Ngay tại thời điểm Lâm Phong tu luyện thần thông, một bên khác, Ngao Giao cuối cùng cũng đã đoạt được nhẫn trữ vật. Sau khi tới tay, trong nháy mắt, Ngao Giao đã lau đi ấn ký linh hồn của Hoàng Phong, ý thức bản thân lập tức xâm nhập vào trong nhẫn trữ vật, mà thân thể y thì lóe lên, xuất hiện bên ngoài đại điện. Bất quá, y còn chưa bước ra khỏi đại điện thì ánh mắt đã thay đổi.

- Lưu lại bảo vật.

Một đám người đuổi giết tới, Ngao Giao nhìn chằm chằm bọn họ, nổi giận gầm lên một tiếng:

- Toàn bộ dừng tay cho ta.

Một lần phẫn nộ rống giận này khiến hư ảnh giao long điên cuồng rít gào, chấn động thân thể đám người đuổi giết tới, trong nhất thời, không gian lâm vào an tĩnh.

- Trong này không có cái gì cả, không tin các ngươi tự mình nhìn.

Ngao Giao biết nhiều lời vô ích, ném nhẫn trữ vật ra ngoài, người nhận là Đoàn Vô Nhai. Đoàn Vô Nhai tra xét qua, quả nhiên, trong nhẫn trữ vật đều là đồ vật của Hoàng Phong, mặc dù có không ít thứ tốt, nhưng tuyệt đối không thể nào là bảo vật của Hoàng giả. Không có, Hoàng Phong chết rất oan, căn bản không đoạt được cái gì thì đã bị mạt sát. Đương nhiên, thật ra thời điểm Hoàng Phong lựa chọn một thân một mình bước vào trong này thì đã định trước kết cục rồi. Đoạt được bảo vật Ngọc Hoàng thì thuộc về hắn, không đoạt được xem như bi kịch, bởi vì không ai tin tưởng hắn.

- Các ngươi đều là người của Đông Hải Long Cung, dựa vào cái gì bảo chúng ta tin tưởng.

Có người Ngọc Thiên hoàng tộc cả giận, tuy nhiên đã thấy Ngao Giao cười lạnh:

- Ngươi cho rằng nếu Hoàng Phong chiếm được bảo vật sẽ giao cho các ngươi nhìn một chút? Người nọ khựng lại.

Ngao Giao nói có lý, nếu quả thật có bảo vật của Ngọc Hoàng, không ai sẽ lấy ra cho người khác xem, ở đây không thể tín nhiệm được ai, có lẽ trong nhẫn trữ vật kia thực sự không có thứ gì đáng giá.

- Con mẹ nó, nếu trong này thực sự có bảo vật của Ngọc Hoàng, hiện tại ta sẽ cầm nhẫn trữ vật rời đi, ở lại chỗ này nói nhảm làm cái gì.

Ngao Giao vung ống tay lên chửi rủa, đám người dần dần tin tưởng, ánh mắt bọn họ chuyển sang trên người của Lâm Phong.

- Khí tức thật đáng sợ.

Chỉ thấy lúc này trước người Lâm Phong lộ ra chưởng ảnh màu đen đáng sợ. Trong chưởng ảnh là ngọn lửa màu đen khiến lòng người run sợ, muốn luyện hóa tất cả mọi thứ. Bọn họ nhìn đến chưởng ảnh hỏa diễm đáng sợ này, cảm giác trái tim như muốn nhảy ra ngoài.

- Chuyện gì xảy ra, hắn vậy mà lại chiếm được thủ đoạn thần thông cường đại như vậy? Vách đá kia? Tất cả nhìn tới hướng vách đá, nhìn không ra, hoa văn, văn tự khắc trên vách đá kia căn bản nhìn không hiểu, nhưng thủ đoạn Lâm Phong đang tu luyện từ đâu mà có? - Bảo vật rốt cuộc ở đâu, truyền thuyết nói trong đại điện Hoàng giả có Hoàng Kinh dũng mãnh, nhưng nơi này sao đâu có thứ gì.

