Trịnh Hạo Thiên mặt mày nghiêm nghị nói: "Xin ngài cứ phân phó..."
Với thân phận của lão nhân gia ông ta mà còn nói những lời này, thì việc này tuyệt đối không dễ dàng làm được. Nhưng nếu hắn đã nói ra thì Trịnh Hạo Thiên há lại từ chối được, đương nhiên chỉ có thể cắn răng toàn lực ứng phó thôi.
Vân thái thượng trưởng lão bật cười, nói: "Không cần phải khẩn trương như vậy đâu. Lão phu làm như vậy cũng là vì tốt cho ngươi thôi." Hắn hơi dừng lại một chút, nói: "Chuyện của ngươi và Cừu Hình Dư, lão phu đã biết rồi."
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên hơi đỏ lên, chuyện giữa hai người bọn họ cũng chẳng có gì là bí mật, sỡ dĩ đỏ mặt, kỳ thật cũng là vì có vài phần chột dạ.
Vân thái thượng trường lão mỉm cười: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, ngươi ngại ngùng cái gì. Hắc hắc, bất quá Miêu Kiếm Cương của Khô vinh phong lại là kẻ cổ hủ. Hắn tuyệt đối không muốn gả tôn nữ của mình cho một phong vô danh đâu."
Trịnh Hạo Thiên thầm hừ một tiếng. Năm xưa cũng chính bởi vì như vậy, cho nên mới khiến cha mẹ Cừu Hinh Dư phải rời khỏi Đại Linh giới. Bất quá, tình huống hiện giờ đã khác trước. Trịnh Hạo Thiên không tin Miêu Kiếm Cương lại không để ý đến sự hiện hữu của mình.
Vân thái thượng trưởng lão chậm rãi nói: ''Tiềm lực của ngươi rất lớn, ngày sau nhất định có thể tấn chức cường giả linh thể. Miêu Kiếm Cương đương nhiên sẽ không phản đối chuyên giữa hai người các ngươi. Nhưng nếu ngươi có thể khiến Bạch Thảo phong tiến vào hàng ngũ hạ phong thì Miêu Kiếm Cương chắc chắn lại càng thêm vui mừng. Hơn nữa khi cha mẹ Cừu Hình Dư trở về Vạn Kiếm tông, cũng được nở mày nở mặt.''
Trịnh Hạo Thiên đột nhiên ngẩng đầu. Trong đôi mắt lóe lên vô tận tinh mang.
Hắn chậm rãi nói: "Thái trượng trưởng lão, đại bỉ các phong mười năm một lần sắp bắt đầu?"
Vạn Kiếm tông có cả vạn ngọn núi, trong đó thượng phong - Phi Thiên phong chính là bất biến. Nhưng trong ngàn năm qua, mười một tòa trung phong và một trăm mười một tòa hạ phong lại thay đổi không biết bao nhiêu lần.
Ở trong tông môn, cứ mỗi mười năm nhất định sẽ có một cuộc đại bỉ, mà thành tích trong cuộc đại bỉ này sẽ quyết định đến việc danh các phong, và đây cũng là cơ hội duy nhất để phong vô danh thăng cấp thành hạ phong.
Vân thái thượng trưởng lão chậm rãi gật đầu. nói: "Qua ba tháng nữa chính là lúc đại bỉ diễn ra. Hắc hắc, lão phu vốn cho rằng, cho dù ngươi có thiên phú dị bẩm, cũng phải mất mười năm mới có thể đưa Bạch Thảo phong tiến vào hàng ngũ hạ phong. Nhưng không thể tưởng được, hiện giờ ngươi lại có thực lực khiêu chiến vượt cấp." Hắn trầm ngâm một chút, nói: "Từ trước tới nay, mười một phong xếp chót trong một trăm mười một tòa hạ phong rất hiếm khi có linh giả tọa trấn, vũ lực mạnh nhất cũng chỉ là thập giai mà thôi. Nếu trong ba tháng mà ngươi có thể tấn chức thêm một lần nữa…"
Hắn nói tới đây thì chậm rãi vung tay lên, nói: "Lão phu chỉ nói đến đây, còn ngươi cũng nên hồi phong tu luyện đi." Một đạo bạch quang lập tức lóe lên, cuốn Trịnh Hạo Thiên ra khỏi đình viện.
