Chiến đấu tại Thiên Võ thịnh điển rất kịch liệt, thậm chí có thể nói thảm thiết, kết quả cuối cùng Tịch Liêu lại đoạt được vị trí thứ bảy, thực lực có chút lợi hại.

Lâm Phong lấy tư thái của người ngoài cuộc nhìn mấy thanh niên này chiến đấu, hắn giống như thấy được chính mình trước kia.


- Lâm Phong, cảm giác như thế nào?


Mộc Trần đối với Lâm Phong cười hỏi.


- Tinh thần cũng rất phấn chấn, thiên phú của người thuộc Thiên Võ hoàng triều và Già Nam hoàng triều cũng không phải rất tốt, nhưng thủ đoạn của bọn họ mạnh hơn, nhiều hơn, kỳ thật về lĩnh ngộ trên pháp tắc, Tịch Liêu vẫn có thể tranh phong.


Lâm Phong bình tĩnh đáp lại một tiếng.


- Lâm Phong ca ca, pháp tắc của ngươi rất lợi hại sao?


Linh nhi ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, khiến cho đôi mắt Lâm Phong đôi mắt lóe lên, cười nói:


- Cũng rất bình thường thôi.



- Phải không, có cơ hội Lâm Phong ca ca phải dạy ta, ngươi là đồ đệ của phụ thân, cũng coi như là sư huynh của ta đó.


Linh nhi nháy mắt, liếc mắt nhìn trộm Mộc Trần:


- Tốt cho tiểu gia hỏa ngươi, hiện tại Lâm Phong ca ca của ngươi còn lợi hại hơn cha ngươi, có thể khiến hắn dạy ngươi, khẳng định lợi hại hơn so với ta dạy, còn về pháp tắc, tại thời điểm Lâm Phong ca ca ngươi có tu vi Vũ Hoàng đã có tạo nghệ rất sâu đối với đạo, chứ đừng nói đến pháp tắc .


Mộc Trần cười lớn nói.


- Tốt, Linh nhi muốn học cái gì, ta nhất định sẽ dạy.


Lâm Phong mỉm cười nói, đây là nữ nhi của Mộc Trần, cũng giống như nữ nhi của hắn. Tuy rằng đối phương gọi hắn một tiếng Lâm Phong ca ca, nhưng đối với Lâm Phong mà nói, Linh nhi cũng như một tiểu bối, tất nhiên hắn sẽ hết sức chiếu cố nàng.


- Thật sự.


Linh nhi cười hì hì nói.


- Tất nhiên.



- Lâm Phong, trận thứ hai sắp bắt đầu rồi, chỉ là một vòng này người của Thiên Đài chúng ta có thực lực bình thường, chỉ sợ khó có phá vây, ta đã dặn dò hắn, nếu không thể kiên trì thì có thể nhận thua.


Giờ phút này, Vũ Hoàng mở miệng nói, mà lúc này, Tịch Liêu cũng đi tới nơi này, ánh mắt hắn dừng ở trên người Lâm Phong, nói:


- Đa tạ tiền bối.


Vừa rồi, Lâm Phong bảo hắn dùng hết toàn lực chiến đấu, hắn cũng thật sự làm như vậy, nhưng hắn lại trúng một kích trí mệnh của đối phương, nhưng lúc này trên thân thể hắn đột nhiên xuất hiện một đạo lực lượng phòng ngự, chặn một kích kia, cứu mạng hắn.


- Không cần, cố gắng tu hành, tiềm lực của ngươi không tồi.


Lâm Phong mỉm cười nói.


- Đa tạ tiền bối.


Tịch Liêu cảm thấy đến thực lực của Lâm Phong rất cường đại.


- Hãy đi đi Tịch Liêu, để cho đại sư huynh của ngươi lên chiến một trận, có thể hảo hảo quan sát.


