"Đại nhân, đại nhân..."

Nữ tỳ trong lòng cả kinh, gọi ầm lên. Song Lý Công Hữu lại không có bất kỳ phản ứng gì, ánh mắt của y nhìn thẳng về phía trước, nhãn thần nhanh chóng biến thành ảm đạm, môi y từ từ hiện ra một màu tím."

"Đại nhân!"

Nữ tỳ cuối cùng cũng hét lên, nàng ta có cô lậu quả văn hơn nữa cũng biết rằng, môi biến thành màu tím chính là triệu chứng trúng độc. Trong hầu phủ của thượng kinh thành, có rất nhiều hạ nhân của vương hầu đều chuẩn bị ngân châm, sau khi thử tất cả đồ đưa tới rồi mới dâng lên.

Có một số phủ đệ, thậm chí còn bắt hạ nhân thử thức ăn trước, sau đó mới bưng lên.

Chỉ là, nho gia cực kỳ khinh bỉ trò này, hơn nữa văn thần trong triều, trong phủ luôn hài hóa, căn bản sẽ không có chuyện âm thầm mưu hại, trước giờ không chuẩn bị ngân châm, cũng không có người thử thức ăn.

Nhưng không ngờ rằng, lần này lại xảy ra sự cố.

Nhìn Lý Công Hữu hơi thở càng lúc càng yếu, nữ tỳ tay chân lạnh cóng, giống như ngã vào hầm băng, cuối cùng cũng không nhịn được mà hét lên.

Trong ánh mắt kinh hãi của nữ tỳ, một dòng máu đen thuận theo khóe miệng của Lý Công Hữu chảy ra. Môi y run rẩy, tựa hồ như cố nhịn cơn đau kịch liệt, nhưng thần sắc thì vẫn bảo trì bình tĩnh.

"Đừng hoảng hốt... lập tức tức phái người thông tri cho các vị đại thần... và cả Tam Công nữa... Mau!"

Lý Công Hữu nói xong câu này thì đầu nghẹo sang một bên. Khuôn mặt của y đã hoàn toàn biến thành màu xanh đen, chậm rãi ngã lên bàn đọc sách. xem tại TruyệnFULL.vn

"Đại nhân!"

Trong phủ lập tức là một mảng đại loạn, tiếng kinh hô, tiếng khóc vang lên khắp cả phủ đệ.

Chuyện xảy ra đột nhiên, trong phủ là một mảng kinh loạn, người duy nhất có thể bảo trì trấn định lại chính là mẫu thân đã hơn bảy mươi tuổi của Lý Công Hữu, lão phu nhân Dương thị.

Lão phu nhân xuất thân danh môn, cũng là con cháu của dòng dõi Nho học, vào thời khắc như thế này, tuy mắt cũng đỏ hồng lên, song vẫn bảo trì được sự trấn định. Sau khi hỏi mấy câu đơn giản, nhanh chóng phái người tới các phủ đệ của văn thần trong thượng kinh thàn.

Song vẫn muộn rồi, người của Lý phủ còn chưa tới nơi, liền thấy trong phủ đệ của các văn thần tiếng khóc ầm ĩ.

Các vị đại thần của tư chính các, phụ chính các cùng với các nguyên sĩ, cơ hồ là trong một tối đều bị độc sát hết. Trong từng tòa phủ đệ của văn thần dấy lên một màu trắng tang tóc."

"Cái gì?"

Tào Báo chủ chưởng cấm quân nghe thấy vậy liền đứng bật dậy, trong lòng như có lửa đốt. Trong thời gian ngắn, một lương lớn cấm quân xuất động, khắp nơi vây bắt những cửa hàng thịt, cửa hàng rau cung cấp thức ăn cho phủ đệ văn thần. Song khi đám tướng quân này tới nơi thì chỉ nhìn thấy những cỗ thi thể.

Có người treo cổ tự sát, có người nuốt vàng, hoặc là có người uống thuốc độc mà chết. những người này tước khi chết đại bộ phận đều lưu lại một số di thư, nói rõ đầu đuôi của sự tình, cùng với bị bức cho không thể làm khác.

Trong một tối, trọng thần trong triều mất đi gần chục người, chỉ còn lại một phần ba văn thần, bởi vì tin tức kịp thời, hoặc là trong lòng cành giác mà thoát khỏi vận mệnh bị độc sát.