Nhìn cảnh vật không một bóng người trước mắt, trên mặt Vân thái thượng trưởng lão lộ ra một nụ cười đầy thâm ý, lẩm bẩm nói: "Tên tiểu tử này không ngờ đã đạt tới thất giai đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là tấn chức bát giai rồi. Hắc hắc, cũng không biết lần này hắn gặp được kỳ ngộ gì, lại có thể tiến bộ kinh người như vậy. Lão phu phải cẩn thận quan sát một chút, xem xem lần này hắn có thể khiến lão phu kinh hỉ thế nào."
Chỉ là tiếp đó, hắn lại nhíu mày lại, lẩm bẩm: "Bất quá, hắn mới tiến vào Đại Linh giới được mấy năm. Bắt hắn gánh vác trọng trách như thế, thật sự là hơi làm khó hắn. Ài mà thôi, để lão đại giúp hắn một lần, về phần hắn có thể khiến Bạch Thảo phong tấn chức hạ phong hay không thì đành phải xem vận mệnh của hắn vậy."
Quang mang chợt tắt, Trịnh Hạo Thiên đã xuất hiện trên đỉnh Phi Thiên hạ phong. Trong mắt hắn lóe lên một vẻ quyết đoán. Nếu như không biết tin tức này, hoặc là thực lực không đủ thì cũng coi như thôi. Nhưng hiện giờ đã có cơ hội này, thì Trịnh Hạo Thiên đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Thân hình hơi nhoáng lên một cái, hắn đã hóa thành một đạo quang mang, phóng lên cao, bay trở về Bạch Thảo phong.
Lúc này, phía trên Bạch Thảo phong, Truyện Cảnh Thụy cùng mấy vị trưởng lão trong phong đang nghiêm chỉnh ngồi trong thư phòng. Trên mặt bọn họ đầy vẻ dương dương tự đắc, nói chuyện vui vẻ.
Tuy Bạch Thảo phong hiện giờ vẫn là một phong vô danh như trước, nhưng địa vị của bọn họ trong toàn bộ tông môn đã khác xưa rất nhiều.
Tất cả mọi người đều biết, mấy vị tu luyện giả siêu phẩm Vạn Kiếm tông mới thu nhận đều là người của Bạch Thảo phong, nhất định sẽ có một ngày một bước lên trời.
Mà chỉ cần nhìn tốc độ tu luyện của đám người Trịnh Hạo Thiên, tất cả mọi người đều đoán được, ngày đó chắc chắn sẽ không còn xa nữa.
Nhẹ nhàng hé nắp, Truyện Cảnh Thụy thổi đi lá trà lơ lửng trên mặt tách, nhấp một ngụm, nói: "Vu Cầu sư đệ, đại bỉ mười năm lần này chuẩn bị thế nào?"
Vu Cầu ngồi đối diện với hắn là một trung niên hán tử, khuôn mặt thật thà, nghe vậy liền cười nói: "Phong chủ, ngài cũng biết, chúng ta tham gia đại bỉ bất quá chỉ là đóng vai phụ mà thôi, cho nên lão phu đề nghị, đại bỉ lần này chọn người, tốt nhất là chọn mấy người Trịnh Hạo Thiên đi."
Một người khác nhíu mày nói: "Việc này không ổn. Mấy người Hạo Thiên tuy tiến bộ thần tốc, nhưng đù sao cũng không thể địch lại cường giả thập giai của các phong khác. Đại bỉ lần này, bọn họ không nên xuất thủ thì tốt hơn."
