Năm đó khi Diệp Thiên vẫn còn phải mặc tã lót, Tống Vi Lan đã gây ra cho gia tộc rất nhiều áp lực, đi sang Mỹ đã sáng tạo ra một phẩn của cải khổng lồ đủ để người ta khiếp sợ.

Nhưng mà với những kỉ nhiệm về con trai đã khiến cho Tống Vi Lan nhận Tống Hiểu Long về nuôi nấng, nỗi nhớ nhung con trai bà đã trút giành hết cho Tống Hiểu Long.

Cho nên tuy là Tống Hiểu Long gọi Tống Vi Lan là cô nhưng thực ra bà đã sớm coi anh ta như con trai ruột của mình, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu để bà không truy cứu chuyện này.

- Tiểu Thiên, dù có nói thế nào thì Tống Biểu Long cũng là anh họ của con, nể mặt mẹ con cũng đừng tính toán với cậu ta nữa?

Tống Vi Lan nói chuyện với con trai.

Mang theo âm điệu của sự khẩn cầu nhưng dù thế nào thì bà cũng đã từng nuôi nấng Tống Hiểu Long hơn 10 năm, cảm giác thân tình cũng là khó mà dứt bỏ được.

- Không tính toán? Chỉ sợ là anh ta không muốn buông tha con thôi?

Từ trước đến nay Diệp Thiên là người có thù tất phải báo, coi như tu vi của hắn tinh tiến cũng chính là hắn tôn thờ có oán báo oán, có ân trả ân. Đạo trượng phu ân oán rõ ràng mới là đúng.

Nhưng mẹ đã cầu xin cũng khiến cho Diệp Thiên mềm lòng, trầm ngâm một hồi Diệp Thiên mới nói:

- Mẹ, con nghe lời mẹ chỉ cần anh ta không trêu chọc con thì chuyện này coi như xong. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - truyenfull.vn

Bây giờ đối với Diệp Thiên thì Tống Hiểu Long chỉ như con kiến, kẻ tiểu nhân mà thôi chỉ trong nháy mắt cũng có thể tiêu diệt được, giữ lại tính mạng của anh ta cũng chỉ là để làm mẹ vui Diệp Thiên cũng nhịn đi.

- Tiểu Thiên, con yên tâm, khẳng định là nó không dám trêu chọc con nữa đâu, mẹ cam đoan với con!

Sau khi thuyết phục được con trai Tống Vi Lan cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng Tống Vi Lan cũng hiểu được, không cần nhìn vào cái học vị 4 năm của Tống Hiểu Long thì việc làm ăn trên thường trường của cậu ta cũng đặc biệt xuất sắc, nhưng đối với Diệp Thiên thì cậu ta căn bản không phải là đối thủ của hắn.

- Được rồi, mẹ con mệt muốn đi nghỉ trước, mẹ nói với Thanh Nhã cho con một tiếng là được rồi!

Không biết vì cái gì mà trong lòng Diệp Thiên tràn đầy cảm giác thất vọng, sau khi hắn nói chuyện tào lao với mẹ vài câu thì cũng cúp điện thoại.

Thận trọng Diệp Thiên mới phát hiện hình như là bản thân mình đang có sự ghen tỵ, dù sao thì mẹ hắn cũng không để con trai trả thù người đã làm hắn tổn thương nên trong lòng Diệp Thiên có chút khó chịu.

- Ta sao vậy? mẹ không muốn mình làm tổn thương đến tên khốn đó là biểu hiện của sự trọng tình, ta lại tính toán làm gì?

Nghĩ thông suốt, trong lòng Diệp Thiên bỗng sáng lên, hắn lắc đầu cười đi đến bên cạnh cửa sổ rồi mở cửa ra nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Là Thành phố lớn thứ 2 của Nam Phi, thủ đô lập pháp đây chính là Thành phố có quang cảnh tự nhiên đẹp và có bến cảng nổi tiếng Thế giới.

Phòng khách sạn này của Diệp Thiên được chứng kiến cũng là một vinh dự "bàn ăn của Thượng đế" cùng với Ấn Độ Dương và Đại Tây Dương là giao điểm… cỏm giác tốt, trong gió biển trộn lẫn rất nhiều linh khí.

Từ trước đến nay du lịch đối với Diệp Thiên không có hứng thú nhiều cho lắm, sau khi nhìn cảnh sắc một hồi ở bên ngoài, hắn nhắm mắt ngồi trên sàn nhà hấp thu nguyên khí không lâu sau đã tiến vào tới thâm tầng trong nhập định.

Nhưng Diệp Thiên cũng không thể.

