Hàn Thế Hùng than nhẹ một tiếng, khẽ vung tay lên, kiếm quang đang bay lượn đầy trời liền biến mất vô tung vô ảnh.
Hắn nhìn Cảnh Hồng Xuyên đến chết vẫn không nhắm mắt, lẩm bầm nói: "Cảnh sư đệ, ngươi chớ nên trách ta. Người này quá quan trọng, nếu để lộ phong thanh ra ngoài, khiến các phong khác biết được. Bá Vương phong chúng ta nhất định sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cho nên đành phải để các ngươi yên nghỉ vậy." Hắn hơi dừng lại một chút, lại nói: "Bất quá các ngươi cứ yên tâm, phàm là ngươi nhà của các ngươi, ta sẽ chăm sóc thỏa đáng, không để bọn họ chịu nửa điểm ủy khuất đâu. Chờ đến khi hậu duệ các ngươi lớn lên, nếu có thiên phú tu luyện thì ta sẽ dẫn chúng bái nhập Bá Vương phong, cho bọn chúng học võ thành tài."
Hách Khuynh Thụ thở dài một tiếng, nói: "Hàn sư đệ tấm lòng nhân hậu. thật sự là danh chủ hiểm có. Nếu như sư đệ không chê, chờ sau khi sư đệ tấn chức tứ giai thành công, ngu huynh sẽ trở thành tùy tùng của ngươi."
Hàn Thế Hùng khẽ gật đầu nói: "Vậy đa tạ Hách sư huynh ưu ái rồi.''
Trên mặt hắn tràn đầy vẻ tươi cười, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, chỉ cần trở về Bá Vương phong, nhất định phải tìm đường huynh, mau chóng giết người diệt khẩu cho an toàn.
Hách Khuynh Thụ trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười, nhưng nụ cười này nhìn qua lại có chút khổ sáp. Hắn thấp giọng nói: "Hàn sư đệ, vừa rồi ta vì tiếp cận hắn, cho nên đã sử dụng lực lượng tứ giai. Tuy thời gian không dài. nhưng dù sao vẫn có chút nguy hiểm, chúng ta vẫn mau chóng rời khỏi đây thì tốt hơn."
Hàn Thế Hùng đáp: "Như vậy là tốt nhất." Hắn đưa mắt nhìn Trịnh Hạo Thiên, hơi đo dự một chút,nói: "Hách sư huynh. giao hắn cho ta đi."
Hách Khuynh Thụ tựa hồ có chút luyến tiếc, nhưng vẫn không dám làm trái, đành cười khổ giao Trịnh Hạo Thiên ra.
Hàn Thế Hùng vội vàng an ủi: "Hách sư huynh, không phải là ta không tin ngươi, ta chỉ muốn cải trang cho hắn một chút, nếu có người lại nhận ra điện mạo của hắn thì sẽ rát phiền phức.
Hách Khuynh Thụ giơ ngón tay cái lên. nói: "Hàn sư đệ tâm tư cẩn mật, ngu huynh đi trước"Thanh âm của hắn đột nhiên ngừng bặt, giống như vừa nhìn thấy chuyện gì đó cực kỳ kinhkhủng, kinh ngạc nhìn về phía sau lưng Hàn Thế Hùng.
Hàn Thế Hùng trong lòng kinh hãi, vội vàng quay đầu lại, nhưng khiến hắn cảm thấy kỳ quái chính là phía sau chẳng có gì cả.
Hắn còn chưa kịp phản ứng gì thì đột nhiên cảm thấy sau lưng đau nhói, một luồng chân khí khổng lồ cuồn cuộn tuôn ra, mạnh mẽ oanh kích lên người hắn.
Hàn Thế Hùng điên cuồng hét lên một tiếng, thân thể hắn bắn văng ra ngoài như diều đứt dây, lộn nhào trên không trung một vòng rồi nặng nề rơi xuống đất.
Hắn cố gắng ngẩng đầu lên, đôi mắt trợn trừng, hung hăng nhìn chằm chằm vào Hách KhuynhThụ.
