- Trở về là tốt, trở về là tốt.


Tâm tình kích động của Mộc Trần dần dần bình ổn xuống, lập tức hắn cùng Vũ Hoàng tách ra, nhường ra vị trí trung tâm, nói:


- Tiểu Phong, tới nơi này ngồi.



- Được.


Lâm Phong nở nụ cười, hắn đi ngồi giữa Mộc Trần cùng Vũ Hoàng, gật gật đầu với Thí Thiên Lão Tổ cùng Huyền Thiên Lão Tổ:


- Hai vị lão tổ vẫn tốt chứ!



- Cũng đã già, chúng ta có thể nhìn thấy ngươi trở về thật cao hứng.


Thí Thiên Lão Tổ nở nụ cười:


- Ngươi vừa đi chính là thời gian vài chục năm, thật lâu.



- Bởi vì một sự tình trì hoãn nên không thể trở về, sau khi ta xử lý xong một sự kiện liền đi tới nơi này, hỏi thăm sức khỏe lão sư của ta cùng các vị lão tổ.


Lâm Phong cười đáp lại.


- Hỏi thăm sức khỏe lão tổ là giả, nhưng quay lại nhìn xem lão sư ngươi là thật.


Thí Thiên Lão Tổ mỉm cười nói, hiển nhiên cảm tình giữa Lâm Phong cùng Mộc Trần, Vũ Hoàng không phải hắn có thể so sánh. Có lẽ những sự tình bọn họ cùng trải qua xa xa nhiều hơn so với hắn.


- Tiểu Phong, mấy năm nay ở bên ngoài vẫn tốt chứ?


Vũ Hoàng mở miệng hỏi Lâm Phong.


- Có chút khúc chiết, nhưng không có vấn đề gì lớn, tiểu tử không phải vẫn tốt sao.


Lâm Phong cười nói:


- Nhưng thật ra những năm gần đây lão sư quản lý Thiên Đài hẳn vô cùng vất vả.


Lâm Phong vừa tới phát hiện, quả thật Mộc Trần cùng Vũ Hoàng rất khó khăn, giống như Tru Thiên Lão Tổ kia cũng không cấp cho sư tôn sắc mặt tốt, chẳng qua lúc này khi hắn đến, Tru Thiên Lão Tổ kia cũng ngậm miệng lại.


- Phụ thân.


Ở giờ phút này, một đạo thanh âm truyền đến, Lâm Phong chỉ thấy một cô gái khoảng mười lăm mười sáu tuổi đi đến bên cạnh Mộc Trần, có chút tò mò đánh giá hắn.


- Đây là.


. . Thần sắc Lâm Phong ngưng lại, hắn lập tức nhìn về phía sư tôn Mộc Trần, trong đôi mắt hiện lên quang mang kỳ dị.


- Lâm Phong, đây là nữ nhi của ta và Hiểu Nguyệt, Linh nhi.


Mộc Trần cười nói với Lâm Phong.


- Linh nhi, hắn là người mà ta thường nói với con, Tiểu Phong, đây hẳn là lần đầu tiên con thấy hắn.


Mộc Trần sờ sờ đầu Linh nhi, nghe được lời nói của Mộc Trần đôi mắt Lâm Phong hiện lên một đạo tinh mang, lập tức hắn lộ ra một chút ý cười, không ngờ lão sư đã có nữ nhi, nghe được tin tức này, trong lòng Lâm Phong vô cùng cao hứng.


- Lâm Phong ca ca.


Hai mắt Linh nhi linh động, có chút giống mẫu thân Kinh Hiểu Nguyệt của nàng, phi thường xinh đẹp.


- Linh nhi, tới đây.


Lâm Phong nở nụ cười, Linh nhi liếc mắt nhìn phụ thân, sau đó đi đến bên người Lâm Phong, thè lưỡi với Lâm Phong, vô cùng nghịch ngợm, nói:


- Cha ta nói ngươi là đệ tử có thiên phú cao nhất của hắn, vậy hiện tại ngươi đã đạt tới cảnh giới gì.



- Khẳng định lợi hại hơn so với ngươi.


