- Ô... Ô ô...
Trong mắt Rudolph bắn ra kinh hãi cực kỳ, hắn như thế nào cũng chưa thể nghĩ đến, bởi vì một câu chỉ trích đơn giản, thế nhưng sẽ mang đến họa sát thân cho chính mình, hơn nữa người ra tay còn không phải Diệp Thiên, mà là chủ nhân của mình.
Là hậu duệ trực hệ của Dracula, lúc này ngoài hối hận, trong lòng Rudolph ngay cả một tia phản kháng đều không có, theo máu tươi không ngừng xói mòn, mắt của hắn chậm rãi mất đi thần thái.
- Bụp …
Một tiếng vang nhỏ, thân thể Rudolph mềm nhũn ngã trên mặt đất, toàn thân không một tia khí tức sinh mệnh, chỉ có cặp mắt vô thần, tựa hồ đang nói ra đáy lòng không cam, mãi cho đến chết, Rudolph vẫn không rõ chủ nhân vì sao sợ hãi Diệp Thiên như thế?
- Diệp tiên sinh, thật xin lỗi, tôi nghĩ... Như vậy hẳn là có thể bù lại khuyết điểm của tôi?
Ngẩng đầu lên, bên miệng Dracula vẫn có hai cái răng nanh lộ ở bên ngoài, vươn ra đầu lưỡi màu đỏ liếm một chút máu tươi bên mép, cái tình hình này thật yêu dị nói không nên lời, những những giám thị cùng Diệp Thiên đi ra nhìn xem chung quanh, không có người nào mà không phải là đáy lòng phát lạnh, giống như nhiệt độ không khí chung quanh chợt giảm xuống vài độ.
- Hút ... quỷ hút máu?
Chung quanh mấy người kia đều cùng run hàm lên, sắc mặt trắng bệch, rất muốn xoay người trốn vào bên trong hội trường, nhưng hai chân như nhũn ra, vẻ mặt sợ hãi nhìn Dracula.
- Không ... không, các ngươi không thể xưng hô như thế, Huyết tộc chính là cao quý, ta là công tước Dracula!
Dracula liếm liếm môi màu đỏ tươi, lười phản ứng với những người kia, mà chỉ mỉm cười nhìn về phía Diệp Thiên, nói rằng:
- Diệp tiên sinh, ngài không ngại tôi giúp ngài đuổi mấy tên ruồi bọ chứ?
- Đều là diệt người trong nháy mắt, tôi không chấp nhặt cùng bọn họ làm gì?
Diệp Thiên cười lắc lắc đầu, xoay người đi vào bên trong hội trường, hắn cùng Dracula cũng không phải bằng hữu, không nghĩ đối phương lại làm vậy, hơn nữa Dracula tâm tính nham hiểm, cũng làm cho Diệp Thiên có chút kính sợ.
- Cút đi!
Đợi cho thân hình Diệp Thiên biến mất sau cửa, trong miệng Dracula nhẹ nhàng hộc ra hai chữ, năm sáu người đi theo Diệp Thiên ra tới cửa nhất thời cảm giác trên người chợt nhẹ, vội chạy về tới hội trường, tựa hồ chỉ có nơi có nhiều người mới làm cho bọn họ cảm thấy an toàn.
Nhưng sau khi tiến vào hội trường, những người này cũng ngoan ngoãn hơn rất nhiều, thủ đoạn của Dracula cùng với thái độ hắn đối đãi với Diệp Thiên làm cho bọn họ hiểu được rất nhiều chuyện, có đôi khi tham lam sẽ mang đến cái chết!
- Các vị tiên sinh, đại hội giao lưu sẽ tiếp tục tiến hành, để phòng ngừa một vài phát sinh ngoài ý muốn, đại hội một lần nữa quy định, khi một bên hô lên nhận thua, song phương luận bàn phải ngừng lại, nếu không chúng ta sẽ áp dụng một vài quy định!
Đứng ở trong hội trường vẫn là vị Frank tiên sinh kia, nhưng lúc này phía sau hắn có tám binh lính trang bị thực đầy đủ súng đạn, cho nên Frank tiên sinh nói ra cũng bớt lo lắng mười phần, người sống ở hiện đại, luôn có tin tưởng mãnh liệt đối với vũ khí nóng.
