Nhìn thấy người trẻ tuổi do Thủy ma nguyên thư
hóa thành biến mất trong không trung, Trần Bá Tiên bực bội mắng một câu. Phản ứng của hắn quá chập chạp, cũng biết rằng bị Tam Đại Thiên Cơ tiên sinh chơi cho một vố, mà một vố này còn chơi cho hắn không nói được gì.
Nhân Đại Thiên Cơ tiên sinh thực sự là không nói dối, phương hướng mà họ chỉ cũng không sai. Chỉ có điều, cái mà duy nhất mà họ không nói là, sớm đã thông tri cho người của Thủy Ma tông nửa đường ngăn cản.
Ba vị
tiên sinh của Thiên Cơ Đài tính toán rất chuẩn, không sớm không muộn,
vừa hay khiến Trần Bá Tiên ở vào thời khắc cuối cùng nhìn thấy cảnh
Phương gia thứ tử biến mất.
"Ba tên hậu sinh vãn bối, không ngờ lại dám khi phụ trên đầu bản tọa, thực sự cho rằng ta không làm gì được các ngươi ư?"
Thiên Cơ Đài ba vị tiên sinh tuy nhìn thì thấy vẻ ngoài còn già nua hơn Trần
Bá Tiên, nhưng trên thực thể còn nhỏ hơn vị bá chủ của trung cổ này
không biết bao nhiêu lần. Bị mấy đồ đệ của Liên Sơn tiên sinh chơi cho
một vố, Trần Bá Tiên trong lòng tất nhiên không dễ chịu gì, mặt cũng hết xanh rồi lại trắng.
Trong lòng hắn biết rõ rằng, tuy là mượn tay Tam Đại tiên sinh, tạm thời cùng với đạo môn, ma môn thời đại cận cổ
đạt thành liên minh, nhưng loại liên minh này sẽ không kéo dài, hơn nữa
mọi người đều có hiềm khích với nhau, không phải là vững chắc như thiết
bản.
Những hiềm khích này bình thường sẽ không hiện ra, nhưng một khi liên quan tới một chuyện nào đó đặc biệt, lập tức sẽ lộ rõ. Thiên
Cơ Đài cùng với đạo ma tông phái của cận cổ thì muốn hợp tác với nhau,
lợi dụng thực lực của nhau, đồng thời cũng tự phòng bị nhau.
"Cố
nhịn thêm nữa vậy, đợi thiên tượng hổ cắn hổ qua đi, ba tên đệ tử này
của Liên Sơn tiên sinh không thể lưu lại một tên nào, Thiên Cơ Đài cần
phải nhổ tận gốc."
Sát cơ trong mắt Trần Bá Tiên lóe lên rồi tắt
ngay, trong lòng đã có ý nghĩ phải giết Tam Đại tiên sinh. Mấy người này quá lợi hại, làm xáo trộn thiên cơ thiên tượng, điểm này cho dù là Trần Bá Tiên dù cũng tinh thông tiên thiên số thuật cũng không làm được.
Cũng chỉ có người tinh thông Tam Dịch mới có thể làm được.
Hơn
nữa Tam Đại Thiên Cơ tiên sinh trong tay có Đại thiên cơ bàn của Liên
Sơn tiên sinh, cho dù là trong lúc hỗn loạn cũng có thể lưu lại một
đường cho mình, nhìn lén thiên cơ. Điểm này mới là điểm khiến người ta
cố kỵ nhất.
Song, bất luận là Trần Bá Tiên đối với sự hợp tác lần này bất mãn như thế nào, thì cũng không thể không cố nhịn sát ý ở trong lòng. Triều Đại Chu còn đứng sững sững ở đó, người cường đại ở sâu
trong hoàng cung ngay cả Trần Bá Tiên cũng phải không lạnh mà run.
Vào thời khắc như bây giờ, Thiên Cơ Đài còn có dư địa dể lợi dụng, mượn ma giết lừa cũng vẫn phải đợi một đoạn thời gian nữa.
"Tạm thời để các ngươi sống thêm một đoạn thời gian vậy."
