Thương long bay vút lên trời cao, ngửa đầu ngâm dài một tiếng, vang vọng khắp trời cao.

Tiếp đó, nó hóa thành vô tận quang mang rồi đột nhiên nổ tung, trong hư không lập tức xuất hiện chín chín tám mươi mốt đạo quang mang.

Đây không phải là kiếm quang bình thường, mà là thương long.

Chín chín tám mươi mốt con thương long....

Khí xoáy trong não vực bắt đầu tăng tốc xoay tròn, chỉ trong chốc lát đã đạt tới một tốc độ không tưởng tượng nổi. Dưới loại tốc độ cực hạn này, linh lực trong cơ thể Trịnh Hạo Thiên tựa như trở nên sôi trào, vô cùng vô tận, dùng mãi không hết.

Quang và ám kết hợp, trong nháy mắt bùng phát ra lực lượng kinh người, khiến cho linh lực của hắn cường đại tới mức độ không gì so sánh được.

Linh lực khổng lồ vừa được sinh ra liền bị dồn toàn bộ vào trong bảo khí, khiến cho quang mang được huyền hóa ra không còn là kiếm quang nửa, mà là một những con thương long nho nhỏ. Mà mỗi một con thương lòng này đều đại biểu cho một lực lượng khủng bố. Chúng uy phong lẫm liệt, chúng dũng cảm xông tới, thế không thể đờ...

Mọi thứ ngần trở trước mặt chúng đều bị chúng xé tan thành từng mảnh nhỏ trong chớp mắt, hoàn toàn hóa thành hư Vẵô.

Một trăm hai mươi tám đạo kiếm quang tuy tỏa ra quang mang chói mắt, hùng hùng hổ hổ, nhưng khi vừa va chạm với tám mốt con thương long này, liền lập tức vỡ tan, ngay cả một chút năng lực chống cự cũng không có.

Thương long tiếp tục xông tới chúng đánh phá lung tung, ngang ngược bất chấp tất cả, đánh tan kiếm quang xong liền tiếp tục lao về phía hai thiếu nữ song sinh kia.

Vân Thương Hải và Vân Thải Điệp đều phát ra một tiếng hét chói tai đầy sợ hãi. Dưới chân hai nàng lập tức lóe sáng, hai đạo thân ảnh gần như đồng thời cùng trượt về phía sau.

Tám mươi mốt con thương lòng ngẩng đầu gầm rú, tiếp tục bay lượn diều võ giương oai trên đỉnh núi một vòng rồi mới chịu hóa thành vô số quang mang, một lần nửa trở về trong tay Trịnh Hạo Thiên, biến thanh một thanh báo khí thiền thượng to lón.

Nhìn Vân gia Thương Hải Tang điền liên thủ xuất thủ. ép cho Cừu Hinh Dư phải tránh lui không chiến. Trịnh Hạo Thiên nén không nổi giận mà xuất thủ.

Tám mươi mốt con thương long đại hiền thần uy, trong nháy mắt đánh tan chiêu liên thủ của tỷ muội Thương Hải Tang Điền. Thời một chiêu này diễn ra chỉ được tính bằng hơi thở mà thôi, nhưng cùng đủ để khiến mọi người ở đây nhìn ra những điểm quan trọng rồi..

"Bảo khí hóa hình...."

"Phân Quang thuật..."

"Bảo khí hóa hình và Phân Quang thuật. Hắn thật sự là một linh khí sư nhị giai sao?"

Những tiếng kinh hô từ trên bầu trời lập tức rộ lên.

Trịnh Hạo Thiên lật bàn tay, bảo khí thiền trượng liền lập tức thu nhỏ lại đồng thời đất vào bên

hông.

Hai tay hắn cũng tiện đường rút ra một tấm phù lục trong người, không chút do dự vỗ lên thân thể. Lập tức một đạo khí tức quang minh bùng lên, vô số quang điểm màu trắng cuồn cuộn, dũng mãnh dung nhập vào trong cơ thể hắn.

