"Nhìn kia, đó là cái gì….?"
Tiếng kinh hô hoảng sợ từ trong miệng các luyện yêu vũ giải trên đầu thành phát ra.
Trong nháy mắt, cơ hồ tất cả ánh mắt đều hướng tới hướng kia.
Sau một khắc, trên đầu thành hoàn toàn yên tĩnh, vẻ vui mừng vừa rồi trên mặt mọi người đã biến mất hoàn toàn, chỉ trong nháy mắt, đã trở thành một mảnh yên lặng.
Từ trong biển rộng nhô lên, cư nhiên là một cái đầu khổng lồ, một con quái vật cao tới năm trượng có hơn.
Khi thân hình bọn nó từ trong biển hiện ra, cơ hồ tâm tình mọi người đều dâng lên một loại cảm giác tuyệt vọng.
Cự hình thú.
Đây là yêu thú đại danh đỉnh đỉnh trong hải tộc.
Cấp bậc và thể tích của chúng có quan hệ trực tiếp với nhau, thể tích của cự hình thú càng lớn thì đẳng cấp của nó càng cao, nghe nói có con Cự hình thú có thể đột phá cực hạn, đạt tới cảnh giới linh thể truyền thuyết.
Bất quá bản thân Cự Hình thú đã là tồn tại khủng bố rồi, có thể so sánh với một tiểu đảo.
Mà lúc này đại gia hỏa đó thân cao tới năm trượng, cấp bậc chân chính chỉ mới tam giai mà thôi.
Bất quá, loại sinh vật tam giai này đối với Trấn Hải thành lúc này, tạo ra uy hiếp to lớn không thua gì cường giả thất giai.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, con Cự Hình thú chậm rãi đi tới thành tường, nó dùng thân thể to như bò mọng làm vũ khí, hung hăng nện vào thành tường.
"Ầm…."
Toàn bộ tường thành dao động từng cơn, một số liệp thủ trên đầu thành chân đứng không vững, té ngã ngay tại chỗ.
Thành thị nhân loại vùng duyên hải đều trải qua vô số trận pháp hỗ trợ, trình độ kiên cố này cho dù sóng lớn ngày đêm đánh vào cũng vô pháp phá hủy.
Bất quá, muốn trận pháp vận chuyển, nhân loại cũng phải trả giá rất lớn. Hơn nữa, mỗi một lần hải tộc công kích, cũng sẽ có hải thú khổng lồ trùng kích vào tường thành, mỗi lần trùng kích này sẽ làm tổn hại nhất định đến trận pháp thiết lập trên thành.
Tuy những trận pháp này có đầy đủ linh thạch và phù triện linh khí hỗ trợ, bản thân sẽ khôi phục lại một chút, nhưng mà nếu bị tổn hại vượt mức, trận đồ cũng sẽ khó tránh khỏi nhận lấy thương tổn vĩnh viễn.
Giống như lúc này, lúc con Cự Hình thú bắt đầu nện vào tường, làm cho tường thành mơ hồ lộ ra những vết nứt chi chít.
Sắc mặt Mục Cẩm xanh mét, hắn ở trên tháp lâu hô to: "Ném Hỏa Diễm thạch."
"Hết rồi…." Phía dưới có người trả lời: "Phó bang chủ, Hỏa diễm thạch đã dùng sạch…."
Sắc mặt Mục Cẩm càng khó coi, đột nhiên, một đạo ánh sáng phóng ra từ trên tháp lâu, Thần Ky tiễn lại lần nữa rít gào bắn ra, phóng về phía con Cự Hình thú.
Ánh mắt mọi người đều sáng ngời, không có hỏa diễm thạch, nhưng chúng ta còn có Thần Ky tiễn, còn có vị tiễn thủ vô địch kia.
"Vèo….."
Mũi tiễn này dễ dàng đâm vào trên người Cự Hình thú, sau đó không ngoài dự tính bạo liệt ra.
Trên đầu thành nhất thời một mảnh hoan hô, song, tiếng hoan hô này cũng không kéo dài được bao lâu lập tức chìm xuống.
Bề ngoài thân thể Cự Hình thú sáng lên một đạo hào quang cự đại, mặc dù lực lượng bạo liệt của Thần Ky tiễn vẫn xuyên thấu qua đoàn hào quang này, còn mãnh liệt đập vào Cự Hình thú.
Nhưng mà, lực lượng bạo liệt loại này chỉ có thể xé một tên luyện yêu vũ giả thành nhiều mảnh, còn đối với con Cự Hình thú chỉ để lại một chút vết thương nhỏ mà thôi.
Với thể tích khổng lồ của bản thân, chỉ sợ con Cự Hình thú chưa chắc đã cảm nhận được vết thương không đáng là gì này.
