc sỡ.
Sau một ngày mưa gió rền rĩ, trong rừng rậm bỗng không xuất hiện hai đầm nước trong vắt như ngọc, trên mặt nước lại rọi bóng rừng cây xanh mướt, bỗng không xuất hiện những hương thơm ẩm ướt mát lạnh, tạo thành cảnh sắc mỹ lệ giống như thế ngoại đào tiên.
Nhưng, cảnh tượng xinh đẹp yên tĩnh này trong nháy mắt đã bị một tiếng hống đinh tai nhức óc phá tan.
"Ma vương chết dẫm, mau lăn ra đây chịu chết cho ta...."
Thanh âm ầm ầm giống như sấm động vang vọng khắp thiên địa, khiến cho lỗ tai người ta chỉ nghe thấy những tiếng ù ù.
"Hống..."
Từ sâu trong rừng cây u tối, cũng lập tức vang lên một tiếng hống chói tai.
"Là tên hỗn đản nào muốn chết."
Thân ảnh cao lớn từ trong từng bay vụt ra. Động tác của hắn mạnh mẽ hữu lực. Một đường đi tới không ngờ lại thẳng tắp.
Trên con đường này, tất cả mọi cây cối đại thụ ngăn trở trước mặt hắn đều bị đánh bay ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ sơn cốc trở nên gà bay chó sủa, náo nhiệt vô cùng.
An An đứng đằng xa mà trợn tròn đôi mắt xinh đẹp. Nàng cuối cùng cũng hiểu được, ý nghĩa trong câu nói của Trịnh Hạo Thiên rồi.
Xét đến cùng, hắn vẫn thiếu kiên nhẫn, mà lựa chọn phương thức gọn gàng dứt khoát nhất, khiêu chiến con ma vương địa ma ba sao đáng sợ này.
Khẽ thở dài một hơi, An An vừa động, thân hình mảnh khảnh yểu điệu của nàng lập tức biến mất một cách quỷ dị.
Yêu hóa biến thân Ám Dạ tinh linh giúp nàng sở hữu ẩn nấp hành tung hơn xa những linh giả khác.
Nếu Trịnh Hạo Thiên lỗ mãng như vậy, thì cứ cho hắn một bài học nhớ đời đi. Chỉ cần mình xuất thủ trong thời khắc nguy hiểm, nhất định có thể cứu hắn một mạng.
An An chính là đang nghĩ như thế...
"Ầm ầm."
Thân ảnh cao lớn càng ngày càng gần, uy thế xông tới lại càng phô thiên cái địa, gần như muốn mạnh mẽ áp chết đối phương.
Trịnh Hạo Thiên bình tĩnh đứng yên, trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc.
Con ma vương địa ma này tuy chỉ có đẳng cấp ba sao, nhưng khí tức trên người nó lại cường đại hơn xa Qua Bỉ Lạc và đại xà linh giả kia.
Cho dù là so sánh với nhân vật thiên tài của hùng yêu như Nại Tư Nạp Đức, tựa hồ cũng phải mạnh hơn.
Nếu như Trịnh Hạo Thiên đoán không sai, thực lực chân chính của con ma vương này đã đạt tới cảnh giới bốn sao rồi. Nhưng chỉ đáng tiếc là, hắn còn chưa thế giết chết mười cường giả ba sao, cho nên trước mắt, cấp bậc của hắn vẫn chưa thể tăng lên.
Rốt cuộc thân ảnh cao lớn kai cùng dừng lại. Đây là một cường giả địa ma, thân cao gần hai trượng. Trên mặt hắn có một ít ấn ký đặc biệt mà chỉ vương tộc mới có. Đặc biệt là cây sừng nhỏ ngăm đen trên đỉnh đầu, lại càng chứng minh huyết thống của hắn.
Lúc này, vẻ mặt con ma vương rất dữ tợn, trong con ngươi lại liên tục chớp lên vẻ hung tàn tà ác, nhìn Trịnh Hạo Thiên từ trên xuống dưới một lượt, tựa hồ đang suy nghĩ, nên xử lý tên nhân loại cả gan dám mạo phạm tôn nghiên của hắn này như thế nào.
"Một sao, ha ha, chỉ là nhân loại một sao, không ngờ cũng dám tới mạo phạm Tạp Phí đại nhân ta. Ngươi..." Ma vương rống giận: "Rốt cuộc là có tư cách gì?"
"Tạp Phí." Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, nói: "Ngươi coi như có chút đảm lượng và khí khách. Nếu đã ra đây, vậy hãy ngoan ngoãn chịu chết đi."
Tạp Phí tức đến thất khiếu bốc khói. Hai mắt hắn đỏ lừ, nhưng trong lòng không hiểu sao lại đột nhiên xuất hiện một tia hàn ý.
Tên nhân loại này, chẳng những dùng giọng điệu khiêu khích, mà sau khi nhìn thấy mình, chẳng những không có sợ hãi, mà ngược lại còn nói, cái gì mà hãy ngoan ngoãn chịu chết đi. Mà càng khiến hắn kinh hãi chính là, khi tên nhân loại này nói, không ngờ lại có bộ dáng phong đạm vân khinh, tựa hồ tất cả đều là chuyện đương nhiên.
