Tần Lạc thay bộ đồ mặc ở nhà rồi kéo Lâm Hoán Khê ra ban công ngồi. Phòng của Tần Lạc và phòng của Lâm Hoán Khê ở Yến Kinh khá giống nhau, đều là một phòng khá rộng, có phòng vệ sinh riêng, ban công rộng, cửa sổ hướng ra sân của ngôi biệt thự.

Thế nhưng điều khác biệt là bên ngoài cửa sổ của Lâm Hoán Khê là các khu nhà cao tầng san sát, bên ngoài cửa sổ của Tần Lạc cảnh sông nước của dòng Châu Giang.

Tần Lạc cắm công tắc điện, đun nước để chuẩn bị pha trà. Hắn cùng Lâm Hoán Khê ở bên ngoài nửa ngày, ly nước ở quán cà phê vẫn chưa kịp uống thì Bối Bối gặp chuyện.

Lúc trước Tần Lạc nói chuyện nhiều với Tôn Nhân Diệu về đến nhà hắn mới cảm thấy khát nước.

Sau khi cắm nước xong nhìn thấy Lâm Hoán Khê vẫn đang chờ câu trả lời, Tần Lạc nói: "Anh là con trai duy nhất trong nhà, mẹ cũng chỉ sinh ra một mình anh".

"Tại sao anh ấy tới gia đình của anh" Lâm Hoán Khê hỏi.

"Là gia đình chúng ta" Tần Lạc sửa lại. Lần đầu tiên nàng tới nhà chồng nên nàng vẫn chưa phải chịu trách nhiệm trong lời ăn tiếng nói của mình.

Tần Lạc đứng dậy đi tới ngăn tủ mở ra lấy hộp trà Ô Long, hắn vừa mở hộp trà vừa nói: "Nguyên lai là ông nội nhận một người đồ đệ".

Tần Lạc nhìn Lâm Hoán Khê hắn thấy nàng dựa người vào ghế, không có phả ứng gì hắn đành nói tiếp: "Anh không biết tên trước của người đó là gì. Khi ông nhặt được người đó ở bên ngoài. Ông hỏi tên là gì người đó lắc đầu bảo không biết vì vậy ông đặt tên người đó là Tần Long, mang họ Tần của chúng ta".

"Tần Long rất chất phác, thành thật, không có thiên phú y học gì nhưng chú ấy rất chịu khó học hỏi. Suốt cả ngày chú ấy theo ông học những câu ca trúc trắc, khó hiểu của Trung y ( thang đầu ca ) cùng với rất nhiều tên những phương thuốc, tất cả đều thuộc như cháo chảy. Lúc này ông mới vui vẻ nhận chú ấy làm đồ đệ, càng gia công dạy Trung y cho chú ấy".

Tần Lạc cười gượng nói: "Mỗi lần ông giáo dục anh đều lấy gương chú ấy ra. Chuyện của chú ấy anh nghe qua vô số lần".

Ấm điện đun nước rất nhanh, chỉ mới nói mấy câu như thế, nước trong ấm đã sôi. Tần Lạc cầm bình trà định đi pha trà, Lâm Hoán Khê đã đưa tay ra đón lấy.

Tần Lạc mừng thầm, Lâm tỷ càng ngày càng ra dáng người vợ hiền.

"Bản thân Tần Long rất nỗ lực, lại được sự chỉ bảo tận tình của ông, chú ấy nhanh chóng trở thành một thầy thuốc Trung y danh tiếng. Chú ấy còn cưới một người y tá. Sau khi kết hôn được hai năm thì sinh được một con trai".

"Con của bọn họ là Tần Minh?" Lâm Hoán Khê ngẩng đầu hỏi.

Tần Lạc gật đầu nói: "Đúng vậy, khi đó sức khoẻ của anh rất kém. Ông đưa anh đi khắp nơi tìm danh y, chú Tần Long cảm kích ơn nuôi dưỡng và truyền nghề của ông nên cư xử với ông như với người bố. Cho dù sau này chú đã có địa vị xã hội chú ấy vẫn ở tại Tần gia để hỗ trợ công chuyện".

Ánh mắt Tần Lạc buồn rầu nhìn về nơi xa xăm, hắn như đang thả hồn ở một nơi nào đó.

