Khó khăn nhất là tiếp thụ ân của mỹ nhân!

Nữ hài tử ánh mắt ôn nhu, khuôn mặt xinh đẹp chuyên tâm chăm chú nhìn vào Tần Lạc, bộ dáng toàn tâm tín nhiệm và hoàn toàn vô tư.

Thấy cô thổ lộ thẳng thắn như thế khiến cho Tần Lạc có cảm giác khẩn trương mà không biết trốn đi đâu. Miệng hắn há ra, muốn dùng một từ ngữ thích hợp nhất hoặc là muốn dùng một loại phương thức không đả thương người nhất đến giải quyết chuyện trước mắt.

Thế nhưng không đợi hắn nói chuyện, Trữ Toái Toái đã mỉm cười ngăn lại nói: "Tần đại ca, anh không cần phải nói gì cả, em đã hiểu rồi".

"..." Tần Lạc im lặng. Cô cái gì cũng hiểu vậy tại sao lại muốn nói

chuyện này?

"Anh nhất định sẽ thấy hành vi của em rất kỳ quái đúng không nhưng em không có điên đâu. Trước kia, em ngưỡng mộ anh và hiện tại cũng thế. Cũng bởi vì em hiểu loại cảm tình này sẽ càng ngày càng sâu, càng ngày càng trầm trọng, khiến cho em càng ngày càng khó thừa nhận, em lo lắng có một ngày em sẽ sụp đổ mất cho nên em muốn sớm thả đầu quái thú này ra. Giấu nó ở trong lòng, em thật sự cảm thấy quá khó khăn".

"Em biết rõ lựa chọn của anh, cũng biết đáp án của anh bởi vì trong lòng em đã vô số lần hỏi câu hỏi này, cũng tưởng tượng qua vô số lần về câu trả lời của anh, anh có thể đưa ra đáp án gì em đều biết rõ".

"Em biết rõ anh đã có bạn gái". Trữ Toái Toái cười hì hì nói sau đó lại trừng hai mắt nhìn Tần Lạc nói: "Hơn nữa còn biết rõ không chỉ có một người".

Tần Lạc bị cô bé này làm nhức đầu, hắn xấu hổ nói: "Cho tới bây giờ anh đều không phủ nhận điềm này".

"Đúng vậy". Trữ Toái Toái gật đầu: "Cái này thì anh hơn đám Hoa Hoa Công Tử (Play Boy) kia một chút. Bọn hắn có mới nới cũ, coi việc chinh phục nữ nhân như trò chơi thú vị. Anh không phải như vậy, em thấy anh có tình cảm thật sự. Hơn nữa, đối với nữ nhân mà nói, vinh dự lớn nhất chính là cô ấy có thể chinh phục được tâm của một người đàn ông, lưu lại dấu vết trong đời của anh ta. Anh nguyện ý trước mặt mọi người thừa nhận sự hiện hữu của các cô ấy, đối với các cô ấy mà nói cũng là một sự tôn trọng. Nếu như một nữ nhân hết lòng yêu anh nhưng anh lại không nhận, chối bỏ sự tồn tại của cô ấy thì nhất định cô ấy sẽ thương tâm đến chết?"

Tần Lạc cười khổ, nói: "Được rồi, nghe em nói thì nữ nhân giống như đều rất đáng thương ấy".

"Về tình yêu, người thua thiệt phần lớn đều là nữ nhân". Trữ Toái Toái nói rất chân thành.

Tần Lạc nhịn không được nhếch miệng nở nụ cười, càng cười càng vui vẻ và bộ dạng không muốn dừng lại.

Trữ Toái Toái dậm chân hờn dỗi nói: "Nói mau. Anh cười cái gì?"

"Khi em nói câu kia, bộ dạng giống như là từng có rất nhiều kinh nghiệm tình cảm vậy", Tần Lạc nói.

"Chán ghét. Đây là mối tình đầu đấy". Trữ Toái Toái giả bộ tức giận nói: "Mối tình đầu vẫn là thầm mến, dễ tổn thương lòng tự tôn lắm".

Tần Lạc chăm chú nhìn Trữ Toái Toái nói: "Anh biết rõ em sẽ tìm được người đàn ông tốt của mình".

