Một cơn gió nhẹ thổi qua hai người trên lôi đài.
Đỏ là một cơn thanh phong nhu hòa, ấm áp, một loại xuân phong mang theo đủ loại mùi vị cây cỏ làm say đắm lòng người, bên trong tựa hồ còn có mùi vị mãnh liệt của nhựa thông và hơi cay cay của lá mai.
Trên đỉnh đầu, ánh dương quang xuyên qua tầng tầng mây trắng, xuyên thấu qua quang cầu, chiếu sáng cả lôi đài.
Trịnh Hạo Thiên ngẩng đầu mà đứng, trên thân thể không ngừng tỏa ra dao động linh lực cường đại.
Đối điện với hắn, phong chủ Hồng Diệp - phong Thi Lang cũng đang đứng giằng co khí thế với hắn, vẻ mặt ngưng trọng vô cùng.
Một hồi lâu sau, Thi Lang mới than nhẹ một tiếng, đột nhiên nói: "Trịnh... sư đệ, lão phu không muốn là địch của ngươi. Ngươi nên chờ mười năm sau hãy tới."
Tuy trong lòng hắn rắt hâm mộ ba nhân tài siêu phẩm của Bạch Thảo phong, thậm chí còn là đố kỵ, nhưng hắn dù sao cũng là phong chủ một phong, cũng không nguyện ý trở mặt hoàn toàn với Bạch Thảo phong.
Suy cho cùng, sau khi có được ba thanh niên tiền đồ vô lượng này, thế quật khởi của Bạch Thảo phong đã không thể cản được nữa rồi. Đặc biệt là vô số phong vô danh, tuyệt đối không muốn rước thêm một phong đầy tiềm năng như thế làm địch thủ.
"Mười năm." Trịnh Hạo Thiên khẽ thấp giọng nhắc lại, tiếp đó khẽ lắc đầu nói: "Đa tạ sư huynh nhắc nhở. Nhưng tiểu đệ tham gia đại bỉ lần này, chính là vì muốn nghiệm chứng năng lực bản thân, không thể không chiến mà lui, lên đường hồi phủ được."
Thi Lang mỉm cười, nói: "Trịnh sư đệ nói cũng đúng, một khi đã vậy, hãy để lão phu lĩnh giáo một chút Vạn Kiếm quyết của sư đệ đi."
Trong tay hắn chợt lóe lên quang hoa, thanh đồng nhân vừa đánh Dư Uy Hoa bay ra ngoài lại một lần nữa xuất hiện trên tay hắn. Bất quá, hắn không hề cường công, mà năm đồng nhân đứng yên tại chỗ, tựa hồ đang chờ Trịnh Hạo Thiên xuất thủ.
Trịnh Hạo Thiên mim cười, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, quanh người lập tức xuất hiện vô số quang điểm lấp lánh.
Ngoài quang cầu, tất cả mọi người đều túm tụm, bắt đầu bàn luận.
Bọn họ đều là môn hạ đệ tử của Vạn Kiếm tông, vô luận là tu luyện oại công pháp nào, nhưng vẫn không xa lạ Vạn Kiếm quyết uy danh hiển hách trong bản môn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Chi cần nhìn thấy đám tinh mang này, bọn họ liền biết, Trịnh Hạo Thiên đã bắt đầu tung ra vô tận kiếm quang của hắn rồi.
"Các ngươi đoán xem, hắn có thể kích phát bao nhiêu kiếm quang?" Một người hưng phấn hỏi.
"Trịnh Hạo Thiên chính là siêu phẩm linh khí sư hiếm thấy từ trước tới nay của bổn tông. Sau khi hắn tấn chức bát giai, theo lý thuyết có thể kích phát tối đa 100 triệu kiếm quang." Một người khác hai mắt tỏa sáng, nói: "Ta còn chưa thấy cảnh tượng 100 triệu kiếm quang tề vũ bao giờ, hôm nay nhất định có thể đại khai nhãn giới rồi."