Trần Bá Tiên thân hình nhoáng lên, lập tức biến mất, còn Phương gia thứ tử ơ nơi nào, Thủy ma nguyên thư thân là một trong ba bộ pháp khí cổ lão
nhất, Vô lượng ma vực xây dựng trong nó trước giờ được hiệu xưng là chỉ
có vào chứ không có ra.
Hơn nữa Trần Bá Tiên còn biết được một
tầng bí mật sâu hơn, pháp khí Vô lương ma lực này còn có tác dụng đồng
hóa ý thức, trừ võ giả địa hồn cảnh có năng lực khai bổ thế giới, có thể dùng thế giới chi lực đối kháng với thế giới chi lực ra. Nếu không, cho dù là võ già truyền kỳ cấp, một khi bị cuốn vào bên trong Vô lượng ma
vực cũng đừng hòng đào thoát.
Mà mỗi một võ giả bị cuốn vào trong Vô lượng ma lực đều sẽ bị đồng hóa, sau cùng trở thành một bộ phận của
Vô lượng ma lực, vì được Thủy ma nguyên thư góp một viên gạch, khiến nó
biến thành càng cường đại, khủng bố hơn.
Phương gia thứ tử bị cuốc vào bên trong Vô lượng ma vực, kết cục của hắn, đã không cần phải suy nghĩ nữa rồi.
...
Triều Đại Chu, trong thượng kinh thành.
Ở góc phía tây của hoàng cung thương kinh thành là một hàng phủ đệ chỉnh
tề, đơn giản mà mới mẻ. Không có sự xa hoa của phủ đệ vương hầu, lại có một tia nho nhã của văn nhân. Hạ nhân phụ thị ở đây còn nhiều hơn phủ
đệ vương hầu, quần áo cũng đều mặc đồ trắng.
"két két!"
Buổi sáng, cửa sau của một tòa phủ đệ mở ra, một phó nhân (người hầu) thân
mặc áo trắng, lấy hết dũng cảm, đeo một tấm khăn trắng, chân tay lanh lẹ đi ra.
Đây là một đầu bếp, phục thị phục chính các nhị phẩm đại phu Lý Công Hữu đã mười hai năn, được xưng là lão phó nhân. Các đại
thần của Nho gia ẩm thực đều rất thanh đạm, không phí nhiều tinh lực. Có điều ẩm thực rất theo quy luật, một ngày ba bữa không thiếu bữa nào.
Hơn nữa trong phủ cũng có một số hạ nhân cũng cần no bụng, cho nên, một
số việc thu mua cần thiết thì không thể thiếu được.
"Đại nhân mấy ngày nay âu sầu suy nghĩ nhiều, cần được bồi bổ thật tốt, ta phải phí chút tâm tư mới được."
Lão phó nhân nghĩ thầm trong lòng, đi về phía cửa thành.
Trên đường, cấm quân giới bị sâm nghiêm, tuần tra khắp nơi. Thỉnh thoảng có
thể nhìn thấy từng nhóm vương hầu, tướng quân, thám tử đi lại vội vã,
không ngừng ra vào kinh thành. Điều này khiến cho lão phó nhân sống mấy
chục năm ở kinh thành, sớm đã quen với sự yên bình, bầu không khí bình
hòa khó mà thích ứng được.
"Lại đánh trận rồi, bọn man di đáng chết!"
Lão phó nhân không khỏi oán thầm trong lòng, tông phái nước ngoài đối với
những người bình thường này mà nói là chuyện cực kỳ xa vời. Cho dù là
bọn họ sớm đã nhìn thấy bản sự một chưởng đập vỡ tảng đá lớn của giáp sĩ trong triều đình, mà cường giả võ đạo phi thiên độn địa, phá toái hư
không, không gì không làm được, đó càng là một chuyện nằm ngoài thế giới của họ.
Lục bộ triều đình bị hủy, đối với bình dân như lão phó
nhân này mà nói thì tất nhiên là quy kết lên người của dị tộc các hoang. Dẫu sao thì, ngày đó rất nhiều người đều nhìn thấy từng thớt chiến mã
tiến vào trong cửa lớn của lục bộ, sau đó thì đột nhiên nổ tung.