Đám phong chủ các phong vô danh nhìn là xót một không thôi, những người này quả thật là cường đại, thiên phú cũng không tưởng tượng nổi, nhưng không thế phủ nhận chính là bọn họ ai nấy đều thuộc hàng phá gia chỉ từ cả.

Nếu phong mình có một tên đệ tử như vậy, chỉ sợ không đến mấy năm, toàn bộ phong đều phải phá sản mắt.

Trịnh Hạo Thiên lạnh lùng nhìn hai vị thiếu nữ song sinh vẫn đang kinh hãi chưa binh tĩnh trở lại, nhưng trong lòng cũng tràn đầy kinh hỉ.

Một kích vừa rồi không phải là hắn cố ý mà chỉ thuần thúy là trùng hợp mà thôi.

Nhìn thấy Cừu Hinh Dư Lâm vào thế quẫn bách, hắn liền xuất thủ không chút do dự. Lực lượng quang ám trong nháy mắt dung hợp rồi bùng nổ, năng lực kích phát ra mạnh mẽ đến nổi, không ngờ đã vượt xa khỏi phạm vi hắn dự tính.

Trong khoảnh khắc hắn tung ra bảo khí thiền trượng, chỉ là khiến cho bảo khí hóa hình, ngăn trở một trăm hai mươi tám đạo kiếm quang đang phô thiên cái địa lao tới mà thôi.

Nhưng không nghĩ tới, khi bảo khí thiền trượng hóa hình xong, hắn không ngờ lại cảm thấy vẫn còn dư lực, vì thế tiện thể kích phát ra bảo khí chi quang.

Chỉ là lực lượng quang ám hợp bích lại quá mức cường đại, trong nháy mắt không ngờ lại đem bảo khí hóa hình và Vạn Kiếm quyết dung hợp lại với nhau.

Nếu không phải hắn chợt bừng tỉnh, thì cuối cùng xuất hiện không phải là chín chín tám mươi mốt con thương long nửa, mà là cả một trăm con thương long rồi.

Bất quả ngay cả như vậy, sau khi tám mươi mốt con thương long xuất hiện vẫn dễ dàng đánh tan đám kiếm quang của tỷ muội Vân gia, đồng thời bức các nàng phải bỏ chạy.

Thì ra bảo khí hóa hình kết hợp với Vạn Kiếm quyết lại có được uy lực cường đại như vậy..

Phát hiện này thật khiến hắn kinh hỉ vạn phần.

Nhưng kỹ xảo này vẫn có một khuyết điểm, đó chính là quá mức hao phi linh lực.

Tuy tám mươi mốt con thương long chỉ xuất hiện trong một thời gian ngắn ngủi mấy hơi thở rồi biến mất, nhưng cũng khiến cho linh lực trong cơ thể hắn tiêu hao gần như sạch sẽ. Nếu không phải hắn quyết định nhanh, sử dụng một tấm Linh Quang phù thì lúc này chỉ sợ đến cả linh khí chi quang bình thường, hắn cũng không thể kích phát ra được.

Giọng nói mạnh mẽ hữu lực đột nhiên từ trên trời truyền xuống.

"Trịnh Hạo Thiên, ngươi học Phân Quang thuật từ nơi nào?"

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người rồi cung kính ôm quyền nói: "Đệ tử chưa từng học qua Phân Quang thuật nào cả."

"Vậy vừa rồi ngươi làm như thế nào khiến cho bảo khí phân quang hóa hình?"

Trịnh Hạo Thiên cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi nói, ''Đệ tử không biết, chỉ đưa linh lực vào trong bảo khí, thế là nó tự nhiên hóa thành tám mươi mốt con thương long rồi."

Toàn bộ đỉnh núi trên dưới đều lập tức lặng ngắt không một tiếng động. Vào giờ khắc này, tựa hồ ngoài những trận gió vi vu trên bầu trời ra thì không còn một thanh âm nào nửa.

Thật lâu sau, tiếng nói kia lại thở dài một hơi.

''Trịnh Hạo Thiên. Cừu Hinh Dư, các ngươi đã bảo vệ thành công phẩm cấp của mình, hoàn thành khảo hạch của chưởng môn."