Vũ Hoàng nói với Tịch Liêu nói, lập tức ánh mắt hắn nhìn tới phía dưới, nơi đó có một thanh niên đang chuẩn bị tiến lên chiến đấu, thanh niên này có tu vi thượng vị Hoàng, trận chiến tiếp theo chính là của các thượng vị Hoàng. Trận chiến này giống như ngày xưa hắn từng tranh đoạt bài danh trong Hoàng Bảng trên chiến trường Hoàng Bảng Vấn Đạo.


- Cảnh giới của hắn đã được củng cố, khí tức không tồi.


Lâm Phong liếc mắt nhìn thanh niên kia, mở miệng nói.


- Lâm Phong, người này là người Nhược Tà nhận làm đệ tử trước khi rời đi, tên Lang Yên, hắn lĩnh ngộ lực lượng tốc độ đã đạt tới tiểu thành, thực lực xem như có chút lợi hại.


Hơn nữa, hắn còn lĩnh ngộ trọng lực chi đạo, lần này, có cơ hội tranh đoạt năm vị trí đầu. Vũ Hoàng nói với Lâm Phong.


- Hai loại đạo, hơn nữa đã đạt tới tiểu thành, quả thật đáng quý, là nhân tài có thể bồi dưỡng.


Lâm Phong gật đầu.


- Chẳng qua muốn đoạt đệ nhất không có hi vọng , vốn có đệ tử đồng lứa với Lang Yên, bọn họ là hai đại đệ tử có thiên phú lợi hại nhất, nhưng sau này lại phản bội tiến vào Thiên Võ hoàng triều.


Lúc trước đám Thanh Lâm đều dạy dỗ hắn nhưng không nghĩ tới lại có loại người bại hoại như vậy. Hiện tại, ta nghe nói hắn trực tiếp bái vào làm môn hạ của Thánh Nhân, nhất thời phong mang vô hạn. Thần sắc Vũ Hoàng lạnh lùng, nhìn hướng phía xa.


- Hửm?


Thần sắc Lâm Phong ngưng lại, Lang Yên đã có thể chưởng không hai loại đạo, hơn nữa đã đạt tới tiểu thành, nhưng còn không bằng người nọ, hiển nhiên, người phản nghịch kia có thiên phú rất lợi hại. Hơn nữa, hắn từng được chư vị sư huynh tự mình dạy dỗ, người như vậy không ngờ lại phản nghịch .


- Người này tên Thạch Hiên, hắn cũng chưởng khống song trọng đạo.


Hơn nữa hai loại đạo này lại phi thường lợi hại, chính là quang ám chi đạo, đều có thể khắc chế tốc độ chi đạo, uy lực vô cùng đáng sợ. Ngày xưa đám Thanh Lâm đều cho rằng bản thân không thích hợp làm sư phụ của người này, chỉ có Kiếm Manh là còn có chút thích hợp, nhưng Kiếm Manh lại chú trọng tu luyện của bản thân, nên chỉ dẫn đạo hắn một phen nhưng cũng không thu người này làm đệ tử. Bởi vậy, có thể nói Thạch Hiên này được nghìn vạn sủng ái gia thân. Khi Vũ Hoàng nói chuyện Lâm Phong cũng tìm được thanh niên kia, trong trận doanh của Thiên Võ hoàng triều có một người vẻ ngoài khác biệt rất rõ rệt. Bên cạnh hắn không hề thiếu nhân vật cấp Đế cảnh, giống như các ngôi sao xung quang trăng sáng, nhưng mà trong mắt hắn không có sự kiêu ngạo tự đắc, mà chỉ có nhuệ khí rất cường đại, người này là một kẻ cực kỳ có dã tâm.


- Khó trách sư tôn tức giận, nếu những người khác thì không sao, nhưng người này trước kia từng nhận tát cả sủng ái của chư vị sư huynh, sau khi chư vị sư huynh ra ngoài lưu lạc, tự mình lịch lãm, hắn lại làm phản, gia nhập Thiên Võ hoàng triều.


