oOo

Lâm Phàm trực tiếp coi Lưu Lăng Phong thành không khí, nếu không sợ là sẽ nôn sạch đồ ăn trong bụng, không còn sức lực cho trận chiến tiếp.

Thế nhưng hắn không khỏi có chút xấu hổ, bởi vì Huyền Vân Tiên đang đứng cạnh hắn, dùng ánh mắt làm cho người ta không dám nhìn thẳng kia mà tập trung vào hắn thời thời khắc khắc.

- Khụ khụ, đợi lát nữa có thể sẽ có một trận đại chiến, ngươi nhớ bảo vệ tốt chính mình.

Ý của Lâm Phàm là, ánh mắt của ngươi làm cho tiểu gia rất xấu hổ, không bằng ngươi đứng qua một bên trước đã. Thế nhưng đối với Huyền Vân Tiên thì lời này lại mang nghĩa hoàn toàn khác.

- Vâng.

Huyền Vân Tiên ôn nhu đáp lời, tiếng khẽ như muỗi kêu.

Huyền Vân Tiên lại cảm nhận được sự quan tâm trong lời ấy. Hắn đang sợ nàng gặp nguy hiểm sao?

Lâm Phàm trộm liếc mắt nhìn, lại bất đắc dĩ thở dài một tiếng, xem ra Huyền Vân Tiên hiểu lầm càng lúc càng sâu.

Đây là một chuyện tình vô cùng đau đầu a.

Người khác tán gái dùng vô số thủ đoạn mà không thành, sao tiểu gia chỉ mới hơi trang bức một lần đã thành công?

Lâm Phàm nhìn thoáng hư không. Tuy nói khí thế rất mạnh, nhưng khoảng cách còn một đoạn nữa, tốc độ thật chậm.

Giờ phút này Lâm Phàm ném năm thi thể vào Thiên Địa Dung Lô, bắt đầu luyện.

"Đinh, chúc mừng luyện thành công."

"Đinh, đạt được sáu mươi dây chuyền quy tắc."

"Đinh, đạt được ngụy ngũ linh: Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ."

Lâm Phàm vừa nghe, thật có chút tò mò, ngụy ngũ linh là đồ chơi gì?

"Ngụy ngũ linh: Thu thập địa linh ngũ phương, do sức người luyện chế mà thành, không phải tiên thiên chi linh, điều kiện cầ thiết để tu luyện Ngũ Hành."

Thì ra là ngụy ngũ linh, cũng không phải vật gì tốt, nếu là tiên thiên ngũ linh thì tốt rồi.

Xem ra công pháp Ngũ Hành này còn cần hoãn một thời gian.

Lâm Phàm hiện tại đã có đượcn sáu mươi dây chuyền quy tắc, bắt đầu tính xem nên sử dụng thế nào.

Đã biết trong vòng ba năm, Thú Linh giới sẽ xâm lấn Huyền Hoàng giới, cho nên Lâm Phàm muốn mau chóng tăng thực lực.

Nghĩ tới kẻ thần bí ở Thú Linh giới kia, Cánh Tay Tuyên Cổ có kháng cự được không rất khó nói.

"Ầm...."

Lúc này, hư không chấn động, một khe hở tối đen xuất hiện. Một luồng khí tức ngập trời từ trong đó hàng lâm đến mặt đất.

- Ngươi cẩn thận đó.

Huyền Vân Tiên lo lắng nói.

Lâm Phàm yên lặng gật gật đầu, sau đó chăm chú nhìn khẽ hở thật lớn kia.

Xuất tràng thực long trọng, cũng rất bá đạo.

Không biết bộ dáng cụ thể là thế nào?

Có thể tạo thành cảnh tượng cường đại như thế, tu vi tất nhiên là cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn, chỉ là không biết cô đọng bao nhiêu dây chuyền quy tắc.

Lúc này, một bóng người xuất hiện từ trong khe hở trên hư không, rồi bình tĩnh bay lơ lửng. Người này mặc trường bào, nhìn không rõ khuôn mặt, thậm chí không biết là nam hay nữ.

"Ầm..."

Người vừa xuất hiện, khí tức vô cùng đã bộc phát ra. Luồng khí tức này như quấy cả gió mây, hình thành một cơn lốc cực mạnh, quét tới Huyền Kiếm Các.

