Chim đại bằng chính là hồng hoang dị chủng trong thiên địa. Thực lực bản thân chúng mạnh đến mức không thể nào tưởng tượng nổi.

Tuy con chim đại bằng này chỉ có lực lượng tam giai thôi, nhưng khi nó từ bầu trời bổ nhào xuống lại mang theo uy thế lăng lệ và mênh mông, không thể nào địch lại.

Tiếng chim khiếu vang dội phảng phất như tiếng chuông đồng ông ông vang lên trong tai Hách Khuynh Thụ. Hắn tức giận hừ một tiếng, nhưng trong lòng cũng ẩn ước phát lạnh.

Không cần nghĩ ngợi, tay khẽ phát lực tung Trịnh Hạo Thiên ra phía sau, tiếp đó hắn vừa hét lớn một tiếng, trên người đã phủ một kiện chiến giáp màu đen và trong tay đã có thêm một thanh trường kiếm lóe lên quang mang không ngừng.

Chiến giáp tứ giai, linh khí trường kiếm của Vạn Kiếm tông.

Hách Khuynh Thụ mặc dù có chút chấn kinh, nhưng dù sao cũng là kẻ lão luyện thân kinh bách chiến, khi gặp phải nguy hiểm thật sự,hắn lại không hề lộ ra biểu hiện khiếp nhược.

Khẽ vung tay lên, kiếm quang đã phóng lên cao, va chạm với cự trảo chim đại bằng đang mãnh liệt vồ xuống, một bước cũng không chịu nhường.

Những tiếng nổ ầm ầm vang lên, linh khí chi quang đang chớp sáng khắp trời tựa như bị một thứ gì đó phá tan, trong nháy mắt đã nổ tung.

Chim đại bằng kêu to một tiếng, hai cánh nó vừa rung lên đã bay vút lên cao. Mà thân thể Hách Khuynh Thụ cũng bị chấn lún xuống đất đến tận háng. Trên người hắn hắc quang lượn lờ, lực lượng linh khí và chiến giáp dù đã được hắn thôi động đến cực hạn, nhưng khi va chạm với chim đại bằng, cho dù hắn khống tới hai kiện linh khí nhưng vẫn lâm vào thế hạ phong tuyệt đối.

Lực lượng chim đại bằng quá lớn, quả thực đúng là không tưởng tượng được. Chỉ bằng lực một trảo, chẳng những phá tan linh khí chi quang của hắn, thậm chí ngay cả chiến giáp cùng thiếu chút nữa bị chấn nứt.

Hách Khuynh Thụ trong lòng hoảng hốt, tuy hắn cũng có yêu hóa biến thân phi cầm, hơn nữa còn là tứ giai thượng phẩm. Nhưng loại biến thân này so với đại bằng chân chính, không ngờ lại trở nên yếu đuối như vậy.

Đế n tận lúc này, hắn đã hiểu ra, yêu ma tinh quái thập nhị tứ thánh trong truyền thuyết đều là những tồn tại không thể khinh nhờn.

Chẳng trách, đám người Hàn Lũy Nguyên phải cẩn thận giao cho bọn hắn bảo vật vạn kim khó cầu như Mê Thiên đàn hương, đồng thời còn dặn đi dặn lại với hắn, chỉ khi trực diện đón đỡ chim đại bằng công kích mới được sử dụng.

Hách Khuynh Thụ sau khi trà trộn vào Vạn Kiếm tông, thể hiện ra thiên phú chiến đấu cường đại, khi đối mặt với yêu thú đồng giai, hiếm khi nào hắn lại thất bại.

Cùng với thực lực không ngừng tăng lên, hắn cũng có được chiến giáp và linh khí, sức chiến đấu từ đó lại càng đột tăng. Cho nên trong lòng hắn kỳ thật vẫn không coi lời của Hàn Lũy Nguyên là đúng.

Nhưng sau khi giao thủ với yêu thú một chiêu. Hách Khuynh Thụ cuối cùng cũng hiểu ra, một minh tuyệt đối không thể chống cự được con đại bằng này, cho dù có thêm chiến giáp và linh khí cũng không thể chống lại.