Lâm Phong nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của Linh nhi, sau đó hắn liền kéo Linh nhi đến bên người, nắm khuôn mặt của nàng, nói với Mộc Trần ở bên cạnh:


- Lão sư, chuyện lớn như vậy, ngươi cũng không cho ta biết.



- Bên ngoài ngươi cũng rất bận rộn, ta không cần phải chuyện gì cũng làm phiền ngươi.


Mộc Trần cười nói.


- Đây là chuyện nhỏ sao chứ.


Lâm Phong không biết nói gì, trong lòng hắn có chút buồn bực:


- Linh nhi, ngươi bao nhiêu tuổi rồi.


Linh nhi liếc mắt nhìn Lâm Phong:


- Ta cũng mười lăm tuổi rồi, vì sao ta lại cảm thấy Lâm Phong ca ca ngươi coi ta như tiểu hài tử vậy.



- Chẳng lẽ ngươi không phải tiểu hài tử sao.


Lâm Phong nháy nháy mắt, lập tức nở nụ cười nói.


- Mọi người đều im lặng.


Đột nhiên, lúc này có một đạo thanh âm cuồn cuộn từ phía xa truyền tới, trong khoảnh khắc, không gian ồn ào trở nên vô cùng yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều chuyển qua. Toàn bộ ánh mắt đều nhìn về phương hướng khán đài của Thiên Võ hoàng triều. Chỉ thấy nơi này có một người tiến lên phía trước, ý bảo tất cả mọi người yên lặng.


- Hôm nay, Thiên Võ hoàng triều ta triệu tập chư vị đến đây tổ chức Trung Châu thịnh điển, muốn tụ tập khí tức võ đạo vào Thánh Thành Trung Châu.


Ngày xưa Thánh Thành Trung Châu có Hoàng Bảng Vấn Đạo cùng với Đế Bảng Chi Tranh. Nhưng từ nay về sau, cả hai sẽ không còn tồn tại, bắt đầu từ nay Thiên Võ hoàng triều ta tổ chức Trung Châu thịnh điển, người đạt tới các đại cảnh giới Vũ Hoàng, cường giả cấp bậc Đế cảnh đều có thể tới tham dự, chư cường tranh phong, người có biểu hiện xuất chúng có thể tiến nhập vào Thiên Võ hoàng triều ta. Thậm chí, các ngươi có thể bái nhập làm môn hạ của Thiên Võ Thánh Nhân, trở thành Thánh đồ. Người nọ chậm rãi nói, trên người không ít thanh niên nhất thời lóe ra phong mang, bọn họ rất chờ mong. Thánh Nhân cao cao tại thượng là tồn tại trong truyền thuyết, nếu như có thể bái Thánh Nhân làm sư, đó là loại nào vinh quang.


- Còn thứ tự tham gia Thiên Võ thịnh điển, là bắt đầu từ hạ vị Hoàng, tiếp theo là trung vị Hoàng, thượng vị Hoàng, sau đó là Đế cảnh.


Hiện tại, mời các môn phái, gia tộc cùng các thế lực phái ra hạ vị Hoàng tham gia thịnh điển. Trên từng diễn võ trường, mỗi một môn phái cùng thế lực đều phải có người lên đối chiến. Người nọ tiếp tục nói, Lâm Phong nghe được lời nói của hắn liền quay về bên cạnh hỏi Vũ Hoàng:


- Lão sư, Thiên Võ thánh điển lần này, Thiên Đài chúng ta cũng phái ra sáu người sao?


Từng cái cảnh giới, đều phải có người tham gia, như vậy chẳng phải đúng là sáu người.


- Ừm, thế lực bị Thiên Võ hoàng triều đưa thiệp mời đều phải tham gia, trừ phi thế lực đó không có ai thuộc cảnh giới này mới có thể không tham dự tranh đấu tại cảnh giới đó.


Thiên Đài ta cũng nhận được thiệp mời của Thiên Võ hoàng triều. Vũ Hoàng thấp giọng đáp lại.


- Ta hiểu.


Lâm Phong gật đầu:


- Hôm nay thực lực Thiên Đài chúng ta như thế nào?