"Tưởng bở hả em. Đừng nói 100 triệu, cho dù là bốn ngàn vạn cũng khó lắm," Một vị lão giả lạnh lùng cười, phản bác.
"Vì sao?" Người nọ ngẩn ra, vẻ mặt hiện rõ hai chữ không phục.
"Ngươi quên rồi à? Trịnh Hạo Thiên này nghe nói mới tấn chức bát giai được ba tháng thời gian mà thôi.
Hắc hắc... chỉ có ba tháng thời gian, ngươi cho rằng hắn có thể quán thông tất cả thông đạo khí xoáy hay sao?"
Thanh âm bọn họ bàn luận cũng không nhỏ, mà câu này vừa nói xong liền lập tức được đa số mọi người thừa nhận.
Tuy sau mỗi lần tiến giai, tốc độ đả thông thông đạo khí xoáy của linh khí sư sẽ được đề cao trên phạm vi lớn, nhưng dưới tình huống bình thường, sau khi tấn chức, một linh khí sư tu luyện Vạn Kiểm quyết ít nhất phải dùng tới trên dưới một năm thời gian mới đả thông được hoàn toàn thông đạo khí xoáy.
Tuy mấy ngàn năm qua, hạng người thiên tài hơn người xuất hiện không ít, nhưng cũng chỉ có thể rút ngắn thời gian lại một nửa. Nói chi ba tháng thời gian mà làm được điều này, chi sợ chẳng có ai tin.
Trong mắt vị lão giả kia hiện lên một tia đắc ý, nói: "Theo lão phu thấy, cho dù Trịnh Hạo Thiên có thiên phú dị bẩm, nhưng trong ba tháng có thể đả thòng ba ngàn vạn thông đạo khí xoáy, đồng thời kích phát bốn ngàn vạn kiếm quang, đã là cực hạn rồi. Hắc hắc, còn không biết thần binh trong tay hắn có thể kích phát nhiều kiếm quang như vậy trong thời gian ngắn không nữa.
Mọi người chăm chú nhìn vài lần, lúc này đều gật đầu.
Vị lão giả kia mặc dù không có danh tiếng gì, nhưng lịch duyệt và kiến thức của hắn hiển nhiên cực kỳ phong phú, có thể nói rành mạch ưu khuyết điểm lớn nhất của Vạn Kiếm quyết.
Uy lực môn công pháp này tuy bá đạo, ngay cả trong bát đại siêu cấp môn phái cũng được coi là một trong những công pháp đỉnh cấp.
Nếu có thể tu luyện môn công pháp này tới cảnh giới cực hạn, nghe nói khi ở tu vi thập giai đỉnh phong, có thể chống đỡ cường giả linh thể bình thường một hai chiêu.
Nhưng có lợi tất có hại.
Khuyết điểm lớn nhất của Vạn Kiếm quyết chính là sau khi tấn chức, cần phải có rất nhiều thời gian để quán thông thông đạo khí xoáy mới và kích phát ra kiếm quang.
Hai thứ này, không phải chỉ mất thời gian ngắn đã có thể hoàn thành.
Nếu cho Trịnh Hạo Thiên một năm thời gian, thậm chí là nửa năm, có lẽ hắn còn có thể phát huy thực lực bát giai siêu phẩm linh khí sư tới đỉnh phong, có thể miễn cưỡng giằng co với một vị cường giả thập giai bình thường.
Nhưng hiện giờ sao?
Trong ánh mắt mọi người nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên lập tức toát lên mấy phần tiếc nuối.
Nhưng, mọi người ở đây lại ngây thơ không biết, trên Phi Thiên chủ phong huyền phù giữa không trung, lại có mấy chục đạo thần niệm gần như cùng lúc tập trung lên cái quang cầu này.
Một bát giai tu luyện giả trong đại bỉ vạn phong, có thể hấp dẫn được nhiều cường giả linh thể như vậy, đúng là trước nay chưa từng có.
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên bình tĩnh, khí tức trầm ổn, không ngờ không có chút rối loạn nào.
