- Ít nói nhảm thôi, có tin hay không thì tùy ông, tôi cúp máy trước đây.

Hình ảnh trong đầu khiến cho ấn tượng của Diệp Thiên về Mã Lạp Khải kia sụp đổ, đúng là cắn người mà không gọi tên, có thế nào Diệp Thiên cũng không ngờ bình thường lão Mã rất bình tĩnh đúng lý ra thì cũng là người có đạo đức.

Thật ra cái này cũng chẳng thể trách được, phải biết rằng trường hợp xuất nhập của sở đánh thuê Quốc Tế phần lớn đều là những chỗ chiến tranh tan tác.

Bọn họ chẳng khác nào kiếm sống bằng cái đầu, hôm nay còn sống nhưng ngày mai có thể chết ngay, cho nên rất ít người muốn tích lũy tiền bạc làm gì, tiền đến nếu không phải là ném vào sòng bạc thì là trên bụng đàn bà.

Cắt điện thoại của Mã Lạp Khải, Diệp Thiên suy nghĩ rồi lại bấm số điện thoại của Chúc Duy Phong.

- Này, vị nào?

Sau khi điện thoại được nối là tiếng của Chúc Duy Phong với vẻ mệt mỏi.

- Tôi là Diệp Thiên, lão Đổng bây giờ sao rồi?

Diệp Thiên cũng không dài dòng mà nói ngắn gọn, chuyện của Đổng Thăng Hải, mặc dù chuyện đã xảy ra ở Thái Lan là do lòng tham của Đổng Thăng Hải gây ra nhưng vị quốc sư này lại cứ nhằm vào Diệp Thiên mà ra tay.

- Diệp Thiên?

Tiếng của Chúc Duy Phong to lên mấy phần, ngay sau đó trong loa hiện lên âm thanh của tiếng thủy tinh, Chúc Duy Phong đang uống rượu vang ở nhà thì chén rượu rơi trên mặt đất.

Không kịp lau rượu đổ trên quần và giày, Chúc Duy Phong hô lên trong loa:

- Diệp Thiên, cậu không sao chứ, này làm bạn bè lo lắng gần chết!

Đối với dân chúng bình thường mà nói thì chuyện xảy ra ở nước láng giềng đối với bọn họ là quá xa xôi, sẽ không ai quan tâm đâu.

Nhưng Chúc Duy Phong thì khác, sau khi tin tức Moscow phản động bị loại trừ truyền đến, ông ta liền ý thức được đây chuyện này tuyệt đối là do Diệp Thiên gây nên.

Chỉ riêng chuyện Moscow phản động thì Chúc Duy Phong sẽ không cảm thấy khiếp sợ như vậy bởi vì hắn biết Diệp Thiên có bản lĩnh này.

Nhưng sau đó là tin Lạc Phu Tư chết truyền vào trong nước thì thực sự đã làm cho Chúc Duy Phong giật mình, ông ta lại không ngờ Diệp Thiên lại có thể gây ra một sức ép lớn lên một sự kiện như vậy.

Phải biết rằng, với địa vị trong quân đội của Pavlovsky ở Nga thì cũng giống như một vị khai quốc công thần có công lớn ở Trung Quốc vậy, nếu như chết không minh bạch thì Nga làm sao chịu để yên đây?

Đúng như Chúc Duy Phong đoán vị kia làm kinh động đến toàn Thế giới, mà khiến cho Chúc Duy Phong sốt ruột chính là sau khi nhập ngũ thì Diệp Thiên bặt vô âm tín.

Mấy tháng nay, Chúc Duy Phong đã dùng các loại quan hệ để hỏi thăm tin về Diệp Thiên nhưng cũng không thấy tăm hơi gì về hắn, trong lòng ông ta thực ra đã thầm đoán rằng Diệp Thiên đã chết.

Cho nên sau khi nhận được cú điện thoại này, phải nói là Chúc công tử vui mừng, nếu như dùng từ kinh ngạc có lẽ là đúng hơn, vừa mới nghe thấy tiếng Diệp Thiên suýt nữa thì ông ta đã bay lên ghế.

- Có chuyện xảy ra thì tôi còn có thể gọi điện thoại cho ông sao?

Diệp Thiên liếc mắt, người anh em này và Mã Lạp Kai có phản ứng giống nhau đều cho rằng mình không còn sống trên cõi đời này nữa?

- Diệp Thiên, cậu ở đâu rồi? đây là điện thoại của nước ngoài sao?

Chúc Duy Phong hít vào một hơi thật sâu, trấn tĩnh lại rồi nói:

- Cậu nói ở chỗ nào, anh em sẽ đến ngay tức khắc, nhất định phải cảm ơn cậu, chuyện đó lo liệu quá đẹp!