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên biến đổi, hắn đã nhìn ra, con Cự hình thú này chuyên dùng để đối phó với Thần Ky tiễn.
Trong hải tộc, cũng có cường giả và trí giả, bọn họ tự nhiên cũng nghiên cứu ra một ít biện pháp khắc chế Thần Ky tiễn, mà phương pháp phối hợp với phòng ngự trên người còn Cự Hình thú không thể nghi ngờ chính là một trong số đó.
"Ầm….."
Thanh âm cự đại lần nữa vang lên, Cự hình thú không chút do dự nện vào tường thành, biên độ lắc lư càng lúc càng lớn.
Trên đầu thành, một tên luyện yêu vũ giả đột nhiên hú lên quái dị, xoay người bỏ chạy.
Động tác của hắn giống như có năng lực lây lan cường đại, hơn nửa số luyện yêu vũ giả nhìn nhau một cái, cũng lựa chọn cách làm như vậy.
Bọn họ đều là luyện yêu vũ giả đến từ các địa phương khác, đến đây cũng không muốn một mất một còn.
Có người vì muốn kiếm một ít linh thạch, cũng có người muốn đạt được bộ phận nào đó trên thi thể hải tộc, còn có người ôm hoài bão võ đạo tiến hành thí luyện.
Bất quá, khi nhìn thấy con Cự Hình thú xuất hiện, hơn nữa cường giả bên trong thành lại thúc thủ vô sách, đại đa số luyện yêu vũ giả đều không chút do dự xoay người rời đi.
Bọn họ tới đây, cũng không phải vì muốn sống chết cùng tòa thành.
Vương Vũ thở dài một tiếng, hắn rời khỏi Thần Ky nỏ, nói: "Mục huynh, Trình huynh, thật xin lỗi, lão ca ta cáo từ trước."
Sắc mặt Mục Cẩm và Trình Gia Chấn càng xanh lại, bọn họ đều biết, Vương Vũ đã khẳng định Trấn Hải thành không qua ải này rồi.
"Không thể nào….không thể nào…." Mục Cẩm lẩm bẩm: "Trấn Hải thành chúng ta chẳng qua chỉ là một tòa thành nhỏ, sao có thể có Thôn Thổ thú và Cự Hình thú xuất hiện chứ, chuyện này thật không thể…"
Một tiếng thở dài thật sâu đột nhiên phát ra từ ngoài tháp lâu: "Mục phó bang chủ, nếu lão phú đoán không sai, thì những ngư nhân này hẳn là đến từ Hải vương đình, bọn nó tới đây là muốn tiến hành thí luyện, cho nên mới phải mang theo Thôn Thổ thú và Cự Hình thú đồng hành…."
"Là ai, mau bước ra…" Mục Cẩm lớn tiếng quát lên.
Một lão giả chậm rãi tiến vào, sau khi nhìn thấy người này, mặt Trình Gia Chấn liền biến sắc, vội vàng nói: "Mục huynh, vị này là hộ pháp tổng đường bổn môn Trương Đào…."
Trên mặt Mục Cẩm hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng nói: "Trương hộ pháp, ngài mang theo viện quân tới sao…."
Trương Đào khẽ lắc đầu, tiếc nuối nói: "Mục huynh, thật xin lỗi…."
Sắc mặt Mục Cẩm nhất thời trở nên mờ đi, thật ra hắn cũng biết, nếu ngay cả linh khí sư Hắc Sam Môn cũng dời đi thì sao có khả năng kêu người đến trợ giúp.
Chẳng qua, vào giờ khắc này, hắn còn ôm một tia ảo tưởng không thực tế thôi.
Sắc mặt Trương Đào đột nhiên cau lại, đưa tay móc ra một khối ngọc bài, nói: "Phụng lệnh môn chủ, Trình Gia Chấn nghe lệnh…."
Tinh thần Trình Gia Chấn rung lên, hai tay ôm quyền, nhẹ giọng đáp lại: "Chúng đệ tử nghe lệnh…"
"Môn chủ có lệnh, nếu chuyện không thể trái, đệ tử bổn môn toàn bộ rút khỏi Trấn Hải thành…." Trương Đào không chút do dự nói.
Sắc mặt Mục Cẩm và Trình Gia Chấn đồng thời đại biến, bọn họ nghĩ tới hậu quả đáng sợ này…
Nếu như đệ tử Hắc Sam Môn toàn bộ triệt thoái, thì cả tòa thành sẽ lâm vào đại loạn, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
Đôi môi Trình Gia Chấn run run mấy cái, song hắn còn chưa mở miệng, đã nghe Trương Đào nói tiếp: "Trình huynh, ta đã truyền lệnh của môn chủ, về phần quyết định như thế nào, đó là chuyện của ngươi. Chẳng qua, ta hy vọng người đừng để cho đệ tử bôn môn hy sinh vô ích…."
