Trong tháp lâu, nhất thời một mảnh yên lặng, ngay cả Vương Vũ và hai vị linh khí sư tại giờ khắc này cũng ngừng cước bộ lại.
Mà mọi người lúc này mới hiểu ý tứ của Trình Gia Chấn, hắn sau khí an bài cho chúng đệ tử Hắc Sam Môn rời đi, liền lựa chọn một mình ở lại thành, hơn nữa còn muốn tồn vong cùng tòa thành này.
Mà trong ngữ khí của hắn còn mang theo oán giận, tựa hồ việc Hắc Sam Môn thấy chết không cứu đã làm tâm tình hắn đóng băng lại. Nếu không phải thế, hắn cũng không nhất định vào giờ phút này lựa chọn chuyện phải chết không thể nghi ngờ này.
Dù sao, chỉ cần là một người bình thường, cũng biết rõ ràng, lúc con Cự Hình thú nện đổ thành tường, thì khẳng định vô số sinh vật hải tộc sẽ xâm nhập vào tòa thành, xóa sổ sạch sẽ đống nhân loại trong thành.
Lưu lại đây, đã không phải là cửu tử nhất sinh, mà là thập tử vô sinh rồi.
Sắc mặt Trương Đào khẽ biến, có chút lúng túng nói: "Trình huynh, ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, môn chủ cũng không có ý này…."
Hắn mặc dù là hộ pháp tổng đường, quyền cao chức trọng, nhưng thân phận Trình Gia Chân là chư hầu một phương, không thấp hơn hắn bao nhiêu. Nếu bởi vì trách nhiệm của hắn mà làm Trình Gia Chấn hiểu lầm, rồi sinh ra bất trắc gì, thì hắn ở trong Hắc Sam Môn chắc chắn cũng bị chỉ trích mãnh liệt, thậm chí sẽ làm cho môn chủ bất mãn, khi đó thì hoàn toàn bi kịch rồi….
Trình Gia Chấn đột nhiên mỉm cười, nói: "Trương huynh yên tâm, Trình mỗ tuyệt đối không có ý gì khác, chỉ bất qua tâm ý Trình mỗ đã quyết, xin Trương huynh cứ rời đi, để tránh trì hoãn gặp phải tai ương."
Trương Đào cười khổ, cho dù ngày thường hắn là một người quyết đoán, nhưng lúc này trong lòng cũng sinh ra một cảm giác vô lực.
Trình Gia Chấn xoay người, liếc mắt nhìn về Mục Cẩm, nói: "Mục huynh, Trình mỗ đã quyết định rồi. nguơi….."
Mục Cẩm giật mình, sau đó cười dài, nói: "Trình huynh, nếu ngay cả ngươi cũng lưu lại, ta há có thể không phụng bồi sao…" Hắn vung tay áo lên, đã đi tới trước cửa sổ tháp lâu.
Vào giờ khắc này, ánh mắt vốn chứa khốn khổ, ảo nảo, bi ai và thất vọng của hắn đã biến mất, thay vào đó là một ánh mắt kiên định.
Hắn hít sâu một hơi, mặc cho gió biển lạnh lẽo mang theo mùi tanh lọt vào trong phổi.
Chỉ là, mặc dù không khí giá lạnh như băng, nhưng trong lòng hắn vẫn nóng kịch liệt như lửa.
Yết hầu hắn co giật, chợt la lên: "Môn hạ Liệt Hổ Chúng nghe lệnh…."
Mọi người trên đầu thành lập tức hướng ánh mắt về phía hắn, những người này đại bộ phận đều là môn hạ Liệt Hổ Chúng hoặc là người có quan hệ dây mơ rễ má với Liệt Hổ Chúng.
Sau khi luyện yêu vũ giả bên ngoài cùng môn hạ Hắc Sam Môn rời đi trên quy mô lớn, bọn họ muốn lưu lại quyết tử cùng hải tộc, nhưng cũng biết rõ lần này lành ít dữ nhiều, nên cũng muốn xoay người rời đi.