Trong mắt các bình dân của thượng kinh thành, rất rõ ràng là do những dị tộc ở vực ngoại xa xôi hóa trang thành thám tử của đại Chu làm ra trận hỗn
loạn này.
Trên thực tế, cách nói này được lưu truyền cực rộng
trong bình dân. Đối với công bố lúc trước của triều đình, quy kết cho
các tông phái nước ngoài ngược lại lại không có mấy người tin. Dẫu sao
thì thực sự là quá xa vời, hơn nữa người có thể phi thiên độn địa, thực
sự là không cần phải hóa trang thành người bình thường rồi tự bạo.
Lão phó nhân đi xuyên qua nhiều nhai đạo, đi tới một cửa hàng bàn đồ ăn.
Trong phủ đệ của các đại thần phụ chính, và phủ đệ vương hầu, tất cả rau rưa, thịt thà đều có những cửa hàng rau thịt được chỉ định đặc biệt
cung ứng.
Một là tiện lợi, hai là an toàn, trong triều đình bình
thường đều có người kiểm tra định kỳ. Hơn nữa những người này ở trong
các phủ đệ đều có hồ sơ, gia thế trong sạch. Nếu như thật sự xảy ra
chuyện thì cũng không chạy được, thậm chí có thể lần theo hồ sơ mà tra
tới nơi sở tại của cơ nghiệp của cha ông.
Cửa hàng rau đã mở cửa thì sớm, nhưng người thì không nhiều.
"Lý đại nhân, tới mua rau à?"
Ông chủ cửa hàng đứng ở cửa, nhìn thấy lão phó nhân tới, liền chào hỏi.
Trên mặt mang theo một nụ cười, nhưng trong mắt lại khó giấu được vẻ lo
âu. Hiện tại thế đạo không an toàn, đối với họ mà nói cũng không phải là một tin tức tốt.
"Lão Tiền, nói với ông bao nhiêu lần rồi, ta chỉ là một hạ nhân, căn bản
không phải là đại nhân gì cả. Ông gọi ta là đại nhân sẽ làm ta tổn thó
đấy."
Lão phó nhân nói.
Hai người cười nói một hồi, ông
chủ gói một bó lớn rau dưa mới, vẫn còn nước đưa tới: "Vẫn như bình
thường, đồ đều chuẩn bị đủ rồi đây!"
Lão phó nhân cười cười, đưa
mấy đồng tiền Ngũ Đế ra, rồi bỏ rau vào trong giỏ. Đi ra khỏi cửa hàng,
lão phó nhân lại mua thêm một ít măng trong thâm sơn.
Ông ta đi rất vội, những cửa hàng này đóng cửa rất sớm, phải đến cho mau.
Quay về phủ, lão phó nhân chọn mấy món rau, lại đun một nồi canh gà bổ dưỡng, sau đó sai người mang tới thư phòng.
Phụ chính các nhị phẩm đại phu Lý Công Hữu năm nay năm mươi bảy tuổi, nghị
sự ở phụ chính các hơn hai mươi năm rồi, thêm mấy năm nữa là đến lúc cáo lão về quê.
Lý Công Hữu tọa trấn phụ chính nhiều năm, trước giờ
luôn bình tĩnh ung dung, tương trì hữu độ. Nhưng hiện giờ vị đại Nho tu
dưỡng nhiều năm này cũng có chút thấp thỏm lo âu.
"Vi thần giả, tư quân, tư quốc, tư thiên hạ."
Trong thư phòng, Lý Công Hữu múa bút rải mực, viết xuống một hàng chữ. Lông
mày y nhíu lại, nhìn chằm chằm vào kiểu chữ trên giấy Tuyên Thành, hoàn
toàn không được thu phát tự nhiên như bình thường. Dừng một chút, vị nhị phẩm đại phu này lại viết xuống một hàng chữ khác trên giấy:
"Vi nho giả, tĩnh tâm, tĩnh khí, tĩnh thần."