- Đừng có giả thần giả quỷ, có gan thì xuống đây.

Lâm Phàm đánh ra một chưởng, lực lượng cường đại lập tức đánh tan cơn lốc kia.

Bóng người kia thấy gió lốc bị một chưởng nổ nát, cũng hơi kinh ngạc, nhưng vẻ kinh ngạc rất nhanh biến mất.

- Hừ, ngươi rất mạnh, nhưng ngươi thật ngu xuẩn khi xuất hiện tại đây. Nếu đã đến rồi, hôm nay để Diêm La ta tiêu diệt ngươi cùng với đám tiện nhân Huyền Kiếm Các này đi.

Bóng người tự xưng là Diêm La ngửa mặt lên trời gào thét, sau đó xé phăng lớp áo choàng, lộ ra một thân thể có làn da xanh lè khô đét, mắt đỏ như máu, như là vạn cổ ma đầu.

Huyền tông chủ vừa nghe thấy cái tên này, tức thì biến sắc, vẻ mặt không dám tin:

- Ngươi là Long Diêm La, ma đầu bị tổ tiên phong ấn hai trăm năm trước, làm sao ngươi có thể chưa chết?

- Chết? Muốn Long Diêm La ta chết, thế gian sợ là chưa có ai có bản sự này.

Long Diêm La đột nhiên cười lên điên cuồng, vẻ lãnh tĩnh vừa nãy biến đâu mất tăm, chỉ còn lại cái điên dại như để phát tiết nỗi thống khổ bị phong ấn cả trăm năm, làm người ta không rét mà run.

- Bát hoang lục hợp, duy ngã độc tôn, năm đó nếu không phải đám tiểu tiện nhân các ngươi thừa dịp bản đế bế quan mà đánh lén, sao có thể có bản lãnh trấn áp bản đế ở nơi đó tới cả hai trăm năm.

Long Diêm La tuôn ra ma khí ngập trời, bao phủ toàn bộ Huyền Kiếm Các.

- Thế nhưng cũng nhờ đám tiểu tiện nhân các ngươi phong ấn bản đế tại Vạn Ma Cốc, mới để bản đế tu luyện công pháp tới cảnh giới tối cao. Để tưởng thưởng, bản đế không giết các ngươi, mà sẽ để các ngươi làm chuột bạch cho những phát kiến vĩ đại nhất của bản đế, đây sẽ là vinh dự lớn nhất cho các ngươi, ha ha ha ha...

Bên cạnh Huyền tông chủ, một đệ tử sợ hãi cất tiếng hỏi:

- Tông chủ, người này là ai vậy?

- Kẻ này là Long Diêm La, một ma đầu tồn tại từ hơn hai trăm năm trước, hành sự tàn nhẫn, diệt vô số tông môn ở Đông Linh châu, còn dùng người sống làm đủ loại thí nghiệm man rợ. Cuối cùng tổ sư của chúng ta liên hợp với mấy tông môn khác, thừa dịp ma đầu này bế quan, bố trí phong ấn, giam cầm ma đầu tại Vạn Ma Cốc, là một chỗ rất sâu trong vết nứt không gian. Ai ngờ hôm nay còn thấy ma đầu này...

- Ha ha, đúng, tất cả là nhờ các ngươi, phong ấn ta trong Vạn Ma Cốc ẩn chứa ma khí vô tận kia, để ta đột phá tu vi, còn thí nghiệm thành công ra năm cái tốt thí mạnh mẽ vừa rồi. Để cảm tạ, ta sẽ bắt hết đám tiện nhân các ngươi thành đồ thí nghiệm.

- Cười to nữa lên, kẻo lát nữa bị đánh sưng mồm không cười nổi.

Lâm Phàm khinh thường nói. Hắn ghét nhất là những kẻ tỏ vẻ cao cao tại thượng thế này.

- Hừ, tiểu tử càn rỡ, không biết tự lượng sức! Ngươi dám giết vật thí nghiệm của ta, vậy ngươi thay thế chúng đi.

Long Diêm La ngừng cười, mặt khôi phục lại vẻ lãnh tĩnh, phối hợp với làn da khô đét, và đôi mắt đỏ rực như máu, trông càng thêm kinh khủng.

