Vì Tôn Nhân Diệu nhúng tay vào việc này Tần Lạc cũng không quan tâm tới việc đó nữa.
Dựa vào bản tính chó điên của Tôn Nhân Diệu, kiểu gì hắn cũng cắn cho kẻ thù của hắn một miếng.
Tần Lạc cảm thấy thương cảm cho gã Đầu Trọc, gã rơi vào tay một đối thủ như Tôn Nhân Diệu, gã sẽ không có một cuộc sống yên ổn, sẽ vô cùng thê thảm.
Thế nhưng với thân phận một nhân viên chính phủ như hắn mà có thể làm cho mấy tên côn đồ cúi đầu nghe lệnh chứng minh chính bản thân gã cũng có vấn đề. Hơn nữa khi nói chuyện gã cũng không kiêng dè gì, dám ngang nhiên kéo người tới nơi đông đúc nhất Dương Thành này đánh nhau, nhất là gã dám giở trò bỉ ổi với một cô bé con trước mặt mọi người cũng đủ chứng minh gã hoàn toàn là đồ cặn bã.
Người như thế cũng không cần phải thương cảm.
Tôn Nhân Diệu nhìn Bối Bối đang chơi đùa với miếng ngọc bội trong lòng Tần Lạc nói: "Bây giờ ba người đang vui vẻ với nhau nếu lúc này mời anh cùng chị dâu ra ngoài chơi đương nhiên không hợp lý chút nào. Thế này đi, ngày mai tôi sẽ cho xe tới đón hai người, lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau hàn huyên. Anh vẫn chưa biết lái xe, đúng không? Nếu như anh học được lái xe, tôi sẽ ra ga ra xe chọn một cái cho anh dùng. Mấy cái xe ở nhà anh tôi nhìn không cái nào vừa mắt".
Tần Lạc cười nói: "Được rồi. Ngày mai cũng rỗi rãi, tôi và Hoán Khê ở nhà chờ cậu. Về phần xe cộ, tạm thời không dùng vì tôi vẫn chưa có bằng lái xe".
"Ôi, xe hơi không thể so với điện thoại di động, hay máy tính. Xe hơi không có tia bức xạ gì cả. Nếu có thời gian anh hãy học lái xe đi, cũng nhanh thôi. Hay để tôi dậy anh nhé? Tôi dậy chắc chắn rất nhanh, chỉ ba tiếng là anh có thể tự lái xe rồi" Tôn Nhân Diệu cười ha hả nói.
"Cứ từ từ" Tần Lạc nói: "Cuối năm, cậu cũng bận nhiều chuyện. Đợi khi quay lại Yến Kinh tôi sẽ học".
"Anh vẫn còn muốn tới Yến Kinh?" Tôn Nhân Diệu nhíu mày hỏi.
"Đúng vậy' Tần Lạc gật đầu.
"Ôi, sao anh cứ tự hành hạ bản thân mình nhỉ? Yến Kinh là nơi nguy hiểm. Nếu không phải năm nào cũng phải về thăm ông ngoại, tôi sẽ không bao giờ tới đó. Ở Dương Thành này không ai dám động tới bản thân mình cả" Tôn Nhân Diệu kinh ngạc nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
Ở Dương Thành, Tôn Nhân Diệu giống như một lãnh chúa địa phương. Cuộc sống hiện tại rất xuôi chèo mát mái đương nhiên anh ta không muốn rời khỏi đây.
Chính anh ta đã từng nói anh ta chỉ có hai người bạn, kẻ thù thì vô số rời khỏi Dương Thành anh ta không cảm thấy an toàn.
"Tôi có việc cần phải hoàn thành" Tần Lạc nói.
"Ở Dương Thành thì không thể hoàn thành sao? Không phải chỉ là làm vì Trung y sao? Anh nói đi anh cần bao nhiêu tiền tôi cũng có" Tôn Nhân Diệu vỗ túi nói.