Song viết xong hàng chữ này, Lý Công Hữu không khỏi thở dài một tiếng, đầu
bút dừng viết, chán nản ngồi xuống. Vị lão nhân đã quá cái tuổi "biết
thiên mệnh" lúc này cũng thẩm thỏm không yên, bất kể là luyện bút như
thế nào cũng không thể tĩnh tâm lại được. Mỗi lần nhắm mắt lại, trong
đầu lại hiện ra sự cố và động loạn ở các nơi trong triều đình.
Nho gia chủ chính đã hơn ngàn năm, bất kể là đối diện với dạng khó khăn gì
cũng đều có thể tương trì hữu độ, thiên hạ ổn định. Song đôi diện với
động loạn cuốn sạch cả thiên hạ này thì đành thúc thủ vô sách.
Nho gia trươc giờ tin rằng, chỉ cần lòng dân của thiên hạ ổn định, vậy thì
không có gì có thể làm lung lay được thiên hạ, khiến thiên hạ rung
chuyển được. Song, chẳng lâu sau, Nho gia lúc một lòng quản lý thiên hạ, lại bất tri bất giác trở thành kẽ hở của lòng người.
Nhưng tông
phái nước ngoài đó chỉ phái ra một nho sinh tới, vô hình trung lại làm
lay động lòng đân của thương sinh ức dân trong thiên hạ. Đối với nho
gia, không thể không nói là một sư trào phúng cực lớn.
Hiện giờ,
triều đình do binh gia chủ chính, đối diện với những tống phái nước
ngoài thế tới hùng hổ, nho gia nhất mạch cơ hồ là hoàn toàn mất đi quyền lực không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn sự việc phát triển. Điều
này đối với nho gia mà nói, không thể không nói là một sự chế nhạo cực
lớn.
"Ài!"
Lý Công Hữu thở dài một tiếng, nhắm mắt lại,
thiên hạ này không chỉ lòng dân loạn, ngay cả tâm tình của y tu dưỡng
bao nhiêu năm nay cũng loạn theo rồi.
"Đại nhân."
Một tiếng gõ cửa vang lên, là giọng nói của nữ tì trong phủ.
"Vào đi."
Lý Công Hữu mở mắt ra,
"Đại nhân, bọn Lý bá ở phòng bếp trong phủ làm ít tức ăn, đưa tới cho đại nhân."
Nữ tỳ vừa nói vừa mở hộp thức ăn ra, là mấy món thanh đạm, còn có một bát canh.
"Đây là?"
Lý Công Hữu nhìn bát canh, nhíu mày nói.
"Đại nhân đoạn thời gian này ngủ không ngon, bọn tiểu nhân biết được nên chuẩn bị cho đại nhân." Nữ tì nói.
Lý Công Hữu do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.
"Đại nhân, canh này còn rất mới, ngài nhân lúc nóng mà uống đi."
Nữ tỳ vui vẻ nói.
Lão nho thần cười cười, không cự tuyền phần tâm ý này, cầm muôi, nếm thử một chút.
"Thế nào?"
"Ừ, cũng được."
Lão nho thần gật đầu.
"Đại nhân, đũa của ngài."
Nữ tì đưa đũa tới, sau đó lặng lẽ đứng ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn vị đại
nhân đức cao vọng trọng ở trong triều này ăn uống thanh đạm.
Lý
Công Hữu ăn rất chậm, nhai kỹ rồi mới nuốt, mỗi một miếng đều nhai nát
rồi mới nuốt xuống. Không liên quan tới gì khác, đây là một đạo dưỡng
thân.
Thấy lão đại nhân trong phủ cuối cùng cũng tựa hồ như có
chút vị khẩu, nữ tỳ đứng ở bên cạnh không khỏi mừng thầm. Từ lúc lục bộ
bị hủy tới nơi, trong phủ trên dưới đều nhìn ra, lão đại nhân cả ngày ưu tư, đứng ngồi không yên, ai ai cũng thầm lo lắng. Cảnh ở trước mắt này, đối với người trên kẻ dưới ở trong phủ mà nói không nghi ngờ gì nữa là
một chuyện rất đáng mừng.
Có điều, nỗi vui mừng này không kéo dài được lâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT