Trữ Toái Toái có thể không coi trọng lời Lăng Tiếu nhưng cô không thể không tin tưởng lời Tần Lạc.

Thứ nhất là Tần Lạc chưa từng lừa gạt cô, ít nhất cô cũng cho là như vậy.

Thứ hai, Tần Lạc là bác sĩ. Bác sĩ trước mặt người bệnh có uy nghiêm trời sinh. Tần Lạc là bác sĩ của Lăng Tiếu, so với người khác thì hắn hiểu rõ trạng thái lúc này của Lăng Tiếu hơn.

"Thế nhưng mà", Trữ Toái Toái lo lắng nói: "Tiếu Tiếu đã như vậy thì còn có thể làm được cái gì nữa? Cô ấy chỉ là một nữ hài từ, hơn nữa cũng không có công phu gì".

"Cô ấy còn có bộ não mà". Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Kỳ thật, anh cũng không hy vọng cô ấy tham dự vào những chuyện này. Nếu như cô ấy nguyện ý thì chỉ cần ở nhà im lặng tĩnh dưỡng hoặc là làm việc mình thích là được nhưng bây giờ không phải là cô ấy có thể làm gì hay không mà cô ấy nhất định phải làm cái gì đó".

Trữ Toái Toái nhìn Tần Lạc, lại nhìn vẻ mặt kiên định của Lăng Tiếu mà khe khẽ thở dài. Cô túm chặt ống tay áo Tần Lạc nói: "Tần đại ca, anh có thể cam đoan Lăng Tiếu không có việc gì hay không?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

"Anh không cam đoan được". Tần Lạc lắc đầu: "Anh thậm chí không dám cam đoan là bản thân anh sẽ không có việc gì"

Nghe Tần Lạc nói như vậy, Trữ Toái Toái càng gấp rút khẩn trương. Cô nắm chặt tay Tần Lạc nói: "Ah, nguy hiểm như vậy sao? Vậy các người có thể hay không..."

"Không thể". Tần Lạc cắt ngang lời của cô. Hắn biết rõ cô đang muốn nói cái gì: "Nếu như chúng ta chủ động xuất kích lời thì còn có một nửa cơ hội sinh tồn. Nếu như chúng ta cái gì cũng không làm thì sẽ bị bọn hắn hại chết. Bởi vì bọn hắn thật sự vô cùng nguy hiểm, cho nên ta mới nhất định phải chủ động xuất kích".

Tần Tung Hoành chết rồi, Violet phu nhân cấu kết với Tần Tung Hoành cũng đã chết thế nhưng Phòng thí nghiệm kia không có chết.

Bọn hắn lợi hại như vậy nhưng cũng chỉ là quân cờ của Phòng thí nghiệm kia thôi, thậm chí, ngay cả Phó tổng thống Mỹ Jackson cũng có giao dịch với bọn họ. Điều này cho thấy thực lực của tổ chức này khủng bố tới trình độ nào.

Bọn họ là dạng tổ chức gì, bọn họ tồn tại với mục đích gì, căn cứ tư liệu thu hoạch được Tần Lạc cùng với suy đoán của bản thân hắn đại khái đã nghĩ ra một chút. Tuy nhiên tổ chức này tổng bộ đặt ở đâu, người phụ trách là ai. BOSS phía sau màn là ai thì những cái này vẫn chưa điều tra ra.

Muốn đem Trung y khuếch trương đến từng ngóc ngách trên thế giới thì nhất định phải diệt trừ cái Phòng thí nghiệm úc này. Hắn đã biết rõ, trước kia xuất hiện tình huống một số thiên tài Trung y chết đi và nhân tài do hai môn nhất phái phái ra gặp chuyện không may đều có liên quan đến bọn này, thậm chí có thể chính là do bọn họ trực tiếp thực hiện. Hiện tại, việc Tần Lạc cần phải làm là tìm ra bọn hắn sau một mẻ hốt gọn.

Trữ Toái Toái cũng biết không thể thuyết phục được hai người này nên đành lần nữa dặn dò: "Vậy hai người phải đáp ứng, vô luận như thế nào đều phải bảo trọng chính mình. Tôi cũng không hy vọng các người có chuyện gì, cái này quá dọa người rồi".

"Yên tâm đi". Tần Lạc vỗ vỗ tay cô an ủi: "Trên thế giới này, có rất nhiều người xem ta không vừa mắt".

Hắn dừng lại một chút rồi nói: "Kết quả, bọn hắn đều chết hết rồi".