Chúc Duy Phong tuy lớn như vậy nhưng cũng chư từng nếm qua sự thiệt thòi giống như ở Thái Lan, không những bị hành hạ mà suýt nữa cũng khó mà giữ được tính mạng lại làm liên lụy đến Đổng Thăng Hải vì cứu ông ta mà bị tàn phế.

Diệp Thiên quét sạch bọn phản động ở Nga, lại thêm việc chém đem Flódz đi chém giết ở Seberia, sau khi biết được tin này Chúc Duy Phong và Đổng Thăng Hải hai người đã uống cạn sạch một cái hòm Mao Đài.

- Mấy ngày nữa là tôi về rồi, ông không cần đến đây đâu.

Diệp Thiên ngắt lời lộn xộn của Chúc Duy Phong, nói:

- Lão Đổng bây giờ sao rồi? tôi đã tiễn Đổng Đại Tráng về, tiện thể còn mang theo một đứa con của ông ta.

- Diệp Thiên, lúc đó lão Đổng đã quỳ rạp xuống mặt đất lạy cậu 3 cái, cậu lo liệu việc này đúng là hoàn mỹ, tôi thay mặt cho lão Đổng cảm ơn cậu, tôi cũng khấu đầu cậu 3 cái.

Chúc Duy Phong lớn như vậy đây là lần đầu tiên mà ông ta dùng những lời chân thành, tha thiết để nói chuyện với người khác như vậy, ông ta thiếu Đổng Thăng Hải một mạng, coi như ông ta khấu đầu Diệp Thiên thì cũng là Chúc Duy Phong căn tâm tình nguyện.

- Biến đi, tôi còn chưa chết đâu, dập đầu cái gì? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Diệp Thiên nghe thấy vậy lặng đi một chút, nghe khẩu khí này của Chúc Duy Phong thì hình như ông ta cũng không ở chỗ với Đổng Thăng Hải, sau khi mắng vài câu trong điện thoại hắn hỏi:

- Lão Đổng đâu?

- Tháng trước, lão Đổng đã đi Francisco, ông ta còn ít của cải bên đó, cậu cứ yên tâm đi, tôi đã sắp xếp cho người đi theo ông ta, an toàn mà sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.

Đại thù được báo, gia tộc còn có lưu tử mạch, Đổng Thăng Hải cũng dần dần phục hồi.

Chẳng qua là ông ta đã ở nước ngoài hơn nửa đời người nên thật sự không quen ở trong nước cuối cùng cũng đã đi đến Hồng môn tổng bộ ở Francisco, ở đây ông ta còn có ít của cải muốn để lại cho con trai kế thừa.

- Này, cái mạng của lão Đổng kiếp này không bị mất là may đây, sau nàu có thể yên tâm mà hưởng phúc tuổi già rồi.

Sau khi nghe Chúc Duy Phong nói, Diệp Thiên gật đầu hỏi:

- Sau khi Flódz chết các võ đài hắc quyền ở Nhật Bản, Thái Lan và Nga thế nào rồi?

- Loạn, rối loạn hết!

Chúc Duy Phong cười khổ một tiếng, nói:

- Những võ đài hắc quyền đó đều do một tay Flódz khống chế, Quần long vô thủ toàn bộ hắc quyền thế giới đều bị bọn chúng nhúng tay vào, rối không tách ra được.

Mấy võ đài hắc quyền Châu Á này cũng trở thành thị trường nhất là hai nơi ở Thái Lan và Nhật Bản sơ với hắc quyền ở Las Vegas thì chỉ có hơn chứ không có kém, Flódz vừa chết rất đông người đến dò xét.

Bởi vì khi Flódz còn sống quá mạnh, sau khi y chết đi cũng không có ai có thể nắm trong tau cục diện đó, cho nên ngoài huyết án ở Moscow ra thì hằng ngày ở Nhật Bản và Thái Lan cũng chết rất nhiều người.

- Lang luôn muốn ăn thịt, để bọn họ đánh đi!

Lông mày Diệp Thiên nhíu lại, cười hỏi:

- Ông thì sao, ông gần là gần quan được trao bổng lộc không ra tay sao?

- Tôi?

Chúc Duy Phong thở dài nói:

- Diệp Thiên, không dấu gì cậu, huynh đệ lần này thua, hắc quyền trong nước tôi đều tắt đi chứ đừng nói gì đến ở nước ngoài…

Chúc Duy Phong làm chuyện này thì thực ra các đại lão ở trong nước cũng biết, chẳng qua là thấy ông ta mất ông nội nên mắt nhắm mắt mở bỏ qua thôi, chứ cũng chẳng có ai tích cực với ồng ta.

Nhưng lần này chuyện xảy ra ở Nga tìm căn nguyên, nguồn gốc thế nào thì cũng dính dáng đến Chúc Duy Phong, chuyện này có thể lớn rồi.

