"Chưởng giáo chân nhân, mấy người Trịnh Hạo Thiên đã được đưa tới."
Văn Nhân Băng Oánh khẽ nói. Tuy thanh âm nàng không lớn, bắt kể là trên trời hay là dưới đất, mọi người đều có thể nghe rõ rõ ràng ràng, tựa như nàng đứng sát bên cạnh nói vào tai mọi người vậy.
"Tốt, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, hiện giờ hãy tiến vào Thiên Cơ động tìm hiểu đại đạo đi."
"Vâng, đệ tử tuân mệnh."
Văn Nhân Băng Oánh liếc mắt nhìn mấy người Trịnh Hạo Thiên một cái thật sâu, tiếp lại quay về phía Cao Thăng cùng Vương Nhất Nguyên khẽ gật đầu, tựa hồ như nhắc nhờ bọn họ phải nhớ kỹ lời vừa rồi.
Tiếp đó nàng khẽ vung tay áo, đã nhẹ nhàng bay lên không trung, trước vô số ánh mắt hâm mộ, đố kỵ và cảm khái của mọi người, bay vào trong Phi Thiên phong.
Gần như tất cả mọi người đều biết, cho phép Văn Nhân Băng Oánh tiến vào Thiên Cơ động, đã nói lên rằng, tất cả trưởng lão đoàn đều xem trọng vị đệ tử Phượng Sồ phong trẻ tuổi này, cho rằng nàng có tiềm lực to lớn, có tư cách đột phá đến giai vị cao hơn.
Trong đó, ánh mắt của đám đệ tử trung phong là nóng bỏng nhất.
Bọn họ đều là những người có niềm tin mãnh liệt vào bản thân, nhìn bóng dáng Văn Nhân Băng Oánh dần dần biến mất trong lòng bọn hắn cùng không ngừng gào thét.
Cuối cùng sẽ có một ngày, mình cũng tiến vào Thiên Cơ động tìm hiểu đại đạo.
Mình tuyệt đối sẽ không thua Văn Nhân Băng Oánh.
''
Nhìn bóng dáng Văn Nhân Băng Oánh phiêu điêu tựa tiên tử rời đi, Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư đưa mắt nhìn nhau. Cùng là linh khí sư, vô tận kiếm hãi của Văn Nhân Băng Oánh khiến cho bọn họ chấn động quá lớn. Trong mắt bọn họ, vị nữ tử xinh đẹp này chính là một truyền thuyết, hiện giờ nhìn truyền thuyết dần dần rời đi trong lòng bọn họ không ngờ cùng có một tia mất mát nhàn nhạt, thậm chí ẩn ước còn có một tia lo lắng.
Lại một thanh âm vang dội tràn đầy uy nghiêm ầm ầm vang lên trong hư không.
'Trước khi các ngươi tiến vào sơn môn đều có tư chất cực phẩm. Dựa theo môn quy bổn tông, lẽ ra không được cũng gia nhập một phong. Bất quá, nếu chưởng giáo đại nhân đã ân chuẩn, vậy hãy xem biểu hiện của các ngươi."
Mấy người Trịnh Hạo Thiên lập tức thu liễm tâm thần.
Tuy bọn hắn đều biết rõ ràng thực lực của mình, nhưng vào giờ khắc này, không một ai dám có chút buông lòng. Chỉ là trong lòng bọn hắn cũng có chút kỳ quái. Người vừa nói trên Phi Thiên phong rõ ràng không phải là chưởng môn, vậy đó là người phương nào, không ngờ lại có tư cách nói thay chưởng môn, hơn nửa còn có thể khiến cho nhiều cường giả như vậy cúi đầu nghe lệnh.
"Trong các ngươi có năm luyện yêu võ giả, bây giờ hãy yêu hóa biến thân, thể hiện phẩm cấp của các ngươi đi."
Mấy người Dư Uy Hoa cùng nhau ứng tiếng, ở nơi này, bọn họ cũng không dám có bất cứ biểu hiện chống cự nào.
Gần như cùng gầm lên một tiếng, năm người đều vận chuyển chân khí, trong nháy mắt đã yêu hóa biến thân. Ngay lập tức, năm vị cực phẩm luyện yêu võ giả lập tức xuất hiện trước mắt mọi người.
Trải qua bốn thắng khổ tu, đám người Dư Uy Hoa so với ban đầu đã có những biến đổi thật lớn.
Bọn họ đều tự chọn một môn thần công mật nghệ thích hợp nhất cho bản thân, tuy còn chưa thể nói tới cái gì mà cảnh giới đại thành, nhưng đều đã ẩn ước sinh ra một tia khí thế nho nhỏ.
Ở nhị giai mà đã có biểu hiện phi phàm thế này, đúng là minh chính lức nhất của cực phẩm luyện yêu võ giả.
Nếu như bọn hắn có thể tiếp tục bảo trì cực phẩm chi thân, thì thành tựu ngày sau nhất định sẽ không thể hạn lượng.