Vũ Hoàng khẽ lắc đầu, dường như có chút không hài lòng, nói với Lâm Phong:


- Ngày xưa lúc ngươi rời, Thiên Đài cùng Chiến Vương Học Viện hưng thịnh nhất thời, nhưng mà sau này lại trải qua náo động, Nhân Hoàng Cung quật khởi, Thiên Võ hoàng triều xuất hiện, Già Nam Phật tộc cường thế, các lộ thiên tài bắt đầu hướng tới gia nhập vào thế lực của bọn họ, nhất là Thiên Võ hoàng triều cùng Già Nam thánh địa, ngày hôm nay hai thế lực kia hội tụ nhân vật kiệt xuất tại các đại cảnh giới giống với Thiên Đài và Chiến Vương Học Viện ngày xưa.


Thậm chí, Thiên Đài chúng ta có vài nhân vật phi thường chói mắt nhưng cũng làm phản, tự mình gia nhập vào Thiên Võ hoàng triều, để cho bọn họ có thể lên đài.


- Thứ khó đoán nhất chính là nhân tâm, lúc Thiên Đài cường thịnh liền có thể chiêu mộ được vô số thiên tài, nhưng không nhất định có thể chiêu mộ được người có phẩm chất vĩ đại.


Lâm Phong nói với Vũ Hoàng.


- Ân, chỉ sợ ta cùng ngươi Mộc Trần sư tôn cuối cùng không thể bồi dưỡng ra những thân truyền đệ tử khác giống như các ngươi.


Vũ Hoàng thở dài nói, mấy thân truyền đệ tử này vĩnh viễn là kiêu ngạo của bọn họ.


- Vũ Hoàng thúc thúc, có một thân truyền đệ tử đã đủ rồi.


Linh nhi cười nói với Vũ Hoàng.


- Ân, đã đủ rồi, huống hồ, chúng ta còn có Linh nhi.


Vũ Hoàng cười nói nhìn thoáng qua Linh nhi đang bị Lâm Phong ôm.


- Đúng rồi Tiểu Phong, những người ngày hôm qua xuất hiện là ngươi an bài sao.


Vũ Hoàng đột nhiên hỏi, Lâm Phong gật đầu:


- Những người đó có thể tham dự chiến đấu tại vài tầng thứ Đế cảnh.



- Tốt, ít nhất như vậy thì Thiên Đài ta cũng không đến mức quá tổn hại mặt mũi.


Vũ Hoàng mở miệng nói.


- Người tham chiến của Thiên Đài chúng ta ở đâu?


Lâm Phong mở miệng hỏi.


- Đang ở bên dưới chuẩn bị , xem ra phải điều chỉnh lại.


Thủ chỉ Vũ Hoàng chỉ hướng tới khán đài phía dưới, bên trong đám người hỗn loạn kia có một người đi ra, đó là một hạ vị Hoàng, người này đi tới ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mộc Trần cùng Vũ Hoàng, ánh mắt hắn có chút thận trọng.


- Tịch Liêu, hãy dùng hết bản lĩnh trong trận chiến này, nhưng ngươi không nên cưỡng cầu, nếu như không thể thắng vậy hãy buông tha, tính mạng quan trọng hơn.


Vũ Hoàng mở miệng nói với thanh niên.


- Ân.


Thanh niên dùng sức gật mạnh đầu:


- Tịch Liêu nhất định hết sức.



-Tịch Liêu.


Giờ phút này, Lâm Phong mở miệng, ánh mắt Tịch Liêu nhìn về phía Lâm Phong, thần sắc hắn có vài phần nghi hoặc, hắn không nhận biết Lâm Phong, ánh mắt thanh niên này vô cùng thâm thúy nhìn về phía hắn, mà người này lại ngồi ở giữa Vũ Hoàng và Mộc Trần, không những vậy người này còn ôm Linh nhi tiểu thư. Hiển nhiên, địa vị của người này không giống bình thường.


- Hãy đánh hết sức một trận.


Đột nhiên trong mắt Lâm Phong bắn ra một đạo quang mang rực rỡ bao phủ tại trên người Tịch Liêu, khiến cho ánh mắt Tịch Liêu ánh mắt ngưng hạ, hắn nhìn Lâm Phong hỏi:


- Tiền bối vừa rồi.