- Tốt lắm, hiện tại mọi người có thể tiếp tục !
Sau khi Frank tuyên bố đại hội một lần nữa bắt đầu, vội vội vàng vàng trốn về tới chỗ cao nhất của hắn ở khán đài, bởi vì nếu lại xuất hiện một vài độc trùng, ngay cả có binh lính bảo hộ sợ cũng khó mà được an toàn.
Nhưng tám binh lính kia lại đứng ở bên sân, nhìn chằm chằm mọi người, bọn họ chính là một vài quân sĩ đặc chủng, hoàn toàn cảm ứng không được khí tức cường đại của những người trong hội trường, tục ngữ nói người không biết không sợ, đúng là như thế .
- Diệp tiên sinh, ta không muốn cùng ngài luận bàn, chỉ là muốn mượn quyển sách kia đánh giá thôi, ngài từ chối ư?
Frank rời đi hai phút sau, trong hội trường rốt cục vang lên một thanh âm, những lời này chỉ dùng để nói ra một loại ngôn ngữ rất ít thấy. Qua chừng mấy phút đồng hồ sau, máy phiên dịch các nơi trong hội trường đồng thanh nói, mới phiên dịch lại ý tứ của những lời này.
- Tiếng Tamil của Ấn Độ? Loại ngôn ngữ này giống như sắp thất truyền rồi nhỉ?
Diệp Thiên theo tiếng nói nhìn lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, mở miệng nói rằng:
- Các vị đại sư không phải người thế tục, cần gì phải cuốn vào bên trong phân tranh? Chẳng lẽ cũng do tham lam sao?
Diệp Thiên năm đó điên cuồng thu thập các bản của Thôi Bối Đồ, đã từng được một bộ sách cổ Ấn Độ, vì thế hắn đã tìm một vị học gia ngôn ngữ phá dịch nó, cho nên đối với phát âm loại ngôn ngữ này cũng có chút hiểu biết.
- Diệp tiên sinh thật sự là bác học, nghe rộng nhớ lâu, đúng là ngôn ngữ Tamil!
Một lão tăng Ấn Độ dáng người khô gầy, bộ mặt ngăm đen chậm rãi đứng lên, nói rằng:
- Phạm Thiên chủ thần sáng tạo thế giới, nhưng thế gian còn có yêu ma quỷ quái hoành hành, quyển sách của Diệp tiên sinh kia quá mức tà ác, có chút như là di vật của ác ma, nó hẳn là bị trấn trụ ở dưới Phật tháp!
Nói thật, có thể tham dự loại hội nghị như hôm nay, chứng minh những người này vẫn là thân ở hồng trần, mấy lão tăng Ấn Độ này cũng không ngoại lệ.
Tuy rằng thích ca mâu ni xem như sinh ra ở Ấn Độ, nhưng ở Ấn Độ, Phật giáo cũng không được phổ cập, đến nay cũng chỉ có hai ngàn vạn tín đồ, mà giáo phái ở Ấn Độ thịnh hành nhất, lại là Ấn Độ giáo.
Ấn Độ giáo hình thành ởthế kỷ VIII, nó là tổng hợp lại các loại tôn giáo, chủ yếu là đạo Bà La Môn cùng phật giáo tín ngưỡng sinh ra thành một tân giáo, được nhân vật vương tôn quý tộc thượng tầng Ấn Độ lúc ấy duy trì, ở những năm 90, liền có được tín đồ gần bằng với tín đồ đạo Islam, có được chừng 11 triệu người.
Ấn Độ giáo cũng thành lập tăng đoàn cùng chùa miếu, ở các địa phương Ấn Độ có địa vị cực cao, nhưng trong Ấn Độ giáo, cũng chia làm xuất thế và nhập thế.
Người xuất thế, chính là khổ hạnh tăng, bọn họ cấm kỵ dục vọng kiềm chế bản thân, nghiêm khắc tuần hoàn từ Phật giáo ra đến giáo lí, phần lớn đều ẩn trong một số chùa miếu tương đối cổ, cực ít tiếp xúc cùng ngoại giới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Mà cái gọi là nhập thế, tự nhiên chính là giao tiếp cùng mọi người, trong Ấn Độ giáo mà địa vị cao nhất gọi là Bà La Môn, bọn họ chính là nhân viên thần chức trong giáo phái, tiếp theo chính là sát đế lợi, cũng chính là võ sĩ cùng những vị lãnh đạo quốc gia, xuống chút nữa lại là phệ xá (thương nhân, thương nghiệp), thủ đà la (công nhân cùng nô bộc).