Tình cảm yêu đương nam nữa thường tình lại sẽ đánh mất đi lý trí và năng lực phán đoán, một người trán ngập tính nữ nhân thì chỉ số thông minh có vô hạn thì rồi cũng chỉ bằng không.

Thời gian dài ở Capetown của Châu Phi là thuộc địa của Hà Lan và Anh, thậm chí đến bây giờ cũng dài đến gần 3 thế kỉ.

Mặc dù Nam Phi đang được dẫn dắt của một Tổng thống da đen, Nam Phi đã rút ra khỏi Liên bang thành lập nước Nam Phi cộng hòa nhưng không thể phủ nhận ở Nam Phi có rất ít người nắm quyền tư hữu tài sản.

Sự phát hiện này giống như về phương diện xã hội ở Nam Phi, giống như cảm giác một chỗ có diện tích rộng phong cảnh vô cùng tuyệt đẹp, biệt thự xa hoa trong tiểu khu nhưng không có một người da đen nào có thể đi lại bên trong đó.

Giả xử tiểu khu là một nơi có quang cảnh đẹp được phòng điền sản của Anh phát hiện thì người da đen dù có tiền cũng không được nghĩ đến mua biệt thự của nơi đó, ngoài tiền ra thì cũng phải có một thân phận xứng đáng.

- Chết tiệt, đến cảnh cáo ta vì ta cảnh cáo cái đồ tạp chủng kia à?

Ở trong tầng ba có thể nhìn thấy phong cảnh độc lập của biệt thự truyền ra một tiếng gầm gừ, ngay sau đó là âm thanh của một vật gì đó cứng vỡ vụn trên mặt đất.

Vừa mới đánh Golf xong, ngay cả quần áo cũng chưa thay Tống Hiểu Long nghe điện thoại, giận giữ cầm máy điện thoại đập xuống mặt đất, sau đó còn liên tục dùng chân đạp nó.

Tướng mạo của Tống Hiểu Long bây giờ là hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt thì dữ tợn.

Bị giận như bốc hỏa, làm cho đầu bị hôn mê, điện thoại dưới đất cũng như là Diệp Thiên kẻ thù của anh ta.

Tống Vi Lan điều động người trong nội bộ nhận ca, từ nhỏ Tống Hiểu Long đã chính là thiên chi kiêu tử, đi đến chỗ nào cũng là tâm điểm chú ý của mọi người.

Còn anh ta thì cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, lúc lên 10 tuổi đã biểu hiện là một người có trí tuệ nhạy bén về buôn bán có lần làm cho công ty tiết kiệm được một khoản tiền khá.

Bây giờ, Tống Hiểu Long nghĩ cô sẽ từng bước giao lại quyền hành công ty cho mình nhưng lại đột nhiên phát hiện cái danh " Thái tử gia" này chẳng qua chỉ là hàng giả.

Xuất hiện rồi.

Điều này làm cho Tống Hiểu Long sinh ra một loại cảm giác nghi ngờ, từ nhỏ anh ta đã bị các loại quầng sáng bao phủ tâm lý có hơi lệch lạc, xem Diệp Thiên như cái đinh trong mắt chỉ muốn nhổ đi.

Kết quả thì mọi người cũng biết, Tống Hiểu Long thịt dê cũng không ăn được mà ngược lại chọc vào thân cuối cùng thì bị Tống Vi Lan đày đến Châu Phi điều này làm cho anh ta hận bà vô cùng.

Người lòng dạ hẹp hòi, cho đến giờ cũng không thấy vấn đề là ở trên người mình, toàn bộ cảm giác này của Tống Hiểu Long là mọi người phụ lại anh ta, lại không thể ngờ Tống Vi Lan vốn là muốn cho anh ta tránh xa Diệp Thiên chính là muốn bảo vệ anh ta.

Bị sự hận thù làm cho choáng váng cả đầu óc mấy năm nay Tống Hiểu Long cũng nuôi dưỡng cho mình một ít các diễn viên phụ, anh ta liên hiệp với cha con Lôi Thị của Hồng môn súy nữa thì đã biến công ty của Tống Vi Lan làm của riêng nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Đối với Tống Hiểu Long mà nói, Diệp Thiên cái tên này chẳng khác nào ma chú, anh ta khắc chế mình không thèm nghĩ đến cái tên này nữa nhưng vừa rồi Tống Vi Lan gọi điện thoại đã khiến anh ta bộc phát.

- Hiểu Long, xảy ra chuyện gì vậy?

Nghe thấy động tĩnh từ bên trong, từ bên ngoài chạy vào 7, 8 người thân hình dũng mãnh, người Hoa cũng có, người da trắng cũng có, người nói chính là người Hoa hơn 40 tuổi.

- Anh Long, em không sao, để boạn họ lui ra đi!