Kẻ này nếu không phải ngươi điên, thì nhất định là có chỗ dựa vững chắc.
Mà có thể tiến vào chiến trường linh giả, làm sao có thể là kẻ điên đây?
Tạp Phí nhìn qua thì thô lỗ nóng nảy, nhưng hắn không phải kẻ ngu ngốc. Thần niệm lập tức phóng thích, tra xét bốn phía xung quanh.
Trừ bỏ nhân loại này ra, ở nơi này nhất định là có linh giả cường đại khác ẩn nấp.
Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, nói: "Tạp Phí, ngươi đừng tìm kiếm làm gì. Hôm nay. chỉ cần ngươi có thể chạy thoát khỏi tay ta, thì sẽ không có ai đến làm khó dễ ngươi nữa."
An An âm thầm ẩn nấp trong bóng tối lại ngẩn ra, nàng đột nhiên có cảm giác, có lẽ hành động của Trịnh Hạo Thiên lần này hoàn toàn không phải là lỗ mãng, mà là vì hắn đã định liệu từ trước. Nguồn truyện: Truyện FULL
Liên tưởng đến thành tích mười ngày tấn chức một sao của hắn, trong lòng An an đột nhiên dâng lên một tia kỳ vọng.
Có lẽ thực lực của hắn, còn mạnh mẽ hơn cả tưởng tượng cùa mình ấy chứ.
Ánh mắt Tạp Phí trở nên ngưng trọng, gắt gao nhìn chằm chằm về phía Trịnh Hạo Thiên. Tuy hắn không hoàn toàn tin tưởng lời của nhân loại này, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra, một niềm tin cường đại trong thanh âm của đối phương.
"Ngươi... muốn chết." Hắn lạnh lùng nói.
Tiếp đó, hai tay Tạp Phí vừa rung lên, trên tay đã có thêm hai chiếc chiêng đồng hắc sắc cực lớn.
Hai chiếcchiếc chiêng đồng này cũng không biết do thứ gì luyện chế thành, mà ngoài rìa sắc bén lại đỏ rực, lộ ra một mùi huyết tinh nồng đạm.
Chỉ cần liếc mắt nhìn qua một cái là có thể nhìn ra sát khí khủng bố trên chiếc chiêng đồng. Bởi vậy có thể thấy được, sinh linh chết bởi nó tuyệt đối nhiều không đếm xuể.
Địa ma là một chủng tộc cường đại thích giết chóc. Ý nghĩa tồn tại của bọn chúng chính là thông qua giết chóc để đề cao tu vi bản thân.
Mỗi một ma vương địa ma đều từ trong núi thây biển máu mà ra, mà Tạp Phí lại là kẻ nổi bật trong số đó.
Khi trong tay nắm giữ được chiếc chiêng đồng kia, cả người Tạp Phí lập tức thay đổi. Thân thể hắn trong nháy mắt đã cao lớn thêm một phần, càng trở nên khủng bố dữ tợn.
Hắn tiên lên trước một bước. Chỉ là một bước thôi, nhưng lại phảng phất như xuyên thấu quá không gian, đi tới trước người Trịnh Hạo Thiên.
Một chiếc chiêng đồng chớp động hồng hắc quang mang đã hung hăng lướt về phía cổ họng hắn.
Trịnh Hạo Thiên than nhẹ một tiếng, phảng phất như lẩm bẩm nói: "Chỉ tiếc là ngươi gặp phải ta."
Thân thể hắn đột nhiên bành trướng lên, chỉ trong nháy mắt đã biến thân thành một con cự hùng, so với đối phương còn cao lớn hơn mấy phần.
Trên người cự hùng, lại lóe lên một vầng quang huy trắng ngà thật lớn.
Đại quang minh Thánh linh phù triện, một trong những phù triện linh giả.
Lực lượng quang minh mãnh liệt tràn ngập trong từng tấc da tấc thịt , từng một đạo kinh mạch, từng mảnh xương của hắn. Trịnh Hạo Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, Hắn đã cảm nhận được lực lượng hùng hậu đến khó tin chảy xuôi trong cơ thể.
Biến thân cuồng bạo hùng vương vốn lấy lực lượng làm sở trường, hơn nữa cộng thêm quang minh phù triện linh giả lại khiến cho lực lượng của hắn đạt tới một cảnh giới mới.
"Hắc...."
Cự hùng đưa tay ra, không ngờ cứ như vậy chụp lấy chiêng đồng của Tạp Phỉ.
Đường rìa của chiêng đồng sắc bén như đao, nhưng đôi bàn tay này của cự hùng lại cứng rắn như tinh cương, cho dù đụng phải đao gọt kim đâm, cũng không tổn hao một cọng lông.
Kiên thể đại thành...
