Đám người Huyền Kiếm Các giờ phút này ngốc trệ tại nguyên chỗ.
- Tông chủ...
Huyền tông chủ ngây ngốc, một màn vừa rồi, tạo thành ảnh hưởng thật sự quá lớn với bà, sợ là sẽ không bao giờ có thể quên được.
Cực mạnh... Thần thánh... Trang nghiêm...
- Ma đầu mà vài đại tông môn từng hao hết toàn bộ lực lượng mới miễn cưỡng phong ấn nổi, cứ thế mà chết đi sao?
Huyền tông chủ không dám tin nói ra.
- Cha à, người quá tuyệt vời rồi.
Lưu Lăng Phong hưng phấn đến rú lên, chạy tới lại định ôm chân Lâm Phàm, lập tức bị hắn tránh được, rồi đạp cho tuyệt thế pêđê này một cước lăn ra xa.
Còn Huyền Vân Tiên trước hết thở phào một hơi, người không có việc gì là tốt rồi. Sau đó, ánh mắt nàng nhìn về bóng lưng cao lớn của Lâm Phàm đã càng trở nên chăm chú, như có thể vắt được tình cảm ra từ trong đó.
Mà giờ khắc này, thái độ và ánh mắt của những người khác thuộc Huyền Kiếm Các dành cho Lâm Phàm đã hoàn toàn thay đổi. Cao nhân, cũng là ân nhân của bọn họ, đồng thời trong mắt họ, đây còn là đạo lữ của Huyền Vân Tiên sư tỷ. Tất cả chuyện này, mặc kệ Lâm Phàm có thừa nhận hay không, cũng đều là sự thật với mọi người Huyền Kiếm Các.
Tiếp đó, đương nhiên Lâm Phàm bất đắc dĩ bị Huyền Kiếm Các mời vào trong các.
....
Bên trong Huyền Kiếm Các.
Lâm Phàm nhìn ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn chút gì đó là lạ của những nữ đệ tử xung quanh nhìn về mình, trong lòng vừa vui vừa nhột.
Nhất là khi thấy ánh mắt chứa chan tình cảm của Huyền Vân Tiên, Lâm Phàm càng không biết nên nói cái gì cho phải.
Bóng đêm buông xuống.
Lâm Phàm giờ phút này còn ở lại Huyền Kiếm Các, bởi vì Huyền Kiếm Các tiếp đón thật sự là quá thịnh tịnh, thịnh tình đến độ làm Lâm Phàm không nỡ cự tuyệt, bởi vậy chuẩn bị ở đây một đêm, đến mai sẽ rời đi.
Hắn ngẫm nghĩ, đang chuẩn bị bỏ chiến lợi phẩm thu được hôm nay ra kiểm kê, thì chợt cảm giác có người đang đi tới bên ngoài.
Tim hắn nhảy lên, thầm cầu khẩn không phải là tuyệt thế pêđê Lưu Lăng Phong.
Nhưng khi nhìn rõ người tới, Lâm Phàm cũng sửng sốt, sau đó tim đập càng thêm kịch liệt.
Đã đêm rồi, Huyền Vân Tiên tới đây làm gì?
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ...
Giờ phút này Huyền Vân Tiên đã đổi xiêm y, càng làm tăng cái ý nghĩ không chút ánh sáng nào kia trong đầu Lâm Phàm.
Khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng đến độ muốn tỏa ra ánh sáng, môi son đỏ thắm, cách ăn mặc dường như cũng rất tỉ mỉ.
Trong tay Huyền Vân Tiên còn bưng rượu và đồ ăn, từ từ đi tới.
Lâm Phàm cố để tim bớt đập mạnh, xem ra quân địch có chuẩn bị mà đến. Rốt cuộc đêm nay sẽ liều chết đánh trả, hay là lâm trận bỏ chạy đây?
- Vân Tiên, có chuyện gì sao?
Lâm Phàm dò hỏi. Nếu sớm biết sẽ có chuyện hôm nay, hắn tuyệt đối sẽ không trang bức ngày đó.
Huyền Vân Tiên ngày thường luôn một vẻ lãnh đạm với người, giờ phút này đối mặt Lâm PHàm, cũng lộ ra vẻ ngượng ngùng, gương mặt còn hơi đỏ lên.
- Ta chuẩn bị một ít đồ ăn và rượu...
Huyền Vân Tiên đi tới, đặt khay đồ ăn lên bàn, sau đó sửa soạn lại, rồi rót rượu đầy chén, cuối cùng lẳng lặng ngồi yên, hai mắt ẩn tình nhìn Lâm Phàm.
Lâm Phàm ngồi ở trên giường, nhìn tình huống trước mắt, đầu tưởng tượng ra vô số phương án.
Tuy hắn chưa từng "ngủ có thịt", nhưng không phải không thấy cảnh "ngủ có thịt" bao giờ.
Huyền Vân Tiền này đến cùng là có ý gì?
Hay là định mượn rượu đưa đẩy, rồi làm liều, ăn tươi nuốt sống tiểu gia?
Trong mắt Lâm Phàm, khả năng này khá cao.
Chẳng qua hắn cảm thấy tốc độ tiến triển như vậy cũng quá nhanh đi.
Hai người cộng lại mới chỉ gặp mặt được hai lần a.