Tống Hiểu Long hít vào một hơi thật sâu, không chế tâm trạng của mình là một nhân vật quan trọng điều này là cần thiết không ngờ là Tống Hiểu Long làm rất tốt.

- Các cậu ra ngoài đi.

Người đàn ông gọi là anh Long đó khoát tay, sau khi chờ mọi người đi ra đã hỏi:

- Hiểu Long, xảy ra chuyện gì, bây giờ cậu hãy nói đi?

Anh Long là đại ca tên là Miêu Tử Long, y chính là người trong Hồng môn cũng là đệ tử của Lôi Lão Hổ, Lôi Chấn Nhạc ở bên cạnh Tống Hiểu Long từ khi lên 10.

Nói là Tống Hiểu Long có thủ đoạn, qua hơn 10 năm anh ta thành công thì anh Long cũng trở thành tâm phúc của mình, sau khi Lôi Chấn Nhạc mất, Miêu Tử Long đã rút lui khỏi Hồng môn.

Trong mắt của Miêu Tử Long thì Tống Hiểu Long chính là ông chủ của mình, lại cũng giống như là con mình cho nên hai người ở chung cũng là điều bình thường.

Sau khi nghe Miêu Tử Long hỏi, con mắt của Tống Hiểu Long ánh lên sự thù hận,nói:

- Anh Long, người kia hiện tại đang ở Capetown.

- Người kia? Cậu nói là…là Diệp Thiên?

Miêu Tử Long lặng đi một chút, nhân tiện cũng phản ứng luôn có thêt làm cho Tống Hiểu Long nghiến răng khiến lợi như vậy ngoài Diệp Thiên ra thì làm gì có ai khác.

- Đúng vậy, chính là hắn ta!

Tống Hiểu Long nắm chặt nắm đấm, giọng căm hận nói:

- Anh Long, chúng ta bị buộc đến chỗ này đều là tại Diệp Thiên, em… muốn…hắn… chết!!!

Nói đến đây, Tống Hiểu Long có vẻ hưng phấn, trong lòng đã có đáp án chỉ cần Diệp Thiên chết thì anh ta vẫn có cơ hội nhúng tay vào việc buôn bán khổng lồ kia của Tống Vi Lan.

Tuy trải qua mấy chuyện ở Thái Lan và Thượng Hải, Tống Hiểu Long biết Diệp Thiên có bản lĩnh nhưng rốt cục thì anh ta cũng chỉ là người tường tư duy theo quán tính, căn bản là anh ta không nghĩ đến sự khủng bố của Diệp Thiên.

- Hiểu Long, người họ Diệp kia không phải dễ chọc đâu, sư phụ cũng bại dưới tay hắn!

Đối với võ thuật Trung Quốc mà nói thì Tống Hiểu Long dốt đặc cán mai, Miêu Tử Long cũng tỉnh táo cho nên sau khi nghe anh ta nói vậy trên mặt lộ rõ sự do dự.

Phải biết rằng, người luyện võ đều tuân chịu người mạnh làm vua đó là tôn chỉ, đời này Miêu Tử Long tin phục sư phụ là Lôi Chấn Nhạc nhưng ngay cả Lôi Lão Hổ cũng bị đánh bại nên y cũng không cho là mình tài giỏi hơn Diệp Thiên.

- Hắn lợi hại nhưng có thể tránh được đạn sao?

Tống Hiểu Long không cho là đúng liền bĩu môi, nói:

- Cả thế giới cũng biết, Nam Phi rất rối loạn, chuyện nổ súng giết người, Diệp Thiên vận khởi không tốt bị người ta đấu súng bắn cũng là chuyện rất bình thường thôi.

Vừa nói, ở Nam Phi không có quản lý về súng ống, dường như ở đây các công ty khai thác kim cương, quặng mỏ đều phải tực mình vũ trang.

Như Tống Hiểu Long vừa nói, vì cướp bóc sẽ tạo thành án đầu súng ở Nam Phi này rất bình thường, mật độ dũng rất cao.

- Chuyện này phải làm, nhất định phải làm cho sạch sẽ, cậu để tôi suy nghĩ kĩ đã.

Mặc dù Miêu Tử Long là người luyện võ nhưng suy nghĩ lại rất cẩn thận, y không tùy tiện đồng ý với Tống Hiểu Long mà phải thầm tính toán thêm.

- Cứ vậy đi, Hiểu Long tôi muốn đi gặp Lôi Hổ ông ta đã tận mắt thấy Diệp Thiên ra tay, có ông ta giúp tỉ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều.

Miêu Tử Long là đồ đệ của Lôi Chấn Nhạc và Lôi Hổ là sư huynh, may là thời gian này Lôi Hổ cũng đang ở Capetown.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play