Dưới sự trợ giúp của phượng hoàng chi hỏa, Trịnh Hạo Thiên đã sớm tu luyện thân thể tới cảnh giới kiên thể đại thành. huống chi lúc này hắn đã hóa thân thành cuồng bạo hùng vương, sự mạnh mẽ của thân thể alị càng tăng gấp bội. Lúc này, nhục thể của hắn đã cứng rắn gần như ngang bằng với thần binh bảo khí rồi.
Chiêng đồng tuy cường đại, nhưng chưa thể đạt tới mức độ như ngụy pháp khí, đương nhiên không thể tạo thành thương tổn cho hắn.
Sắc mặt Tạp Phí đại biến. Tuy hắn đã sớm đoán được nhân loại này rất khó đối phó. Nhưng thực lực cường hãn bậc này, vẫn vượt xa tưởng tượng của hắn. Đặc biệt là đôi tay kia lại có thể nghạnh kháng chiêng đồng mà không tổn hao gì, cùng với lực lượng khiến người không tin nổi, lại càng khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Rống lớn một tiếng, Tạp Phí đột nhiên giang rộng hai tay. Chiếc chiêng đồng thứ hai phảng phất như có linh tính, phát ra những tiếng ông ông.
Chiếc chiêng đồng trong tay Trịnh Hạo Thiên cũng chấn động không ngừng, tựa hồ kiệt lực muốn giảy thoát khỏi tay hắn. Mà chiếc chiêng đồng còn lại cũng lướt đi trong hư không, chém xéo vào cổ hắn.
Hai tay cự hùng đương nhiên là đao thương bất nhập, nhưng Tạp Phí không tin, toàn thân trên dưới của hắn đều cường hãn như thế.
Đồng thời, Tạp Phí cũng phi thân xông tới, một đôi thiết quyền không ngừng huy vũ, từng bước áp sát, tựa hồ muốn đánh gục cự hùng dưới song quyền của mình.
Cự hùng há ngoác cái miệng đỏ lòm như chậu máu, bàn tay hắn đột nhiên lóe sáng, cả trăm triệu ( ức ) quang điểm từ trên người hắn tràn ra, đồng thời biến thành ức vạn kiếm hải.
Đám kiếm quang này vừa xuất hiện liền lập tức hội tụ thành một con sông khổng lồ, quang huy vạn trượng, bao vây hai chiếc chiêng đồng lại.
Còn hắn lại cười lớn, xông thẳng về phía Tạp Phí.
"Oanh, oanh, oanh...."
Tiếng gầm rú đinh tai nhức óc không ngừng nổ vang trong rừng, phảng phất như đang có vô số hỏa lôi khổng lồ không ngừng tàn phá nơi này vậy.
Bạch sắc quang mang trên người cự hùng chớp động không ngừng, cung cấp lực lượng cường đại cho hắn.
Song phương đều là chủng tộc lấy thân thể mà nổi danh, nhưng chỉ trong một chiêu giao phong, cao thấp đã phân rõ.
Dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của Tạp Phí đã hoàn toàn biến mất. Lúc này, tai mắt mũi miệng của hắn đang ngừng chảy ra máu tươi, ngay cả xương cốt trên người cũng gãy vụn khắp nơi.
Hắn kêu thảm một tiếng, ý chí chiến đấu trong lòng hoàn toàn biến mất, hai tay ôm đầu đột nhiên xoay người bỏ chạy.
Tốc độ địa ma từ trước tới nay đều cực kỳ nổi danh, thân hình vừa động một cái đã chạy trốn vào sâu trong u cốc.
Nhưng đúng lúc này, sau lưng cự hùng đột nhiên mọc ra một đôi cánh chim. Đôi canh khổng lồ này khẽ vỗ một cái, thân thể hắn lập tức như có thêm vô tận động lực, trong nháy mắt đã đuổi kịp Tạp Phí đang hốt hoảng bỏ chạy.
"Chết đi...."
Cùng với tiếng hét lớn của cự hùng, nắm tay khiến Tạp Phí hoảng sợ gần chết đã nặng nề giáng xuống, nện lên hai cánh tay đang ôm đầu của hắn.
"Bụp...."
Phảng phất như đập nát một quả dưa hấu chín, cả đầu của hắn đã bị đánh vỡ.
Máu đỏ tươi cùng óc trắng bắn văng khắp nơi. Sinh cơ của con địa ma chỉ dưới một quyền đã hoàn toàn biến mất.
Hai chiếc chiêng đồng đang bay lượng trong không trung lập tức biến thành vật vô chủ. Chúng mất sạch tất cả động lực, cứ như vậy rơi xuống.
Trịnh Hạo Thiên vung hai song quyền, ngửa đầu thét dài. Tiếng gào ghét truyền ra xa, khiên cho tất cả cây cối xung quanh đều phải rung động, phảng phất như những chiếc thuyền nhỏ đang đảo điên trong bão tố.
An An ẩn mình trong bóng tối, không kìm được lấy tay che đôi môi anh đào. Nàng nhìn chằm chằm vào nam nhân đang ngửa mặt thét dài, trong lòng nổi sóng vô cùng, khó có thể bình tĩnh nổi...