Cao Sĩ Được và Tác Tư Bỉ là dịch âm, bởi vì Hồng Kông trước kia là thuộc địa của Anh, cho nên nhiều khi, Hồng Kông còn sử dụng một ít cách gọi nước ngoài.
Sotheby cùng Kristy đều là nhà kinh doanh lớn, nó chẳng những thành lập chi nhánh ở bản địa, hơn nữa phát triển nghiệp vụ đấu giá xuyên quốc gia, dựa vào phương pháp kinh doanh tốt, nhanh chóng chiếm lĩnh định mức lớn trên thị trường đấu giá thế giới.
Biểu hiện số liệu thống kê, Sotheby có mặt ở 39 quốc gia và khu vực toàn cầu, 109 thành thị có thiết lập cơ quan đấu giá, còn Kristy thì có ở 46 quốc gia và khu vực toàn cầu, 34 thành thị có đặt văn phòng hoặc cơ quan đấu giá.
Có thể nói, Sotheby, Kristy hai nhà đấu giá không hổ thẹn là bá chủ thị trường đấu giá tác phẩm nghệ thuật quốc tế, cho dù như Diệp Thiên không chút nào quan hệ với đấu giá, cũng đều nghe nói qua tên của bọn họ.
- Diệp Thiên, điển tịch Đạo gia tôi không phải hiểu lắm, lần này có một lượng lớn kinh thư cần đấu giá, cậu xem xem hữu dụng hay không, nếu là cần dùng, tôi nhất định giúp cậu mua về!
Vài lần trước tiêu phí số tiền lớn mua về một ít đồ vật, đều không có tác dụng gì đối với Diệp Thiên, Đường Văn Viễn là người làm ăn, tuy rằng không đau lòng mất tiền, cũng không muốn tiếp tục tiêu tiền uổng phí .
Nghe được Đường Văn Viễn nói vậy, Diệp Thiên đem ánh mắt đảo qua bản kê sách, ngẩng đầu cười nói:
- Lão Đường, phí tổn mấy lần trước mua đồ, ông thống kê lại rồi đưa cho tôi, tôi bảo Khiếu Thiên gửi cho ông!
- Đừng, như vậy không phải đánh vào mặt tôi sao?
Vừa nghe lời này của Diệp Thiên, Đường Văn Viễn nhất thời trừng mắt lên, đồng thời trong lòng đã hối hận, chính mình làm điều thừa để làm chi. Diệp Thiên cần mua, chút tiền ấy mình lại có thể phải cân nhắc sao?
- Lão Đường, tôi không thiếu chút tiền ấy, ông giúp tôi tìm được mấy tin tức này, là đã nhờ cậy ông, mua đồ đương nhiên không thể để cho ông phải bỏ tiền.
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, trước đó không lâu, Tống Vy Lan giữ lại cho hắn cái thẻ, bên trong có một triệu Đô-la, cũng vì Tống Vy Lan sợ con trai đem tiền giao cả cho bà. Chính mình không có tiền dùng, nên mới bỏ ra một triệu đôla.
Hơn nữa có cho mẹ hắn bốn năm mươi triệu Đô-la, trong lòng Diệp Thiên hiện tại đã rất thoải mái. Cho là triệu đô la Hồng Kông, hắn căn bản là không để vào mắt.
- Được rồi, không cần phải nói, tâm ý tôi nhận, tiền thì phải đưa cho ông!
Nhìn thấy Đường Văn Viễn còn muốn giải thích, Diệp Thiên khoát tay áo, ánh mắt bỗng nhiên bị một tờ bản kê hấp dẫn:
- Lão Đường, ông nói kinh thư là cái này? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Kristy tuy rằng cũng là có một hai trăm lịch sử trong ngành đấu giá, nhưng thành lập sau 22 năm nếu so với Sotheby, chuyên nghiệp so với Sotheby cũng hơi kém một ít.
Hai nhà cạnh tranh Thị trường thập phần kịch liệt, ngay cả các sản phẩm tuyên truyền sử dụng trong giao dịch cũng ấn chế thập phần đẹp mắt, sách mặt vật phẩm đối ứng, đều có ảnh được phóng đại.
Ánh mắt Diệp Thiên lúc này. Đã bị một tập ảnh chụp hấp dẫn, đây là ba cuốn sách trình hình thành hình quạt bầy ra, giấy ố vàng, cạnh góc còn có dấu vết côn trùng đục, phẩm chất cũng không khá lắm.
Nhưng ở phía trên nhất bìa mặt bản điển tịch, không ngờ viết: "Khai Nguyên đạo tạng" bốn chữ. Tại phía dưới bốn chữ, còn có hai cái chữ nhỏ "Động thực", chứng kiến những cái này, ánh mắt Diệp Thiên nhất thời không muốn chuyển đi .
Cái gọi là Đạo tạng, kỳ thật cùng " Thuật tàng" trong đầu Diệp Thiên truyền thừa giống nhau, là tập kinh thư tổng hợp đạo giáo, là dựa theo ý đồ biên soạn nhất định, thu thập kết cấu phạm vi và tổ chức, bố trí thành tùng thư đạo giáo với rất nhiều kinh điển, chính là kinh điển đạo giáo từ Đạo gia thời Chu Tần 6 triều tới nay.
Từ thời kì Nam Bắc triều, ở năm 471 công nguyên Lục Tu Tĩnh biên " tam động kinh thư mục lục", chính là "đạo tạng" sớm nhất, nguyên mẫu đạo giáo.
Đạo thư chính thức hợp thành thành "Tàng", từ năm Đường Khai Nguyên, từ đó về sau Tống, Kim, Nguyên, Minh … từng biên soạn "đạo tạng", đời Thanh biên "bản tóm tắt đạo tạng".
Đạo tạng nội dung rất lớn, trong đó có rất nhiều kinh điển của đạo giáo, luận tập, khoa giới, phù đồ, thuật pháp, thần tiên phổ lục và truyện ký nhân vật đạo giáo...
Ngoài ra còn có sáng tác của bách gia Chư Tử, trong đó có những sách cổ đạo tạng đã sắp thất truyền, cũng không ít có ngành nghiên cứu kỹ thuật sáng tác của Trung Quốc cổ đại, như có quan hệ với sách y dược dưỡng sinh, sáng tác phương diện thiên văn lịch pháp ...
Kỳ thật sau Kiến quốc, cũng từng biên các cuốn: tàng ngoại đạo thư , đôn hoàng đạo tàng, Trung Hoa đạo tàng, trong khoảng thời gian này toàn bộ đều từng bị Diệp Thiên lật xem qua.
Nhưng để cho hắn thất vọng chính là, những điển tịch đạo tạng này là hiện đại biên soạn, nội dung bên trong đều không có gì lạ, cùng Đạo Kinh bình thường không có chút nào khác nhau, bên trong cái gọi là công pháp tu đạo, so với truyền thừa trong đầu hắn đều kém xa.
Nhưng Diệp Thiên biết, "Khai Nguyên đạo tạng" trong hình này không như đạo tạng cận đại, bởi vì nó là bộ đạo tạng thứ nhất trong lịch sử đạo giáo Trung Quốc.
Đường Huyền Tông tại vị, lệnh cho hơn bốn mươi người soạn "Nhất thiết đạo kinh âm nghĩa", trên cơ sở này, lại cùng với Khai Nguyên Trung phát triển Đạo Kinh, hơn nữa tất cả Tàng trong Đạo Kinh ban đầu, chỉnh sửa thành "Tàng".
Chẳng qua căn cứ ghi lại tương quan, tới thời Ngũ Đại Đường mạt là lúc chiến tranh loạn lạc, những điển tịch trân quý này đều bị hủy bởi việc binh đao, đời sau cũng không có người nào có thể luyện đến tột cùng .
- Lão Đường, các vật phẩm này tổng cộng chỉ có ba bản sao? Chúng là từ nơi nào tới?
Chứng kiến tấm hình này, Diệp Thiên không thể bình tĩnh thêm, bởi vì " Khai Nguyên đạo tạng" lại phân làm "tam động quỳnh cương", phân tam động ba mươi sáu bộ, tức Động Thực, Động Huyền, Động Thần… mười hai bộ.
Động Thực hệ Thiên Bảo Quân là Kinh, làm Đại Thừa, Động Huyền hệ Linh Bảo Quân là kinh, làm Trung Thừa, Động Thần hệ Thần Bảo Quân làm Tiểu Thừa.
Tam động đối ứng kinh điển Nho Gia truyền đạt theo thứ tự là Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn và Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn, đúng là tổ sư đạo giáo Tam Thanh.
Từ xưa tương truyền, động chân kinh có phương pháp bạch nhật phi thăng - mọc cánh thành tiên, chẳng qua không thể lưu truyền tới nay, hậu nhân ai cũng không biết là thật hay giả.
Cho nên Diệp Thiên chứng kiến hai chữ động thực kia, nhất thời đỏ tròng mắt, hắn lúc này cần có nhất, chính là tu luyện công pháp , mà cảnh giới luyện thần phản hư, cùng với mọc cánh thành tiên cũng là kém không xa, vừa lúc có thể đối ứng cùng động chân kinh.
- Nghe nói tổng cộng có 6 cuốn, 3 cuốn là tuyên truyền.
Chứng kiến bộ dáng gấp gáp của Diệp Thiên, Đường Văn Viễn cười nói:
- Chúng xuất xứ tôi cũng nghe qua, là từ một hậu nhân gia tộc Anh quốc thu được, hình như tên là... Gọi là cái gì mà Stan, người nọ là một nhà khảo cổ học!
Biết Diệp Thiên để bụng chuyện này, Đường Văn Viễn thật đúng là đã đặc biệt tìm người nghe ngóng, nhưng rốt cuộc tuổi hắn đã lớn, trí nhớ không thật là tốt, nghĩ nửa ngày cũng không nhớ nổi người nọ có tên là gì.
- Anh quốc, nhà khảo cổ học?
Nghe được Đường Văn Viễn nói vậy, trên mặt Diệp Thiên lộ ra một tia cười lạnh:
- Tôi biết rồi, ông nói người Anh quốc đó tên là Stein hả, nhà khảo cổ học cái rắm, người nọ là một cường đạo!
- Đúng rồi, chính là Stein.
Đường Văn Viễn gật gật đầu, kỳ quái hỏi:
- Hắn tại sao là cường đạo?
Diệp Thiên lắc lắc đầu, không đáp mà hỏi ngược lại:
- Ông có biết cuốn kinh này là làm sao không?
- Không biết, quốc gia chúng ta trăm năm qua đã mất bao nhiêu văn vật chứ?
Đường Văn Viễn có chút không cho là đúng đối với lời của Diệp Thiên, bởi vì hàng năm đều có rất nhiều văn vật buôn lậu đến Hồng Kông, nói thật, trên tay hắn sưu tầm mấy đồ đồng thau, cũng có hơn phân nửa là từ con đường này mua được.
- Ôi, nếu tôi không đoán sai, Khai Nguyên đạo tạng hẳn là từ Đôn Hoàng mất đi, Stein này, chính là người đầu tiên đánh cắp từ Đôn Hoàng!
Diệp Thiên thở dài, tới cận đại, Phật Đạo nhị giáo đều bị suy thoái, trong chuyện này cố nhiên có nhiều nhân tố, nhưng điển tịch mất đi, không thể nghi ngờ chính là đả kích lớn nhất đối với hai giáo.
Sự kiện văn vật Đôn Hoàng bị trộm, là khiến người trong hai giáo vô cùng đau đớn, những năm hai mươi, Lý Thiện Nguyên có nghe nói việc này, từng đặc biệt chạy tới Đôn Hoàng, nhưng kinh thư trong này đã bị thất lạc đại bộ phận, khiến ông ta tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Mà Stein, ở năm 1906, với danh nghĩa khảo cổ, lúc ấy từ Đôn Hoàng dùng tiền và vàng, mua chuộc Vương đạo sĩ liền lừa được 24 rương sách cổ và 5 rương tác phẩm nghệ thuật như tranh cổ , tranh thêu được cẩn thận đóng gói.
Năm 1914, lần thứ ba Stein đến Trung Quốc tiến hành khảo cổ "Thám hiểm" thì lại đi vào Đôn Hoàng, lại thông qua mấy đạo sĩ rởm lấy được 5 rương bản sao công văn.
Tuy rằng lúc ấy đại bộ phận văn hiến đã bị Bá Hi cùng đội thám hiểm, Đại Cốc đội thám hiểm và chính phủ Bắc Kinh chở đi, nhưng Stein lần này đoạt được, đại bộ phận là do Vương đạo sĩ sớm lấy ra và chuyển dời đến địa điểm an toàn cất giấu đi, bởi vậy, Stein trở thành người có được văn hiến cổ nhiều nhất.
Cho nên Diệp Thiên vừa nghe đến hai chữ Stein, tự nhiên sẽ biết lai lịch Khai Nguyên đạo tạng này.
Đôn Hoàng cất giấu kinh thư mặc dù phần lớn đều là điển tịch Phật gia, nhưng cũng không thiếu kinh thư Đạo gia, hơn nữa Tùy Đường hai triều đại, đúng là thời kì Đôn Hoàng phát triển tốt nhất, chỉ có kinh thư bảo tồn ở trong này, mới không bị chiến tranh các triều đại thiêu huỷ.
Tuy rằng Stein từ Trung Quốc trộm được văn vật đại bộ phận đều ở gửi nhà bảo tàng nước Anh, nhưng hắn đoạt được kinh thư thật sự rất nhiều, nói vậy những thứ này là hậu nhân hắn của nhìn thấy tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc nóng lên, mới uỷ thác cho Kristy đấu giá.
- Diệp Thiên, cậu yên tâm, sáu cuốn kinh thư này tôi nhất định giúp cậu mua về!
Nhìn thấy Diệp Thiên coi trọng như thế, Đường Văn Viễn vỗ ngực đảm bảo.
- Đấu giá là vào ngày mai sao? Lão Đường, trong tay ông hẳn là có thư mời chứ?
Diệp Thiên dời ánh mắt khỏi cuốn cataloge, nhìn Đường Văn Viễn nói:
- Ngày mai tôi cần tham gia buổi đấu giá này, lão Đường, không phải tôi không tin tưởng ông, mấy thứ này, không thể rơi vào trong tay người khác !
Không nói đến này mấy cuốn "Khai Nguyên đạo tạng" rất có thể có tác dụng cho Diệp Thiên tu luyện công pháp, chính là vì tâm nguyện sư phụ, cũng không thể khiến chúng nó tiếp tục lưu lạc ở nước ngoài .
Hơn nữa trong khoảng thời gian này Diệp Thiên luôn luôn ốm đau nằm ở giường, bị trầm cảm không nhẹ, hôm nay sau khi đứng dậy đi được cảm giác thật không tệ, cũng muốn đi ra ngoài cho thoải mái