Trữ Toái Toái lắc đầu nói: "Em khát vọng tìm một người toàn tâm toàn ý yêu em. Em hi vọng tìm được một người đàn ông có thể thời thời khắc khắc làm bạn bên cạnh em, hi vọng người ta có thể quỳ gối cầu hôn, hi vọng hắn co thể nắm tay em đi vào giáo đường, đem lời hứa hẹn cả đời đeo lên ngón tay em".

Trữ Toái Toái dũng cảm ngẩng đầu nhìn Tần Lạc, đối mắt với hắn nói: "Em biết rõ, mặc dù anh có thể tiếp nhận em nhưng anh lại không cho em được những thứ này cho nên em quyết định, về sau chỉ thích mà không phải yêu anh".

"..."

"Làm sao vậy?", Trữ Toái Toái đánh giá cẩn thận lấy biểu lộ của Tần Lạc hỏi: "Em nói như vậy làm anh tức giận à?"

"Em có cảm thấy việc này rất kỳ quái hay không?" Tần Lạc hỏi.

"Sao lại kì quái?"

"Trước tiên em nói thích anh sau đó lại hung hăng khích lệ anh một phen". Tần Lạc nói.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó lại nói cho anh biết, anh là người tốt nhưng sẽ không yêu anh mà chỉ thích anh". Tần Lạc nói: "Trước tiên cho anh một cái kẹo, sau đó lại tát anh một cái, tát xong còn để cho anh trong lòng tràn đầy cảm giác áy náy"

Trữ Toái Toái che miệng nhõng nhẽo cười nói: "Chính là như vậy. Ai bảo anh ưu tú như vậy, để cho em thầm mến lâu như vậy, đây là sự trừng phạt đối với anh".

"Được rồi. Anh tiếp nhận sự trừng phạt này" Tần Lạc gật đầu nói. Hắn nhìn Trữ Toái Toái, nữ hài tử cực kỳ có tư tưởng cùng nghệ thuật tài hoa, độc lập độc hành này mà ôn nhu nói: "Anh hiểu em lựa chọn như vậy là phi thường đúng. Cô gái giống như em vậy, người đàn ông nào có được đều phải coi như trân bảo, em nhất định sẽ hạnh phúc"

Trữ Toái Toái nhếch miệng bất mãn nói: "Sao em thấy anh như vừa trút được gánh nặng vậy? Nghe em nói không dây dưa nữa, trong lòng anh nhất định là thầm vui mừng không thôi đúng không?"

"..."

Mỗi người đàn bà đều là một con yêu tinh, những lời này không biết ai đã nói nữa? Ngay cả Trữ Toái Toái vốn nhu thuận nghe lời lúc này cũng có khó chơi như vậy.

Trữ Toái Toái một tay nắm chật cô áo ngực Tần Lạc, kéo Tần Lạc đến gần hơn, giống như là thiếu nữ bất lương có ý đồ đùa giỡn phụ nam đàng hoàng hung dữ nói: "Bất quá anh cũng không nên cao hứng quá sớm. Nếu như em không tìm thấy người em nguyện ý cùng hắn cùng đi đến giáo đường thì em sẽ trở về tìm anh đó."

"Dạ dạ". Tần Lạc giả bộ như "sợ hãi" liên tục gật đầu nói: "Anh nhất định sẽ để dành chỗ cho em". Sau đó, hai người cất tiếng cười to. Một loại khoái cảm thoải mái tự do.

"Tuy Hoán Khê building chỉ có 29 tầng nhưng tổng độ cao lại gần 150 mét. Em đã cố ý nâng độ cao của mỗi tầng lầu khiến cho nó nhìn càng thêm cao lớn hơn. Không có tầng phụ, tất cả đều là lầu chính, về phần công dụng thì đợi Hoán Khê tỷ đến quyết định đi. Còn có, ồ, Tiếu Tiếu đã đến".

Tần Lạc và Trữ Toái Toái từ trong cao ốc Thái Cực đi ra, Trữ Toái Toái giới thiệu Thái Cực building cho Tần Lạc thì thấy một chiếc xe BMW màu trắng chậm rãi chạy qua.

Chiếc xe BMW này chạy đến chỗ Tần Lạc và Trữ Toái Toái đứng thì dừng lại, sau đó Lăng Tiếu thân mặc đổ thể thao màu đen đẩy cửa xe đi xuống.