Tần Lạc khoát tay nói: "Việc này cậu không hiểu đâu, dừng nói lung tung".
"Thôi được, tùy anh. Tính tình hai chúng ta rất giống nhau, chuyện gì đã quyết định là không thay đổi" Tôn Nhân Diệu nói. "Anh hãy nhớ chuyện ngày mai. Bây giờ bọn tôi đi uống rượu trước".
Nói xong Tôn Nhân Diệu nói xã giao mấy câu, sờ đầu Bối Bối rồi anh ta dẫn đám bạn nhậu rời đi.
Có người nói tình bạn xuất hiện trên bàn rượu. Tần Lạc chưa từng bồi Tôn Nhân Diệu uống rượu nhưng Tôn Nhân Diệu tin tưởng Tần Lạc nhất.
Tình cảm của con người rất kỳ diệu, so với số mệnh con người có khi còn khó hiểu hơn.
Đợi khi mấy người đó đi khỏi Tần Lạc nhìn Bối Bối trong, lòng mình hỏi: "Bối Bối, bây giờ còn muốn vui chơi không?"
Bối Bối lắc đầu nói: "Bố, con không muốn chơi nữa. Con hơi mệt, bây giờ con chỉ muốn về nhà".
Tần Lạc cười gượng nói: "Bối Bối, anh chỉ là anh của em. Em không thể gọi anh là bố".
"Tại sao?" Bối Bối ngạc nhiên hỏi.
"…bởi vì anh là anh em" Tần Lạc cảm thấy rất đau đầu trước vấn đề này. Xem ra cô bé này rất khó đối phó, lối suy nghĩ của cô bé rất tự nhiên người bình thường căn bản không theo kịp: "Em nghĩ xem em gọi anh là bố, em phải gọi chị Hoán Khê là mẹ. Nếu như vậy mẹ Tần Lam của em sao đây? Vậy không phải em sẽ có hai người mẹ sao?"
Mặt Lâm Hoán Khê đỏ ửng nàng tránh ánh mắt ngây thơ, khờ khạo của Bối Bối.
Bối Bối chăm chú suy nghĩ một lát rồi nói: "Tại sao không thể có hai người mẹ? Em có hai người ông, đại gia gia và nhị gia gia thì sao?"
Tần Lạc bị cô bé có lối tư duy thiên tài này đánh bại, hắn không biết phản bác vấn đề của cô bé như thế nào nữa.
"Cứ để Bối Bối gọi là bố cũng được. Con trẻ vui vẻ là tốt rồi" Lâm Hoán Khê nói đỡ cho Bối Bối.
"Mẹ hai là người tốt nhất" Bối Bối mỉm cười ngọt ngào.
Mẹ hai? Lại còn mẹ hai nữa ư?
Tần Lạc định sửa cho cô bé cách xưng hô đúng cách. Hắn thấy Lâm Hoán Khê không để ý tới vấn đề đó, nàng còn nhéo mũi Bối Bối một cái nên Tần Lạc cũng không nói lại vấn đề này nữa.
Dù Tần gia có mấy chiếc xe nhưng Tần Lạc không có bằng lái, Lâm Hoán Khê lại không thông thuộc đường xá ở Dương Thành vì thế mấy người đã đi taxi.
Sau khi ba người ngồi sau xe, Tần Lạc và Lâm Hoán Khê ngồi dựa sát đầu vào nhau, Bối Bối nằm trong lòng Lâm Hoán Khê ngủ. Cô bé này chơi một ngày, lại xảy ra chuyện không hay đó nên cô bé đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Lúc Bối Bối còn tỉnh cô bé cứ bám chặt lấy Tần Lạc, không cho ai bế. Bây giờ Bối Bối đã ngủ, cô bé không có quyền lên tiếng, Lâm Hoán Khê mới có thể tiếp nhận vai trò làm mẹ.
Một phụ nữ gặp một đứa bé đáng yêu, nó lại không cho nàng bế nó. Đối với nàng mà nói đây là chuyện rất khó chịu trong lòng.
