"Đùng!"
Động tác của chim lửa hơi dừng lại, thân thể to lớn của nó lắc lư mấy cái, không ngờ lại tạo cho người ta một loại cảm giác như đang lảo đảo sắp ngã.
Hai mắt Trịnh Hạo Thiên sáng lên, hắn mơ hồ có chút minh bạch, kim cương nhất tộc và hỏa linh nhất tộc vì sao lại cho phép địa ma tham gia vào việc này.
Con chim lửa cường đại cho phượng tủy hóa thành này, năng lực đề kháng lực lượng ám hệ chắc là kém nhất.
"Gừ..."
Đột nhiên, một tiếng quát từ trên đỉnh đầu chim lửa vang lên. Cái lưới to lớn do Hoàng và Ô Mặc phóng ra đã bay trên bầu trời của khu vực này, hơn nữa nhanh chóng trùm xuống.
Ở bên trên tấm lưới, toàn bộ lực lượng do hai người họ ngưng tụ thành lúc này đã vận dụng chân khí toàn thân tới cực hạn, trên mỗi một sợi lưới đều lộ ra màu đỏ đen lấp lánh kỳ dị, cho dù là ở dưới biển lửa cũng vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Thân thể của chim lửa sau khi run lên mấy cái, cuối cùng cũng khôi phục lại sự bình tĩnh.
Bạo liệt thạch ẩn chứa lức lượng ám hệ tuy mang tới một chút thương hại cho nó, nhưng dẫu sao cũng không thể làm tổn thương tới căn bản của nó. Nhưng chính nhờ chút thời gian chậm chế này, tấm lưới khổng lồ kia đã phủ xuống đầu nó, hơn nữa còn trói chặt chim lửa vào trong.
"Hay!"
Tạp Phỉ Đặc hét to một tiếng, ngay cả trong mắt đám người Trịnh Hạo Thiên cũng lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Trước chuyện, bọn họ đều đã chuẩn bị tâm lý phải khổ đấu một trận, bởi vì thanh danh của phượng hoàng thực sự là quá lớn, tới đến nỗi phượng tủy chỉ có một chút thôi đã khiến bọn họ cảm thấy kinh hoàng khiếp sợ.
Nhưng, không ai ngờ được rằng cả quá trình lại thuận lợi như vậy, cơ hồ là không phí bao nhiêu khí lực đã bắt được phượng tủy tới tay.
Song, đúng vào lúc này, một cỗ lực lượng cuồn cuộn đột nhiên từ trung tâm của tấm lưới dập dờn truyền ra.
Cỗ lực lượng này lớn tới mức không thể tưởng tượng nổi, đừng nói là Hoàng và Ô Mặc đang cầm lưới, cho dù là Trịnh Hạo Thiên và Tạp Phỉ Đặc ở tít đằng xa cũng rợn tóc gáy, trong lòng lạnh toát.
Bên trong tấm lưới phá ra một tiếng hót vang vọng khắp cả huyệt động, một cỗ đại lực bất khả tư nghị kéo xuống dưới, không ngờ lại kéo luôn cả hai vị cường giả của dị tộc xuống bên dưới biển lửa.
Hoàng biến sắc, gầm lên một tiếng, cả thân hình bành trướng, chỉ trong nháy mắt đã như to ra gấp đôi. Sau đó, một tay gã tóm lấy tấm lưới, hai chân đập vào bên dưới mặt đất, không ngờ lại sâu tới quá đầu gối.
Địa hình ở nơi này trải qua sự thiêu đốt hun đức cả ngàn vạn năm của biển lửa thiên tạch, độ cứng rắn của nó không cần nghĩ cũng biết.Nhưng ở trước mặt Hoàng đang triệt để bạo phát, không ngờ lại mềm yếu như đậu hủ.
Cơ nhục trên người gã nhô lên từng khối, trong mỗi một khối đều ẩn chướng lực lượng lớn tới mức khó mà tưởng tượng được, chính là dựa vào cỗ đại lực này mà giằng co ngang ngửa được với phượng tủy.