Lăng Tiếu chứng kiến hai người bọn họ nắm tay nhau thì đưa ánh mắt chuyền dời đến chỗ hắn.

Lúc Tần Lạc đi vào Long Tức không gặp Quân Sư và cũng không thấy Ly, trong lòng hắn cảm thấy có chút tiếc nuối đồng thời cũng thở phào một hơi.

Hai nữ nhân này không biết ăn lộn cái gì mà không hẹn đều giới thiệu bạn trai cho nhau, hơn nữa người được giới thiệu đều là mình.

Trong lòng Tần Lạc, thời điểm mà lòng hư vinh đạt được vô hạn thỏa mãn thì đầu cũng bắt đầu có chút đau đớn, vấn để như vậy, hắn phải ứng đối làm sao đây?

Sao khi lên tiếng chào hỏi Kiều Mộc, biết Long Vương đi ra ngoài làm việc, hắn trực tiếp đi vào chỗ Phó Phong Tuyết.

Long Vương có thể đi ra ngoài làm việc chứng tỏ thân thể ông ta đã khôi phục không ít. Tần Lạc cũng không cần lo lắng cái gì.

Khi Tần Lạc đi vào tiền viện của Phó Phong Tuyết thì thấy Phó Phong Tuyết vẫn nằm trên ghế phơi nắng. Ánh mặt trời ôn hòa như nước chảy tràn qua người hắn, qua mặt hắn khiến cho màu da càng thêm tái nhợt, thoạt nhìn càng thể hiện vẻ bệnh hoạn.

Một nữ nhân phong tình vạn chủng ngồi bên cạnh hắn, không nói gì mà chỉ yên lặng ngồi.

Thấy Tần Lạc đi đến, nữ nhân này đứng lên vẻ mặt vui vẻ chào hỏi hắn nói: "Tần Lạc, cậu đã đến rồi".

"Ân. Tôi đến thăm Phó lão". Tần Lạc nhẹ gật đầu. Một thời gian ngắn không gặp mà khí sắc của Lạc Sân so với lúc Hoàng Thiên Trọng bị bẻ gãy tứ chi tốt lên nhiều. Gương mặt tinh xảo, đôi mắt ẩn tình, tóc đen mượt như thác nước. Bà ta lại mặc một cái váy hơi trễ ngực màu vàng nhạt, thoạt nhìn giống như là một thiếu nữ xinh đẹp mới ngoài đôi mươi vậy.

Kỳ quái chính là, mỗi cái giơ tay nhấc chân của bà ta đều gợi cảm mười phần. Bộ dạng thục nữ thùy mị thỏa thích phóng thích ra.

"Lần này sao Phong Tuyết lại bị thương nghiêm trọng như vậy?" Lạc Sân có ý trách cứ hỏi.

Bà ta và Phó Phong Tuyết là bằng hữu nhiều năm, nay dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với Tần Lạc tức lộ ra giao tình thâm hậu giữa bọn họ mà cũng biểu lộ sự quan tâm đối với Phó Phong Tuyết. Trọng yếu hơn là Tần Lạc đúng là không có biện pháp phản bác nào.

"Bởi vì đối thủ quá mạnh mẽ". Tần Lạc nói. Hắn cũng chỉ đành trả lời như vậy.

"Ai. Các người, những nam nhân này ah" Lạc Sân nhìn Tần Lạc liếc một cái. mặc dù Tần Lạc là nam nhân từng thấy qua rất nhiều mỹ nhân mà tâm thần cũng không khỏi rung động. Cái nhìn này thật sự là cực kỳ gợi cảm và vũ mị.

Bà ta đem biểu lộ của Tần Lạc thu vào trong mắt nói: "Cả ngày chỉ biết chém chém giết giết. Phong Tuyết niên kỷ cũng không nhỏ nữa, sao không nghỉ ngơi cho khỏe?"

Tần Lạc cũng không biết trả lời thế nào nữa. Dù sao, đối tượng công kích là Phó Phong Tuyết mà lão đầu tử này đang nằm bên cạnh giả chết đây này.

Thấy Tần Lạc không nói lời nào. Lạc Sân cũng đành phải nói sang chuyện khác, hỏi: "Phong Tuyết thân thể thế nào?"

"Chỉ bị thoát lực mà thôi. Châm cứu thêm mấy lần, nghỉ ngơi thêm một thời gian ngắn nữa thì không sao". Tần Lạc nói.

"Không có gì trở ngại a?"

"Không có việc gì đâu". Tần Lạc nói.