Hắn cũng không hề nhận ra, ánh mắt của hắn lúc này cực kỳ giống ánh mắt của Cảnh Hồng Xuyên khi nhìn hắn.
"Ngươi... vì sao? Chẳng lẽ... không sợ.... đại sư huynh...."
Hách Khuynh Thụ chậm rãi đi tới, đứng trước mặt hắn rồi mỉm cười thản nhiên, giống như chỉ vừa làm một chuyện vặt vãnh, không đáng kể.
"Hàn sư đệ, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không rõ ý định của ngươi sao? Ngươi muốn trấn an ta, sau đó trở về kêu đại sư huynh giết ta diệt khẩu chứ gì?"
Hàn Thế Hùng nhìn chằm chằm đối phương. Lúc này, hắn thậm chí còn không thể mở miệng ra nói chuyện được nữa. Chỉ cần hắn thở ra một hơi là lập tức bỏ mạng.
Trong mắt Hách Khuynh Thụ hiện lên một vẻ phức tạp, nói: "Ngươi cũng biết, ngu huynh mười năm trước mang nghệ nhập môn. Các ngươi đều cho rằng ta chỉ là một lãng tử vô danh, nhưng trên thực tế, trước khi gia nhập Vạn Kiếm tông, ta chính là đệ tử nhập môn Phong Thần nhai."
Đồng tử trong mắt Hàn Thế Hùng lập tức nỡ rộng. Trước khi mất mạng, cuối cùng hắn cũnghiểu được nguyên nhân, chỉ là lúc này đã quá muộn mất rồi....
Hách Khuynh Thụ tiến lên, nhấc chân dẫm lên đầu Hàn Thế Hùng, chậm rãi nói: "Ta ở Vạn Kiếm tông chịu nhục hơn mười năm, hiện giờ cơ hội rốt cuộc cũng đã tới. Hắc hắc, chỉ cần ta mang một siêu phẩm linh khí sư về thì đó chính là lập công lớn. Sau này thay hình đổi dạng, tiến vào Thần nhai tu luyện mười năm, nhất định sẽ uy chấn một phương." Dưới chân hắn khẽ phát lực, ba một tiếng, đã dẫm nát hoàn toàn đầu Hàn Thế Hùng: "Đồ vô dụng nhà ngươi, có tư chất thượng phẩm, còn có một đường huynh cường đại như vậy che chở, hơn mười năm vẫn dừng ở tầng thứ ba, hắc hắc, đồ ngu như ngươi có chết cũng chưa hết tội.''
Sau khi xử lý Hàn Thế Hùng, hắn lấy ra một chiếc túi không gian, cẩn thận lấy ra một tấm phù triện, nhẹ nhàng vung lên, tấm phù triện kia lập tức hóa thành một ngọn lửa, phảng phất như xuyên thấu qua vô tận không gian, chỉ trong giây lát đã biến mất.
Hách Khuynh Thụ hài lòng gật đầu một cái, hắn xoay người lại, thu dọn toàn bộ tiền tài trên những đối phương, chỉ vứt lại thi thể và ngọc bài Thân phận thôi.
Trên mỗi một tấm ngọc bài đều có tinh thần ấn ký cường đại, hắn có lấy được cũng không thể sử dụng, mà tang vật rõ ràng như vậy không cầm theo là tốt nhất, về phần những thi thể này lại càng không cần phải lo lắng.
Tuy nơi này là một vùng hoang vu rộng lớn, hơn nữa cũng không có tung tích yêu thú, nhưng số lượng dã thú cũng không quá ít, nhiều nhất là hai canh giờ, thi thể những người này sẽ tự nhiên biến mất, so với chôn xuống đất thì tốt hơn nhiều. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nghĩ ngợi một lát. Hách Khuynh Thụ thò tay vào trong người lấy ra một tấm ngọc bài rồi tùy tiện vứt xuống đất.