Chim đại bằng liệng một vòng trên không trung, rồi lại lao xuống một lần nữa.

Lần này, tốc độ và khí thế của nó không ngờ đã lại một lần nữa tăng lên.

Hách Khuynh Thụ cũng không dám ngạnh kháng nữa, hắn hú lên một tiếng quái dị. nhảy ngược về phía sau. Cắp lấy Trịnh Hạo Thiên rồi cứ thế chạy trên mặt đất, nhưng hắn lại liên tục biến đổi hướng đi chuyển không ngừng.

Dưới chân hắn lóe lên hai đạo quang mang chói mắt, đôi cánh trên lưng cũng không ngừng vỗ xuống, tạo lực thay đổi phương hướng.

Trong lúc nhất thời, quỹ tích di chuyển trên mặt đất của hắn đã hình thành một đường con vô cùng quỷ dị.

Tốc độ của chim đại bằng có lẽ là đệ nhất thiên hạ, không có íât cứ sinh vật nào so sánh được.

Nhưng rõ ràng con chim đại bằng này vẫn chưa trưởng thành, khi biến hướng trên không không ngờ lại ẩn ước lộ ra một cảm giác cứng ngắc.

Mà Hách Khuynh Thụ lại lợi dụng đúng điểm này, nhiều lần né tránh đòn tấn công của chim đại bằng trong gang tấc. Chỉ là bỏ chạy được một hồi, hô hấp của Hách Khuynh Thụ bắt đầu trở nên dồn dập. Chân khí của hắn tiêu hao cực nhanh, đã đạt tới mức độ không thể nào duy trì được.

Chỉ là, cho tới tận lúc này, Hách Khuynh Thụ vẫn không hề vứt bỏ Trịnh Hạo Thiên.

Đây đương nhiên không phải do hắn hảo tâm, mà bởi vì Trịnh Hạo Thiên liên quan trực tiếp đến tiền đồ và vận mệnh cả đời của hắn, cho nên hắn căn bản không dám bỏ Trịnh Hạo Thiên lại.

Khi hắn dần dần không kiên trì nổi nữa thì bên tai chợt nghe thấy một tiếng huýt dài tràn đầy kinh hỉ.

Từ nơi xa xôi phát tiếng huýt gió này, một đạo quang mang ầm ầm lao đến, tựa như một đạo lưu tinh.

Đạo quang mang rực rỡ chói mắt, khí thế ngút trời, khi nó xuất hiện, phảng phất như cả thiên địa đều trở nên run rẩy.

Người này còn chưa đến, nhưng đã tỏa ra uy thế không gì so sánh nổi. Tuy vẫn không khủng bố bằng kiếm hải khôn cùng của Văn Nhân Bảng Oánh, nhưng tuyệt đối không phải tu luyện giả cấp thấp có thể tưởng tượng và với tới được.

Trên bầu trời, con đại bằng kêu vang một tiếng, hai cánh của nó đột nhiên giang rộng, lập tức bỏ qua Hách Khuynh Thụ đang chạy trốn thục mạng trên mặt đất mà định phi độn rời đi.

Nhưng giọng nói kia lại tựa như sấm chớp ầm ầm vang lên.

"Ha ha không thể tưởng được? trong Luyện Yêu động cũng có thần vật thế này, Nếu đã đến đây, vậy lưu lại cho ta "

Một cơn cuồng phong chợt nổi lên, ở giữa hư không ngưng tụ ra một bàn tay khổng lồ vô cùng. Toàn bộ bàn tay này tỏa ra một tia lam quang nhàn nhạt, tựa như trong nháy mắt đã tập trung tất cả những cơn gió cuồngbạo trong bán kính mười dặm lại một chỗ, tạo thành bàn tay này.

Tiếp đó bàn tay khổng lồ kia từ trên trời giáng xuống, chỉ trong nháy mát đã chụp con đại bằng kia vào trong lòng bàn tay.

Trên người con đại băng cũng lóe lên từng tia từng tia quang mang màu xanh, nó liều mạng huy động hai cánh, nhưng vô luận nó có giãydụa thế nào cũng không thể nào thoát ra khỏi bàn tay khổng lồ kia.