Ngoài đó ra, còn có "Dân đen", nhưng đẳng cấp này không đáng kể trong đó , có thể thấy được địa vị cực thấp, đương nhiên, số lượng dân đen tại Ấn Độ cũng là khổng lồ nhất.
Là pháp luật mạnh hơn quốc gia, quyền lợi của Bà La Môn to lớn nhường nào có thể nghĩ được, mà cử ra ba người đến hội nghị lần này, chính là ba vị Giáo hoàng đương kim Ấn Độ quyền lợi lớn nhất.
Tại Ấn Độ, bọn họ có thể nói là muốn làm gì thì làm, có thể tùy tiện hưởng dụng một người đàn bà chính mình coi trọng bất luận là ai, có thể quyết định sinh tử của dân đen cùng nô bộc, cho nên nói thật ra, mấy lão gia này nhìn qua như là cao tăng đắc đạo, trong lòng lại không một ai tốt.
Diệp Thiên trêu tức nhìn về phía lão tăng kia, mở miệng cười nói:
- Ý của ông là nói, hẳn là tôi nên đưa quyển sách này giao cho các ông?
Diệp Thiên hiểu biết thâm hậu đối với Ấn Độ giáo, năm đó tại Trung Quốc phổ biến một thời cái gọi là dược phẩm "Ấn Độ thần du", gợi tình dục, kỳ thật chính là từ Ấn Độ giáo truyền tới , giáo phái này cả ngày nghĩ chuyện nam nữ hoan ái, tự nhiên không có được cái thứ tốt.
- Đại thiện, Diệp tiên sinh nói đúng!
Lão tăng cầm đầu kia đương nhiên gật gật đầu, trên mặt không có chút nào phản đối.
- Ha ha, thật sự là không biết sống chết, các ông ở quốc nội kiêu ngạo quá chăng!?
Nhìn thấy mấy tăng nhân này chẳng qua tương đương với tu vi Tiên Thiên sơ kỳ, Diệp Thiên không khỏi lắc đầu, ngẩng đầu lên.
Hắn có thể nhìn ra được, mấy lão tăng này tu luyện hẳn là cổ thuật yô-ga, sinh mệnh lực phi thường ngoan cường, có thể cùng người cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ phân cao thấp, nhưng nghĩ ở trước mặt mình diễu võ dương oai, không khỏi quá mức không biết tự lượng sức mình .
- Diệp tiên sinh, chẳng lẽ không muốn giữ hòa khí sao?
Vị lão tăng kia lộ ra vẻ không ngờ trên mặt, hắn vừa mới đây tuy rằng chính mắt thấy Diệp Thiên cùng Đài Đà đối chiến, nhưng hắn chỉ cho rằng Diệp Thiên mượn dùng lực lượng quyển sách kia, thứ hai với thuật yô-ga của hắn, cũng có thể cùng Đài Đà quyết đấu hơn thua , thì đối với Diệp Thiên cũng không cần kiêng kỵ.
- Ta nhổ vào hòa khí của ngươi! Toẹt! ! Toẹt! ! !
Ngay khi thanh âm lão tăng chưa dứt, một tiếng gào to từ chỗ ngồi chỗ Diệp Thiên truyền ra, thanh âm tựa hồ không phải rất lớn, nhưng sau khi truyền vào trong lỗ tai lão tăng kia, cả người lão tăng cũng đột nhiên dại ra.
Hôm nay, những nhân viên phiên dịch cabin, tuyệt đối là cao cấp nhất thế giới, Diệp Thiên đột nhiên nói ác ngôn cũng hoàn toàn được phiên dịch hết, điều này làm cho tất cả mọi người sửng sốt một chút, bọn họ đều cũng là người có thân phận, tuy rằng thường xuyên dùng ngôn ngữ ác độc dơ bẩn nhất nguyền rủa địch nhân của mình ở trong lòng, nhưng tuyệt đối sẽ không chửi ra miệng .