Mục Cẩm há miệng muốn nói, nhưng khi nghe được những lời này xong, hắn ảm đạm thở dài một tiếng, không ngăn cản nữa.
Cơ thịt trên mặt Trình Gia Chấn co rút mấy cái, rồi xoay người rời đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Chỉ chốc lát sau, ba phần binh lính trên tường thành bắt đầu thối lui về phía sau, rõ ràng, bọn họ đều là đệ tử của Hắc Sam Môn.
Hắc Sam Môn ở Phiêu Miễu đại lục cũng là đại phái, môn hạ đệ tử của bọn họ được huấn luyện nghiêm chỉnh, ngay cả dưới hoàn cảnh này, đội hình căn bản vẫn giữ vững chỉnh tề.
Từ điểm này nhìn lại, cũng biết Hắc Sam Môn nổi danh cỡ nào, mà giờ khắc này phân đường chủ Hắc Sam Môn ở Trấn Hải thành, Trình Gia Chấn cũng truyền lệnh hoàn hảo ra ngoài.
Ở tháp lâu, Trương Đào cũng âm thầm gật đầu, hơn nữa đã quyết định, sau khi trở về tổng đường, nhất định phải bẩm báo rõ chi tiết.
Mặc dù phân đường Trình Gia Chấn mất đi địa bàn, nhưng chuyện này không phải là tội, mà là vận khí xui xẻo, cho dù thiên vương lão tử tới đây cũng không có cách nào.
Sau khi đông đảo đệ tử Hắc Sam Môn lần lượt rời đi, trên đầu thành rốt cuộc chỉ còn một phần ba nhân thủ. Trong bọn họ có môn hạ của Liệt Hổ Chúng, cũng có tán tu, mà phần đông đều là liệp thủ và cư dân ở trong thành.
Cũng chỉ có xuất thân từ tòa thành này, mới toàn tâm toàn ý thủ hộ tòa thành, mới có thể vào giờ khắc này vẫn ở lại trên đầu thành.
Nhưng mà, lúc này bọn họ nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều là một tia mờ mịt, tựa hồ không biết làm gì.
Trương Đào than nhẹ một tiếng, chậm rãi lắc đầu, khom người thật sâu với Mục Cẩm, tạ lỗi: "Mục huynh, thật xin lỗi…."
Mục Cẩm chậm rãi lắc đầu, trên mặt hắn cũng không còn tia huyết sắc.
Đến lúc này, hắn đã hiểu, Trấn Hải thành không còn một chút hy vọng rồi.
Ngay cả hy vọng nhỏ nhoi nhất cũng không còn.
Vương Vũ khẽ lắc đầu một cái, mặc dù tâm tình hắn vẫn còn tương đối thất vọng, nhưng hắn cũng không muốn ở lại bồi táng cùng tòa thành này. Tâm ý hắn đã định, liền chậm rãi đi ra tháp lâu, mấy linh khí sư còn lại nhìn nhau một cái, trừ Trịnh Hạo Thiên cùng ba vị linh khí sư của Liệt Hổ Chúng ra, hai người còn lại cũng rời theo.
Song, bọn họ còn chưa đi tới cửa, một người đã lướt vào như trận gió.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, người tới cư nhiên lại là vị Trình Gia Chấn vừa rời đi an bài môn hạ Hắc Sam Môn.
Trương Đào trầm ngâm, sau đó bật cười, nói: "Trình huynh, chẳng lẽ ngươi vãn chưa yên tâm tiểu đệ, nên muốn cùng rời đi với tiểu đệ sao…"
Mặt Trình Gia Chấn không chút đổi sắc lắc đầu, nói: "Trương huynh, ta đã phân phó tất cả cho trợ thủ rồi, hắn sẽ mang theo môn hạ đệ tử về tổng đường…."
Nụ cười trên mặt Trương Đào nhất thời cứng lại, nói: "Ngươi…."
Trình Gia Chấn cười dài một tiếng, nói: "Trấn Hải thành từ lúc dựng thành đến giờ, bất quá chỉ hơn trăm năm, mà khi tòa thành xây xong, thì tổ tiên Trình gia ta đã đại biểu cho Hắc Sam Môn trấn thủ ở đây. Ha ha, thời gian hơn trăm năm nháy mắt đã qua, không nghĩ tới hôm nay lại là ngày thành bị hủy diệt…."
Tiếng cười của hắn lộ ra sự đau khổ, thê lương và không cam lòng.
"Trương huynh, xin chuyển lời đến môn chủ, tổ tiên Trình Gia ta ở trăm năm trước đã lập thệ, thành còn người còn, thành mất người mất. Hôm nay, gia tổ không có cơ hội làm chuyện này, thì Trình Gia Chấn ta sẽ hoàn thành nó…"