Thế nhưng người ta là con gái, đã chủ động đến mức này, bản thân mình là phái mạnh, sợ cái trym.
Ngay khi Lâm Phàm miên man suy nghĩ, Huyền Vân Tiên nói thêm một câu, hoàn toàn khiến hắn muốn nổ tung.
- Nơi này sẽ không có người đến, buổi tối có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Huyền Vân Tiên ôn nhu nói.
Lâm Phàm vừa nâng chén rượu chuẩn bị uống cạn, nghe thế dừng lại, sau đó nhỏ giọng "ừ" một tiếng.
Những lời này có ám chỉ. Hơn nữa ám chỉ còn rất rõ ràng.
Nơi này sẽ không có người đến, buổi tối có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Như vậy chẳng phải là, buổi tối dù có âm thanh gì đi nữa, cũng sẽ không ai nghe được, hai chúng ta có thể tận tình phát huy?
Lâm Phàm bị một câu này của Vân Tiên làm bốc lên tâm khỉ ý ngựa.
Sau đó hắn cũng chẳng rõ mình đã nói cái gì, bởi vì trong đầu hắn biến thành một mảnh hỗn loạn, hoóc-môn dâng lên cấp tốc.
Giờ đầu óc hắn chỉ còn đủ loại tư thế, đủ loại hình ảnh.
Huyền Vân Tiên rất được, khí chất tuyệt hảo, địa vị không tồi, hơn nữa Lâm Phàm hiểu, Huyền Vân Tiên đối với mình thật sự bằng tình thâm.
Mặc dù hắn mới chỉ dùng ở mức cảm thán trước vẻ đẹp bên ngoài của Vân Tiên, nhưng hắn tin vào một câu nói rất chí lý: "Lâu ngày thâm tình."
Lâm Phàm nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Huyền Vân Tiên, dưới tác dụng của cồn, cũng có một tia xung động.
Thế nhưng hắn vẫn nhịn được. Đêm còn dài, không nên nóng vội.
Ngày tốt cảnh đẹp, tự nhiên là phải biết quý trọng, từ từ thưởng thức.
Dùng bữa xong, Lâm Phàm nhéo nhéo hai tay, hít sau vài hơi, cố bình ổn lại nội tâm.
Đợi lát nữa có xảy ra chuyện gì, thì cũng là trong dự liệu rồi.
- Ta đi dọn chỗ này, huynh nghỉ ngơi thật tốt.
Huyền Vân Tiên đứng dậy nói.
- Ừ...
Tim Lâm Phàm không thể khống chế, đập kịch liệt.
Chờ Huyền Vân Tiên bưng khay đồ ăn rời đi, Lâm Phàm tập tức đi qua đi lại trong phòng.
Đêm nay nhất định là một hồi ác chiến, phải chuẩn bị trước mới được.
Sau đó Lâm Phàm lấy ra một ít thảo dược trân quý.
Nhất niệm thành đan, ngọn lửa bay lên trong bàn tay phải.
Long tinh thảo, vật đại bổ, được
Nhân sâm trăm năm, vật bổ khí, không tồi.
....
Lâm Phàm chọn lựa ra mấy chục loại thảo dược, sau đó ném cả vào trong ngọn lửa.
Nhất định phải chuẩn bị xong hết trước khi Huyền Vân Tiên quay lại.
Mùi đan bốc lên, một viên đan dược trắng ngà rơi vào tay Lâm Phàm.
"Đinh, chúc mừng luyện chế thành công."
"Thập toàn đại bổ hoàn: Bổ khí nâng cao tinh thần, phụ trợ tiền vốn của nam giới, giúp chiến lực vô song."
Lâm Phàm không chút do dự ném viên đan dược vào trong miệng.
"Đinh, chuyển hóa exp hay hấp thu công hiệu?"
Trừ phi là não bị nước vào mới chuyển thành exp, đương nhiên là hấp thu công hiệu rồi.
Đan vào bụng, một luồng khí nóng chạy khắp thân thể Lâm Phàm.
Lâm Phàm chỉ cảm giác khí huyết sôi trào, phảng phất muốn phá thể mà ra.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, áp chế cỗ khí huyết này lại. Hiện tại còn chưa tới lúc cần.
Vì trận chiến đêm nay, chuẩn bị còn cần tiếp tục. Lâm Phàm lấy Đại Phàm Ca ra. Nhìn thoáng viên đan dược kinh khủng này, hắn có chút do dự, không dám nuốt hết, cuối cùng chỉ lấy móng tay cào một chút rồi nuốt vào bụng.
Tất cả đã xong, chỉ chờ giai nhân đến.
Mặt Lâm Phàm trở nên đỏ rực, tim đập nhanh, lẳng lặng nằm trên giường chờ đợi.
Bóng đêm im ắng.
Một giờ sau.
Lâm Phàm nhất thời cảm thấy không ổn.
- Chết mất, sao người còn chưa đến nhỉ...
Hiện giờ, mặt Lâm Phàm đã đỏ như đít khỉ, khí huyết trong cơ thể sôi trào như ấm nước trên bếp hồng.
Một chút ít "Đại Phàm Ca" kia đã bộc phát ra dược lực không gì sánh kịp.
Nếu không phải tu vi cao thâm, hẳn hắn đã sớm nổ.
Thế nhưng mà, cứ tiếp tục như vậy, sẽ chết người đó...
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT