"Ầm ầm ầm...."
Một tiếng nổ kinh thiên động địa từ tấm lưới đối diện vang lên.
Vào thời khắc mà thanh âm này vang lên, cả biển lửa nham thạch cũng đồng thời bạo phát, vùng trung tâm của nham thạch đột nhiên nứt ra, tất cả nham thạch đều bắn tung tóe về bốn phương tám hướng. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Không những là vậy, ngay cả huyệt động cũng lung lay, trên đầu còn có không ít bụi bặm rơi xuống, khiến người ta hoài nghi huyệt động này tùy thời đều có thể sụp đổ.
Lực lượng được thai nghén ở bên trong bạo liệt thạch vốn cực kỳ cường đại, mà lúc này bạo phát trong biển lửa, không nghi ngờ gì lại đề thăng uy lực của nó tới cực hạn. Cho nên lúc này không ngờ lại khiến cho cả sơn động lung lay, giống như ngày tàn của thế giới đã đến.
"Vù..."
Khi nham thạch ở trung tâm bắn ra bốn phía, cuối cùng cũng để lộ ra thân hình của chim lửa và tấm lưới.
Tấm lưới đó không biết là do vật gì luyện thế thành mà dưới vụ nổ lớn như vậy vẫn không bị thương tổn chút nào. Hơn nữa trên người con chim lửa đang bị tấm lưới túm chặt lấm tấm những vết đen, thân hình cao mười trượng co quắp lại, phát ra tiếng gào thét bi thương và tuyệt vọng.
Nó ngẩng đầu lên, nhìn bốn người Trịnh Hạo Thiên ở trên bờ.
Trong lòng mọi người đều thắt lại, trong con mắt đó, bọn họ từ hồ như cảm nhận được một loại tình tự ba động kịch liệt, có thể cảm nhận được sự ủy khuất và bất cam ở trong lòng phượng tủy.
Nó chỉ là hợp chất diễn sinh sau khi phượng hoàng niết bàn mà thôi.
Căn cứ theo sự ghi chép của cổ tịch, nó tuy có thể hóa hình biến hóa, nhưng do không có sự tồn tại của linh hồn, cho nên không thể nào đản sinh ra trí tuệ và tình cảm chân chính.
Nhưng chỉ cần là người nhìn thấy đôi mắt của nó lúc này, đều có thể khẳng định một trăm phần trăm rằng con phượng tủy này tuyệt đối là một sinh vật có tình cảm.
Nhất thời, mắt của mọi người không khỏi sáng lên, mà trong lòng họ cũng nóng bừng.
Một con phượng tủy có tình cảm, loại chuyện này tuyệt đối là chưa từng được nghe thấy. Nếu có thể bắt được nó tới tay, giá trị quả thật là lớn không thể tưởng tượng nổi.
Song, đúng vào lúc này, sắc mặt của mọi người lại đột ngột biến đổi.
Trong mắt con chim lửa này lóe lên vẻ quyết đoán, nó đột nhiên hót dài một tiếng, thanh âm như khóc như than, vang vọng trong không trung.
"Hỏng rồi, nó muốn liều mạng." Sắc mặt của Tạp Phỉ Đặc đại biến, thốt lên kinh hãi.
"Hú..."
Theo một tiếng hót lanh lảnh, thân hình của chim lửa co lại với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy.
Thân thể của nó vốn cực kỳ to lớn, cao tới mười trượng. Nhưng lúc này thu nhỏ lại, không ngờ lại nhỏ hơn cả trăm lần, không ngờ lại biến thành không tới một thước.
Tấm lưới đang vây nó rõ ràng là một kiện dị bảo, bất kể là thân hình của con chim lửa lớn hay nhỏ đều sẽ biến đổi theo nó. Cho dù là bọc lên người một con chim lửa chỉ khoảng một thước, vẫn không thấy lỏng một chút nào.
Nhưng, đám người Trịnh Hạo Thiên lại không dám có nửa điểm lơ là.