Trong thượng kinh thành, toàn thành đau thương nhưng cũng có không ít sự phẫn nộ.

“Trung Cổ minh! Đáng chết!"

Trong quân cơ xử, Nguyên Vũ hầu vỗ mạnh một chưởng lên bàn, sắc mặt tái xanh. Trung Cổ minh không ngờ lại ở ngay dưới mắt họ, chỉ định thám tử, lẻn vào trong cửa hàng bán ẩm thực cho các văn thần trong triều, cái này chẳng khác nào là tát thẳng vào mặt họ.

Dám Dũng Vũ hầu, Liệt Vũ hầu sắc mặt cũng tái xanh.

Tuy văn võ từ cổ đã khinh nhau, nhưng cho dù là Thiên Vũ hầu sau khi nghe thấy tin tức này cũng không khỏi giận ra ngoài mặt.

"Ta sớm đã nói rồi, triều đình không nên ký hiệp nghị gì với những tông phái đó cả. Những kẻ loạn thần tặc tử này, ai ai cũng đáng chết!"

Thiên Võ hầu hậm hực nói.

Đúng vào lúc này, một thị vệ sải bước vào trong quân cơ xử.

"Tham kiến Vũ hầu."

"Chuyện gì?" Thiên Vũ hầu có chút không vui, nói.

"Vũ Mục có lệnh, lệnh cho cái vị vũ hầu, cùng tới phủ đệ của các văn thần, cùng nhau phúng viếng!"

"Cái gì cơ!"

Mọi người cả kinh, ngay cả Vương Tích Triêu cũng không khỏi nhướn mày, đứng dậy theo. Hắn chiếm được thân thể của Dương Hoằng, mang thân phận Anh Vũ hầu này đã được một đoạn thời gian rồi. Nhưng cho tới hiện tại vẫn chưa gặp được quân thần của triều Đại Chu.

Có mấy lần, đi qua phủ Vũ Mục, Vương Tích Triêu đều không dám tiến vào.

Vị Vũ Mục của thời đại cận cổ này một mực ở mãi trong phủ Vũ Mục, rất ít xuất hiện. Vương Tích Triêu một mực cảm thấy vị Vũ Mục này vô cùng thần bí, và cũng có thể nói là vô cùng đáng sợ.

Chỉ đi qua phủ Vũ Mục thôi, Vương Tích Triêu đã cảm thấy khí tức trí tuệ quyết định kế sách, vạch kế đoán định rồi. Đó là cảm giác như tất cả bí mật đều bị nhìn thấu. Giống như là bị người ta lột sạch y phục, Vương Tích Triêu rất ghét loại cảm giác này.

Vũ Mục của triều Đại Chu đã rất lâu rồi chưa ra khỏi phủ Vũ Mục, mệnh lệnh bình thường đều là thông qua tay người khác mà truyền ra ngoài.

Phủ Vũ Mục giới bị rất sâm nghiêm.

Tòa phủ đệ này, trừ hoàng cung ra, hiện tại có thể nói là nơi có quyền thế cao nhất trong triều Đại Chu. Hơn nữa phủ Vũ Mục còn đại biểu cho một thần thoại, thần thoại về quân lực vô địch của triều Đại Chu.

Đây là hình tượng của phủ Vũ Mục ở trong lòng bình dân, nhưng đối với võ giả tinh thông võ đạo mà nói, phủ Vũ Mục này giống như là được một bóng râm bao phủ, bất kỳ thần thức nào đều không thể dò xét được sự ảo diệu ở bên trong. Giống như ở phía sau cánh cửa lớn của phủ Vũ Mục nguy nga là một thế giới khác.

"Rầm!"

Cánh cửa sơn đỏ bằng đồng một mực đóng kín đột nhiên triệt để mở ra. Một nam tử thân hình thon dài, chân đi chiến hài hoàng kim, mình mặc hoa phục màu hoàng kim từ bên trong bước ra.

Vũ Mục, người có quyền thế cao nhất trong triều Đại Chu trừ nhân hoàng ra cuối cùng vào lúc này cũng rời khỏi phủ Vũ Mục, từ ám chuyển sang minh, đi về phía vũ đài của ông ta.