Sau khi Flódz chết, Chúc Duy Phong đã sốt ruột điều tra hơn một tháng, trước đó không lâu đã có tiếng nới lỏng điểm mới khôi phục lại nhưng võ đài hắc quyền này thì Chúc Duy Phong cũng khỏi phải nghĩ đến việc tiếp tục kinh doanh.

Hơn nữa trải qua chuyện này thì cũng không khác gì việc kích thích vào tính khí của Chúc Duy Phong, lúc một tháng trước ngoài việc bị trận tử vòng kia kích thích thì bây giờ cũng giống như là từ một vị kinh doanh lụa là gấm vóc mà trở thành con chó đánh bạc.

- Như vậy cũng tốt, được rồi, tôi còn có việc tôi cúp máy trước!

Nghe thấy mình muốn biết tin tức này Diệp Thiên không đợi Chúc Duy Phong nhiều lời liền cúp máy luôn, tiểu tử đó lần này cũng chịu kích động không nhẹ.

Sau khi cúp máy, Diệp Thiên dùng ngón tay vuốt nhẹ lên điện thoại, cuộc điện thoại này không tránh khỏi bị mắng chửi.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu Diệp Thiên vẫn bấm số điện thoại của mẹ, nghe thấy tiếng tút tút, có cả thiên quân vạn mã đúng trước mặt Diệp Thiên cũng không đổi sắc, nhưng lúc này tim đập nhanh lên mấy lần.

Sau khi nối máy được với bên kia, mặt Diệp Thiên vội tươi cười ngay, hắn như nịnh mẹ cười nói:

- Mẹ, là con Diệp Thiên đây.

- Tiểu tử thối, con còn biết gọi điện thoại về cơ à? Bận chuyện gì mà mấy tháng nay cũng không có tin gì? Cứ như vậy thì đến vợ con cũng phải bỏ mà chạy mất thôi!

Từ trước đến nay, nói chuyện trước mặt người khác Tống Vi Lan luôn nhỏ nhẹ chỉ có với cha con Diệp Đông Bình là làm ra như một bà sư tử Hà Đông vậy thôi.

- Dạ? Mẹ không con xong rồi sẽ thôi đi sao?

Vốn là Diệp Thiên sửng sốt nhưng lại có chút dở khóc dở cười cảm thấy chắc là mình được Tống Hạo Nhiên bày ra cho lý do gì để che dấu cho chuyện của mình.

Sự thật cũng đúng như vậy, Tống Hạo Nhiên sợ con gái mình lo lắng nên đã nói rằng Diệp Thiên ra nước ngoài có chút chuyện có lẽ trong một thời gian sẽ không liên hệ về nhà.

Không nói thế, Tống Vi Lan làm sao còn có tâm trạng ở lại kinh thành mà e rằng bà đã sớm tung tiền như rác để thuê lính đánh thuê đến Nga trước rồi.

Sau khi nghe con nói. Tống Vi Lan tức giận:

- Ông ngoại con cứ bí mật không chịu nói, sao mà ta biết được con làm gì? Bây giờ con đang ở đâu?

Đối với người cha đức cao vọng trọng của mình Tống Vi Lan rất tin tưởng, lúc này bà cũng không còn lo lắng cho sự an toàn của Diệp Thiên nữa mà chỉ trách hắn không liên lạc với gia đình mà thôi.

- Mẹ, con ở Capetown ở Nam Phi, chậm nhất là một tuần nữa con sẽ về!

Nghe thấy mẹ cũng không có ý trách mình Diệp Thiên thở phào một hơi nhẹ nhõm, đương nhiên hắn có thể lạnh lùng vô tình với kẻ địch nhưng đối với người thân hắn lại cực kì xem trọng.

- Con đang ở Capetown? Con đến đó làm gì?

Biết vị trí của con trai, ngữ khí của Tống Vi Lan có vẻ hốt hoảng.

- Mẹ sao vậy? có vấn đề gì sao?

Tuy rằng thời gian sống với mẹ không lâu nhưng Diệp Thiên vẫn nhận ra tiếng của mẹ dường như có vẻ lo lắng.

Tống Vi Lan phủ nhận nói:

- Không, không sao, con nên trở về sớm hơn một chút, đúng rồi con ở bên ngoài phải chú ý an toàn, an ninh trật tự ở Nam Phi không được tốt lắm đâu!

- Mẹ, mẹ dối con?

Diệp Thiên nhíu mày, bỗng nhiên trong đầu hắn sáng lên nói:

- Mẹ, có phải Tống Hiểu Long cũng đang ở Nam Phi không?

Chuyện của mẹ với Tống Hiểu Long, Diệp Thiên cũng có thể lý giải được, tuy Tống Hiểu Long làm rất nhiều chuyện có lỗi nhưng Tống Vi Lan lại không biết xử trí thế nào với y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play