Bởi vì bọn họ đều cảm ứng được, trên người con chim lửa giờ biến thành nhỏ hơn vô số lần này, ẩn chứa một loại năng lượng khổng lồ đủ để hủy thiên diệt địa.
Loại năng lượng này tuyệt đối vượt qua cực hạn mà tu luyện giả bình thường có thể đạt tới, mà leo lên tới cảnh giới của cường giả linh thế.
Nói một cách khác, kẻ mà bọn họ lúc này phải đối diện đã là một con chim lửa có thể đối kháng với cường giả linh thể.
"Bốp!"
Đầu con chim lửa đột nhiên tách ra, ánh sáng màu đỏ rực vô cùng vô tận theo đó hiện ra.
Những luồng ánh sáng này xuyên qua sự phong tỏa của tấm lưới, lấy chim lửa làm trung tâm chiếu rọi ra bốn phương tám hướng.
"A..."
Ô Mặc phát ra một tiếng hét thê lương, y tuy muốn đào tẩu, nhưng tốc độ của đạo ánh sáng này quá nhanh, căn bản là không lưu lại cho y thời gian để phản ứng. Chuyện duy nhất mà y có thể làm chính là gầm lên một tiếng, trên người hiện ra một bộ chiến ráp màu đen và quỷ dị.
Bộ chiến giáp này có khác biệt rất với với bộ chiến giáp mà y vốn đang mặc, bên trên chiến giáp khắc rất nhiều hoa văn màu bạc thần bí, lộ ra khí tức bưu hãn cường liệt khó có thể dùng từ ngữ nào để hình dung.
Vào lúc này, từ trên người Ô Mặc tựa hồ cũng hiện ra một loại khí tức cường đại tương đương với cường giả linh thể.
Có điều, cỗ khí tức này không phải là thực lực của bản thân hắn, mà là từ bên trên bộ chiến giáp này phóng thích ra.
Còn thân thể của Tạp Phỉ Đặc thì vô cùng dứt khoát bay lên, y giống như là biến thành một đám lửa, phiêu diêu bất định dưới sự chiếu rọi của mảng ánh sáng đỏ này.
Sắc mặt của Hoàng hơi biến đổi, gã hít sâu một hơi, trên người đột nhiên bốc lên quang mang màu vàng kim.
Quang mang màu vàng kim từ trên người gã chậm rãi lan ra, không ngờ lại ngăn cả ở trước mặt Trịnh Hạo Thiên đứng trước người hắn.
Trịnh Hạo Thiên hơi ngây ra, hắn cảm ứng được cỗ lực lượng này một cách rõ ràng.
Kim cường hộ thể thần công chỉ kim cương nhất tộc mới có, bất kể là hắn hay là Dư Uy Hoa đều từng tuy luyện môn công pháp này, hơn nữa tạo nghệ cũng không kém. Cho nên vào thời khắc quang mang màu vàng kiem này lan tới thân thể hắn, hắn đã biết là Hoàng có ý thủ hộ cho mình.
Đây chính là Hoàng báo đáp sự giúp đỡ vừa rồi của hắn đối với gã, cho nên mới vào lúc nguyên khí hao tổn mạnh, vẫn đưa cả hắn vào bên trong phạm vi thủ hộ. Mà Tạp Phỉ Đặc và Ô Mặc hai người thì bởi vì vừa rồi tụ thủ bàng quan, cho nên Hoàng chẳng thèm để ý tới họ.
Dạng ân oán phân minh này quả thật không hổ là kim cương Hoàng, niềm kiêu ngạo của kim cương nhất tộc.
Trịnh Hạo Thiên cười khẽ một tiếng, ngón tay điểm khẽ, kiếm quang trong hư không lập tức ngưng tụ lại, trong nháy mắt đã bố trí một kiếm trận phòng ngự nho nhỏ ở trước mặt hắn và Hoàng.
Kiếm trận này là kiếm trận mà tất cả người tu luyện Vạn Kiếm quyết đều phải có, lúc Trịnh Hạo Thiên mới tu luyện Vạn Kiếm quyết đã luyện tập kiếm trận này.