Dựa theo tính cách của Lăng Tiếu, xe thể thao cô lái nhất định sẽ có màu sắc huyễn lệ đỏ vàng gì đó, hơn nữa cô sẽ không lựa chọn trang phục màu đen huống chi là đồ thể thao màu đen.

Tần Lạc khẽ thở dài, xem ra cô vẫn chưa thể khôi phục lại tâm tình. Đương nhiên, hắn cũng phi thường rõ, loại vết thương lòng này khôi phục không dễ dàng tý nào. Nếu như khúc mắc khó hiểu thì có thể nói là chuyện cả đời vậy.

Lăng Tiếu biểu lộ đờ đẫn, đến cũng không chào hỏi Trữ Toái Toái mà trực tiếp nhìn Tần Lạc chăm chú.

Tần Lạc nhìn cô cười cười hỏi: "Cô gần đây có vẻ không tồi?"

"Chuyện anh đáp ứng với em, lúc nào thì thực hiện?" Lăng Tiếu không có trả lời vấn để của Tần Lạc mà trực tiếp hỏi lại.

Tần Lạc hơi chút chần chờ sau đó nhìn cô nói: "Anh cho rằng em cần nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa".

"Nghỉ ngơi là sự tra tấn lớn nhất với em". Lăng Tiếu cũng không lĩnh tình nói.

Ngồi không sẽ nghĩ nhiều. Lăng Tiếu ngồi không làm gì thì lại nghĩ đến chuyện cũ. Nhớ lại những hình ảnh ngọt ngào kia lòng cô lại càng thống khổ. Ở cùng cha mẹ vài ngày sắp làm cho cô phát điên rồi. Mỗi một phút, mỗi một giây trôi qua cô cảm giác như đã sống qua một năm trời.

Cho nên, cô không nhịn được nữa. Cô lái xe chạy đến tìm Trữ Toái Toái, muốn cùng bằng hữu duy nhất của mình đi tìm Tần Lạc nhưng không ngờ vừa tới đây đã gặp được Tần Lạc.

Trữ Toái Toái nhìn Tần Lạc rồi lại nhìn Lăng Tiếu, nói: "Các người đang nói cái gì đấy? Đáp ứng chuyện gì? Vì sao em nghe không hiểu?" Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đột nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thoáng cái trở nên trắng bệch. Cô vốn thông minh lanh lợi nên liền nghĩ tới khả năng này.

Cô nắm tay Lăng Tiếu nói: "Tiếu Tiếu, cậu có phải muốn báo thù hay không? Có phải muốn đi trả thù hay không, không được đâu. Cậu không thể làm như vậy. Cái này thật sự quá nguy hiểm. Tần Lạc thật vất vả mới cứu được cậu về, cô chú và Lăng Vẫn thật vất vả mới đợi được cậu tỉnh lại, cậu không thể làm chuyện ngu xuẩn này được. Đám người kia quá nguy hiểm, cậu không thể đi mạo hiểm được. Em cũng không cho phép anh đi".

Lăng Tiếu vẻ mặt không vui không buồn, đại khái là cô đã quên mất hai loại tình cảm là cái gì nữa rồi.

Cô bình tĩnh nhìn Trữ Toái Toái nói: "Tớ đã quyết định rồi. Nếu như cậu hoàn nguyện ý làm bằng hữu của tớ thì không nên ngăn cản nữa".

"Tớ hoàn nguyện ý coi cậu là bằng hữu?" Trữ Toái Toái như là mèo bị dẫm vào đuôi, thanh âm thoáng cái trở nên sắc nhọn nói: "Lăng Tiếu, có lúc nào tớ không coi cậu là bằng hữu hả? Nếu không coi cậu là bằng hữu thì đâu cần lo lắng như vậy, tớ khuyên cậu không nên đi mạo hiểm, ngăn cản cậu lấy cái mạng nhỏ đi liều mạng với người ta. Cậu đã được giáo huấn rồi mà, cậu không biết bọn hắn nguy hiểm đến cỡ nào sao?"

Tần Lạc vỗ vỗ vai Trữ Toái Toái ý bảo cô không nên kích động. Hắn vừa cười vừa nói: "Đây quả thật là chuyện rất mạo hiểm nhưng nếu như không cho cô ấy đi mạo hiểm thì cô ấy có thể sẽ chết. Để cho cô ấy đi, cô ấy mới có thể sống được".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play