Đám người bắt đầu tìm chung quanh hoặc nhìn tới nhìn lui vách đá kia, nhưng căn bản không tài nào hiểu nổi. Điều này làm cho bọn họ bắt đầu nổi hoài nghi, chẳng lẽ bảo vật có trong điện Hoàng giả chính là chút văn tự huyền bí, thâm ảo này? Ngay lúc này, rung động hủy diệt đáng sợ truyền đến, Lâm Phong đã ngừng tu luyện, chậm rãi đứng lên, trong ánh mắt lộ ra sự sắc bén. Hắn xoay người, nhìn phía mấy người Đường U U, trong đôi mắt hiện lên vài phần trang nghiêm. Kế tiếp, mọi chuyện mà hắn phải làm cần mọi người phối hợp, nếu trong những người này có người bán đứng hắn, vậy hắn sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Cho nên, giờ khắc này, Lâm Phong đang cực kỳ nghiêm túc.

- U U, Mạc Tích, Phi Dương, Đại Hại Trùng, còn có chư vị, ta hy vọng các ngươi có thể giúp ta một tay.

Lâm Phong nói với mọi người khiến tất cả đều kinh ngạc. Vừa rồi, Lâm Phong run rẩy đến mức lợi hại như vậy, bây giờ lại nghiêm túc dặn dò bọn họ, chắc chắn hắn đang muốn làm đại sự gì đó, có lẽ có liên quan đến bảo vật của Hoàng giả.

- Ha ha ha, yên tâm mà làm đi.

Hoàng Phủ Long cường sang sảng, dường như thương thế của gã đã hoàn toàn tốt rồi. Nhóm Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương cũng gật đầu. Bọn họ đã cùng trải qua sinh tử hoạn nạn nên Lâm Phong không hề lo lắng về họ chút nào. Vũ Thiên Cơ dùng đôi mắt sáng như sao nhìn Lâm Phong. Vừa mới rồi khi Lâm Phong tu luyện, y đã mơ hồ cảm giác được, dường như có việc không tầm thường phát sinh trên người Lâm Phong.

- Phóng tay mà làm đi.

Vũ Thiên Cơ thản nhiên nói, thanh âm bình tĩnh, đồng thời lộ ra một cỗ kiên nghị.

- Chúng ta vốn do ngươi mang tới đây, huống chi hiện tại ngươi coi như là lãnh tụ của chúng ta.

Hàn Thu Vũ cười nhạt nói, y cũng rất chờ mong Lâm Phong có thể làm ra đại sự gì. Tất cả mọi người đều gật đầu, Lâm Phong chậm rãi bước tới, những người khác đều đi theo sát phía sau hắn. Lâm Phong đi tới ngay trước mặt tôn thân của Ngọc Hoàng, cao cao tại thượng, mặc dù đã chết, nhưng vẫn có vẻ cao quý, trên người lộ ra hoàng khí.

- Ầm ầm!

Một tiếng động khủng bố truyền đến, toàn bộ Ngọc Hoàng điện rung lên mãnh liệt, dường như muốn nổ tung ra. Lâm Phong vẫn bình tĩnh, tiếp tục nhìn chằm chằm Ngọc Hoàng. Những người phía sau đều đang căng thẳng, Lâm Phong rốt cuộc muốn làm cái gì. Trong tay của Lâm Phong xuất hiện hỏa diễm màu đen, chưởng khí tịch diệt, dường như muốn luyện hóa mọi thứ, trong lòng hắn không hề có gợn sóng sợ hãi, một chiêu này của Ma Hoàng thật ác độc. Mọi người chỉ thấy bàn tay Lâm Phong chậm rãi thò ra, vươn tới tôn thân của Ngọc Hoàng. Ầm vang một tiếng, hoàng khí khủng bố tàn sát tứ phương, ngăn cản bàn tay của Lâm Phong. Nhưng mà ngọn lửa đáng sợ trên tay Lâm Phong lại đốt cháy hoàng khí, bàn tay tiếp tục tiến về phía trước. Một tiếng vang nhỏ, bàn tay đã lọt vào thân thể của Ngọc Hoàng, hướng tới phía trái tim của Ngọc Hoàng mà tìm kiếm gì đó.

- Bang!