Mà lúc này, hắn cũng không chút do dự thi triển ra kiếm trận cơ bản nhất này.
Bởi vì kiếm trận này là kiếm trận thủ hộ cường đại nhất trong Vạn Kiếm quyết, uy năng của nó theo sự tăng thêm của số lượng kiếm quang mà trở nên mạnh mẽ hơn, nếu như chỉ lấy trình độ phòng ngự của nó mà luận, cho dù là đại trận gồm ức vạn kiếm hải cũng chẳng bằng.
Vô số kiếm quang chói lọi cùng bạo phát ra, tạo thành một bức tường kiếm không gì phá nổi ở trước mặt họ.
"Ầm ầm ầm"
Tiếng ầm đinh tai nhức óc không ngừng van lên, phần uy thế này không ngờ lại hơn xa tiếng nổ của bạo liệt thạch lúc trước.
Quang mang màu đỏ rực cường liệt tiếp túc thêm một khắc, sau đó mới dần dần iến mất, mà cả động huyệt thì lại đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Dưới sự kích xạ của quang mang màu đỏ rực này, cả huyệt động đã biến thành một cái tổ ong lớn, những bức tường trải qua vô số năm được nhiệt khí hun đúc, đã cứng rắn như sắt cũng bị vót đi một lớp dày, hơn nữa còn lõm sâu vào, thực sự là thảm không nỡ nhìn.
Ngược lại, biển lửa nham thạch khiến người ta sợ hãi lại khôi phục bình tĩnh, một lần nữa bao trùm lấy tấm lưới và con chim lửa.
Quầng hỏa diễm do Tạp Phỉ Đặc hóa thành dưới sự chiếu rọi của ánh sáng đỏ rực đã nhỏ đi một nửa, màu sắc cũng biến thành ảm đạm đi nhiều. Sau khi ánh sáng đỏ biến mất, quầng hỏa diễm đó chập chờn kịch liệt mấy cái, từ từ biến thành hình người, chỉ là vẻ mệt mỏi lại không thể nào che giấu được.
Tổn thất của Trịnh Hạo Thiên cũng vô cùng lớn, tuy hắn sử dụng siêu cấp kiếm quang năm trăm kiếm hợp một để bố trí một kiếm trận phòng ngự cường đại, nhưng trong lúc va chạm với ánh sáng màu đỏ đã bị tổn thất nghiêm trọng.
Hơn ba ức kiếm quang dùng để phụ trợ thêm vào lúc tiếp xúc với ánh sáng đó đã toàn bộ hóa thành hư vô, chỉ có trăm vạn kiếm quang năm trăm kiếp hợp nhất là có thể chống đỡ được tới sau cùng.
Nhưng, số lượng kiếm quang đã giảm xuống chỉ còn mười vạn.
Cũng chính là nói, cho dù là giải thể mười vạn kiếm quang này ra thì tối đa cũng chỉ có có thể năm ngàn vạn kiếm quang mà thôi.
Gần thập ức kiếm quang sau khi trải qua cuộc chiến này, không ngờ lại biến thành năm ngàn vạn, tứ đó có thể thấy trình độ thảm liệt của cuộc chiến này lớn tơí mức nào.
Nếu như là những linh khí sư tu luyện Vạn Kiếm quyết khác, khẳng định sẽ hoảng hốt bất an.
Bởi vì số lượng kiếm quang nhiều hay ít là đại biểu cho thực lực của họ có cường hãn hay không, mà muốn từ trên thần binh lợi khí bổ sung kiếm quang, tuyệt không phải là chuyện một sớm một chiều. Từ mười ức kiếm quang biến thành năm ngàn vạn, điều này có nghĩa là thực lực của hắn đã giảm đi rất nhiều, cho dù là đối diện với đối thủ cấp thấp hơn cũng lành ít dữ nhiều.