Lâm Hoán Khê đột nhiên quay đầu, ánh mắt sáng nhìn Tần Lạc. gương mặt nàng ửng đỏ, hơi thở gấp gáp mang theo hương thơm.
"Anh không cân nhắc chuyện ở lại Dương Thành sao? Anh ta nói đúng Dương Thành rất thích hợp với phát triển của anh" Lâm Hoán Khê nói. Nàng không ngờ Tần Lạc lại có nhiều mối quan hệ ở phía nam như vậy.
Đây chính là nền tảng của mọi việc, chuyện gì cũng rất dễ thành công. So với phía bắc, công việc của hắn có nền tảng vững chắc và dễ dàng phát triển hơn.
Tần Lạc vòng tay ôm thắt lưng nàng, Lâm Hoán Khê định giãy giụa Tần Lạc càng ôm chặt hơn. Lâm Hoán Khê sợ Bối Bối trong lòng nàng tỉnh lại nên để mặc hành động.
"Lý do anh tới Yến Kinh là anh muốn làm một việc. Nhanh nhất là ba ngày, nhiều nhất là một tuần anh sẽ quay về" Tần Lạc nói. "Nhưng anh không ngờ anh lại ở đó lâu như vậy".
Tần Lạc nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay mềm mại của Lâm Hoán Khê nói: "Nếu anh đã chọn Yến Kinh làm nơi khởi đầu sự nghiệp của mình, anh sẽ phải hoàn thành nó. Có rất nhiều người cùng nỗ lực với anh, anh không thể bỏ bọn họ lại được".
Bởi vì Lâm Hoán Khê xinh đẹp , tài xế taxi chăm chú lưu ý tới hai người khách phía sau, nghe lén câu chuyện của hai người. Hắn thầm nghĩ vẫn có sự nghiệp ư? Nếu đã có tiền sao vẫn còn ngồi taxi?
Bây giờ thanh niên khi tán gái, cái gì cũng dám nói. Chỉ còn thiếu nước đeo một cái thẻ trên cổ: Chủ tịch nước Trung Quốc là cha nuôi của anh thôi.
Lâm Hoán Khê gật đầu. Thực ra nàng đã biết câu trả lời của hắn nhưng khi từ chính miệng hắn nói ra, nàng cảm thấy vô cùng vui mừng.
Đây chính là người đàn ông thủy chung. Từ trước tới nay hắn không để cho người khác thất vọng.
"Nếu như anh ở lại Dương Thành, em có ở lại cùng anh không?" Tần Lạc cười tủm tỉm hỏi.
Lâm Hoán Khê ngẩn người rồi nói: "Em còn phải chăm sóc ông ở Yến Kinh".
"Thế nhưng anh là chồng em. Mọi người nói con gái xuất giá chính là bát nước hắt đi. Chẳng lẽ em vì ông mình mà ngay chồng mình cũng bỏ sao?" Tần Lạc trêu chọc Lâm Hoán Khê.
Cùng Lâm Hoán Khê nói chuyện đó Tần Lạc chỉ muốn tâm trạng thoải mái, bình thường Băn Sơn mỹ nữ tỷ tỷ gặp phải câu hổi hóc búa như vậy nàng sẽ kinh hoảng né tránh nên hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ khi chứng kiến tâm trạng hôm nay của Lâm Hoán Khê.
Đôi mắt Lâm Hoán Khê mọng nước, hai má kiều mị, duyên dáng, dáng vẻ mê người, quyến rũ. Ánh mắt nàng nhìn tránh nhìn ra ngoài cửa xe như bị phong cảnh bên ngoài hấp dẫn, nàng nói: "Hai năm nữa ông sẽ nghĩ hưu".
Ý của nàng là đợi tới khi ông nghỉ hưu, nàng có thể xuất giá về phương nam cùng với ông, tránh cho ông nàng phải cô đơn sống một mình ở Yến Kinh.