Chỉ là, bất kỳ ai chỉ cần nhìn thấy bộ dạng hai mắt đỏ rực và nghiến răng nghiến lợi của gã đều biết rằng gã đã dùng toàn bộ lực lượng rồi, hơn nữa còn tuyệt đối không thể chống đỡ được lâu.
Ô Mặc nghiến rằng, từ trong cổ họng của y phát ra một tiếng gầm trầm thấp.Sau đó, y đột nhiên vỗ ngực, một cỗ máu màu đen lập tức phun ra. Y nhổ bụm máu này lên tấm lưới, một cỗ quang mang màu đen lập tức men theo dây lưới lan vào bên trong.
Động tác của y không ngừng, liên tiếp vỗ mấy lần, mỗi một lần vỗ đều phun ra một bụm máu, mà theo những bụm máu được phun ra, sắc mặt của y càng lúc càng biến thành khó coi hơn mấy phần.
Hai người bọn họ đều biết rằng tuy đã bắt được phượng tủy vào trong lưới, nhưng nếu để nó thoát khỏi tấm lưới thì bao nhiêu công sức đều đổ xuống sông xuống bể, hơn nữa muốn sử dụng thủ đoạn tương tự để đối phó với phượng tủy càng là chuyện không có khả năng.
Cho nên, bọn họ thi triển hết thủ đoạn của mình, gắng sức vây khốn con chim lửa này, đợi Trịnh Hạo Thiên và Tạp Phỉ Đặc tới cứu viện.
Sắc mặt của Tạp Phỉ Đặc cực kỳ khó coi, y gầm lên: "Thằng ngu địa ma nhất tộc kia, nói cái gì mà hắc ám chi lực cộng thêm thủ hộ chi lực của kim cương nhất tộc có thể khắc chế được phượng tủy, chỉ cần để nó lọt vào lưới là sẽ mất đi năng lực chiến đấu. Ta nhổ vào...."
Khóe miệng Ô Nặc giật giật mấy cái, rít lên: "Đồ ngu, con phượng tủy này không phải là phượng tủy bình thường, đạo hành của nó tuyệt đối không chỉ có vạn năm, nếu không thì lọt vào trong lưới tuyệt đối không thể động đậy được."
Trịnh Hạo Thiên và Tạp Phỉ Đặc đều rúng động, phượng tủy ít nhất có mấy vạn năm đạo hạnh.
Nếu thật sự có thể đoạt được vật này vào trong tay, hiệu lực của nó chỉ sợ là cao hơn phượng tủy bình thường rất nhiều.
"Ta tới đây..."
Trịnh Hạo Thiên cắn răng, hắn quát to một tiếng, ngón tay điểm một cái, những điểm sáng đã lao ra xa lại một lần nữa phát sinh biến hóa, cả năm ức kiếm quang dũng cảm quên mình ập xuống.
Có điều, khác với lúc trước là, khi những kiếm quang này phủ xuống, không ngờ bắt đầu dung hợp với nhau, tất cả kiếm quang không ngừng biến thành to hơn, dày hơn.Khi kiếm quang phủ xuống tới tấm lưới, năm ức kiếm quang đã biến thành nhiều trăm vạn đạo rồi.
Lúc bắt đầu giao phong, kiếm quang đã bị hủy hơn ức đạo.
Tổn thương lớn như vậy tất nhiên là khiến hắn vô cùng đao lòng và vô cùng chấn kinh, hơn tám ức kiếm quang còn lại đều bị hắn rút về phía sau, không dám tùy tiện xuất kích nữa.
Bởi vậy những kiếm quang hạch tâm này căn bản không thể chịu đựng biển lửa ở xung quanh phượng tủy.
Nhưng, sau khi nghe thấy giá trị chân thực của phượng tủy, hắn đã không nhịn được nữa rồi.
