Diệp Thiên từ nhỏ chính là người rất có chủ kiến, chuyện hắn quyết định, người khác rất khó thay đổi, cho nên nghe nói Diệp Thiên ngày mai sắp sửa đi tham gia đấu giá, ngay cả Tống Vy Lan cực lực phản đối, vẫn là không thể thay đổi.

Huống chi đám người Cẩu Tâm Gia nghe được tin tức có quan hệ với Khai Nguyên đạo tạng, khiếp sợ nhưng cũng là mạnh mẽ ủng hộ Diệp Thiên, mặc kệ trong đạo tạng này có công pháp tu luyện hay không, nó đều là điển tịch Đạo gia cực kỳ trân quý.

Rơi vào đường cùng, Tống Vy Lan cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, nhưng Diệp Thiên nguyên bản chỉ là muốn mình và Đường Văn Viễn tham gia đấu giá là được, hiện tại lại là cả nhà xuất động, ngay cả Chu Khiếu Thiên cũng không đồng ý ở lại trong nhà thủ vệ.

Cũng may Đường Văn Viễn ở Hồng Kông căn cơ thâm hậu, lại thông qua một vài con đường lấy được tấm vé thư mời, phải biết rằng, Kristy tổ chức hội đấu giá, không phải là người bình thường đều được đến.

- Mẹ, đây là Hồng Kông, cũng không phải kinh thành, có cần mặc nhiều như vậy hay không ?

Sáng sớm ngày hôm sau Tống Vy Lan đã đi tới phòng con trai, nói là hiện tại đã là tháng 12, bảo Diệp Thiên mặc áo len vào mới có thể ra khỏi cửa, bằng không sẽ không cho đi, khiến cho Diệp Thiên dở khóc dở cười.

Chứng kiến Vu Thanh Nhã đúng tránh ở cửa cười trộm, Diệp Thiên nhất thời tức giận nói:

- Thanh Nhã, em còn cười, tiếp tục cười nữa anh cho em mặc áo da bây giờ !

Nhìn thấy chồng đang nổi giận, Vu Thanh Nhã cười đi tới, nói:

- Mẹ, hiện giờ ở bên ngoài nhiệt độ không khí đều là trên 20 độ, mẹ cho anh Diệp Thiên mặc áo len đan, đi ra ngoài còn không bị nóng chết sao?

- Vậy không mặc cũng được, Thanh Nhã con mang theo cho nó, vạn nhất cảm giác lạnh thì cho mặc vào cho nó.

Tống Vy Lan ngẫm lại cũng không sai, nhưng bà luôn cho rằng con trai trọng thương chưa lành. Thân thể này so với người bình thường yếu hơn rất nhiều, nên mới sẽ lo như thế.

Ăn xong bữa sáng, đã chừng chín giờ sáng, 1 cỗ xe hào hoa đến biệt thự đón mọi người, hướng về trung tâm Hồng Kông mà chạy tới.

Lần này Kristy tổ chức đấu giá dành riêng đấu giá tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc, tổng cộng sẽ cử hành ba ngày.

Nói như vậy, một ngày đầu sẽ xuất hiện vài món vật phẩm áp tràng, làm nóng bầu không khí phòng đấu giá, sau đó lúc sắp kết thúc sẽ tái xuất hiện vật phẩm có giá trị, khiến cả hoạt động kết thúc mỹ mãn.

Lúc ban đầu Kristy chuẩn bị dùng một món đồ sứ trân quý Tống quân làm áp tràng.

Nhưng nghĩ đến mấy tháng gần đây thị trường sách cổ điển tịch thập phần nóng, ban tổ chức lâm thời quyết định đem sáu bản Khai Nguyên đạo tạng làm vật phẩm áp tràng ngày đầu.

Cho nên Diệp Thiên mới từ sớm đã đi đến trước phòng đấu giá, đối với mấy quyển Khai Nguyên đạo tạng kia, bất kể là Diệp Thiên hay Cẩu Tâm Gia, cũng đều không thể bỏ qua.

Trung tâm Hồng Kông, đồng thời cũng là trung tâm thương nghiệp chính trị Hồng Kông , rất nhiều ngân hàng, cơ quan tài chính xuyên quốc gia và lãnh sự quán nước ngoài đều thiết lập tại trung tâm.

Diệp Thiên thích im lặng, tuy rằng đã tới Hồng Kông nhiều lần, nhưng thật đúng là chưa từng tới trung tâm, nhưng lần này bị giam chân lâu, đối với đám người trên đường cái nhốn nha nhốn nháo kia. Diệp Thiên lại cũng thấy thú vị.

Xe chạy vào tới bãi đỗ xe ngầm trung tâm, vì đề cao lực ảnh hưởng, Kristy đặc biệt chọn địa điểm đấu giá ở tại vị trí này, cũng là tòa nhà cao chọc trời, cao nhất Hồng Kông.

- Sao lại chọn địa điểm đấu giá ở trong này để làm chi, không thể chọn được nơi khác sao?