Bàn tay khổng lồ này vốn do vô số cuồng phong ngưng tụ lại mà thành, nhưng lúc này lại chẳng khác nào bàn tay sắt thép, vững vàng như núi.

Hai mắt Hách Khuynh Thụ lập tức tỏa sáng, hắn vội vàng cao giọng nói: "Chân trưởng Lão, đệ tử Hách Khuynh Thụ - ám kỳ Ám Phong động, bái kiến trường lão."

Một đạo nhân ảnh đột nhiên hiện ra giữa hư không, người này là vị hán tử mắt to mũi lớn, đặc điểm nổi bật nhất trên mặt hắn chính là cái mũi lớn vô cùng, gần như chiếm cứ một phần ba khuôn mặt.

Dung mạo kỳ lạ như vậy, chỉ cần gặp qua một lần thì tuyệt đối khó mà quên được.

Chân trưởng lão lạnh lùng liếc mắt nhìn Hách Khuynh Thụ một cái, gật đầu nói: "Ngươi làm rất tốt, có thể phát hiện ra hậu duệ chim đại bằng ở nơi này. Công trạng này lão phu sẽ nhớ kỹ cho ngươi. Hắc hắc, nhân việc này quay về sơn môn, đủ để khiến địa vị của ngươi trong sơn môn tăng lên một bậc, thậm chí còn có thể tiến vào Thần nhai tu luyện..."

Hách Khuynh Thụ lập tức vui mừng quá đổi.. bất quá khi ánh mắt của hắn rơi xuống người Trịnh Hạo Thiên, thì giọng nói lập tức hơi đổi, vội vàng nói: "Chân trưởng lão. đệ tử...."

"Hừ, nghiệt chướng khá lắm, ngươi đã không chịu hàng phục, lão phu đành phải giết ngươi lấyđan...."

Hách Khuynh Thụ còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Chân trưởng lão lạnh lùng cắt ngang.

Sắc mặt hắn có chút ngưng trọng, vừa giơ cánh tay còn lại lên, trong nháy mắt, giữa hư không lại xuất hiện thêm một bàn tay khổng lồ nữa. Bàn tay khổng lồ này nhanh chóng chụp lấy đuôi con đại bằng, tạo thành thế nắm cả đầu lẫn đuôi.

Chân trưởng lão chợt quát lớn một tiếng: "Chết...."

Trên bầu trời, con đại bằng lập tức hoàn toàn nổ tung, không ngờ đã bị hai bàn tay khổng lồ mạnh mẽ xé nát.

Người này xuất thủ thật quá tàn nhẫn và quyết đoán. Ngay cả Hách Khuynh Thụ cũng khôngnhịn được phải biến sắc.

Chân trưởng lão lạnh lùng nói: "Nếu ta đã đến đây thì rất nhanh sẽ có người chạy đến. Xác và yêu đan con đại bằng này tuyệt đối không được đề rơi vào tay môn phái khác, đặc biệt là KimQuang động " Nói xong, hắn liền thò tay vào người lấy ra một chiếc túi không gian, ném cái xáckhổng lồ của con thượng cỗ phi cầm kia vào trong.

Hách Khuynh Thụ nhìn mà hâm mộ không thôi, cấp bậc chiếc túi không gian này so với chiếc trong tay hắn thì cao cấp hơn nhiều.

Bất quá, chỉ cần nghĩ một lát hắn cùng hiểu được, vì sao Chân trưởng Lão lại ra tay ngoan độc như thế.

Bởi vì hắn biết, chỉ cần hơi chần chừ một chút, đề đám thủ vệ tầng hai của các môn phái chạy tới nơi, đến lúc Phong Thần nhai đừng hòng có thể độc chiếm con mồi béo bỡ này.

Sau khi hoàn thành tất cả, Chân trưởng lão hơi do dự một chút, đột nhiên ném chiếc túi không gian cho Hách Khuynh Thụ.

Hách Khuynh Thụ trợn mắt líu lưỡi nhận lấy túi không gian, nhất thời không biết nên làm sao cho phải.

