Đám người bị động tác của Lâm Phong làm cho khiếp sợ đến nỗi không thể nói được nên lời, họ há miệng thở dốc, trong những đôi mắt của họ chỉ có sự khiếp sợ. Moi tim, Lâm Phong, hắn muốn moi trái tim của Ngọc Hoàng, thật đáng sợ, thật điên cuồng. Đoàn Vô Nhai nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Phong, vừa rồi hắn rống to lên một tiếng, báo cho những người thủ hộ cho hắn, chứng minh hắn muốn moi trái tim của Ngọc Hoàng, nhất định phải toàn lực ứng phó với dư uy của Ngọc Hoàng sau khi chết. Hơn nữa, vừa rồi Lâm Phong đối mặt vách đá mà bọn họ không thể nào hiều được, vậy mà lại tu luyện được chưởng lực đáng sợ, dường như chính là để sử dụng cho việc moi tim này, Lâm Phong nhất định đã đọc và hiểu được văn tự kia. Mặt khác, Lâm Phong làm như vậy nhất định có lý do, , trong trái tim của Ngọc Hoàng chẳng lẽ có bảo vật gì hay sao? Hoặc bản thân trái tim đó chính là trọng bảo.

- Người của Ngọc Thiên hoàng tộc, các ngươi chẳng lẽ cứ đứng nhìn hắn moi trái tim của tổ tiên mình ra hay sao? Đoàn Vô Nhai thản nhiên nói một câu, lập tức sắc mặt những người Ngọc Thiên hoàng tộc đều rất khó coi.

Ngọc Hoàng là tổ tiên của bọn họ, tổ tiên Ngọc Thiên hoàng tộc, là nhân vật mà Ngọc Thiên hoàng tộc bọn họ đã tế bái nhiều thế hệ. Chỉ có con cháu thực sự của Ngọc Thiên hoàng tộc mới biết được sự hiện hữu của Ngọc Hoàng. Nhưng giờ phút này lại có người ở trước mặt người Ngọc Thiên hoàng tộc bọn họ muốn moi trái tim của Ngọc Hoàng ra.

- Dừng tay.

Một tiếng hét lớn đồng thời truyền ra, người Ngọc Thiên hoàng tộc không thể chịu đựng được di thể tổ tiên mình bị người ta xâm phạm như thế, bọn họ đồng thời hướng tới Lâm Phong, trên người bọn họ phóng thích ra hoàng khí khủng bố. Mặc dù bọn họ biết dụng tâm kín đáo của Đoàn Vô Nhai, nhưng bọn họ cũng thực sự muốn ngăn cản Lâm Phong đào bới trái tim của Ngọc Hoàng. Đám người Quân Mạc Tích thủ hộ ở trước người của Lâm Phong. Giờ phút này, Lâm Phong đang toàn lực ứng phó, tuyệt đối không thể để hắn bị công kích quấy nhiễu, nếu không tất hắn sẽ bị dư uy của Ngọc Hoàng giết chết. Về phần Lâm Phong, toàn thân hắn đang đắm chìm trong ngọn lửa đáng sợ điên cuồng thiêu đốt, đồng thời kiếm ý khủng bố vô cùng cường đại, tàn hồn thiên thuật thủ hộ hồn phách bất diệt, tập trung tinh thần, căn bản không có thời gian rảnh rỗi phân thần. Bởi vậy vừa rồi hắn mới trịnh trọng như vậy. Tuy rằng hắn đã suy xét tới, việc này có thể sẽ vô cùng nguy hiểm, nhưng dường như vẫn có chút đánh giá thấp dư uy của Hoàng giả, đã ngàn năm qua đi không ngờ dư uy lại vẫn có thể mạnh mẽ như thế, không ngừng làm đau đớn thần kinh, công kích tới hồn phách, đồng thời hoàng khí trên người của Ngọc Hoàng cũng rất mạnh, trái tim Hoảng giả không ngừng nhảy lên, dường như sức sống vẫn chưa từng mất đi, vẫn còn có sức sống rất hùng mạnh.

- Luyện cho ta.