Có lẽ còn chưa thoát khỏi bóng ma hai tháng trước phát sinh ở Newyork trong vụ khủng bố tập kích. Nhìn thấy tòa nhà cao tới bảy mươi ba tầng này, khi tiến vào thang máy, Tống Vy Lan nhịn không được nói thầm một câu.

Sau khi ở Newyork gặp khủng bố, Tống Vy Lan chẳng những đem công ty rút khỏi Newyork, lại thi công ở San Francisco một tòa nhà làm tổng bộ, mà tòa nhà đó cũng chỉ có ba tầng, có thể thấy được sự kiện kia đối với bà ảnh hưởng như thế nào.

- Mẹ, không có chuyện gì.

Diệp Thiên cầm tay của mẹ, cười nói:

- Chuyện đó là trăm năm khó gặp, nếu chúng ta lại gặp phải, con nghĩ mẹ có thể bay trở về Mĩ mua xổ số , giải thưởng có thể tích lũy tới hơn ba tỷ đôla đấy!

- Tiểu tử, miệng không được một câu hay, ít nhất đó là điềm xấu.

Tống Vi Lan tuy rằng trách cứ con trai, nhưng cũng thả lỏng rất nhiều.

Đã bị ảnh hưởng khủng bố tập kích Newyork một thời gian trước, các nơi tổ chức một vài hoạt động như là mít-tinh thì kiểm tra an toàn đều trở nên dị thường nghiêm khắc, vì thế ban tổ phương còn hao phí tài chính cài đặt lối thoát hiểm.

Tiến vào hội trường, Diệp Đông Bình nhìn chung quanh, nói:

- Nơi này so với đấu giá ở kinh thành quy mô lớn hơn nhiều!

Ở kinh thành tổ chức đấu giá, thường thường đều là cử hành ở phòng họp của một vài khách sạn, trong hội trường thông thường chỉ có trên dưới một trăm chỗ ngồi, nhưng trước mắt, lại ước chừng có thể chứa bốn năm trăm người.

- Diệp lão đệ, Hồng Kông chính là trung tâm tài chính Phương Đông, Kristy rất trọng thị.

Xuất phát nguyên nhân từ Diệp Thiên, Đường Văn Viễn đối với Diệp Đông Bình cũng không dám cậy lớn, lập tức giải thích nói:

- Lần này đấu giá chẳng những có người sưu tầm Hồng Kông bản địa, còn có nhiều nhà sưu tầm đến từ nội địa và hải ngoại chứa, lời nói không khoa trương, đây là một hội đấu giá cấp thế giới! Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Chích xác, như Đường Văn Viễn nói, ở đây ngoài một ít người Hoa, còn có thật nhiều người tóc vàng mắt xanh, hơn nữa những người này chiếm hơn phân nửa.

Diệp Thiên cùng mọi người đến, cũng hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mọi người, bởi vì bọn họ lại có chút cổ quái.

Ngoài vợ chồng Diệp Thiên cùng Chu Khiếu Thiên mấy người trẻ tuổi, Cẩu Tâm Gia cụt một tay và Nam Hoài Cẩn tinh thần quắc thước cũng có chút trêu chọc nhãn cầu người khác.

Còn Tả Gia Tuấn và Đường Văn Viễn liền càng không cần phải nói, trong này ít nhất một nửa người Hoa đều đứng lên cùng hai người chào hỏi, những điều này là phú hào Hồng Kông bản thổ.

Vợ chồng Tống Vy Lan hôm nay mặc đều thực bình thường, người chú ý cũng nhiều là vào Tả Gia Tuấn mấy người, nhờ nhân viên công tác chỉ dẫn, đoàn người đi tới hàng ghế thứ nhất trong hội trường ngồi xuống.

- Những người đó là ai? Sao có thể làm được hàng ghế thứ nhất?

- Đúng vậy, vừa rồi tôi thấy tước sĩ gì đó đều ngồi ở hàng thứ ba.

- Không hiểu biết gì cả, vị kia là Đường tiên sinh, bên cạnh ông ấy chính là Tả đại sư, ngay cả điều này cũng không biết?

- Cho dù là Đường tiên sinh cùng Tả đại sư, cũng chưa chắc có tư cách ngồi ở hàng thứ nhất mà? Các anh có biết hay không, hôm nay lãnh đạo đặc khu cũng sẽ tham dự lần đấu giá này?

Đám người Diệp Thiên ngồi xuống rồi, những người ngồi phía sau đó, không khỏi nhỏ giọng nói thầm.

Phải biết rằng, cho dù ở quốc nội hay là nước ngoài, trật tự số ghế đều là cực kỳ hấp dẫn sự chú ý, ở trong đấu giá nói chung, vị trí hàng thứ nhất như loại này, thường thường là vì khách quý.

Giống như là đấu giá hôm nay, các nhân vật chính khách của Hồng Kông cũng tới tham gia.

Lãnh đạo đặc khu Hồng Kông chưa chắc sẽ tham dự cả buổi đấu giá, nhưng vị trí hàng thứ nhất, nhất định phải lưu lại, Đường Văn Viễn cùng Tả Gia Tuấn cố nhiên là thanh danh ở cảng đảo không nhỏ, nhưng vẫn không đủ tư cách ngồi ở chỗ kia.