Đương nhiên, lần này khi xuất thủ, hắn đem năm ức kiếm quang toàn bộ lấy số lượng năm trăm ngưng tụ thành một, khiến cho mỗi một đạo kiếm quang đều trở nên vô cùng cường đại.
Kiếm quang năm trăm ngưng luyện thành một tất nhiên là hơn xa kiếm quang binh thường, cho nên lúc này tuy kiếm quang chỉ có gần trăm vạn, nhưng uy năng của nó cường đại không kém gì mười ức kiếm quang lúc ban đầu.
"Ầm ầm ầm..."
Trăm vạn kiếm quang từng từng đạo oanh kích xuống, năng nề đâm xuyên qua khe hở của tấm lưới.
Bên trong biển lửa lóe lên ánh sáng màu đỏ, hơn nữa còn truyền tới tiếng kêu thương lương và phẫn nộ của con chim lửa đó.
Phương tủy, sau khi trải qua vạn năm thời gian thai nghén, có thể biến thành chim lửa to lớn. Có điều phượng tủy lại không phải là phượng hoàng chân chính, cho nên trí tuệ của nó rất thấp, có thể nói là chỉ hành sự dựa vào bản năng.
Lúc này, sau khi gặp phải trăm vạn kiếm quang của Trịnh Hạo Thiên tập kích, bản năng của nó cảm thấy nguy hiểm, cho nên càng giãy dụa kịch liệt hơn.
Từ đạo ánh sáng đỏ như máu từ trên người chim lửa hiện lên, sau khi những quang mang này xuất hiện, cả biển lửa nham thạch tựa hồ như phải chịu ảnh hưởng rất lớn.
"Ầm ầm ầm..."
Biển lửa nham thạch vốn bình tĩnh bắt đầu sôi sục, từng cỗ sóng nóng rực bốc lên cao, giống như là ở dưới đáy nước có một con quái thú khổng lồ đang không ngừng gây sóng gió vậy.
Dưới chân Trịnh Hạo Thiên lóe linh quang, Độn thiên đan đã hiện ra, thân hình của hắn linh động như cá bay lượn trong không trung.
Tất cả sóng to ngập trời tới từ trong biển lửa ngay cả chéo áo không hắn cũng không chạm vào được.
Mà Tạp Phỉ Đặc vốn chính là hỏa linh chi thân, tuy nhiệt độ của biển lửa nham thạch ở nơi đây cực cao, nhưng vẫn không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào tới y. Y cứ vậy bồng bên trên không trung để mặt cho sóng lớn màu đỏ không ngừng trùng kích, nhưng thân thể vẫn bất động, ổn định như thái sơn.
Còn Ô Mặc vừa thấy sóng lớn ngập trời thì lập tức bay ra sau, trong nháy mắt đã lui tới cửa vào của động huyệt, y mở to con mắt đen xì, ánh mắt thâm thúy lộ ra sắt thái quỷ dị, cũng không biết là y đang suy nghĩ điều gì.
Người chật vật nhất tất nhiên chính là Hoàng, hai tay của gã đang túm chặt lưới, đọ sức với con chim lửa do phượng tủy hóa thành. Mắt thấy sóng lớn ngập trời ập tới, hắn cũng chỉ đành gầm lên một tiếng, kim quang trên người lấp lánh, vận dụng kim cương hộ thể thần công tới cực hạn, cố gắng chịu đựng độ nóng của biển lửa này.
Nếu như là bình thường, chút biến lửa này chẳng đáng để gã bận tâm, nhưng lúc này tám chín phần mười lực lượng toàn thân của gã đã dồn hết lên hai tay, lúc này không ngờ lại có chút được cái này mất cái kia, không ứng phó tiếp được.
Đột nhiên một đạo ánh sáng hiện ra trước mặt gã.
Đây chính một đạo kiếm quang, lúc đầu chỉ còn một chút, nhưng sau đó thì càng lúc càng nhiều, hơn nữa dần dần bao phục cả khu vực này.
Trong lòng Hoàng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó kim quang trên người hơi ảm đạm, lại dồn thêm tinh lực lên hai tay.