"Mấy năm trước được một người bạn trong giới Trung y giới thiệu, ông lại ra ngoài bái phỏng một vị danh y. Bố anh bận giải quyết công việc ở công ty, mẹ anh lại mở phòng khám tư. Ông và chú Tần Long cùng đi với nhau".

"Cũng chính trong lần đó, xe của hai người gặp tai nạn trên đường. Ông bị thương vào chân. Chú Tần Long, ông nói để bảo vệ ông nên chú ấy bị đụng vào đầu, chết ngay tại hiện trường".

Lâm Hoán Khê không ngờ có kết cục đó nàng ngẩng đầu nhìn Tần Lạc rồi bưng ly trà thơm đặt trước mặt hắn.

Thảo nào Tần gia yêu thương, quý trọng Tần Minh như vậy, không muốn nói ra lai lịch của anh ta. Rõ ràng người Tần gia cảm thấy áy náy và đau buồn trong chuyện này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Mẹ của Tần Minh mang theo Tần Minh tái giá, cha dượng của Tần Minh cũng có một người con trai riêng. Người con trai riêng đó thường xuyên bắt nạt Tần Minh, mẹ Tần Minh cũng thường xuyên cãi nhau với chồng cuối cùng cả hai vẫn không tìm ra biện pháp giải quyết. Sau khi ông biết chuyện mới bảo bố anh đi đón Tần Minh về Tần gia".

"Em không nên hỏi chuyện này" Lâm Hoán Khê áy náy nói.

Tần Lạc nắm tay Lâm Hoán Khê cười nói: "Em cũng là người Tần gia. Việc này cũng nên nói cho em biết. Anh cũng có chút ích kỷ khi không muốn nói cho người khác biết chuyện này bởi vì mỗi lần anh nói về chuyện này anh cảm thấy mình có lỗi".

"Cuối cùng anh đã hiểu Tần Minh rơi vào tình trạng đó là do chú Tần Long chết, đây là trách nhiệm của anh. Nếu như không phải anh mắc bệnh trọng, ông và chú Tần Long không phải đi khắp nơi tìm danh y cho anh".

Lâm Hoán Khê nhìn vẻ áy náy của Tần Lạc nàng cầm tay hắn nói: "Chuyện này không thể trách anh được. Ông thu nhận, nuôi dưỡng chú Tần Long, hơn nữa còn dậy chú ấy thành tài. Chú ấy cảm kích ông vì thế chú ấy chỉ làm chuyện nên làm mà thôi. Nếu như khi anh bị bệnh, chú ấy làm như không nghe thấy, không nhìn thấy, như vậy chú ấy có phải là người vong ân phụ nghĩa không?"

"Chuyện xảy ra đó là điều không ai muốn. Tần gia cũng đã cố gắng bổ cứu hậu quả của nó. Cuộc sống của Tần Minh ở Tần gia cũng tốt lắm. Em cũng thấy mọi người trong Tần gia cư xử rất tốt với anh ấy. Anh không nên tự trách mình vì chuyện này nữa. Chuyện đó không liên quan gì tới anh".

Tần Lạc gật đầu nói: "Tần Minh cũng cư xử rất tốt với người Tần gia. Khi anh không ở nhà, hàng ngày anh ấy đều cùng ông rèn luyện thân thể. Sức khoẻ của bà không tốt, anh ấy thường xuyên nói chuyện với bà. Anh ấy cũng rất quan tâm tới anh, chuyện gì anh ấy cũng làm thay anh. Mặc dù anh ấy không phải anh ruột của anh, anh không bao giờ coi anh ấy là người ngoài".

Lâm Hoán Khê thầm nghĩ xem ra bản thân nàng đã quá đa nghĩ.

Trong sân vang lên tiếng động cơ ô tô sau đó cả hai nhìn thấy Tần Tranh và Lâm Thanh Nguyên ra khỏi ô tô.

Tần Lạc cười nói: "Hai ông đã quay về. Chúng mình xuống dưới trò chuyện với ông một lát".

Lâm Hoán Khê gật đầu nàng cùng Tần Lạc đi xuống lầu.