- Tả lão đệ, chúng ta thật là đã thơm lây người khác rồi?

Đường Văn Viễn cũng không nghĩ tới ban tổ chức sẽ đem vị trí của bọn họ đặt ở hàng thứ nhất, nghe được phía sau có tiếng nghị luận, không khỏi nở nụ cười, ánh mắt cố ý nhìn hướng về phía Tống Vy Lan.

Tả Gia Tuấn nghe vậy cười nói:

- Tính ra chính là thơm lây tiểu sư đệ!

Năm đó vì có được một ít nhạc cụ của thầy tu, Tả Gia Tuấn cũng là khách quen của hội đấu giá, chính là hắn cùng với Đường Văn Viễn giống nhau, cho tới bây giờ chưa từng hưởng thụ đãi ngộ ngồi ở hàng thứ nhất.

Nhưng Đường Văn Viễn và Tả Gia Tuấn đều là người già cả thành tinh, tự nhiên sẽ không bị những người rỗi rãnh nói nhiều gây chú ý, lập tức ngồi thật vững vàng, căn bản là không cần để ý người phía sau nói cái gì.

Diệp Thiên đám người đến không tính sớm, khi bọn hắn vừa ngồi không đến năm phút đồng hồ, hai cánh cửa phòng họp bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, bảy tám người hộ tống một người hơn năm mươi tuổi đầu hoa râm đi đến.

- Chào Đổng lão gia!

- Chào Lãnh đạo!

- Chào Đổng tiên sinh!

Nhìn thấy người này tiến vào, trong hội trường vang lên một tràng vỗ tay, Diệp Thiên đám người cũng đứng lên, hắn tuy rằng không biết vị này xuất thân là đệ nhất Hồng Kông, nhưng ở trong TV cũng thấy không ít.

Đi ở bên cạnh Lãnh đạo đặc khu Hồng Kông, là một người Anh quốc dáng người gầy yếu, xem tuổi cũng hẳn là hơn năm mươi tuổi, sau khi đi đến hàng thứ nhất, người nọ bỗng nhiên đi tới đám người Diệp Thiên.

Khiến người bên phía Diệp Thiên cảm thấy kỳ quái chính là, Tống Vi Lan lại có thể ra nghênh đón, trong miệng cười nói:

- Wilson, chỉ nghe nói ông đến Phương Đông phát triển, không nghĩ tới ông đến Hồng Kông?

- Ôi, Tống tiểu thư xinh đẹp, biết bà tới tham gia đấu giá hôm nay, đêm qua tôi đều ngủ không ngon!

Wilson nói tiếng Trung Quốc, đi vào trước mặt Tống Vi Lan, thực thân thiết cầm tay phải Tống Vi Lan, để ở bên miệng khẽ hôn một cái.

- Mẹ nó, tên này là ai? Dám thân thiết vợ của ta?

Mặc dù biết hôn tay là lễ tiết thực bình thường Tây Phương, nhưng thấy một màn như vậy, Diệp Đông Bình vẫn có chút chịu không nổi, lại nhìn đến Diệp Thiên vẻ mặt thờ ơ, nhịn không được một cước dẫm nát mu bàn chân con trai, thấp giọng nói:

-Thằng nhóc, đó là mẹ ngươi, ngươi không quản lý à?

- Cha, cha ghen cũng thật không hiểu ra sao cả , người ta như vậy là bình thường mà!

Diệp Thiên liếc mắt một cái, nhưng nhìn thấy vẻ mặt uy hiếp của cha, nhịn không được thở dài, tiến lên nói:

- Wilson tiên sinh, tôi nghĩ ngài hẳn là nên gọi bà ấy là Tống phu nhân, mà không phải tiểu thư.

- Đúng rồi, đây mới là con trai tôi!

Diệp Đông Bình ở bên nghe được mặt mày hớn hở.

- Ồ, vị này chính là?

Wilson dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Tống Vi Lan.

- Nó là con trai của tôi, Wilson, tôi cũng nói qua tôi kết hôn đã nhiều năm, ông cứ không tin.

Tống Vi Lan cười một tiếng, đi đến bên người Diệp Đông Bình, kéo lấy cánh tay chồng, nói:

- Đây là chồng của tôi, Diệp Đông Bình tiên sinh, Đông Bình, anh ấy là Wilson, trước kia là tổng giám đốc công ty ở Anh quốc.

Sau khi giải thích cho Diệp Đông Bình một câu, Tống Vi Lan có chút kỳ quái nhìn Wilson:

- Không phải ông ở tổng bộ Kristy sao, bị điều đến Hồng Kông là sao?

- Tôi hi vọng ở Phương Đông có thể gặp được người xinh đẹp giống như Tống phu nhân!

Wilson nở nụ cười, cười cười xin lỗi đối với Diệp Đông Bình, nói:

- Diệp tiên sinh, tôi là hay nói đùa, để tôi giới thiệu mọi người một chút!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play