Nhưng mà, vào lúc bọn họ đang do dự không quyết, Mục Cẩm đã gầm lên một tiếng, làm cho bọn họ chợt bừng tỉnh lại. Ánh mắt mọi người cũng đều hướng về phía tháp lâu nọ.
Thân hình Mục Cẩm vừa động, đã nhảy tới chỗ cao nhất của tháp lâu.
"Rầm…."
Một tiếng nổ vang lên, con Cự Hình thú lại bắt đầu nện vào thành tường, vô số khe nứt chi chít ia từa hồ cũng đã rộng ra rất nhiều.
Cả tháp lâu lay động một chút, một ít tro bụi dưới sự rung động bay lên.
Nhưng mà, thân thể Mục Cẩm đứng trên tháp lâu vẫn vững như thái sơn, không chút lay động.
"Môn hạ Liệt Hổ Chúng, tất cả liệp thủ dưới hai mươi lăm tuổi, tất cả luyện yêu vũ giả cực phẩm nghe lệnh…" Mục Cẩm toàn lực rống lên.
Cơ hồ trong tiềm thức, đông đảo liệp thủ và luyện yêu vũ giả đều cố gắng tỉnh táo, liều mạng giữ vững tâm tình.
Những ai là nhân vật trong phạm vi đó, sau khi nghe Mục Cẩm nói, thân bất do kỷ đều tiến lên.
Nhưng mà, câu kế tiếp của Mục Cẩm lại làm cho bọn họ kinh ngạc xôn xao cả lên.
"Các ngươi, mau rời khỏi Trấn Hải thành cho ta, không được trì hoãn, nhanh…..chạy….."
Một vị luyện yêu cường giả thân hình cường tráng nhanh chóng bước ra, trình độ yêu hóa của hắn đã đạt tới thượng phẩm, cho dù tính trong đại phái cũng là một nhân tài khó kiếm, trong Liệt Hổ Chúng một môn phải nhỏ như vậy, thì càng là nhân vật hạch tâm trong phái.
Hắn lạnh lùng nói: "Nhị ca, ngươi có ý tứ gì vậy…."
Ánh mắt Mục Cẩm đảo qua, tự nhiên nói: "Tam đệ, ta là phó bang chủ, bây giờ bang chủ không có ở đây, trong Liệt Hổ Chúng ta chính là đương gia, ngươi nhanh theo lệnh làm việc, không đước nói nhiều…."
Sắc mặt Mã Kích đỏ lên, nói: "Không, ta là người Trấn Hải thành, tuyệt không ly khai." Hắn nhìn xung quanh mình, rất nhiều cỗ thi thể nằm đó, hắn cao giọng rống lên: "Chỗ này đã chết nhiều huynh đệ như vậy, ta muốn vì bọn họ báo thù…."
"Báo thù…."
"Báo thù…."
Giống như hiệu ứng lan rộng, vô số tiếng rống giận vang lên từ đầu thành.
Trịnh Hạo Thiên yên lặng ở một bên quan sát, từng thanh âm rống giận ẩn chứa tâm tình mãnh liệt truyền vào tai hắn, làm cho hắn cảm thấy kích động lên.
Mặc dù hắn cũng không phải người của Liệt Hổ Chúng, cũng không phải người Trấn Hải thành, nhưng mà không hiểu vì sao, hắn lại cảm nhận được quyết tâm và ý chí bất khuất của mọi người tràn ngập khắp bầu trời tòa thành.
Liệt Hổ Chúng, sở dĩ có thể ngắn ngủi hai mươi năm dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, từ một tiểu môn phái không người, biến thành môn phái có thể đối kháng ngang bằng với Hắc Sam Môn, chính là nhờ vào tinh thần nhiệt huyết này của bọn họ.