Đây chính là chỗ thiếu sót của Vạn Kiếm quyết, khi có toàn bộ kiếm quang, dựa vào số lượng kiếm quang phô thiên cái địa đó, có thể khiến cho bọn họ ở trong đồng giai chiếm được ưu thế lớn. Nhưng khi kiếm quang hao tổn, thực lực của bọn họ sẽ giảm đi nhanh chóng.
Ví dụ như Trịnh Hạo Thiên, nếu như không có át chủ bài khác, mà chỉ dựa vào năm ngàn vạn kiếm quang trong tay, vậy thì tuyệt đối không thể đối kháng được với đàm người Hoàng.
Ở trước mặt Hoàng, Tạp Phỉ Đặc và Ô Mặc, hắn không còn bất kỳ con bài nào để nói chuyện, ngược lại còn lo, liệu có bị người chém chết hay không.
Nhưng Trịnh Hạo Thiên chính là Trịnh Hạo Thiên, linh thể song tu của hắn cường đại không gì sánh được, cho dù là không thể thi triển Vạn Kiếm quyết, nhưng yêu hóa biến thân của hắn cũng không kém chút nào.
Hơn nữa, ở trên người hắn còn ẩn giấu rất nhiều con bài tẩy, bất kể là Khốn long phù triện, Thánh quang hoàn phù triện, ảo ảnh phù triện, hay là Tam mục thần quang và Quang ám cự kiếm đều là sát thủ giản có uy lực cường đại.
Từ vẻ ngoài cho thấy, hắn thiếu đi tuyệt đại bộ phận kiếm quang đã không còn sự uy hiếp gì, nhưng trên thực tế, thực lực của hắn lại không giảm đi bao nhiêu.
Cho nên, lúc này hắn vươn tay ra điểm một cái, sau khi thu hết toàn bộ kiếm quang ở trước mặt, vẫn bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, trên mặt không hề có chút vẻ lo lắng nào.
Trong những người này, tình huống tốt nhất không nghi ngờ gì nữa chính là kim cương Hoàng.
Hành động thiện ý của gã lúc trước khiến Trịnh Hạo Thiên bánh ít đi, bánh quy lại. Trận đồ phòng ngự của kiếm quang đó hơi khuếch đại thêm một chút, thủ hộ cả gã vào bên trong. Cho nên kim cương hộ thể thần công của gã chỉ gặp phải một chút trùng kích, đối với thực lực của gã cơ hồ là không có bất kỳ ảnh hưởng nào.
Còn Ô Mặc, tình huống của y lại khá bất diệu.
Hắc ám chi huyết của Ô Mặc không nghi ngờ giờ nữa đã mang tới tác dụng làm thương hại đối với phượng tủy, nhưng chính bởi vì vậy, cho nên y lúc trước đã mất đi một lượng lớn máu. Hơn nữa, lực lượng của Ô Mặc và phượng tủy có tác dụng khắc chế lẫn nhau, nếu một bên cường thế, vậy thì sẽ tạo thành thương hại trí mạng cho bên kia.
Tuy vào lúc nguy hiểm tới tính mạng gã đã lấy ra một kiện bảo vật khải giáp cường đại nhất của mình, nhưng với thực lực của y trước mắt không thể nào hoàn toàn thích phóng ra uy lực của khải giáp, cho nên dưới sự chiếu rọi của ánh sáng đỏ tuy vẫn giữ được tính mạng, nhưng lại bị thụ thương nghiêm trọng.
Đặc biệt là khi chưa kịp mặc bảo giáp lên tứ chi, vết thương này càng rõ ràng.
Một cánh tay của y đã bị tan chảy trong ánh sáng đỏ, ngoài ra ba chi còn lại cũng bị phá tổn nhiều nơi, giống như là tùy thời đều có thể rớt xuống vậy.
Không những thế, quang mang màu đen trên người y cơ hồ là bị tiêu hao hết, nếu như không phải là bảo giáp vẫn phát sáng, hơn nữa còn chậm rãi nhu động, chỉ sợ là bất kỳ ai cũng cho rằng y đã toi mạng rồi.