E ngại gia thế của Đới Tiểu Hoa, mặt khác, người duy nhất nhìn thấy tận mắt chuyện đó, cũng chính là người thu nhặt bên Đông thành cũng mất tích, cứ như vậy, thật không có kết quả.

- Phong à, chuyện này, chúng ta e là chỉ có thể bỏ qua, ngày mai chú đi hỏi chuyện tranh chữ bị trộm...

Sau khi biết gia thế nhà Đới Tiểu Hoa, Diệp Đông Bình cũng chỉ có thể khuyên Phong Huống tự nhận xui xẻo, tục ngữ nói dân không đấu lại quan, nhà Phong Huống nhiều anh em hơn nữa, cũng không đấu lại được chính phủ.

Nhưng chuyện bị đánh này có thể để sang một bên, còn chuyện tranh chữ bị trộm, Diệp Đông Bình sẽ không chịu bỏ qua, bởi vì tranh chữ này cũng không phải là của bản thân ông.

Ngoài mấy chục bức tranh của lão đạo sĩ, còn có " Sơn Thủy đánh cờ đồ" của Văn Chinh Minh cũng là Phong Huống mua được, tuy nói là tài sản của trạm thu mua, nhưng cũng không phải một mình hắn.

Tranh chữ mất rồi, Diệp Đông Bình phải chịu trách nhiệm rất lớn, thật sự nếu không quyết tâm truy xét, sau này Diệp Đông Bình thật không mặt mũi đi gặp lão đạo sĩ.

- Chú Diệp, chuyện cháu bỗng nhiên bị đánh không nói nữa, nhưng những bức tranh bị trộm, công an nói sao ạ?

Nhìn thấy Diệp Đông Bình than thở, Phong Huống có chút sốt ruột, bức tranh "Sơn Thủy đánh cờ đồ" của Văn Chinh Minh giá trị không dưới 1000 tệ, thời ấy chính là một khoản lớn.

- Ôi , có thể nói cái gì? Chú nghe nói, lãnh đạo huyện yêu cầu điều tra nghiêm việc này, nhưng hiện trường bị phá hỏng, công an không tìm được chứng cớ gì, chỉ có thể đợi ...

Diệp Đông Bình thở dài, hôm nay ông đi đồn công an lấy được tất cả đều là tin tức xấu, tuy rằng biết rõ chuyện trạm thu mua là do Đới Tiểu Hoa bọn hắn làm, nhưng không có chứng cớ, ông cũng không có biện pháp khác.

Hơn nữa thái độ của Hứa sở trưởng tựa hồ cũng không còn kiên quyết như mấy ngày hôm trước, chỉ nói là có chỉ thị của lãnh đạo, nhất định sẽ phá án và bắt giam vụ này.

Nhưng Diệp Đông Bình biết, thông thường án giống như, đều chuyển giao cấp hình sự phá án và điều tra, bây giờ lại vẫn là tiến hành ở đồn công an, chứng minh lãnh đạo "Coi trọng", cũng chỉ có hạn.

- Truớc mắt cũng không có cách nào, Phong à, đợi vài ngày đi...

Diệp Đông Bình bất đắc dĩ lắc đầu, vô luận là ở xã hội nào, có quan hệ ... thường thường mạnh hơn pháp chế.

Phong Huống còn trẻ, lập tức đứng dậy, tức giận nói:

- Như vậy chẳng phải sống chết mặc bay sao? Không được, cháu muốn đi đồn công an tìm bọn họ...

- Phong, cháu đừng xúc động, ồ, lão Vương, ông đã đến rồi ư...

Diệp Đông Bình không giữ được Phong Huống, đuổi theo ra đến sân, lại thấy có người đang đứng, nhìn kỹ, thì ra là một người nhặt rác bên Thành Tây này, vội vàng lên tiếng chào hỏi.

- Lão Vương, đây là…?

Phong Huống nhìn thấy lão Vương đến đây, cũng đứng lại, nhìn thoáng qua phía sau lão Vương, không khỏi có chút nghi hoặc, bình thường lão Vương đến, đều mang theo không ít phế phẩm, hôm nay sao hai tay trống trơn mà tới nhỉ?

- Phong à, đồng chí Diệp, tôi... tôi...

Lão Vương đứng ở cửa, bất an xoa xoa tay, nói đến đây miệng tựa hồ rất khó nói, vẻ mặt khó xử kia ngay cả Diệp Thiên cũng nhìn ra.

- Lão Vương, vào ngồi xuống đã, uống miếng nước, có chuyện gì chúng ta từ từ nói...

Trước kia khi lão Vương đến bán phế phẩm, Diệp Đông Bình tán gẫu cùng hắn vài lần, biết là người phúc hậu, đưa hắn mấy chai bia, hắn đều cầm chai trở lại, bây giờ thấi độ này, nhất định là gặp việc khó nói.

- Ôi, không... không, đồng chí Diệp, tôi... tôi sẽ nói mấy câu, nói xong cũng đi ngay ...