"Tốt...." Một tiếng cười tràn đầy vẻ vui mừng từ trên Phi Thiên phong vang lên: "Các ngươi đều có thể bảo trì cực phẩm chi thân, đó chính là phúc khí của các ngươi, cũng là may mắn của Vạn Kiếm tông chúng ta."
Trên bầu trời có vô số ánh mắt chiếu xuống, ở bên trong những ánh mắt này, không ngờ đều tràn ngập một tia đố kỵ và vẻ hâm mộ không thế che dấu nổi.
Đặc biệt là đám phong chủ các phong đứng mãi tít vòng ngoài cùng, ánh mắt ai nấy đều phát sáng, chỉ hận không thể xông tới thu nhận làm đệ tử.
Nếu thật sự có thể thu được một trong số bọn Dư Uy Hoa làm đệ tử, thì mấy chục năm sau, khi mấy người bọn hắn trưởng thành, một trăm mười một tòa hạ phong, rất có thể sẽ có tên của phong bọn họ rồi.
Một tên đệ tử tư chất cực phẩm, ở trong một ngọn núi vô danh, có địa vị cực kỳ trọng đại.
Bất quá bọn họ cũng chỉ đám thầm mơ tường một lần thôi. Bởi vì bọn họ đều biết, dừng nói là ngọn núi vô danh, cho dù là hạ phong cùng chưa chắc đã tuyển nhận được một đệ tử cực phẩm. Nguồn truyện: Truyện FULL
Loại môn hạ đệ tử tiền đồ vô lượng này, trên cơ bản đều bị đám trung phong cướp đoạt sạch sẽ, nếu không cũng bị ba tòa hạ phong hung bá mấy trăm năm kia cướp mất.
Thế nên, bọn hắn cũng chỉ có thể giương mắt nhìn mà hâm mộ thôi.
Sau khi được mọi người công nhận, mấy người Dư Uy Hoa liền vận chuyển chân khí, trong nháy mắt biến thân trở về hình người.
Bị bao nhiêu cường giả nhìn chằm chằm như vậy, bọn họ cũng không muốn khoe mẽ quá nhiều.
Trên bầu trời trầm mặc một hồi lâu, đạo thanh âm kia đột nhiên lại vang lên một lần nửa: "Năm vị luyện yêu võ giả đã quá quan. Trịnh Hạo Thiên. Cừu Hinh Dư, các ngươi là cực phẩm linh khí sư, bổn tọa nghe nói các người đều lựa chọn học Vạn Kiếm quyết của bổn môn. Cho nên muốn xem xem thành quả tu luyện của các ngươi. Các ngươi có lòng tin không?"
Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư nhìn nhau cười khổ. Lão nhân gia đã nói như vậy trước mặt bao người bọn họ cho dù không muốn, hay là không có lòng tin cũng phải gắng gượng mà đáp ứng thôi.
Ho nhẹ một tiếng. Trịnh Hạo Thiên tiến lên một bước, cao giọng nói: "Hai người vãn bối tu luyện Vạn Kiếm quyết bất quá chỉ có mấy tháng, hiện giờ chỉ mới chạm đến chút da lông. Nay được tiến bối chỉ điểm, tự nhiên là vui vẻ xin nhận."
Người nọ cất tiếng cười dài, nói: "Các ngươi muốn được bổn tọa chỉ điểm cũng được thôi, nhưng không phải là hiện tại." Hắn tựa hồ như suy nghĩ một chút, nói: "Vạn Kiếm quyết lúc thi triển tốt nhất là có một đối thủ. Được rồi* ta sẽ tìm cho các ngươi hai đối thủ đi."
Vừa dứt lời, một đạo kiếm quang đột nhiên từ trên tròn bắn xuống. Ngay khi nó sắp đâm vào đỉnh núi thì đột nhiẻn ầm ầm vỡ tung.
Tiếp đó hai bóng người đã xuất hiện trên mặt đất.
Đây không ngờ lại là hai thiếu nữ xinh đẹp, dáng vẻ ước chừng mười lăm mười sáu tuổi. Dung mạo bọn họ giống nhau như đúc, rõ ràng là một cặp tỷ muội sinh đôi.
Hai nàng đồng người dong dỏng cao, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt to long lanh ánh nước chớp động quang mang sáng ngời, trên mặt còn mang theo một ý cười nồng đậm.
Trên không trung đỉnh núi có hơn một vạn người đứng, nhiều cường giả có thể phi hành như vậy, cho dù bọn họ không hề nói lời nào, nhưng cùng khiến cho mấy người Trịnh Hạo Thiên cảm thấy áp lực cực lớn.
Chỉ là đôi tỷ muội sinh đôi này lại coi như không nhìn thấy mọi người phảng phất như những người này không hề tồn tại vậy.
Không chỉ như vậy, mọi người trên bầu trời sau khi nhìn thấy đôi tỷ muội song sinh này thì vẻ mặt cũng có chút quái dị, tựa hồ như thế nào cũng không nghĩ tới, bọn họ lại xuất hiện trong tình huống thế này.
Đôi mắt Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư thoáng sáng ngời, dùng Quan Khí thuật thoáng đảo qua thân thể hai người này.