Lâm Phong thầm nghĩ, sâu trong đôi mắt hắn có một đạo quang mang sắc lạnh xuất hiện , dùng bạch nhãn lang để hình dung người này cũng không sai biệt lắm. Chẳng qua người này có dã tâm, tất nhiên hắn hy vọng mượn dùng Thiên Võ hoàng triều để đi lên tầng thứ cao hơn.


- Thạch Hiên này ngụy trang phi thường lợi hại, trước kia hắn nhìn như thành thành thật thật, nhưng hôm nay lại lộ ra răng nanh, không chút che dấu .


Vũ Hoàng bình tĩnh nói, chỉ thấy ánh mắt Thạch Hiên quét tới hướng bên này, liếc mắt Vũ Hoàng, thần sắc hắn bình tĩnh, sau đó lại nhìn về phía Lâm Phong, đồng tử hắn như có một đạo quang mang vô cùng sắc bén.


- Hừ.


Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, nhất thời đôi mắt Thạch Hiên đau nhức, trong nháy mắt hắn chỉ cảm thấy bản thân như bị một đầu mãnh thú cắn nuốt, chợt phát ra một tiếng kêu rên, ánh mắt nhắm lại.


- Ông!


Lúc Thạch Hiên mở mắt ra lần nữa, trong lòng hắn có chút dao động, hắn không dám tiếp tục nhìn Lâm Phong, thầm nghĩ trong lòng:


- Người này thực lực thật mạnh, còn lợi hại hơn so với Vũ Hoàng, chỉ sợ có được thực lực của Hầu Thanh Lâm ngày xưa, cũng không biết người này là ai, chẳng qua người này cũng chỉ là người này không cho ta mặt mũi nhưng không có thật sự thương tổn ta.


Hiển nhiên rất cao ngạo, không muốn đối phó vãn bối như ta, người của Thiên Đài cao ngạo như thế.


- Lang Yên.


Lúc này, Lâm Phong gọi Lang Yên, nhất thời Lang Yên ngẩng đầu nhìn lên.


- Ngươi tới đây.


Lâm Phong lại nói, Lang Yên liếc mắt nhìn Vũ Hoàng cùng Mộc Trần, thấy đối phương gật đầu, lập tức thân hình hắn chợt lóe, đi tới bên người Lâm Phong.


- Tiền bối là?


Lang Yên chứng kiến Lâm Phong ngồi ở giữa hai vị chủ nhân của Thiên Đài, tất nhiên người này có địa vị phi phàm, hắn liền có chút khách khí nói.


- Bày đạo của ngươi ra cho ta xem, công kích ta.


Lâm Phong không có trả lời Lang Yên, mà mở miệng nói với hắn, sau đó đẩy Linh nhi sang bên cạnh. Thần sắc Lang Yên lóe ra, lập tức khẽ gật đầu, đột nhiên hắn bắn ra một chỉ công kích tới phía Lâm Phong, rất nhanh, tốc độ công kích của hắn giống như đang dần biến nhanh hơn.


- Chậm.


Trong mắt Lâm Phong hiện lên một đạo phong mang, trong khoảnh khắc, Lang Yên chỉ cảm thấy tốc độ của mình chậm chạp giống như ốc sên, không thể động đậy, khoảng cách thủ chỉ của hắn tới Lâm Phong rất xa.


- Thật mạnh.


Nội tâm Lang Yên chợt run rẩy, lập tức hắn nhìn thấy thủ chỉ của đối phương phóng về phía hắn, một chỉ này giống như xẹt qua phía chân trời, nhảy vào trong đầu hắn, khó có thể phá diệt.


- Đặng, đặng.