"Ai". Lạc Sân lần nữa thở dài: "Y thuật của cậu tốt như vậy, nếu có thể trị liệu cho Thiên Trọng thì nó nhất định có thể đứng lên rồi".

"..." Tần Lạc chỉ sợ Lạc Sân nhắc tới đề tài này.

Không nói trước kia hắn và Hoàng Thiên Trọng có ân oán. Chỉ riêng một cửa Quân Sư kia hắn cũng khó qua.

Hoàng Thiên Trọng có một bà mẹ xinh đẹp nhưng nếu để cho hắn lựa chọn thì hắn nhất định sẽ không chút do dự đứng về phía Quân Sư. Quân Sư nhiều lần vì hắn xuất sinh nhập tử. Hoàng Thiên Trọng lại nhiều lần muốn làm cho hắn sống không bằng chết, hắn không phải loại nam nhân dễ dàng bị sắc đẹp che kín hai mắt.

Thấy Tần Lạc khẩn trương Lạc Sân cười một tiếng nói: "Cậu cũng không cần khẩn trương. Tôi hiểu tâm tư của cậu, cũng hiểu cậu có chỗ khó xử. Hôm nay tôi tới đây để tạm biệt Thiên Trượng và Phong Tuyết".

"Tạm biệt?" Tần Lạc hỏi.

"Ân. Tôi chuẩn bị đưa Thiên Trọng đi Tây Nam". Lạc Sân nói: "Bên đó có mấy cái bác sĩ cũng không tệ lắm. Đưa nó đi thử vận khí xem sao".

"Đây là chuyện tốt" Tần Lạc chỉ có thể trả lời như vậy. Lạc Sân cuối cùng vẫn phải đưa ra lựa chọn.

"Đúng vây a". Lạc Sân cười khổ: "Làm việc tốt a".

Lạc Sân cầm túi đứng dậy nói: "Tôi đi về trước. Còn có rất nhiều chuyện phải giải quyết. Chuyện của Phong Tuyết phải nhờ cậu rồi".

"Cô cứ yên tâm đi. Cháu sẽ hết sức" Tần Lạc nói. Trước mặt Lạc Sân hắn phải nói mình nhất định sẽ chữa khỏi cho Phó Phong Tuyết, tóm lại hắn vẫn không có biện pháp đối xử tàn nhẫn với một nữ nhân.

Lạc Sân dời ánh mắt đến trên mặt Phó Phong Tuyết, gương mặt của hắn gầy gò tuấn dật, lúc ngủ say lúc lông mi thon dài. xem giống như một tiểu phiến tử. Tóc dài rối tung xoã trên bả vai. tuy mất trật tự mà không mất dã tính. Không thể không nói. đây là một Lão soái ca rất có mị lực.

"Phong Tuyết, tôi đi nha. Ông hãy chiếu cố bản thân cho tốt". Lạc Sân ôn nhu nói: "Hi vọng, hi vọng về sau không có cơ hội gặp lại"

Không biết nghĩ đến cái gì mà sắc mặt Lạc Sân ảm đạm, bà ta nhìn Tần Lạc nhẹ gật đầu rồi rời đi. Bà không biết là, nam nhân bên trên ghế nằm sau lưng mở mắt ra như có điều suy nghĩ nhìn theo bóng lưng của bà.

Tần Lạc tiễn Lạc Sân xong quay lại thấy Phó Phong Tuyết đã tỉnh, biết rõ lão đầu tử này vừa rồi một mực giả bộ ngủ thì cười trêu ghẹo nói: "Bằng hữu cũ đi xa, ông cũng không đứng dậy tiễn nữa?"

"Nên đến sẽ đến, nên đi sẽ đi. Tiễn đưa làm cái gì?" Phó Phong Tuyết lạnh nhạt nói.

"Nói cũng đúng. Hiện tại đến đi cũng thuận tiện". Tần Lạc gật đầu nói rồi lấy ra cái hộp châm và bắt đầu dùng rượu sát trùng: "Bà ấy nói cái gì hi vọng về sau không có cơ hội gặp mặt? Bằng hữu nhiều năm như vậy sao có thể nói là không gặp mặt nữa?"

Phó Phong Tuyết lại nhắm mắt lại, trầm mặc không nói. Mãi đến khi Tần Lạc cảm giác mất đi sự kiên nhẫn thì hắn mới chậm rãi nói: "Không gặp gỡ là tốt nhất. Đến khi gặp lại, chỉ sợ sẽ là địch nhân rồi".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play