- Chết cho ta....

Long Diêm La gầm lên, vỗ xuống một chưởng, khí thế mạnh đến nỗi chưởng chưa tới, gió đã đẩy lùi những đệ tử có tu vi yếu của Huyền Kiếm Các ngã ra mặt đất.

- Không biết tự lượng sức? Được rồi, lười cùng ngươi nói nhảm, trước chơi với ngươi một chút.

Lâm Phàm đã nhìn rõ, Long Diêm La có tu vi Đại Thiên Vị đại viên mãn, cô đọng hai mươi dây chuyền quy tắc, quả thật là cực mạnh, đủ để làm cỏ Đông Linh châu. Thế nhưng cánh tay Tuyên Cổ có một trăm dây chuyền quy tắc, còn cần phải bàn xem ai sẽ thắng sao?

Lâm Phàm nhìn hư không, tùy ý phất phất tay. Lập tức, pháp tướng ba đầu sáu tay lập tức xuất hiện lơ lửng sau lưng hắn.

- Thương Thiên Kiếm.

Hắn lại nhẹ nhàng vung tay lên, sáu thanh trường kiếm ngưng tụ từ kiếm ý xuất hiện ở trong hư không.

Pháp tướng ma thân ba đầu sáu tay, sáu tay cầm kiếm, trang nghiêm uy vũ, ba khuôn mặt khác biệt, trấn định bát phương.

- Lên...

Dưới sự cố gắng của Lâm Phàm, Vô Tướng Ma Công càng ngày càng có cảnh giới cao hơn, pháp tướng ma thân cũng là xưa đâu bằng nay, nhất là tăng thêm kiếm ý, càng là có thể bộc phát ra uy lực không có gì sánh kịp.

Pháp tướng ma thân vừa xuất hiện, đám người Huyền Kiếm Các đã trợn tròn mắt.

Huyền tông chủ dùng ánh mắt không dám tin nhìn Lâm Phàm.

Bà có biết pháp tướng ma thân. Đây là một loại thần thông nhất định phải tu luyện công pháp cao giai, hơn nữa nhất định phải tu luyện tới cảnh giới nhất định, mới có thể ngưng kết ra được.

Toàn bộ Đông Linh châu, tu luyện tâm pháp cao giai, cô đọng pháp tướng ma thân cũng không có mấy cái.

Không ngờ nam tử trẻ tuổi này, lại có năng lực ấy.

- Hừ, làm càn, chỉ là một cái pháp tướng ma thân, vậy mà cũng dám ngăn cản bản đế, chính là kẻ ngốc nằm mơ, diệt cho bản đế.

Long Diêm La nổi giận gầm lên một tiếng, một đoàn ma khí đột nhiên đánh úp về phía pháp tướng ma thân kia.

"Xoẹt xoẹt..."

Mà liền ngay trong chớp mắt này, pháp tướng ma thân đột nhiên bắt đầu chuyển động, cầm sáu thanh trường kiếm ngưng tụ từ kiếm ý, chém nát hết thảy, chém tan đoàn ma khí kia thành mây khói.

- Ma đầu nhà ngươi, ngay cả pháp tướng ma thân của ta còn chơi không lại, thế mà đòi đánh với ta, quá buồn cười.

Lâm Phàm nhìn một màn trong hư không, khinh thường nói.

- Khốn khiếp...

Giờ khắc này, Long Diêm La triệt để nổi giận, khí thế toàn thân tăng mạnh, gào thét lên:

- Là các ngươi bức ta đó, hôm nay ta muốn các ngươi phải hối hận. Vạn Cổ Ma Thành...

Long Diêm La hợp lại song chưởng, một đoàn ma khí tỏa ra dày đặc trong hư không, mà bên trong ma khí phảng phất có vô số oan hồn đang lăn lộn. Hư ảnh một tòa ma thành đen kịt đột nhiên xuất hiện ở trong hư không.

Lúc này, Lâm Phàm lộ ra vẻ tươi cười:

- Có chút ý tứ, xem ra nên kết thúc.

- Tốt, ra hết bản sự đi.