Tâm tình Mục Cẩm cũng kích động vạn phần, nhưng hắn vẫn biết rõ chức trách của mình.
Hắn hét lớn một tiếng, ngạnh kháng cắt đứt thanh âm của mọi người, vận khởi chân khí toàn thân, dùng thanh âm giận dữ hét: "Các ngươi còn nhớ rõ bang chủ chứ?"
Trong nháy mắt, tất cả thanh âm đều trầm mặc lại.
Bang chủ của Liệp Hổ Chúng trong lòng bọn họ hiển nhiên có địa vị cực cao, Mục Cẩm thậm chí còn chưa đề cập đến tên của hắn, đã chế trụ được tất cả mọi người.
"Tin tưởng ta." Mục Cẩm phát thệ, nói: "Bang chủ đại ca nhất định sẽ trùng kiến lại Trấn Hải thành, từ trong đống đổ nát kiến tạo ra một toàn thành khổng lồ kiên cố hơn bây giờ nhiều. Nhưng mà, hắn muốn các ngươi, muốn lực lượng của các ngươi trợ giúp. Cho nên…." Thanh âm Mục Cẩm đột nhiên vang cao tám trượng, hắn kiệt lực quát lên: "Bây giờ, đi nhanh cho ta."
Tất cả mọi người kể cả Mã Kích đều trầm mặc, bọn họ nhìn nhau, không biết phải lựa chọn như thế nào.
"Ầm….."
Động tác con Cự Hình thú mặc dù chậm chạp, nhưng mà khí lực nó vô cùng lớn, không ngừng công kích, làm tường thành ngày càng yếu đi.
Mã Kích hiển nhiên là nhân vật thứ ba trong Liệt Hổ Chúng, hắn chần chờ một chút, giận dữ hét: "Nhị ca, còn ngươi?"
Mục Cẩm cười một tiếng dài, nói: "Đại ca giao Trấn Hải thành lên tay ta, ta lại không thể bảo vệ nó, còn mặt mũi nào gặp đại ca nữa." Thanh âm hắn tràn ngập phẫn nộ và không cam lòng, ánh mắt nhìn động tác chậm rãi của con Cự Hình thú, giống như phun ra hai cỗ hỏa diễm. Nếu mà lúc này có thể dùng mạng của hắn đổi lấy mạng con Cự Hình thú kia, thì hắn tuyệt đối không do dự.
"Nhị ca, ta thay ngươi lưu lại." Mã Kích giận dữ hét.
"Thúi lắm." Mục Cẩm trừng hai mắt, hắn biết tính tình Mã Kích cương trực, nên không nói đạo lý với hắn. Cổ tay lộn lên trong tay đã cầm lấy một cây đại đao để lên cổ mình: "Lão tam, ngươi hãy nghe cho kỹ, trong phòng mười phút, nếu ngươi không mang người rời đi, thì ta chính là bị ngươi hại chết."
Mã Kích trợn tròn hai mắt, hắn vừa định nói tiếp, đã thấy một dòng màu đỏ chảy dọc thanh đạo.
Mục Cầm đã cắt nhẹ vào da thịt, máu đỏ rơi xuống, từ từ tạo thành một mảnh nhiễm đỏ.
Mã Kích hung hăng dậm chân, hắn giận dữ hét: "Mọi người tập hợp, đi theo lão tử."
Nói xong những lời này, hắn bước từng bước, đi ra khỏi đầu thành, sau đó, hắn đưa tay lau khuôn mặt, xóa đi những vết màu và mồ hôi hòa trộn nước mắt.
Mục Cẩm thở dài một hơi, chờ thêm một lát, rốt cuộc cũng bỏ linh khí trên cổ xuống.
Bọn người Mã Kích đều là người tu luyện võ đạo, động tác vô cùng dứt khoát, không chút lề mề, lúc này đã xuống khỏi đầu thành, chạy nhanh về hậu phương.