. . Cước bộ Lang Yên không ngừng lùi về phía sau, suýt nữa ngã xuống, toàn bộ trán hắn đều là mồ hôi lạnh, hắn nhìn lại phía Lâm Phong, chỉ thấy đối phương vẫn ngồi đó không hề nhúc nhích.


- Tốc độ thật nhanh, mạnh hơn vô số lần so với ta.


Nội tâm Lang Yên khiếp sợ, hắn cũng không biết một chỉ kia là chân thật hay chỉ là hư ảo .


- Xin tiền bối chỉ giáo.


Lang Yên khom người nói với Lâm Phong, hắn biết người trước mặt là một nhân vật rất khó lường.


- Ngươi hãy tinh tế cảm ngộ.


Lâm Phong nhàn nhạt nói, trong khoảnh khắc, Lang Yên chỉ cảm thấy một trận mê man, giống như muốn ngủ say dường như hắn đã tiến vào trong mộng. Lúc này hắn chỉ thấy một cây cành liễu đột ngột ám sát tới hướng hắn, cành liễu kia nhìn như rất chậm, nhưng mà lại cực nhanh, thân thể hắn không ngừng lùi về phía sau, nhưng vẫn không có tác dụng, cành liễu trực tiếp xẹt qua đầu hắn.


- Phù.


. . Hô hấp của Lang Yên vô cùng dồn dập, vừa rồi hắn cảm giác dường như bản thân đã chết.


- Không ngờ ta còn sống.


Tâm thần Lang Yên ngầm run rẩy, nói:


- Đây là ở đâu?


Cành liễu kia lại một lần nữa phóng tới phía hắn, chẳng qua lúc này vẫn như nhanh như chậm, cái loại ý cảnh này rất cường đại. Lang Yên cảm ngộ thật lâu, giống như đang ở trong mộng, một giấc mộng thật lâu. Đợi cho thời điểm Lang Yên tỉnh lại, chiến đấu của trung vị Hoàng đã kết thúc, Lang Yên nhìn Lâm Phong thật sâu, sau đó cúi người nói:


- Đa tạ ân tiền bối chỉ giáo.



- Đây là sư thúc ngươi.


Vũ Hoàng nói với Lang Yên.


- Sư thúc?


Thần sắc Lang Yên ngưng hạ, trong số thân truyền đệ tử của Thiên Đài hắn không biết là vị nào.


- Cường đại như thế, hay là.


. . Lang Yên nhìn chằm chằm Lâm Phong, khom người nói:


- Đa tạ Lâm sư thúc.



- Ha ha, tiểu tử này cũng rất thông minh.


Vũ Hoàng cười nói.


- Thực lực bực này, ta không nghĩ ra là vị sư thúc nào khác.


Lang Yên cười cười.


- Được rồi, tiếp tục chuẩn bị đối chiến đi.


Lâm Phong phất phất tay, nhất thời có quang hoa dừng trên người hắn:


- Chiến một trận sức, nếu như ngươi có thể chiến thắng Thạch Hiên, sư thúc ta sẽ có thưởng.



- Lang Yên sẽ liều chết chiến một trận.



- Ân, nếu có cơ hội tru sát đối phương thì ngươi không cần khách khí.


Lâm Phong nói với Lang Yên, khiến cho thần sắc Lang Yên thần sắc chợt ngưng lại. Thậm chí, Mộc Trần cùng Vũ Hoàng cũng nhìn Lâm Phong, nói:


- Lâm Phong không thể được, địa vị của Thạch Hiên không phải tầm thường.



- Không sao, có thể giết thì giết.


Lâm Phong đáp lại, tư thái phong khinh vân đạm của hắn khiến cho thân thể những người xung quanh cũng hung hăng run rẩy, tâm thần Lang Yên chợt chấn động, Lâm Phong sư thúc quả nhiên giống như trong truyền thuyết, cuồng ngạo bá khí, trong lòng hắn thầm nghĩ chỉ sợ thực lực của sư thúc cũng siêu cấp khủng bố.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play