Tiếng nói tức giận cuồn cuộn, ngọn lửa màu đen hùng mạnh đốt cháy hết thảy, muốn nhanh chóng luyện hóa trái tim. Từng giọt máu đỏ tử trong giữa trái tim chảy ra, mỗi một giọt máu tươi đều dường như ẩn chứa một sức sống đáng sợ, bị luyện hóa trong sự thiêu đốt của ngọn lửa màu đen.

- Luyện, luyện, luyện!

Giọng nói của Lâm Phong như kiếm sắc, không sợ hãi, dường như muốn luyện hết thân thể Hoàng giả, trái tim đó hung hăng rung động, dường như muốn giãy ra khỏi sự khống chế của Lâm Phong. Từng giọt máu tươi bị chưởng lực hỏa diệm của Lâm Phong luyện hóa.

- Luyện.

Trong lòng đám người hung hăng run lên, rốt cục Lâm Phong muốn gì?

- Ầm, ầm, ầm.

Cung điện Ngọc Hoàng lại một lần nữa run rẩy, so với vừa rồi càng thêm kịch liệt, phảng phất giống như muốn nổ tung.

- Ngăn cản hắn, nhất định phải ngăn cản hắn.

Người Đông Hải Long Cung sinh ra một cảm xúc không ổn, họ mơ hồ cảm thấy Lâm Phong giờ phút này đang làm một chuyện điên cuồng, nếu không ngăn cản Lâm Phong, bọn họ nhất định sẽ hối hận không kịp.

- Giết!

Cường giả thanh niên Ngọc Thiên hoàng tộc bắt đầu xông tới Lâm Phong, hoàng khí khủng bố đánh giết hết thảy, họ hướng tới đám người đang che trước Lâm Phong mà oanh giết.

- Cút xa một chút cho ta.

Hoàng Phủ Long bước chân ra, đứng chắn ở phía trước nhất, một người trấn ải, vạn người không qua được. Long phủ thật lớn chém xuống, ảo ảnh rồng rít gào hiện ra, trực tiếp nuốt một người ở trước mặt Hoàng Phủ Long. Băng tuyết từ từ bay xuống, trong điện Ngọc Hoàng bắt đầu bay xuống những bông tuyết rét lạnh đến cực điểm. Đó là do người Thiên Trì phóng thích ý chí tuyết, làm cho điện Ngọc Hoàng như muốn đóng băng.

- Trên người bọn họ đều có trọng bảo, chỉ dựa vào những người này để công phá bọn họ căn bản là không có khả năng.

Đoàn Vô Nhai la lớn, trên thân mấy người Hoàng Phủ Long đều có bảo vật, hơn nữa đội hình do người Thiên Trì tạo thành cũng phi thường cường đại, bọn họ thủ hộ ở trước người Lâm Phong không cho bất cứ ai bước tới.

- Ý của ngươi là gì? Ngao Giao nhẹ nhàng hỏi Đoàn Vô Nhai.

- Chúng ta đi vào mặt sau, hạ thủ đối với thân thể Ngọc Hoàng, trực tiếp tiến hành công kích Lâm Phong.

Đoàn Vô Nhai thản nhiên nói ra đáp án, trên người lộ ra một luồng hàn ý khiến cho thần sắc Ngao Giao run lên, người này quả nhiên quá âm hiểm, tuyệt đối là tổ tông của âm hiểm, không ngờ lại dám nghĩ đến việc xuống tay đối với thân thể của Ngọc Hoàng, tâm cơ của Đoàn Vô Nhai khiến cho Ngao giao phải cảm thấy rét lạnh.

- Oanh!

Một luồng hơi thở đáng sợ truyền đến khiến cho đôi mắt Ngao Giao ngưng tụ lại, y quay đầu lại, lập tức nhìn thấy hai thân ảnh bước vào trong điện Ngọc Hoàng. Một người trong đó tràn đầy ý chí kiếm đạo sắc bén vô cùng, rõ ràng chính là Không Cửu Dạ, nhân vật lãnh tụ của Cửu Tiêu Kiếm Môn. Ngao Giao cũng nhận ra được một người khác, cũng là nhân vật lãnh tụ cho hành động lần này của một tông môn, Cốc Thiên Thu của Tiêu Dao Môn.

- Chuyện gì xảy ra? Không Cửu Dạ thản nhiên cất tiếng hỏi Ngao Giao.