Tần Lạc nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Hoán Khê Tần Lạc không nhịn được buột miệng cười ha hả.
Bối Bối đột nhiên đưa tay dụi mắt có muốn tỉnh lại. Tần Lạc vôi vàng nín cười, Lâm Hoán Khê cũng vội vàng ôm chặt cô bé, sau đó nàng nhẹ nhàng vuốt lưng cô bé.
Thậm chí để giúp Bối Bối ngủ ngon miệng nàng khe khẽ hát một bài hát dân gian không có tên điều này làm Tần Lạc cản thấy ghen ghét với cô bé con Bối Bối. Hắn quen biết Lâm Hoán Khê hơn nửa năm nhưng hắn chưa từng nhìn thấy nàng hát.
Tới khi Bối Bối lần nữa chìm vào giấc ngủ say, hai người mới cùng lúc khẽ thở dài.
"Sau này chúng mình có con, cũng như thế này không nhỉ?" Tần Lạc nhìn Lâm Hoán Khê nói.
Lâm Hoán Khê đặt một ngón tay lên miệng khẽ "suỵt" một tiếng, nàng sợ Bối Bối lại bị đánh thức lần nữa nên nàng không cho Tần Lạc nói chuyện.
Sau khi quay về Tần gia, cả hai không thấy Tần Tranh và Lâm Thanh Nguyên ở nhà, không rõ hai ông già này đang đi thăm bạn bè hay đang ngồi uống trà ở quán trà nào đó. Tần mẫu cũng là một thầy thuốc Trung y, bà có một bệnh viện tư ở khu Kim Dung. Mặc dù bây giờ sắp đến tết nhưng ngày nào bà cũng tới đó làm việc. Sức khỏe của bà nội Tần Lạc không tốt, lão thái thái sợ lạnh vì thế bà suốt ngày ở trong phòng không ra ngoài.
Tần Lạc hỏi người làm xem Tần Lam có nhà không. Người làm nói Tần Lam đang nghỉ ngơi trên lầu vì vậy Lâm Hoán Khê liền ôm Bối Bối đi tìm Tần Lam.
Lâm Hoán Khê khẽ gõ cửa phòng, cửa phòng nhanh chóng mở ra, không ngờ người đứng trước mặt Lâm Hoán Khê lại là Tần Minh.
"Sao trở về nhanh thế? Em cảm thấy Dương Thành thế nào?" Tần Minh cười hỏi, anh ta nhìn Bối Bối trong lòng Lâm Hoán Khê hỏi: "Bối Bối ngủ rồi à? Đưa cho anh. Cô bị ốm, cô vừa uống thuốc xong".
"Cô ốm nặng không?" Lâm Hoán Khê lo lắng hỏi. Là phụ nữ nàng cũng rất đồng cảm với Tần Lam. Hơn nữa Tần Lam là cô Tần Lạc, cũng chính là cô của nàng.
Dù vẻ ngoài của Lâm Hoán Khê khá lạnh lùng, nàng cực kỳ chú trọng tới tình thân. Nàng hy vọng tất cả người thân của nàng có thể mạnh khỏe.
"Chỉ bị cảm lạnh thôi. Ngủ một giấc là sẽ khỏi" Tần Minh thoáng nhìn lại và nói.
Lâm Hoán Khê gật đầu nàng chuyển Bối Bối sang cho Tần Minh.
Khi quay lại phòng, Tần Lạc đang thay quần áo.
Lâm Hoán Khê suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Tần Minh là ai?"
"Là anh của anh" Tần Lạc cười nói.
"Anh ruột?"
"Không phải" Tần Lạc nói. Hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Hoán Khê nhìn thấy vẻ mặt chăm chú của nàng liền cười hỏi: "Tại sao em đột nhiên hỏi chuyện này?"
Trước kia Lâm Hoán Khê không muốn nói nhiều, hỏi câu nào trả lời câu đó. Hôm nay nàng chủ động hỏi vấn đề này làm Tần Lạc vô cùng ngạc nhiên.