Phảng phất như thứ hắn đang phải đối mặt, không phải là một cường giả thập giai, mà là một địch nhân đồng giai vậy.
Không nói cái khác, chỉ tính riêng phần khí độ này cũng khiến tất cả các cường giả linh thể phải tán thường rồi.
Ngay cả Vân thái thượng trưởng lão và Lỗ đại sư cũng phải thầm gật đầu.
Tiểu gia hỏa này, có tâm tính và khí độ trầm ổn, lại phối hợp với thiên phú độc nhất vô nhị, tiền đồ sau này quả thật không thể hạn lượng.
Nhưng chính bọn họ cũng không nghĩ tới, hai tay Trịnh Hạo Thiên hiện giờ đã từng lấy mạng mấy cường giả thập giai rồi, vô luận là yêu thú thập giai hay là ngư nhân thập giai, đều phải chết thảm dưới tay hắn, cho dù là bản Ma vương - tồn tại có thể nói là vô địch trong tu luyện giả cũng bị hắn luyện hóa.
Cho nên, chỉ một cường giả thập giai nhân tộc, đã không còn khả năng khiến trong lòng hắn kích động và nổi lên gợn sóng nữa rồi.
"Tán...."
Theo tiếng quát nhẹ của Trịnh Hạo Thiên, quang mang phảng phất như vô cùng vô tận quanh người hắn lập tức tản mát ra ra.
Nếu đám quang mang này ngưng tụ lại một chỗ, thì cán bản chẳng ai có thể nhìn ra rốt cuộc có nhiều ít bao nhiêu. Nhưng khi chúng đã tách ra, thỉ số lượng sẽ lộ ra rõ ràng.
"Một ngàn vạn, hai ngàn vạn, ba ngàn vạn, bốn ngàn vạn... không thể nào!" Vị lão giả vừa nói chợt kinh hô lên: "Năm ngàn vạn, hắn có năm ngàn vạn kiếm quang."
"Năm ngàn vạn…."
"Năm ngàn vạn…."
Tiếng kinh hô phảng phất như một căn bệnh truyền nhiễm, lập tức khiến cho cả biển người liên tục vang lên những tiếng kinh hô.
Trong số những người đang quan chiến, cũng có không ít cường giả cửu giai và thập giai thần niệm cường đại. Tuy không thể khống chế nhiều kiếm quang như vậy, nhưng muốn xác định số lượng kiếm quang lại không phải là việc quá khó.
Mà chính bởi vì như thế, cho nên bọn họ mới cực kỳ chấn động.
Đúng như lời vị lão giả kiạ từng nói, dựa theo dự đoán của bọn hắn, số lượng kiếm quang hiện giờ của Trịnh Hạo Thiên, có thể đạt tới bốn ngàn vạn đã là cực hạn rồi.
Nhưng lúc này, nhìn năm ngàn vạn kiếm quang đang bay lượn không ngừng trên lôi đài, trong lòng bọn hắn đều đột nhiên có một cảm giác cực kỳ hoang đường.
Cho dù Trịnh Hạo Thiên có thể đả thông bốn ngàn vạn thông đạo khí xoáy mới trong vòng ba tháng, nhưng bản mạng thần binh của hắn làm sao có thể kích phát ra nhiều kiếm quang như thế trong thời gian ngắn đây.
Chẳng lẽ, hắn không sợ thần binh vì vậy là hao tổn, thậm chí còn rớt xuống phẩm cấp sao?
Sắc mặt Thi Lang cuối cùng cũng trở nên ngưng trọng, số lượng kiếm quang Trịnh Hạo Thiên tung ra, cũng đã vượt ra khỏi dự liệu của hắn.
Bất quá, tốt xấu gì hắn cũng là phong chủ một phong, chỉ thoáng cả kinh một chút rồi lập tức khôi phục lại như thường.
Cánh tay khẽ rung lên, hai cánh tay của đồng nhân đột nhiên chập lại, một chùm ánh sáng lớn lập tức bắn ra, lao thẳng về phía Trịnh Hạo Thiên.