Tại một khắc Long Diêm La huyễn hóa ra hư ảnh ma thành, Lâm Phàm cũng đã biết, pháp tướng ma thân nên chấm dứt.

Không hổ là cao thủ ngưng luyện hai mươi dây chuyền quy tắc, khí tức bạo phát ra giờ khắc này xứng với hai chữ "cao thủ".

Nếu như không phải mình ở đây, Huyền Kiếm Các sẽ thật sự xong rồi.

Bên trong hư không, tòa ma thành kia từ trên trời giáng xuống, ép tới pháp tướng ma thân.

Mà trong ma thành kia, từng đoàn từng đoàn ma khí ngưng tụ thành những con ác long vô cùng dữ tợn, nhào về phía pháp tướng ma thân.

Pháp tướng ma thân không ngừng lui ra phía sau, sáu tay vung trường kiếm, không ngừng chém rách những ác long hình thành từ ma khí kia.

- Diệt cho ta...

Long Diêm La nổi giận gầm lên một tiếng, vỗ song chưởng, ác long vô cùng vô tận bay xuyên qua pháp tướng ma thân. Nháy mắt sau, pháp tướng ma thân không ngừng vỡ nát, cuối cùng hóa thành từng điểm sáng nhỏ, phiêu tán trong hư không.

- Ha ha... Sao, chỉ là một đầu pháp tướng ma thân, vậy mà cũng dám đối kháng cùng bản đế, không biết sống chết.

Long Diêm La cuồng tiếu. Hắn muốn làm cho tất cả mọi người minh bạch, chọc giận hắn, là chuyện ngu xuẩn đến mức nào.

- Tiểu tử, ngươi còn có bản sự gì không? Bản đế bây giờ đã tu luyện thành "Chưởng Trung Ma Thành", chính là tồn tại trấn áp vạn cổ. Sinh mệnh của các ngươi cũng nên chấm dứt rồi, vì bản đế mà làm chuột bạch đi.

Long Diêm La căm tức nhìn phía dưới, gầm lên liên tục.

- Tiểu ma đầu, ngươi bây giờ chỉ còn một lần hô hấp để hưởng thụ ánh nắng thế gian, ngươi động thủ trước đi, ta cho phép ngươi xán lạn lần cuối.

Thanh âm lạnh nhạt của Lâm Phàm vang vọng đất trời, câu nói bá đạo để cho người ta thần phục.

- Sắp chết đến nơi, còn dám dõng dạc, tội đáng chết vạn lần, diệt cho ta.

Long Diêm La giờ phút này đã tức đến muốn nổ tung, khi nào có người có dũng khí đối làm càn với gã như thế. Gã lập tức bóp chặt "Chưởng Trung Ma Thành", một đoàn ma khí ngập trời ngưng tụ trong tay chưởng của hắn, rồi từ trên trời giáng xuống, đánh úp về phía Lâm Phàm.

Lâm Phàm đứng ở nơi đó, hít vào rồi thở ra một hơi, sau đó miệng khẽ cười.

- Đã hết một hơi, nhân sinh của ngươi đúng là từng rất xán lạn, đáng tiếc, dừng ở đây đi.

"Ầm..."

Trong một chớp mắt, một tiếng nổ rền vang giữa thiên địa.

Mọi người Huyền Kiếm Các nhìn thấy một màn trong hư không kia, triệt để ngây ngẩn.

- Làm sao có thể...

Long Diêm La không dám tin nhìn trước mắt bóng người trước mắt, lại nhìn dấu chưởng đánh lên ngực mình, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Một luồng lực lượng xuyên qua thân thể của Long Diêm La, trực tiếp bắn ra phía sau lưng hắn, lại chấn vỡ toàn bộ ma khí dày đặc trong hư không. Trời đất lần nữa khôi phục nét thanh minh.

- Không có cái gì không có khả năng...

Lâm Phàm lạnh nhạt nói, sau đó bỏ thi thể của Long Diêm La vào trong túi chứa đồ.

"Đinh, chúc mừng đánh giết cao thủ cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn."

"Đinh, exp gia tăng 1 tỷ rưỡi."

"Đinh, chúc mừng thu được công pháp Thiên giai thượng phẩm Chưởng Trung Ma Thành."

-----oo0oo-----

☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play