Vu Cầu không cho là đúng, nói: "Sư huynh nói vậy là sai rồi, chúng ta để mấy người Hạo Thiên xuất thủ, thực ra không phải hy vọng bọn hắn sẽ đoạt được thành tích tốt gì trong đại bỉ mười năm lần này. Mà muốn để bọn hắn tích lũy kinh nghiệm thôi. Hắc hắc, đại bỉ mười năm, đợi đến mười năm nữa có lẽ chính là lúc Bạch Thảo phong chúng ta ngẩng cao đầu rồi."
Vừa nói đến đây, mặt mày tất cả các vị trưởng lão trong phòng đều rạng ngời, hồng quang đầy mặt.
Đại bỉ mười năm chính là thời điểm khảo sát vũ lực tối cường của các phong. Mỗi một phong sẽ cử ra ba người xuất chiến, lấy hình thức xa luân chiến để thi đấu. Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mấy người Truyện Cảnh Thụy tụy đều coi trọng Trịnh Hạo Thiên, nhưng cũng chưa bao giờ hi vọng xa vời rằng bọn họ có thể kiếm được thành tích tốt gì trong đại bỉ mười năm lần này.
Dù sao mấy người TrịnhHạo Thiên mặc dù nhìn như tiền đồ vô lượng, nhưng tu vi cao nhất trong mấy người bọn hắn cũng chỉ là thất giai mà thôi. Nhưng trong hơn vạn ngọn núi của Vạn Kiếm tông, gần như có tới một phần ba là có một hai vị cường giả thập giai tọa trấn.
Tuy đại đa số đều vô vọng tiến vào linh thể, nhưng bọn họ đù sao cũng là cường giả thập giai.
Đây chính là điểm đáng sợ nhất của các siêu cấp đại môn phái. Bọn họ có tiềm lực vô cùng vô tận, chỉ bằng vào các cường giả thập giai này, cũng đã là một cỗ lực lượng cường đại khiến người ta phát run rồi.
Bất quá, trong cường giả thập giai, thực lực cũng có chênh lệch rất lớn.
Ưu khuyết công pháp, phẩm chất yêu hóa biến thân, khí xoáy của linh khí sư nhiều hay ít. Thậm chí là thần binh sử dụng, phù triện, đan dược các loại, những điếu này đều là những nhân tố ảnh hưởng rất lớn tới thực lực của một tu luyện giả.
Cho nên nếu đem cường giả thập giai bình thường của một phong vô danh so sánh với đệ tử hạch tâm thập giai, thì thực lực quả thật là như trời với đất.
Nhưng vô luận thế nào thập giai vẫn là thập giai, không phải một tên tu luyện giả nho nhỏ có thể dễ dàng khiêu chiến.
Truyện Cảnh Thụy chậm rãi gật đầu, nói: "Hai vị sư đệ nói đều có lý. Như vậy đi, báo chuyện này cho mấy người Hạo Thiên biết, còn bọn hắn có nguyện ý hay không thì cứ xem ý kiến của bọn hắn đi."
Mọi người trầm ngâm một lát, cuối cùng đều gật đầu đồng ý. Bất quá trong lòng bọn hắn cũng cảm thán không thôi.
Đại bỉ mười năm là chuyện quan trọng thế nào chứ. Trước kia vô luận bọn họ có quyết định thế nào, môn hạ đệ tử chỉ có vâng dạ nghe theo thôi. Nhưng hiện giờ lại đem quyền quyết định giao cho mấy người Trịnh Hạo Thiên. Điều này khiến bọn họ ẩn ước có cảm giác hơi mất mát.
Bất quá, vừa nghĩ tới tốc độ tiến bộ của mấy người Trịnh Hạo Thiên và tương lai tươi sáng, chút cảm giác khó chịu trong lòng lập tức biến mất sạch. Chỉ cần có thể khiến Bạch Thảo phong quật khởi, một chút khó chịu nho nhỏ này có đáng gì.
Đột nhiên, Truyện Cảnh Thụy chợt à lên một tiếng, đưa ánh mắt hoài nghi nhìn ra ngoài cửa.
Mọi người theo ánh mắt hắn nhìn lại, chỉ thấy một người đang mỉm cười từ ngoài cửa bước vào.