Mọi người cảm thấy trái tim mình đập mạnh một cái, đầu bọn họ dường như muốn nổ tung. Lâm Phong dùng tay móc lấy trái tim của Ngọc Hoàng? Cho dù Vũ Thiên Cơ đã đoán được Lâm Phong sẽ làm ra một việc rất rung động, nhưng giờ phút này vẫn bị hành động này chấn động đến run rẩy. Ngọc Hoàng là hoàng giả thật sự, cho dù đã chết, nhưng vinh quang của ông vẫn tỏa ra như ngày trước. Người tiến vào đây, bất kể Ngọc Thiên hoàng tộc hay người của Đông Hải Long Cung, đều cung kính hết mực đối với tôn thân này, không dám khinh nhờn. Tất cả mọi người đều dành sự tôn kính đối với Hoàng giả, ngay cả người Thiên Trì cũng như thế. Nhưng vào lúc này đây, Lâm Phong đảo ngược tất cả quan niệm của bọn họ. Hắn dùng tay phá vỡ thân thể Ngọc Hoàng, thăm dò vào trái tim Ngọc Hoàng, coi trời bằng vung, ngay cả thi thể của Hoàng mà hắn cũng không để vào mắt.

- Ầm!

Từng luồng khí tức đáng sợ điên cuồng phóng thích, trong hoàng khí cuồn cuộn kia dường như có một ảo ảnh xuất hiện, lộ ra uy nghiêm vô thượng, giống như Hoàng giả ngạo mạn thiên địa. Cỗ khí tức uy nghiêm này trấn ấp, làm cho thân thể mọi người run rẩy, dường như muốn phủ phục trên mặt đất, một đôi con ngươi hư ảo, lạnh như băng nhìn chằm chằm Lâm Phong, một chùm tia sáng đáng sợ bắn tới phía Lâm Phong.

- Hoàng!

Nội tâm mọi người run rẩy mãnh liệt. Điên rồi, Lâm Phong điên rồi, ảo ảnh kia đại diện cho uy nghiêm vô thượng, cho uy nghiêm của Hoàng.

- Chỉ là một chút dấu ấn Hoàng giả trước khi chết lưu lại mà thôi.

Đây không phải là Hoàng chân chính, nếu không thì chỉ một ánh mắt đã giết chết Lâm Phong rồi. Rất nhiều người thầm nghĩ trong lòng. Nhưng Lâm Phong thật sự quá lớn mật rồi, dù chỉ là dư uy của Hoàng đã đủ khiến cho bọn họ muốn phủ phục. Tuy nhiên lúc này, Lâm Phong lại không giống như trong tưởng tượng của bọn họ. Hắn nhìn chằm chằm ảo ảnh của Hoàng, đôi mắt lạnh lùng vô tình, coi trời bằng vung, ngạo nghễ đối diện với Hoàng, giống như có khí thế của một Ma Hoàng tuyệt thế, không để tất cả vào trong mắt, nếu thiên chọc ta, ngay cả chư thiên ta cũng diệt.

- Thủ hộ ta.

Lâm Phong rống lên, ngay sau đó nhắm mắt lại. Một chùm tia sáng đáng sợ kia nhảy vào trong đầu Lâm Phong khiến hắn gần như hồn bay phách lạc.

- Năm vạn tàn hồn, thủ hộ hồn phách của ta.

Ý chí Lâm Phong rất cứng cỏi, ý niệm vừa động, tàn hồn thiên thuật xuất ra, năm vạn tàn hồn kết thành giáp sắt, vạn pháp bất xâm, chư thần bất diệt.

- Ầm, ầm, ầm!

Chùm tia sáng đáng sợ kia không ngừng đánh thẳng vào ý thức của Lâm Phong, hủy diệt linh hồn hắn. Nếu là người khác, có lẽ giờ phút này đã hồn bay phách lạc mà chết. Nhưng hồn phách Lâm Phong vô cùng dũng mãnh, năm vạn tàn hồn đứng vững như núi thủ hộ lấy linh hồn của hắn. Đồng thời, bàn tay xâm nhập vào trái tim Ngọc Hoàng tỏa ra ánh sáng màu đen yêu dị, khí tức hủy diệt cực kỳ đáng sợ khiến lòng người run rẩy, chưởng lực luyện hóa tất cả, muốn luyện hóa của trái tim của Ngọc Hoàng.

- Bang, bang.
... bình bịch.... Mọi người chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập bùm bùm, theo động tác Lâm Phong cầm trái tim đó mà nhảy lên theo. Những nhóm người khác được Lâm Phong cảnh tỉnh, đều phản ứng, quay người lại. Hôm nay, họ sẽ theo tên điên cuồng này một lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play