- Có người chiếm được trọng bảo, hắn đang muốn luyện hóa trái tim Ngọc Hoàng.

Ngao Giao cũng thản nhiên đáp lại, lập tức Không Cửu Dạ và Cốc Thiên Thu đều nhìn về hướng Lâm Phong. Người này không ngờ lại dám luyện hóa trái tim Ngọc Hoàng, ngay đến cả trái tim của Ngọc Hoàng mà hắn cũng dám moi móc.

- Vậy ngươi còn không mau ngăn cản? Không Cửu Dạ liếc nhìn Ngao Giao, có vài phần hoài nghi.

- Thực lực của những người này không yếu, nhất thời, chúng ta không thể vượt qua được, vừa may có hai người lại đây, chúng ta liên kết lại tiến lên ngăn cản hắn.

Nghe vậy, Không Cửu Dạ nhìn thoáng qua đám người phía trước, sau đó liền phóng về hướng thân thể Lâm Phong, mỗi một bước đều rất linh hoạt, kiếm khí sắc bén bùng ra, toàn thân phảng phất như thành một thanh kiếm đâm về phía trước.

- Hử? Đôi mắt Vũ Thiên Cơ ngưng tụ, y cảm nhận được luồng kiếm khí đáng sợ, Vũ Thiên Cơ bước lên trước, vươn tay ra, thất diệu tinh quang bất diệt tỏa ra ánh sáng lóa mắt.

- Xuy xuy.

Kiếm sắc đáng sợ đâm vào tinh quang, phá nát hào quang của nó, lưỡi kiếm của Không Cửu Dạ như đi vào chỗ không người, tiếp tục hướng tới phía trước, chém giết Vũ Thiên Cơ. Cửu Tiêu Kiếm môn, kiếm trảm tinh không. Vũ Thiên Cơ vẫn bình tĩnh, một vòng ánh sáng nguyệt khuyết bùng ra kiềm chế đường kiếm.

- Hử? Không Cửu Dạ kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào lưỡi đao trăng kia, thật là một bảo vật lợi hại, có thể dễ dàng ngăn cản một kiếm của y.

Sát ý mênh mông như mưa rền gió dữ, điên cuồng đánh tới hướng Vũ Thiên Cơ, kiếm khí nghịch xoáy, ý sát không lạnh thấu xương. Vũ Thiên Cơ vươn tay ra nâng tinh quang đè tới Không Cửu Dạ như muốn nghiền nát Không Cửu Dạ. Cũng đúng lúc này, bước chân Cốc Thiên Thu mờ ảo, tự do tự tại, trực tiếp lướt qua mấy thân ảnh, không ai cản nổi, mục tiêu của gã là Lâm Phong.

- Trở về.

Đường U U lúc này đang đứng che trước mặt Lâm Phong, Ngọc Hoàng quan hóa thảnh lưỡi dao sắc, sắc bén đâm về hướng Cốc Thiên Thu.

- Hừ!

Cốc Thiên Thu hừ lạnh một tiếng, thân thể ảo hóa ra mấy đạo bóng dáng, cực độ tiêu dao, gã lướt nhanh qua bên người Đường U U. Đường U U lạnh lùng quát lên, thân thể nàng ảo hóa ra trăm ngàn bóng dáng vây quanh Lâm Phong, vô số chưởng ảnh oanh tới Cốc Thiên Thu. Hai hàng Lâm Phong bây giờ đang nhíu thật chặt, ý luyện hóa trong tay càng ngày càng khủng bố, sức sống trái tim Ngọc Hoàng quá hùng mạnh, chỉ có thể luyện hóa từng giọt máu tươi trong đó. Ngòn tay trái của Lâm Phong chỉ vào tay phải của mình, cắt ra một vết thương, từng giọt máu nhỏ xuống, chảy xuống trái tim Ngọc Hoàng. Máu tươi Lâm Phong từ từ ngấm vào trong trái tim, thấm vào sâu bên trong, từng giọt máu từ trái tim Ngọc Hoàng lại bị luyện hóa mất, huyết dịch của trái tim được máu mới chảy vào thay thế, dường như đang được hồi sinh vậy. Cả tòa cung điện lại run rẩy đến cực độ, chấn động khiến cho tất cả mọi người đều không thể đứng vững được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play