Mấy người Trịnh Hạo Thiên nhìn nhau cười, tuy đã sớm biết sẽ có kết quả này, nhưng lúc này nghe được tận tai thái thượng trưởng lão chứng nhận, mọi người mới dám thả lòng hoàn toàn.

"Dựa theo thông lệ bổn môn, năm đệ tử cực phẩm trở lên thì không được cùng gia nhập vào một trung phong. Bất quả bảy người các ngươi đã hoàn thành khảo hạch của chưởng giáo, dựa theo ý kiến bổn tọa, chưởng giảo chân nhân không ngại ngoại lệ một lần đi.''

Trên Phi Thiên phong trần mặc một hồi lâu, cuối cùng thanh âm của chưởng giáo chân nhân mới chậm rãi vang lên.

"Trịnh Hạo Thiên, nếu mấy người các ngươi đều cùng gia nhập vào một phong, nhất định sẽ khiến cho thực lực các phong mất căn bằng, đây là đại kỵ của bổn tông. Nhưng các ngươi đã muốn tách ra, thì bổn tọa sẽ cho các ngươi ba lựa chọn. Thứ nhất, bổn tọa sẽ đuổi các ngươi khỏi tông môn, sau đó các ngươi sẽ trực tiếp tiến vào Phi Thiên phong, không tính là đệ tử phong nào cả. Cho dù là...." Hắn trầm ngâm một hồi lâu rồi nói tiếp: "Cho dù là Phi Thiên phong phá lệ lần thứ hai, tuyển nhận đệ tử hạch tâm, bổn tọa sẽ mở ra Thiên Cơ động, cho các ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào tìm hiểu đại đạo."

Mọi người trên bầu trời nghe xong mà không khỏi nhìn nhau hoảng sợ.

Chưởng giáo chân nói không sai, một khi bọn họ đồng thời gia nhập vào trong một tòa trung phong, sẽ khiến cho cân bằng thực lực giữa các phong sụp đổ, đây chính là cục diện mà Vạn Kiếm tông tuyệt đối phải tránh.

Nhưng nếu đuổi bọn họ khỏi tông môn, sau đó lấy danh nghĩa Phi Thiên phong trực tiếp tuyển nhận làm hạch tâm đệ tử, đồng thời mở ra Thiên Cơ động...

Chuyện như vậy, trong cả mấy ngàn năm Vạn Kiếm tông thành lập, chỉ từng phát sinh một lần. Mà người khiến cho cả tông môn phải ngoại lệ một lần đó, sau này trưởng thành trở thành một siêu cầp cường giả uy danh lừng lẫy cả đại lục.

Trong lúc nhất thời, trong lòng bọn hắn đều không khỏi thầm nhủ trong lòng, chẳng lẽ những người này cũng có tư chất giống vị cường giả kia?

Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm một hồi lâu. Hắn ẩn ước có một thứ cảm giác, chưởng giáo chân nhân đang hy vọng hắn sẽ chọn lựa con đường này.

Bất quá một khi hắn lựa chọn thì có nghĩa là, bọn họ từ nay về sau sẽ vô duyên với Bạch Thảo phong và Khô Vinh phong.

Khẽ quay đầu lại nhìn về phía Cừu Hinh Dư.

Vị nữ tử xinh đẹp này khẽ mĩm cười, nhưng không hề tiếng, mà tỏ vẻ đem toàn bộ quyền lựa chọn giao lại cho hắn.

Hắn một lần nửa hướng về phía mấy người Dư Uy Hoa mà nhìn. Dư Uy Hoa và Lâm Đình đều mỉm cười không nói một lời. Nhạc Mãnh và Lâm Bảo Hoa khẽ há miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Còn Dư Kiến Thăng thì nhẹ nhàng nói: "Hạo Thiên, điều này thì ngươi phải tự quyết định. Bất quá, đừng quên những gì mà ta và cha ngươi dạy ngươi lúc nhỏ."

Đôi hàng mi Trịnh Hạo Thiên khẽ nhảy lên, nói: "Vâng."

Người sống trên núi thiên tính thuần phác, không có nhiều tâm địa cong cong thẳng thẳng như

vậy.