Nếu không có ai truy tra ra thì thôi, nhưng nếu có người truy tra, thi hắn càng quang minh chính đại trở thành người chết, từ nay về sau vĩnh viễn biến mắt khỏi thế giới này.
Sau khi làm xong tất cả, hắn đi tới bên cạnh Trịnh Hạo Thiên, lột sạch bảo khí và linh khí trên người hắn, sau đó chậm rãi ngồi xuống, tựa hồ đang đợi cái gì đó.
Nhưng chỉ nửa canh giờ sau, từ phương xa đột nhiên truyền đến một tiếng chim kêu tựa như tiếng sấm, cực kỳ chói tai.
Sắc mặt Hách Khuynh Thụ lập tức trở nên cực kỳ khó coi, hắn cả giận nói: "Con súc sinh này, vì sao lại xuất hiện đúng lúc này cơ chứ. Trưởng Lão vì sao còn chưa tới?" Hắn không dám chậm trễ, lập tức ôm lấy Trịnh Hạo Thiên, hai chiếc cánh dưới nách giang rộng, lập tức cất cánh bỏ chạy.
Nhưng lúc đó, hắn lại không phát hiện ra. Trịnh Hạo Thiên hít phải Mê Thiên đàn hương, một mực vẫn hôn mê trong tay hắn đột nhiên hé mắt ra.
Từ trong khóe mắt hắn mơ hồ lóe lên một tia tinh mang như có như không.
Chẳng qua hai mắt hắn chỉ thoảng hé ra trong nháy mắt rồi lập tức đóng lại, phảng phất như vẫn hôn mê, không hể biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Nếu như là lúc bình thường, Hách Khuynh Thụ trời sinh tính tình cẩn thận có lẽ còn phát hiện ra, nhưng lúc này hắn đã hoàn toàn tập trung bỏ chạy, làm sao còn đề ý đến những chi tiết nhỏ nhặt nữa.
Hơn nữa hắn cũng vô cùng tin tưởng Mê Thiên đàn hương. Nếu để Mê Thiên đàn hương tiến vào trong cơ thể, đừng nói là linh khí sư như Trịnh Hạo Thiên, cho dù là luyện yêu võ giả cao cấp nhất cùng yêu thú cấp thấp cường hãn nhất cũng khó mà chống cự được.
Nếu không phải vậy, đám người Hàn Lũy Nguyên cũng không tin tưởng,để bọn hắn tới đối phó con yêu thú kia.
Hách Khuynh Thụ biến thân thành một con phi cầm thật lớn, mang theo Trịnh Hạo Thiên không ngừng bay về phương xa.
Là luyện yêu võ giả họ phi cầm, tốc độ phi hành của hắn so với tam giai linh khí sư sử dụng kiếm quang thi thi triển Phù Quang Lược Ảnh còn nhanh hơn một bậc.
Nhưng chỉ một lát sau, sắc mặt của hắn đã dần dần trầm xuống.
Tiếng chim kêu phía sau càng lúc càng gần, cái loại cảm giác áp bách khủng bố này khiến cho máu cả người hắn đều như đông lại.
Hắn cắn răng, dứt khoát bay nhào xuốngphía dưới.
Tuy sau khi yêu hóa biến thân, hắn cũng có cánh, nhưng so với con yêu thú kia thì lại kém quá xa. Nếu như song phương gặp nhau trên không trung đồng thời giao thủ, kết quả cuối cùng nhất định là hắn bị mổ vỡ đầu mà chết.
Thân hình vừa mới đứng vững, hắn đã nhìn thấy một điểm đen nho nhỏ phía xa xa.
Chỉ là điểm đen nay lao tới bằng một tốc độ không tưởng tượng nổi, chỉ trong trong mấy hơi thở đã trở nên rõ ràng.
Trăng sáng trên cao chiếu sáng khắp vùng hoang vu bát ngát. Một con chim khổng lồ đen xì. đơn độc, tựa như một tinh linh đang lướt đi trên không trung.
Đây là một loài chim rất lớn, một đôi cánh tựa như được đúc bằng sắt thép giang rộng ra, so với toàn bộ thân hình của nó còn dài hơn không ít.