Vào thời khắc này, cả thượng kinh thành đều run rẩy, tất cả mọi người cảm giác được cỗ khí tức này, vào thời khắc này cũng cảm thấy một cỗ biến hóa, tất cả ánh mắt đều hướng về phía phủ Vũ Mục.

Quân lệnh của Vũ Mục sát phạt quả quyết, nhưng bản thân lại cực kỳ tĩnh lặng, rất ít khi động nộ. Nhưng lúc này, không ít người từ trong cỗ khí tức cuồn cuộn, kinh thiên động địa đó cảm giác được một cỗ nộ ý.

Đối với Vũ Mục mà nói, thời gian một ngàn năm không phải là dài, nhưng đối với một triền đại mà nói, lòng dân sở hướng, khí vận sở quy một ngàn năm mà nói đã ngưng tụ ra một sự tích lũy khổng lồ.

Mỗi một thời đại, khi thiên hạ động loạn, đều cần có một số người, hơn nữa tất nhiên có một số người bước ra, ổn định đại cục. Thời Thương Mạt, chu Sơ, khi lòng dân hoang mang, là Nho gia, là Tam công, mà hiện tại, khi Nho gia không thể làm được gì thì người này chính là Vũ Mục.

Tuổi của Vũ Mục không lớn, sắc mặt trắng bệch, trông chỉ khoảng ba, bốn mươi tuổi. Tướng mạo của ông ta không phải là cực kỳ xuất chúng, thứ thật sự có thể hấp dẫn người khác chính là đôi mắt đó, trí tuệ mà duệ trí, tựa hồ như nắm giữ tất cả trí tuệ của thế gian.

"Mỗi khi tình hình rối ren, đều cần phải trả một cái giá lớn để ổn định cục diện. Hiện tại để ta đi!"

Mắt của Vũ Mục chậm rãi quét qua các góc của thượng kinh thành, nhưng anh mắt lại vẫn trí tuệ mà nhu hòa. Nhưng khi ánh mắt ấy quét qua đại địa một vòng, loại nhu hòa đó dần dần bị một loại bá khí thay thế.

Bất kể là ông ta trước đây là loại người nào, nhưng vào thời khắc này, khi bước ra khỏi phủ Vũ Mục thì ông ta chính là Vũ Mục, là người có quyền thế cao nhất trog thiên hạ, bá khí tràn đầy là điều đương nhiên.

"Sau khi ta ly khai, phong bế phủ Vũ Mục, tới khi thiên hạ đại định mới mở tòa phủ đệ này ra!"

Vũ Mục trầm giọng nói, trong thanh âm của ông ta ẩn chứa một loại quyết đoán và dứt khoát khiến cho không ai có thể hoài nghi, có lẽ… còn có một loại quyết ngộ nào đó.

Mấy kẻ tâm phúc do dự một lát, cuối cùng vẫn quỳ xuống đập đầu, hô: "Thưa vâng!"

Vũ Mục gật đầu, một trận gió quét qua, lập tức biến mất vô ảnh vô tung.

Vũ Mục xuất phủ, này hôm nay, trừ Thần Vũ hầu không có mặt ra, mấy đại vũ hầu toàn bộ xuất động, ngay cả Thành Vũ hầu ở sâu trong hoàng cung cũng bị kinh động, tự mình rời cung nghênh đón.

Cao tầng nhất của binh gia triều đình, lần này cơ hồ đều tập trung hết. Vũ Mục, võ hầu tập thể xuất động, phúng viếng Nho gia văn thần, trong lịch sử triều Đại Chu cũng không nhiều. Trước đây cho dù là tam công bệnh chết cũng rất ít khi có võ hầu phúng viếng chứ đừng nói gì đến Vũ Mục!

Tại Vinh phủ, Vũ Mục, vũ hầu, Tam công, cùng với những nho thần còn may mắn sống sót đều tụ ở một sảnh. Trên giường mềm là từ chính các nhất phẩm quang lộc đại phu Vinh Đình, thân hình lạnh băng, không động đậy.

Trên người ông ta mặc triều phục chỉnh tề khi thượng triều. Trên mặt còn lộ ra một vẻ lo lắng. Tựa hồ như trước khi chết vẫn đang lo nghĩ về thiên hạ đang bấp bênh này.