Hai người này không ngờ đều là nhị giai linh khí sư, tuy không biết phẩm cấp thế nào, nhưng nếu đều là nhị giai, bọn họ cũng yên tâm hơn nhiều.
Đôi tỷ muội song sinh hơi ôm quyền, cùng mở miệng đồng thanh nói: "Vân Thương Hải. Vân Thải Điệp phụng mệnh xinh thinh giáo hai vị."
Bọn họ dung mạo giống nhau như đúc, ngay cả giọng nói cũng giống như đúc, thậm chí còn cùng mở miệng, cùng ngậm miệng.
Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy. Trịnh Hạo Thiên như thế cũng sẽ cho rằng đây là một người nói.
Hơn nửa giọng nói của bọn họ lại thanh thúy động lòng người, như càu như ngọc, nhẹ nhàng êm tai vô cùng.
Sắc mặt hai người Trịnh Hạo Thiên đột nhiên hơi đổi, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, tựa hồ hiểu ra điều gì đó.
Vân Thương Hải tiến lên trước một bước, nói: "Các vị, ai lên trước?"
Trịnh Hạo Thiên đang định tiến lên thì Cừu Hinh Dư đã bước lên trước.
Nàng khẽ mỉm cười, xinh đẹp như hoa nậ nói: "Tiểu muội Cừu Hinh Dư, xin sư tỷ chỉ bảo."
Giọng nói của nàng mặc dù không trong trẻo như hai tỷ muội Thương Hải Tang Điển, nhưng bên trong giọng nói lại mang theo một sức hút không cách nào hình dung được, phảng phất như trực tiếp tiến vào trong nội tâm người ta, khiến cho người sinh ra một cảm giác đồng cảm không thể nào hình dung.
Giữa không trung, tâm thân vô số người vào giờ khắc này đều hơi dao động. Bất quá những người này dù sao cũng không phải là người thường, ngay lập tức đã khống chế được tâm tình của mình. Bất quá đến lúc này, sắc thái trong con ngươi của mọi người nhìn về phía Cừu Hinh Dư lại có thêm vài phần khác biệt.
Vân Thương Hải rõ ràng hơi lặng đi một chút, đột nhiên nói: "Tỷ tỷ, giọng nói của ngươi thật dễ nghe."
Cừu Hinh Dư khẽ mỉm cười, nói: "Giọng nói sư tỷ mới để nghe."
Vân Thải Điệp nhẹ nhàng bước lên trước một bước, đứng sóng vai với Vân Thương Hải, hai người cùng le lưỡi, đồng thời nghiêm túc nói: "Giọng nói ngươi dễ nghe hơn."
Vẻ tươi cười trên mặt Cừu Hinh Dư hơi cứng lại, dở khóc dở cười nói: "Hai vị sư tỷ quá khen."
Trong lòng nàng thầm nói, hai vị rốt cuộc là xuống đây làm gì, Chẳng lẽ để kết giao sao
"Tỷ tỷ, ngươi sau này ở phong nào, Không bằng đến Phi Thiên phong ở với chúng ta đi."
" Thương Hải Tang Điển, không làm loạn nửa, chính sự quan trọng hơn."
Trên không trung, giọng nói kia lại ầm ầm vang lên, khẩu khí mặc dù là quở trách nhưng nghe thế nào cũng giống vẻ cưng chiều hơn.
Hai tiểu cô nương không hẹn mà cùng làm một mặt quỷ. Ban đầu khi các nàng xuống, vẫn còn cố làm vẻ nghiêm trang, nhưng một khi mở miệng liền lập tức lộ ra vẻ ngây thơ hồn nhiên, không thể che dấu nổi.
"Tỷ tỷ, chúng ta đánh trước một trận đi." Vân Thương Hải khẽ vỗ tay một cái, trên người lập tức bay ra sáu mươi bốn đạo kiếm quang. Những đạo kiếm quang này giống như những con linh xà bay lượn trên đỉnh đầu nàng, mà mỗi đạo kiếm quang lại như có được tính mạng của mình, khiến người ta có một cảm giác đặc biệt không mà miêu tả được.
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư cùng trở nên ngưng trọng.
Tuy cùng là kích phát ra linh khí chi quang, nhưng sáu mươi bốn đạo kiếm quang này của đối phương rõ ràng là không giống bình thường.
Trong nháy mắt bọn họ đều hiểu ra một điểm. Vạn Kiếm quyết tu đều có tu luyện, nhưng con đường vận dung linh khí chi quang lại có nhữngbí truyềnkhác nhau.
Hai vị tiểu cô nương này tuy tuổi tác không lớn, nhưng nếu có thể từ Phi Thiên phong bay xuống, nhất định là có gia truyền hùng hậu, người thường không so sánh được.
Cừu Hinh Dư khẽ gật đầu, nàng lui về phía sau vài bước, đưa tay nhẹ vỗ lên người.
Ngay lập tức bảy mươi hai đạo kiếm quang lập tức từ trên người nàng phóng ra.
"Vân sư tỷ, xin chỉ giáo....''