Khi con súc sinh kia bay tới gần, mơ hồ có thể thấy được xung quanh cỗ nó có một ít cương vũ màu vàng nhạt, màu cánh và đuôi lại sắc bén như đao, dưới ánh trăng thi thoảng lại lóe lên hàn quang khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Đại bằng...
Không ngờ lại là một con chim đại bằng cực kỳ hiếm thấy.
Hách Khuynh Thụ thò tay vào túi không gian, lấy ra một viên liên tâm ( tim sen) tròn tròn, nhưng trên bề mặt lại có một đồ án rất quỷ dị. Nhìn kỹ không ngờ lại là một bức tranh trời đất khi còn hỗn độn, chưa được khai phá.
Đây chính là Hỗn Độn liên tâm mà bọn họ mang vào Luyện Yêu động, cũng là thứ mà yêu thú họ đại bằng này thích ăn nhất.
Loại thực vật này đối với con người thì chẳng có tác dụng gì lớn, nhưng nó lại có thể giúp chim đại bằng đề cao thực lực lên rất nhiều. Cho nên một khi phát hiện ra Hỗn Độn liên tâm. chim đại bằng sẽ tuyệt đối không tiếc bất cứ giá nào để cướp lấy.
Hách Khuynh Thụ hơi do dự một chút, cuối cùng cũng nghiến răng cầm Hỗn Độn liên tâm ném lên không trung.
Đôi cánh khẽ nghiêng đi, thân hình khổng lồ của con chim đại bằng kia đã nhẹ nhàng lượn một vòng, đớp lấy Hỗn Độn liên tâm đang lơ lửng giữa không trung.
Hách Khuynh Thụ trong lòng thầm nhỏ máu, Vô luận là Hỗn Độn liên tâm hay là Mê Thiên đàn hương đều là bảo vật khó có được, nhưng không ngờ đã dùng hết sạch rồi.
Con chim đại bằng này thật xui xẻo? không ngờ lại xuất hiện trong Luyện Yêu động. Chỉ cần người ta phát giác ra, lập tức sẽ khiển khắp nơi tranh đoạt. Dù sao nó cũng là hồng hoang cổ thú, được liệt vào yêu ma tinh quái thập nhị tứ thánh, cho dù là cường giả cấp bậc linh thể cũng phải động tâm mà xuất thủ.
Bá Vương phong được vận may rơi xuống đầu, phát hiện ra món hời như vậy, đương nhiên là không từ thủ đoạn muốn liệp sát hoặc bắt sống.
Nhị giai Luyện Yêu động, có thể lặng lẽ đưa một gã đệ tử tứ giai vào đã là cực hạn rồi.
Bất quá, có thêm trọng bảo mà đám người Hàn Lũy Nguyên đưa cho, xác xuất thành công gần như đã lên tới một trăm phần trăm rồi.
Nhưng đám trưởng lão Bá Vương phong làm sao ngờ tới, tên môn hạ đệ tử từ trước tới nay vẫn thành thật mà mình lựa chọn lại là gián điệp của Phong Thần nhai cài vào.ư
Sau khi cân nhắc thiệt hơn. Hách Khuynh Thụ cuối cùng vẫn quyết định chọn Trịnh Hạo Thiên. Chỉ là chính hắn cũng không ngờ tới, con súc sinh kia sớm không xuất hiện, muộn không ló đầu, lại cứ tìm tới đúng lúc này. Lúc này, trong lòng hắn chỉ hy vọng một điều duy nhất, đó chính là con súc sinh kia ăn xong Hỗn Độn liên tâm rồi mau mau rời đi.
Nhưng hy vọng của hắn đã không thành hiện thực.
Con chim đại bằng kia ăn xong Hỗn Độn liên tâm liền lập tức vũ động hai cánh, dùng một động tác linh hoạt, nhìn chẳng hề cân xứng với thân hình khổng lồ của nó, mà lao xuống phía dưới.