Với số lượng kiếm quang mà nói, thì không có một công pháp nào có thể vượt qua Vạn Kiếm quyết.
Cho nên Thi Lang phi thường quyết đoán, chọn ngay phương án đột kích, chỉ cần có thể đánh thương Trịnh Hạo Thiên, thì kiếm quang nhiêu hơn nữa cũng không thể tạo thành uy hiếp nữa rồi.
Nhưng Trịnh Hạo Thiên lại mỉm cười. Hắn thậm chí còn không hề di động thân hình, mà chỉ khẽ nhếch miệng cười.
Lúc này, tuy Trịnh Hạo Thiên đã tung ra năm ngàn vạn đạo kiếm quang, nhưng hắn không hề điều khiển kiếm quang bao vây Thi Lang lại, cũng không hề cho kiếm quang tạo thành thế giới Vô Tận Kiếm Hải.
Cho nên bất cứ kẻ nào cũng có thể nhìn thấy rõ ràng chuyện gì đang xảy ra bên trong kiếm quang.
Bầy kiếm quang phảng phất như vô cùng vô tận kia không ngờ lại phân tán, lấy phương thức cứng đối cứng để nghênh đón đồng nhân chi quang.
Kiếm quang do Vạn Kiếm quyết kích phát ra đều không phải là phi kiếm thật thể, cho nên lực lượng mỗi đạo kiếm quang kỳ thật cũng không phải quá mạnh. Chỉ khi tất cả kiếm quang hợp thành đại trận Vô Tận Kiếm Hải, thì mới có thể ngưng tụ tất cả uy năng của kiếm quang thành một, đồng thời đánh bại cùng giai, hoặc là vượt cấp khiêu chiến.
Mà cảnh tượng chiến đấu: kiếm quang giống như quân lính đứng tản mát, nghênh đón thần binh chi quang của địch nhân, tuyệt đối không bao giờ xuất hiện trên người một cao giai linh khí sư.
Vào giờ khắc này, cho dù là Vân thái thượng trưởng lão cũng nhíu mày, bọn họ không hẹn mà cùng có một ý nghĩ.
Chẳng lẽ tốc độ tiến giai của Trịnh Hạo Thiên quá nhanh, đồng thời quá theo đuổi việc gia tăng số lượng kiếm quang, cho nên khiến hắn không thể nắm giữ hoàn toàn kiếm quang?
Đây chính là điều tối kỵ khi tu luyện Vạn Kiếm quyết a.
Nhưng khi ý nghĩ này vừa lóe lên thì một cảnh tượng khiến tất cả mọi người chấn động đã diễn ra trước mắt bọn họ.
"Tê tê tê,"
Những thanh âm kỳ dị lập tức từ trong quang cầu vang lên.
Kiếm quang của Trịnh Hạo Thiên cùng đồng nhân chỉ quang hung hăng va chạm với nhau.
Nhưng đám kiếm quang này cũng không thể vỡ nát hay nổ tung như mọi người suy đoán, mà đột nhiên trở nên linh hoạt vô cùng.
Chúng chợt như biến thành những con tiểu ngư linh hoạt, thỏa sức ngao du trong hư không giông như ngao du trong đại hải vô tận.
Chúng lần lượt xẹt qua bên cạnh đạo đồng nhân chi quang, mỗi một con lướt qua, đều há miệng, dùng hàm răng nanh bén nhọn li ti mà cắn rớt từng điểm từng điểm năng lượng bên trong.
Chỉ sau chốc lát, đã có năm trăm vạn kiếm quang lướt qua bên cạnh đồng nhân chi quang.
Mà lúc này, đồng nhân chi quang vốn to lớn đã nhỏ lại như cây tăm, gần như hóa thành hư không mắt rồi.
Ngoài quang cầu, tất cả mọi người đều trợn mắt líu lưỡi, không thể tin tưởng nổi vào mắt mình.
"Kiếm quang hạch tâm...."