"Lão phu còn phải ứng phó với đám thủ vệ các môn phái kia. Ngươi lập tức rời xa chỗ này. đem xác Thiên Bằng cùng yêu đan về môn phái....''

"Nhưng mà...." Ánh mắt Hách Khuynh Thụ thoáng lướt qua người Trịnh Hạo Thiên, hắn rất muốn nói cho đối phương biết, đây chính là siêu phẩm quang minh hệ ngọc phù sư. so với Thiên Bằng yêu đan còn giá trị hơn nhiều.

Nhưng đúng lúc, sắc mặt Chân trưởng lão đã đại biến, nói: "Không hay. bọn họ sắp tới rồi. Ngươi chạy mau. Trở lại môn phái rồi nói sau...." Hắn khẽ vung tay lên, một đạo phù triện đã bắn ra, dán lên người Hách Khuynh Thụ, vô số quang điểm lập tức trào ra rồi tiến vào trong thân thể Hách Khuynh Thụ: "Đây là Phong Thần phù do bổn môn luyện chế. có thể giúp ngươi một ít. đi mau...."

Ở phía xa xa, tựa hồ đã có mấy điểm quang mang lóe lên.

Hách Khuynh Thụ sắc mặt đại biến, hắn cũng không dám chậm trể nữa, cánh chim trên lưng không ngừng huy động, mang theo Trịnh Hạo Thiên, tựa như hóa thành một làn khói, lao về phương xa.

Lúc này trên người đang phóng thích ra một tầng quang mang nhàn nhạt, gần như không thể phát hiện ra.

Được tầng quang mang này bao phủ, tốc độ phi hành của hắn so với lúc trước đã tăng lên gấp đôi, hơn nữa không gian xung quanh thân thể hắn tựa hồ bị một thứ nào đó ảnh hưởng, khiến cho người ở phía xa không thể lập tức phát hiện ra hắn.

"Oanh...." Một tiếng nổ lớn đột nhiên từ phía sau truyền đến.

Cùng với tiếng nổ đó, những luồng khí tức lập tức mãnh liệt tràn ra bốn phía, chấn động không ngừng

Loại khí tức cường đại như vậy, tuyệt đối không phải một tầng hai Luyện Yêu động nho nhỏ có thể chứa chấp nổi. Bởi vậy có thể thấy được, người giao thủ, nhất định là cường giả của các siêu cấp đại môn phái.

Hách Khuynh Thụ tất nhiên hiểu được, chỉ bằng vào mấy chiêu bí kỹ mèo cào của hắn, ở đó người ta chỉ cần hắt xì hơi một cái là chết. Vì thế hắn cùng không dám quay đầu lại? mà liều mạng cắm đầu cắm cỗ lao về phía trước. Cũng không biết đã trải qua bao lâu, cuối cùng cũng thoát khỏi vùng đồng bằng hoang vu kia, đi tới phía trước một cánh rừng rậm rạp. Đến lúc này, hắn mới an tâm trở lại.

Hai chân đáp xuống đất. ánh mắt thoáng nhìn lướt qua túi không gian, lóe lên một tia tham lam. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Bất quá, rất nhanh hắn đã đè ép được lòng tham xuống.

Đây chính là đồ của Chân trưởng lão cần, cho dù có cho hắn thêm một lá gan, hắn cũng không dám giở trò.

Hai mắt nhìn Trịnh Hạo Thiên, hắn hơi do dự một chút rồi lấy túi không gian của mình ra. tiếp đó lại lấy ra một chiếc bình nho nhỏ, đổ ra một viên đan dược, nói: ''Tiểu tử nhà ngươi ngũ thật ngon lành, Hắc hắc, vậy ngươi cứ tiếp tục ngủ đi. Siêu phẩm linh khí sư, cho dù không phục vụ cho chúng ta thì cũng là tài liệu linh thể tốt nhất. Chỉ cần nộp ngươi và yêu đan Thiên Bằng, sau này. ha ha...."

Trong lòng hắn vô cùng đắc ý? cuối cùng không nhịn được mà cất tiếng cười như điên....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play