Gã chỉ cần liếc một cái là nhìn ra, đây là kiếm quang mà Trịnh Hạo Thiên thao khống.
Tuy bọn họ từng tiến hành một lần quyết đấu sinh tử, theo lý mà nói thì nên là cừu nhân không đội trời chung. Nhưng không biết vì sao, sau khi thấy Trịnh Hạo Thiên xuất thủ, Hoàng lại lập tức an tâm.
So với hai tên minh hữu tạm thời là Tạp Phỉ Đặc và Ô Mặc, gã còn tin tên địch nhân nhân loại Trịnh Hạo Thiên hơn.
Sóng lớn cuồn cuộn ấp tới đợt này cao hơn đợt kia, nhưng bất kể là sóng lớn có kinh thế hãi tục như thế nào, vừa gặp phải kiếm quang rực rỡ chói mắt lập tức bị cắt thành vô số mảnh, hóa thành từng luồng nhiệt trong không trung rồi biến mất vô tung.
Trịnh Hạo Thiên lặng lẽ đứng ở sau kiếm hải, kiếm quang năm trăm kiếm hợp nhất dùng để công kích phượng tủy đã bị hắn thu hồi lại hết, hơn nữa bố trí thành một bức tường kiếm không gì có thể phá hủy nổi ở trước mặt Hoàng. T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn
Hắn ngẩng đầu, đột nhiên hô to: "Tạp Phỉ Đặc, Ô Mặc, nếu như các ngươi còn chưa chịu xuất thủ, vậy thì chúng ta dừng ở đây, mọi người ai về nhà nấy, đừng có nghĩ tới phượng tủy nữa."
Tới lúc này, hắn đã nhìn ra rồi, Hoàng tuyệt đối là toàn lực ứng phó, dùng một thân man lực bất khả tư nghị để đọ sức với phượng tủy, nhưng hai người kia thì rõ ràng là có tính toán riêng, tuy nhìn thì có vẻ oanh oanh liệt liệt, nhưng khi ra tay thì lại là làm qua quít cho xong.
Tạp Phỉ Đặc và Ô Mặc đều khẽ biến sắc, sau khi họ bị Trịnh Hạo Thiên lột mặt nạ, không hề cảm thấy xấu hổ gì, nhưng lại biết rằng lúc này không thể chùn chân được nữa rồi.
Than khẽ một tiếng, cổ tay Tạp Phỉ Đặc run lên, những hạt mụn cơm ở trên người lập tức di động, hơn nữa dần dần hội tụ lên cổ tay.
Bạo liệt thạch trên người y có hơn ngàn viên, nhưng lúc này lại hội tụ một phần ba lại với nhau.
Mấy trăm hạt hụn cơm xấu xí chồng lại với nhau, lực lượng ẩn chứa bên trong tuyệt đối khiến người ta không rét mà run.
"Ô Mặc, hắc ám chi huyết của ngươi." Tạp Phỉ Đặc ngẩng đầu, hét lên một tiếng.
Ô Mặc hừ một tiếng tức giận, thân hình khẽ động đã từ ngoài cửa huyệt động lướt tới bên cạnh y, y cắt một dao lên cánh tay, lập tức một lượng lớn huyết dịch giống như là mực đen phun ra, toàn bộ hắt lên trên những mụn cơm này.
Mà những một cơm này giống như là bông vậy, không hờ lại hút sạch sẽ chỗ huyết dịch này, không bỏ xót một chút nào.
Khi Ô Mặc cầm máu, sắc mặt của y đã biến thành trắng bệch như người chết.
Từ đó có thể thấy, mất chỗ máu này đối với y tuyệt đối là đại thương nguyên khí.
Hai mắt Tạp Phỉ Đặc trợn tròn lên, nhìn xoáy về phía biển lửa, đột nhiên ném chỗ mụn cơm trong tay ra.
Ánh mắt của bốn người đều dõi theo chỗ mụn cơm đó, nhìn chúng bay về phía tấm lưới.