Mà cư dân bình thường trong thành từ trước khi ngư nhân tấn công đã được di tản, cho nên lần này cũng không bị tổn hại gì.
Mục Cẩm đưa mắt nhìn đám người Mã Kích biến mất, hắn trấn định tinh thần lại, cao giọng nói: "Bang chúng còn lại, lão tử đã quyết định, muốn cùng Trình Gia Chấn Trình huynh tử thủ không lùi một bước. Các ngươi có thể lựa chọn lưu lại hoặc rời đi."
Hắn vừa dứt lời, trên đầu thành đã vang lên một mảnh nộ hống: "Tử thủ tòa thành, không được lùi bước."
Không người nào lãnh đạo, nhưng vô số hán tử vóc người bưu hãn hoặc là thấp bé tại giờ khắc này phóng thích hào khí lớn nhất cả đời mình ra.
Mục Cẩm cười to, nói: "Hảo, có thể kết giai các vị huynh đệ, là chuyện may mắn nhất cả đời Mục Cẩm ta. Các huynh đệ, chúng ta hẹn kiếp sau gặp lại."
"Kiếp sau gặp lại…."
Những hán tử có cười, có rơi lệ, vẻ mặt bất đồng, thần thái khác nhau, nhưng trạng thái đều điên cuồng.
Nhưng mà, vào giờ phút này không ai có thể chê cười bọn họ, bởi vì đám hán tử này đều thân bất do kỷ tử thủ tòa thành…..
Có lẽ, lúc này bọn họ sẽ không hối hận, có lẽ, sau khi tỉnh táo lại bọn họ sẽ sợ hãi. Nhưng mà, vào giờ khắc này, bọn họ không còn sợ gì cả.
Thân hình Mục Cẩm vừa động, đã trở về tháp lâu, hắn khom người thật sâu với mọi người, nói: "Trịnh huynh đệ, Vương huynh, đa tạ các ngươi viện thủ, mời các ngươi theo tam đệ tại hạ lui về phía sau trăm dặm. Mục mỗ lấy mạng mình đảm bảo, chỉ cần bang chủ đại ca xuất quan, nhất định sẽ đáp ứng chuyện tình của các người.
Vương Vũ nhẹ ừm một tiếng, đang định nói chuyện, đã thấy Trịnh Hạo Thiên xoay người không nói một lời, lại đi tới một cỗ Thần Ky nỏ.
Tất cả mọi người ngẩn ra, không rõ hắn muốn làm gì.
Trịnh Hạo Thiên nhếch miệng cười, nói: "Mục huynh, ta muốn bắn Thần Ky tiễn, ngươi không ngại chứ."
Đám người Mục Cẩm hai mặt nhìn nhau, không rõ tên linh khí sư không biết nặng nhẹ này muốn làm trò quỷ gì.
Trịnh Hạo Thiên quay đầu lại, khi đôi mắt hắn lần nữa nhìn chăm chú vào trên biển, ánh mắt lập tức trở nên lăng lệ.
Mục Cẩm, Trình Gia Chấn, hai người hắn vừa mới biết mặt này, thậm chí hắn căn bản còn không quen tất cả mọi người, nhưng hôm này đã làm cho hắn bị chấn động cực lớn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Nhiệt huyết trong tim hắn bành trướng, một cảm giác khó nói nên lời tràn ngập trong hắn.
"Lắp tiễn."
Những tên luyện yêu vũ giả nhìn nhau, yên lặng lắp Thần Ky tiễn cho hắn.
Mặc dù bọn họ đều biết, ngay cả Thần Ky tiễn cũng không cách nào làm bị thương con Cự Hình thú khủng bố kia, nhưng bọn họ vẫn làm theo lời Trịnh Hạo Thiên.
Có điều, vào lúc này, tất cả mọi người nghe được một câu làm bọn họ phải cứng lưỡi, khó có thể tin được.
"Lắp hai tiễn cho ta…."