- Anh Hoa, đợi lát nữa uống rượu xong, chúng ta đi Thành Tây tiếp tục đập trạm thu mua nhà đó lần nữa, được không?
Lần trước ở trong rạp chiếu phim bị một thanh niên nông thôn qua mặt, khiến mấy thanh niên tự xưng là ăn chơi ở thị trấn này rất là khó chịu, mấy ngày liền đi tìm cậu thanh niên nhà quê kia khắp thị trấn.
Hôm qua lại thấy người cần tim, liền đánh cho một trận, sau đó lại tới trạm thu mua của hắn đánh đập một hồi, nhưng vừa rồi lại bị công an tìm tới cửa, khiến mấy người này lại bốc hỏa trong lòng.
- Hôm nay không được, đừng đi đâu cả, trong huyện cũng có người không ưa bác ta ...
Đới Tiểu Hoa lắc lắc đầu, hắn nhìn bề ngoài thô lỗ, nhưng nội tâm cũng biết suy nghĩ.
Tuy rằng ngày hôm qua bọn họ đánh Phong Huống và đập trạm thu mua, nhưng không có bất kỳ nhân chứng nhìn thấy tận mắt, công an không làm gì được hắn, nhưng nếu hôm nay lại đi gây chuyện, nhất định sẽ bị công an tóm.
- Coi như tên đó may mắn ...
Nghe được Đới Tiểu Hoa nói vậy, mấy thanh niên kia ồn ào lên:
- Nghe lời anh Hoa, mấy ngày nữa tiếp tục đi xử lý tiểu tử đó, để cho trạm thu mua của hắn không thể ngóc lên được ...
- Được rồi, mấy anh em, xem như ta đã nhìn ra, từ nay về sau muốn cho người khác tôn kính mình, không có tiền thì không được, đừng nhìn chúng ta hiện tại bị người khác xem thường, sau này có tiền, ai cũng phải gọi chúng ta là đại gia...
Đới Tiểu Hoa rót đầy một chén rượu, đứng lên nói:
- Mấy anh em muốn đi theo ta, ta dám bảo đảm không đầy hai năm, mỗi người đều có xe máy đi, mỗi người đều có gái đẹp ... Nguồn truyện: Truyện FULL
Không giống những thanh niên không có việc làm bên cạnh, Đới Tiểu Hoa là chủ nhân nhận thầu trạm thu mua phế phẩm này, qua mấy tháng kinh doanh, hắn cũng nhìn ra lợi nhuận kinh người bên trong.
So sánh với kiểu kinh doanh thành thật như Phong Huống, đầu óc Đới Tiểu Hoa cũng cũng đủ dùng, chỉ là trí thông minh của hắn không dùng ở chính đạo, mà là tìm đường ngang ngõ tắt .
Khi đập phá trạm thu mua của Phong Huống, trong đầu Đới Tiểu Hoa liền toát ra ý nghĩ này, hắn cũng muốn đem những người thu nhặt cả thị trấn tập hợp lại, bán phế phẩm cho mình, dù sao chỉ cần làm được vậy, lợi nhuận có thể nhìn thấy.
Chính là Đới Tiểu Hoa cũng không muốn dùng giá cao hơn quốc doanh, để thu mua phế phẩm trong tay mấy người nhặt rác, mà là áp giá thấp hơn, như vậy hắn có thể kiếm chác lợi nhuận lớn hơn nữa.
Nhưng muốn những người nhặt rác này cam tâm tình nguyện đem đồ bán cho mình, đây tuyệt đối là không thể, cho nên Đới Tiểu Hoa mới dụ dỗ nhiều thanh niên như vậy, chính là muốn nuôi bọn họ thành của tay chân của mình, sau này vì hắn mà xông pha chiến đấu.
Có thể nói, hành vi của Đới Tiểu Hoa, cũng là đại diện cho hành vi của rất nhiều người thành thị một khi không có nghề nghiệp, chính bọn họ thậm chí chính là cơ quan hành pháp ngay lúc đó, đều không ý thức được, hành vi loại này chính là sơ khai của xã hội đen, vơ vét của cải.
Người may mắn, sẽ tích tụ rất nhiều của cải, sau trở lại đường chính đạo, chuyển sang ngành sản xuất, trở thành nhóm người giàu của thời đại này, mà không may, thì biến mất dưới bánh xe lịch sử.
- Anh Hoa, thật tốt, sau này mạng của anh em liền giao cho anh!
- Đúng vậy, chúng ta đều là những người bà ngoại không thân cậu không thương, sau này đều nghe anh Hoa...
- Anh Hoa, yên tâm đi, chúng em chính là một viên gạch cách mạng, chỗ nào cần bọn em sẽ dọn sạch...
Sau khi Đới Tiểu Hoa phát biểu, bên cạnh bàn, ánh mắt bảy tám người trẻ tuổi đều đỏ lên, hùng hổ uống sạch rượu trong chén, vỗ ngực mà nói.