"Được rồi. Em còn nhớ đã đồng ý chuyện của anh không?" Khi đi tới cửa Tần Lạc đột nhiên dừng lại nhìn Lâm Hoán Khê hỏi.

"Chuyện gì?" Vẻ mặt Lâm Hoán Khê ngơ ngác.

"Chúng mình thử lại một lần nữa" Tần Lạc thì thào.

Khuôn mặt Lâm Hoán Khê như một đám mây bay, nàng trừng mắt nhìn Tần Lạc rồi đi vượt qua người hắn.

Tần Lạc thầm nghĩ không biết nàng đồng ý hay không đồng ý đây?

Sau khi suy nghĩ một lát Tần Lạc thầm hối hận khi hắn đã hỏi Lâm Hoán Khê chuyện này. Đáng ra đến tối hắn cứ mạnh dạn vuốt ve âu yếm nàng, khơi dậy ham muốn trong nàng, lúc đó thì nước sẽ chảy thành sông ngay thôi.

Tần Tranh nhìn thấy Tần Lạc đi xuống lầu, ông ngoắc tay nói: "Tần Lạc, cháu lại đây. Ông có chuyện cần nói với cháu".

"Ông, có chuyện gì?"Tần Lạc đi tới hỏi, hắn chào Lâm Thanh Nguyên: "Lâm gia gia, ông đã quen với cuộc sống ở Dương Thành chưa? Chiều nay ông có đi dạo ở đâu không?"

"Ha, ha. Quen rồi, quen rồi. Ở đây khí trời mờ mờ, những ông già như ông rất thích. Chiều nay ông cùng ông cháu đi uống trà. Nghệ thuật pha trà ở đây thực sự làm mở rộng tầm mắt" Lâm Thanh Nguyên trả lời.

"Ông nghe nói cháu đánh nhau với người ta ở quảng trường Thiên Hà hả?" Tần Tranh nhìn Tần Lạc hỏi, vẻ mặt ông nghiêm túc làm người khác không hiểu được tâm trạng của ông lúc này.

"Dạ đúng" Tần Lạc trả lời.

"Mấy người trẻ tuổi các cháu phải biết kiềm chế" Tần Tranh giáo dục cháu.

"Cháu hiểu" Tần Lạc gật đầu.

"Thế nhưng chúng ta không gây chuyện không có nghĩa chúng ta sợ. Từ trước tới nay người Tần gia không biết sợ hãi" Tần Tranh nghiêm mặt nói. Gương mặt ông không có cảm xúc gì, nhưng toát ra vẻ vô cùng bá đạo.

"Tình nguyện đắc tội với Diêm Vương, chứ không được đắc tội với Dược Vương" Đây là một câu ngạn ngữ lưu truyền ở Dương Thành từ đó có thể thấy uy danh lẫy lừng của Tần Tranh ở đây.

Dược Vương tức giận, đó không phải chuyện đùa.

"Vì vậy cháu mới đánh bọn chúng" Tần Lạc cười tủm tỉm nói.

Cho tới bữa cơm chiều Tần Lam mới xuống lầu, Lâm Hoán Khê đến bên cạnh hỏi han tình trạng của nàng, Tần Lam nói không việc gì, sau khi Tần Minh cho uống thuốc, ngủ mọt giấc bây giờ cảm giác khá hơn nhiều, Tần Lam lại cảm ơn Tần Lạc và Lâm Hoán Khê đã chăm sóc Bối Bối.

Sắc mặt của Tần Lam rất bình thản khi nhắc tới Tần Minh, không có bất kỳ biểu hiện bất thường gì.

Lâm Hoán Khê lúc này mới trút được tâm sự trong lòng, nàng cảm thấy mình quá đa nghĩ.

Sau khi ăn cơm tối xong bà Tần Lạc lại muốn kéo Lâm Hoán Khê đi nói chuyện phiếm.

Tần Lạc cười nói: "Bà, Hoán Khê và cháu có chuyện quan trọng cần bàn với nhau".

Vừa nói Tần Lạc vừa kéo Lâm Hoán Khê lên lầu.

Hắn nôn nóng muốn thử lại lần nữa, hắn muốn chứng minh mình chính thức alf một người đàn ông.

Làm đàn ông rất tốt!

Làm đàn ông, cố gắng càng lâu càng tốt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play