Nghe thấy Diệp Đông Bình mới vào ngồi, lão Vương vội khoát khoát tay, thần sắc trên mặt thay đổi, cắn chặt răng, mở miệng nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Anh em Phong, đồng chí Diệp, chỉ sợ... chỉ sợ từ nay về sau, tôi... tôi không thể lại bán phế phẩm cho các anh...

- Cái gì? Lão Vương, anh em tôi đối với ông không tệ, ông... làm sao ông có thể làm như vậy?

Phong Huống vừa nghe lão Vương nói vậy, bật người phản bác, lúc trước hắn bỏ ra nhiều tiền như vậy để mời gọi những người thu nhặt rác ở Thành Tây này, hàng ngày xưng huynh gọi đệ, không phải là vì phế phẩm mà bọn hắn thu thập được đó sao?

Hơn nữa lão Vương rất có uy tín trong những người thu nhặt rác ở Thành Tây này, nếu hắn nói không bán cho mình, phỏng chừng những người còn lại cũng sẽ không đến đây, như vậy tổn thất đối với trạm thu mua vừa mới khai trương mà nói, có thể không cách nào tính hết.

- Hai anh em, thật sự... Thật sự là rất xin lỗi...

Nghe thấy Phong Huống nói vậy, trên mặt lão Vương lộ ra vẻ bất đắc dĩ và xấu hổ.

- Ông thật khốn nạn, định hại người phải không?

Phong Huống cũng nổi giận, oan khuất mấy ngày qua vào thời khắc này đều bùng ra, bước vọt tới bên người lão Vương, đưa tay tóm cổ áo hắn.

- Phong, cháu định làm gì? Đi qua một bên...

Diệp Đông Bình ngăn cản cánh tay Phong Huống, nói:

- Lão Vương, nói tiếp đi, có chuyện gì khó xử ông nói cho chúng tôi, mọi người cùng nhau thương lượng giải quyết không phải tốt hơn sao?

- Anh Diệp... đồng chí Diệp, tôi... tôi cũng không có cách nào khác!

Nghe thấy giọng nói ấm áp của Diệp Đông Bình, lão Vương nước mắt tràn mi mà nói, ngồi ở trên mặt đất, khóc tu tu.

- Ngày hôm qua có một đám người tới nhà, đánh vợ và con tôi, nói không cho phép đem phế phẩm bán cho các anh, hai anh em, đồng chí Diệp, các anh ... các anh nói tôi có thể làm sao?

Lão Vương tuổi cũng ngang Diệp Đông Bình, một người đàn ông rất mạnh khoẻ, giờ phút này khóc như đứa bé, thực hiển nhiên, chuyện ngày hôm qua đã xảy ra thật sự khiến hắn sợ hãi.

- Cái gì? Có người uy hiếp ông, không cho phép bán phế phẩm cho chúng tôi?

Nghe thấy lão Vương nói trong tiếng khóc nức nở, Diệp Đông Bình và Phong Huống đều ngây ngẩn cả người, bọn họ thật không nghĩ tới, lại có chuyện như vậy.

Lão Vương lau nước mắt, gật đầu nói:

- Đúng, những người đó nói, nếu còn bán phế phẩm cho các anh, sẽ lấy mạng cả nhà chúng tôi.

Thành thật mà nói, ở niên đại tám mươi, những người thu thập rác rất bị xem thường, ngay cả trẻ con cũng có thể mắng mấy câu, tuy rằng lão Vương bọn họ có nhiều người, nhưng tâm huyết sớm đã không còn, căn bản là không dám đắc tội bọn lưu manh du côn này.

Thấy bộ dạng lão Vương như thế này, Diệp Đông Bình cũng không có cách nào, nghĩ rất lâu, lúc sau mở miệng nói:

- Vậy ... Vậy các anh không tố giác sao?

Nghe được Diệp Đông Bình nói vậy, lão Vương chua sót lắc đầu, nói:

- Tố giác? Chúng tôi ngay cả chút thân phận đều không có, ai tin lời của chúng tôi...

Lão Vương biết, những người nhặt rác như bọn họ này tính lưu động khá lớn, ở mỗi thành thị đều thuộc quản lý của một tiểu nhân vật, nếu quả thật bị người ta giết chết, chỉ cần thi thể không bị phát hiện, mãi mãi cũng sẽ không không ai biết và quan tâm, cho nên hắn không bao giờ nghĩ tới việc đi tố giác.

- Hai anh em Phong, đồng chí Diệp, thực... thật là xin lỗi...

Lão Vương đứng lên, khom lưng bái Diệp Đông Bình và Phong Huống thật sâu, cũng không để ý hai người nói gì, lau nước mắt đi khỏi trạm thu mua.

- Vậy ... Vậy phải làm sao bây giờ?

Lão Vương đi rồi, Diệp Đông Bình và Phong Huống vẫn choáng váng, không ai tới bán phế phẩm, chuyện kinh doanh này căn bản là không thể làm tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play