Ngươi tốt với ta thì ra sẽ tốt với ngươi.

Một lời đã nói ra chắc như đỉnh đóng cột, tuyệt không thể đổi ý.

Hít sâu một hơi, hắn ngẩng đầu, cao giọng nói: "Xin hỏi chưởng giáo chân nhân, hai lựa chọn còn lại là gì vậy?"

Cừu Hinh Dư khẽ nhắm hai mắt lại, trên miệng nở một nụ cười ấm áp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Trịnh Hạo Thiên không phải kẻ ngốc, mấy người Dư Kiến Thăng lại càng không phải kẻ ngốc. Chỉ cần ngẫm lại bộ dáng Văn Nhân Băng Oánh, bọn họ liền biết, có thể tiến vào Thiên Cơ động khẳng định không phải là một chuyện đơn giản.

Nhưng Dư Kiến Thăng vẫn thẳng thân nói ra suy nghĩ của mình.

Bọn họ nếu đã đáp ứng Cừu Đường Cổ thì vô luận có xuất hiện chuyện hấp dẫn đền cỡ nào cùng không thể bội ước.

Nên đem ra so sánh, quan hệ của Nhạc Mãnh với Trịnh Hạo Thiên dù sao cũng kém một chút, còn Lâm Bảo Hoa ở Cừu gia nhậm chức nhiều năm cũng không thích hợp mở miệng, cho nên cũng chỉ có Dư Kiến Thăng mới có thể đại biểu cho mọi người nói ra tâm tư của họ.

Cừu Hinh Dư thầm nghĩ trong lòng, các ngươi hôm nay không phụ ta. Hinh Dư ngày sau sẽ không bao giờ phụ các ngươi.

Chưởng giáo chân nhân trầm mặt một hồi lâu, tựa hồ cũng có chút kinh ngạc, cuối cùng chậm rãi lên tiếng: "Thứ hai, bổn tọa đại biểu cho bổn tông, ban cho các ngươi một ngọn núi mới, toàn bộ đãi ngộ đều tương đương hạ phong, mà mấy người các ngươi, thậm chí là đệ tử cực phẩm xuất hiện sau này cũng có thể tiến vào Thiên Cơ động Phi Thiên phong tu luyện...."

Tuy uy nghiêm chưởng giáo chân nhân trong Vạn Kiếm tông tuyệt đối không thể khinh nhờn, nhưng khi hắn nói ra những lời này, vô số người vẫn không nhịn được mà nhìn sang hảo hữu thân thiết bên cạnh. Trong lòng bọn hắn tràn đầy kinh ngạc, điều kiện này thật sự cũng quá hấp dẫn đi.

Ở Vạn Kiếm tông, muốn đạt được một ngọn núi cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Có lẽ khi bổn tông khuếch trương thì cái này không tính là gì, nhưng đã mấy ngàn năm trôi qua, những ngọn núi quanh đây đều đã bị chia chác sạch sẽ.

Một số ngọn ngúi còn dư lại đều có thể nói là động thiên phúc địa, đều bị môn phái nắm giữ.

Nếu đem một trong số đó ban tặng cho bọn họ, đây quả thực chính là ân điển không gì so sánh

nổi.

Trịnh Hạo Thiên bắt động thanh sắc, lại khom người, cung kính nói: "Xin hỏi trưởng giáo, lựa chọn thứ ba là thế nào?"

"Lựa chọn thứ ba, chính là các ngươi có thể tự do lựa chọn một ngọn núi, nhưng không thể lựa chọn trung phong và ba phong đứng đầu hạ phong."

Hi vọng trong lòng đám trưởng lão hạ phong lập tức bùng lên.

Tuy bọn đều biết, khả năng Trịnh Hạo Thiên lựa chọn con đường thứ ba cực ít, nhưng ít nhất cùng còn một tia hi vọng a.

Dưới vô số ánh mắt nhìn chằm chú. Trịnh Hạo Thiên hé miệng, hắn mĩm cười đầy vui vẻ.

"Mấy người đệ tử, nguyện ý chọn cách thứ ba!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play