. .


- Hãy đi đi, lúc ngươi chiến bại tự nhiên sẽ hiểu được, hãy tận lực mà làm thôi.


Lâm Phong nở nụ cười, Tịch Liêu khẽ hạ thấp người với Lâm Phong, lập tức hắn hướng tới phía xa bước đi.


- Tiểu Phong, ngươi đã làm gì hắn?


Vũ Hoàng tò mò hỏi một tiếng.


- Ta vì hắn gia tăng thêm một tầng phòng ngự, cho dù gặp được tình huống bất ngờ, cũng không đến mức vứt bỏ tánh mạng.


Lâm Phong mở miệng nói, hắn nhìn về phía diễn võ trường bên kia, người tham dự chiến đấu chỉ có mấy trăm mà thôi, ngoại trừ cường giả của các thế lực, còn có những võ tu độc hành, thiên phú mấy người này đều không kém, tất cả đều muốn bái nhập làm môn hạ của Thánh Nhân. Vòng thứ nhất là loạn chiến, mọi người loạn chiến tại diễn võ trường, bất kể sinh tử, phi thường thảm thiết, không ít thanh niên bị chết, cuối cùng lại chỉ có mười sáu người có thể thăng cấp.


- Tịch Liêu, thực lực tiểu gia hỏa này không tồi, chắc có thể đi vào trước mười sáu.


Lâm Phong chứng kiến chiến đấu bên kia, Vũ Hoàng cũng khẽ gật đầu:


- Lần này người tham dự chiến đấu của Thiên Đài chúng ta tuy rằng không ưu tú nhất trong tất cả mọi người , nhưng dù sao dưới nội tình của Thiên Đài, chúng ta vẫn còn một vài thanh niên kiệt xuất ở lại Thiên Đài chúng ta.



- Ừm, những người này về sau đều có thể trọng điểm bồi dưỡng.


Lâm Phong nhàn nhạt nói, một câu nói của hắn ngày hôm nay, khiến vận mệnh của những người này có thể phát sinh biến hóa rất lớn sau này. Ngày xưa, Lâm Phong là người chiến đấu trên đài, mà hôm nay, hắn lại đứng ở trên khán đài quan sát chiến đấu phía dưới. Lúc này, trên khán đài phía Thiên Thần Học Viện, có người hướng ánh mắt nhìn về phía Thiên Đài, chỉ thấy đồng tử người này khẽ co rút lại. Bọn họ không hề chú ý tới Thiên Đài, bởi vậy khi Lâm Phong lặng yên không một tiếng động xuất hiện cũng không có bao nhiêu người biết. Nhưng mà giờ phút này, người này lại nhận ra Lâm Phong.


- Lâm Phong đã trở lại.


Người này thấp giọng nói, nhất thời thần sắc mọi người xung quanh chợt run rẩy, Lâm Phong, gia hỏa kia ngày xưa khiến cho vận mệnh của toàn Thánh Thành Trung Châu phát sinh biến hóa vô cùng lớn, hắn đã trở lại sao. Nghe được lời nói của người này rất nhiều người hướng ánh mắt nhìn tới phương hướng của Thiên Đài, nhất thời trong lòng tất cả mọi người cả kinh, quả thật Lâm Phong đã trở lại.


- Hôm nay náo động tại Thánh Thành Trung Châu đã bị Thiên Võ hoàng triều bình ổn, hai thế lực lớn nhất thống, không biết gia hoả này trở về có nhấc lên gợn sóng hay không.



- Rất khó, Thiên Võ hoàng triều cùng Già Nam bên kia đều có tồn tại Thánh cảnh tọa trấn, bọn họ sẽ không sợ hãi hậu trường cổ Thánh tộc của Lâm Phong.



- Ân, cho dù Thập Tuyệt Lão Nhân đến đây chỉ sợ cũng vô dụng .


Mọi người đều nghị luận, chỉ sợ Lâm Phong không thể phá vỡ vận mệnh hiện nay của Thánh Thành Trung Châu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play