Nơi này là đại sảnh nghị sự của Bạch Thảo phong, cũng coi như một nơi trọng địa rồi. Khi mấy người bọn họ thương nghị chuyện gì đó, cho dù là Truyện Phàn Cao cũng không dám lỗ mãng, tự tiện xông vào.
Chỉ là, sau khi mọi người nhìn rõ dung mạo người vừa tiến vào, vẻ kinh sợ trên mặt lập tức tan thành mây khói, thay vào đó là một vẻ tươi cười, hòa ái.
Truyện Cảnh Thụy đã sớm phân phó, người này có thể tới bất cứ nơi nào trong Bạch Thảo phong, vô luận nơi này cũng vậy.
"Hạo Thiên, ngươi đã trở lại." Truyện Cảnh Thụy đứng lên, mỉm cười nói.
Trịnh Hạo Thiên vái chào mọi người trong phòng, nói: "Bái kiến sư tổ, bái kiến các vị trưởng lão.''
Mấy người Vu Cầu mỉm cười hoàn lễ. Hiện giờ Trịnh Hạo Thiên tuy chỉ là một tên đệ tử thất giai, nhưng mọi người đã sớm không coi hắn là một đệ tử bình thường rồi.
Truyện cảnh Thụy cười ha ha, nói: "Hạo Thiên, nhiệm vụ khảo hạch lần này của ngươi thế nào rồi.''
Trịnh Hạo Thiên trầm giọng nói: "Đa tạ sư tổ quan tâm. Hạo Thiên đã thuận lợi hoàn thành, đồng thời báo cáo xong rồi.''
"Hoàn thành là tốt rồi." Truyện Cảnh Thụy cười sang sảng nói: "Ngươi về thật đúng lúc, lão phu có việc muốn thương lượng với ngươi."
Đối với Trịnh Hạo Thiên, hắn không hề dấu giếm gì cả, nói thẳng: "Hạo Thiên, đại bỉ vạn phong mười năm một lần sắp bắt đầu, đây là chuyện có liên quan đến bài danh của vạn phong chúng ta. Mục tiêu năm nay của chúng ta là luyện binh, Vu Cầu sư đệ đề nghị, mấy người các ngươi chọn ra ba người, đại biểu cho Bạch Thảo phong chúng ta dự thi." Hắn hơi dừng lại một chút rồi nói: "Lão phu không mơ tưởng các ngươi có thể đoạt được thành tích tốt, chỉ hy vọng các ngươi có thêm một ít kinh nghiệm, chuẩn bị cho đại bỉ mười năm sau."
Khi hắn nói đến chữ cuối cùng, ngữ khí đã thập phần ngưng trọng rồi.
Tất cả mọi người trong phong đều thu liễm vẻ tươi cười, sắc mặt nặng nề nhìn Trịnh Hạo Thiên. Người này chính là tương lai, hy vọng của Bạch Thảo phong, ý kiến của hắn đương nhiên phải được mọi người tán thành và đồng ý.
Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên lần lượt lướt qua gương mặt của tất cả mọi người. Hắn nghiêm nghị nói: "Xin phong chủ và các vị trưởng lão an tâm. Hạo Thiên nhất định sẽ tận tâm tận lực, tuyệt đối sẽ không khiến các vị thất vọng."
Hắn thầm bồi thêm một câu trong lòng.
Và... cho các ngươi một kinh hỉ!
Mấy người Truyện Cảnh Thụy lộ ra vẻ hài lòng và mỉm cười an tâm. Trịnh Hạo Thiên nhuệ khí cao ngất trời thế này, đương nhiên khiến cho tất cả mọi người đều an lòng.
Nhưng bọn họ vẫn không thể ngờ tới, Trịnh Hạo Thiên nói sẽ không để bọn họ thất vọng, kỳ thật lại khác hẳn với kỳ vọng nhỏ bé của bọn họ.
Nếu để bọn họ biết ý nghĩ thật sự trong lòng Trịnh Hạo Thiên, chỉ sợ bọn họ sẽ chết ngất mất thôi...