"Từ sau chuyện đó, ông ấy lâu rồi chưa nghỉ ngơi, cả đêm phê duyệt công văn. Lục bộ bị hủy, ông ấy tiếp nhận tất cả sự vụ, hi vọng có thể tận chút tâm lực, để cho chính lệnh các nơi được ổn định, không đến nỗi hoàn toàn rơi vào hỗn loạn. Trước lần này, ông ấy đã mấy đêm rồi chưa chợp mắt, tôi thấy ông ấy ngày càng gầy mòn, trong lòng lo lắng, ép ông ấy phải ăn chút gì đó, không ngờ..."

Phu nhân Trịnh thị của Vinh Đình nước mắt nhạt nhòa, nhìn thi thể lặng căm ở trên giường, bi ai thốt lên, khóc không thành tiếng.

Những lão thần có mặt ở đây đều buồn bã không thôi, Vĩnh Đình chính là tư chính các nhất phẩm đại phu, lục bộ bị hủy, các loại công văn, chính sự, cơ hồ là đè hết lên người ông ta.

Nho gia đại thần tu thân dưỡng sinh, giỏi dưỡng thân dưỡng khí, thường thường đều đạt tới một loại cảnh giới nào đó, có thể động sát tiên cơ, sự tình chưa phát đã nắm được dấu hiệu, từ đó mà biết sinh tử họa hoạn.

Cái này gọi là quân tử không dựng tường cao, ý là nho gia đại nho có thể phát giác ra loại dấu hiệu nhỏ nhất, từ đó mà thừa may tránh dữ, khiến mình thoát được tai họa.

Với thân phận và tu dưỡng của Vinh Đình, vốn không đến nỗi bị độc sát. Đám người Nguyên vũ hầu trong lòng vốn cũng có nghi hoặc, nhưng lúc này nghe thấy vật thì cuối cùng cũng hiểu ra.

Với kiểu làm việc bất kể ngày đêm của Vinh Đình, cả ngày vùi đầu trong đống công văn, căn bản không có tâm tư đâu để tĩnh tâm. Kéo dài như vậy, tâm thần tiều tụy, hơn nữa, thiên hạ động loạn, các đại nho tâm thần đã loạn, cho dù là có dấu hiệu cũng rất có khả năng bỏ qua."

"Trịnh phu nhân, xin hãy nén bi thương. Đối với Vinh đại nhân và chư vị đại thần trong triều, ta sẽ cấp cho các vị ấy một câu trả lời."

Vũ Mục mở miệng nói.

"Thiếp thân bái tạ Vũ Mục đại nhân."

Trinh thị khóc không thành tiếng, bất kể địa vị của trượng phu hiển hách như thế nào, nhưng bà ta lúc này cũng chỉ là một phụ nữ bình tường."

"Thiên vũ hầu, nghe lệnh!" Vũ Mục đột nhiên nói.

"Có thuộc hạ!"

Thiên vũ hầu lập tức bước lên, cúi đầu chắp tay, thần thái vô cùng cung kính.

"Nghe đây, trong thượng kinh thành nếu có kẻ nào khả nghi, lại không thể giải thích được xuất xứ, vậy thì án chiếu theo ý tứ lúc trước của ngươi, lập tức xử trảm, không cần phải thẩm vấn."

"Vâng!"

Thiên vũ hầu trong lòng mừng rỡ, lập tức vâng lệnh.

Đám người Nguyên vũ hầu ở bên cạnh thì trong lòng rúng động. Mệnh lệnh này trước đây Thiên vũ hầu có đề xuất, có điều bị mọi người phủ quyết, Vũ Mục cũng không đồng ý. Nhưng hiện tại, Vũ Mục lại có thái độ khác thường.

Mọi người đều từ trong mệnh lệnh này cảm thấy một cỗ vị đạo lãnh khốc và quyết tuyệt. tượng đất cũng có ba phần tính khí, những tông giáo nước ngoài cứ bức mãi, cuối cùng cũng khiến Vũ Mục tức giận rồi.

Không có ai tưởng tượng được, quân thần của triều Đại Chu động nộ sẽ có hậu quả như thế nào.

Cải đại thần có mặt ở đây đều bảo trì trầm mặc, mệnh lệnh này nếu là trước kia sẽ gặp phải sự phản đối cực lực của Nho gia. Nhưng hiện tại, đại Hạ sắp đổ, Nho gia đã bó tay rồi.

Loạn thế thì phải dùng biện pháp mạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play