Phải biết rằng, những thanh niên ở đây phần lớn đều là con thứ hai, con thứ ba ở nhà, không nghe lời cha mẹ, chỉ muốn ở nhà đợi việc, bình thường rất hay nhẵn túi, thiếu nhất đúng là tiền.
Nhũng người tuổi trẻ này kỳ thật cũng không phải người xấu, thậm chí theo ý nào đó mà nói vẫn còn rất chân thành, có chiến tranh bọn họ cũng có thể tham gia, một chút rượu của Đới Tiểu Hoa, cũng có thể làm cho bọn họ mang ơn.
- Chú Diệp, thế nào rồi? Chuyện trạm thu mua của chúng ta bị đập phá có tin tức gì không ạ?
Nghe được tiếng chuông xe đạp, Phong Huống từ trong nhà chạy ra ngoài, không đợi Diệp Đông Bình cất xe, liền sốt ruột hỏi.
Đã 3 ngày kể tử khi Phong Huống bị đánh và trạm thu mua bị đập phá, vị công an lớn tuổi ở Đông thành thật ra đã tới, nhưng tin tức mang đến cũng không tốt.
Căn cứ manh mối mà Phong Huống và Diệp Thiên cung cấp, ngày hôm sau đồn công an cử người tìm ra Đới Tiểu Hoa, nhưng mấy thanh niên đó thề thốt phủ nhận chuyện đánh người, hơn nữa tìm ra một vị lãnh đạo huyện làm chứng, lúc đó bọn họ đang làm khách tại nhà lãnh đạo huyện.
Lời của Phong Huống và lời của lãnh làm chứng, bên nào nặng hơn, dĩ nhiên là không cần nhiều lời, hơn nữa vị công an kia còn nói bóng gió cho Diệp Đông Bình và Phong Huống vài câu, Đới Tiểu Hoa này, cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
Nếu như nói chuẩn xác một chút, bác của Đới Tiểu Hoa trong huyện thành này, có thể cũng coi là nhân vật lớn.
Bác của Đới Tiểu Hoa tên là Đới Vinh Thành, trước kia là công nhân nhà máy dệt trong huyện, bởi vì có cái chứng nhận tổ tiên mấy đời là bần nông, hơn nữa bản thân can đảm cẩn trọng, xuất hiện trong cái niên đại hỗn loạn đó, mới có thể ngồi lên vị trí chủ nhiệm Ủy ban cải cách huyện.
Nhưng ngồi trên vị trí này cũng là có cái giá của nó, em ruột của Đới Vinh Thành, bị chết trong mọt lần đánh nhau, để lại hai người con trai, chính là anh em Đới Tiểu Hoa.
Nhưng khác với những người cùng thời, tuy rằng Đới Vinh Thành hãm hại một số cán bộ kỳ cựu, nhưng chỉ là tay chân của hắn ra mặt, tội lỗi đều do người khác chịu thay, chính mình thì đóng vai phản diện, khiến cho rất nhiều cán bộ kỳ cựu, còn tưởng rằng hắn đang bảo vệ mình.
Điều này là bình thường trong xã hội, những cán bộ kỳ cựu này được minh oan và quay lại làm việc, Đới Vinh Thành cũng không bị ảnh hưởng, ngược lại thăng cấp nhanh chóng, đã trở thành lãnh đạo quan trọng trong huyện.
Không chỉ có như thế, trong năm 83, tiến hành chỉnh đốn trị an xã hội quy mô lớn, Đới Vinh Thành còn từng vì quân pháp không nể tình thân, đưa cháu ruột của hắn phạm vào cướp bóc tội ra pháp trường.
Rất nhiều người cũng biết, kỳ thật chuyện năm 83, là có chút cứng nhắc, rất nhiều tội nhẹ bị coi nặng, một số tội rất nhẹ thì bị giam, còn lại là bị kết tội chết.
Vốn là Đới Vinh Thành có thể giúp cháu thoát tội, tối thiểu có thể miễn tử tội, nhưng hắn làm trái ngược, bởi vậy có thể thấy hắn độc ác đến mức nào.
Đới Vinh Thành không có con trai, chỉ có 2 con gái, người thời này có cái quan niệm cổ hủ, khi chết cần phải có người chống gậy, cho nên thật ra hắn đối xử với Đới Tiểu Hoa rất tốt,
Mang Tiểu Hoa cũng là cái loại vô tâm, hoàn toàn không để ý cha và anh chết có quan hệ với người bác này, gần gũi Đới Vinh Thành, còn thiếu nước không nhận làm con nuôi thôi.
Đới Vinh Thành rất quan tâm đửa cháy duy nhất này, sợ hắn cả ngày chơi bời lêu lổng gặp phải chuyện gì, liền nghĩ cách giúp hắn nhận thầu một trạm thu mua phế phẩm trong huyện.
Mặc dù thời đại này đặc quyền còn không quá rõ ràng, nhưng loại hình giai cấp này vĩnh viễn đều tồn tại, tựa như chuyện lần này Đới Tiểu Hoa đánh người, được Đới Vinh Thành làm chứng, rốt cuộc không ai dám đi tìm Đới Tiểu Hoa nữa.