Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2387 - Lĩnh ngộ "nhanh"


...

trướctiếp

Cường giả giao phong nghĩ sai chỉ một ly cũng có thể gây ra ảnh hưởng cự đại, thậm chí nguy hiểm đến tính mệnh, huống chi những người đạt tới cấp bậc như Lâm Phong.

Nếu như Lâm Phong am hiểu tốc độ thì tốt, nhưng đây không phải sự thật, sau khi Lâm Phong sử dụng công kích thánh pháp cường đại, hắn đột nhiên lại ngộ ra ý cảnh chậm, chúa tể thiên đạo khiến không gian chung quanh hắn trở nên thật chậm, càng gần sát hắn càng chậm, nếu như tình trạng này đạt tới cực trí thì nó không phải là chậm nữa mà là thời gian . Dưới tình hình như này, Lâm Phong hiểu ra chậm, chuyện này đối với những người khác là uy hiếp cực kỳ đáng sợ . Lâm Phong nhìn về phía trước, trong lòng lập tức có quyết định, đột nhiên hắn gian xoay người lại, Chúa Tể Kiếm hướng về phía cầm cự chuỳ trong tay giết tới .


- Ngươi!


Thần sắc người nọ kinh hãi, tuy rằng tốc độ của hắn bị thả chậm, nhưng vẫn có thể nắm trong tay công kích của chính mình, nhưng lúc này cự chuỳ đột nhiên tan thành mây khói, hóa thành quầng sáng hư không bao phủ chính mình, khiến cho thân ảnh hắn như ẩn như hiện, tùy thời có khả năng biến mất, một kiếm này của Lâm Phong cực kỳ dữ dội, giờ khắc này vô số lực lượng cắn nuốt nhỏ giống như hợp lại cùng nhau, hóa thành lực lượng thiên đạo cắn nuốt. Thân thể cường giả muốn trốn vào hư vô trở nên vặn vẹo, kiếm dừng trước người hắn, lực lượng cắn nuốt khủng bố trực tiếp hút hắn vào, ngay cả công huân Lâm Phong cũng từ bỏ, cỗ lốc xoáy kia chui vào trong Chúa Tể Kiếm khiến kiếm ngân vang không dứt, thân thể Lâm Phong tiếp tục vọt về trước, đồng thời ý cảnh chậm đột nhiên biến mất, trong khoảnh khắc, vô số hư không lợi kiếm đáng sợ giết về phía đối diện, người phía đối diện chính là cường giả lấy hư không lao tù trấn áp Lâm Phong.


- Thu hồi đi!


Chỉ thấy người nọ quát lên một tiếng, nhưng mà thánh pháp của đối phương đã công kích đi ra ngoài, đâu có thể thu về.


- Ông!


Bàn tay đánh ra một chiêu, nhất thời hư không lao tù trấn áp xuống, đồng thời trước mặt hắn xuất hiện từng tòa phong bế lao tù, ngăn cản vạn kiếm, âm thanh băng liệt thanh thúy truyền ra, lao tù bị xuyên thấu, thân thể hắn đồng thời bạo lui.


- Chậm!


Đột nhiên ý cảnh khủng bố buông xuống người hắn, không gian giống như bị thiên đạo ảnh hưởng, trở nên chậm chạp đi rất nhiều.


- Đáng chết!


Vị cường giả Thánh cảnh kia rất buồn bực, tốc độ lợi kiếm phía trước giống như không bị ảnh hưởng, Lâm Phong có thể tùy ý khống chế phiến không gian bao phủ thân thể hắn. Chỉ thấy hắn bắn ra một chỉ, hư không xuất hiện thiên đạo trận văn, đan vào nhau thành một cái đồ án như sao chổi, ngón tay điểm phía trên đồ án, khiến cho kiếm không ngừng kích ở trên mặt, nhưng lúc này hắn lại cảm giác được một cỗ nguy cơ tử vong chân chính, Lâm Phong đã xuất thủ, lúc này đây tốc độ của Lâm Phong nhanh như một tia chớp, so rồi tốc độ công kích với vừa còn nhanh hơn, hơn nữa kiếm của hắn như ẩn chứa ý cảnh cực nhanh, làm cho ánh mắt người ta cũng theo không kịp. Người nọ trợn mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú về phía trước, giống như sợ bỏ qua cái gì đó.


- Đi tìm chết!


Khi Lâm Phong xuất hiện trước mắt hắn, chỉ thấy hắn phun ra một câu lạnh như băng, trong miệng hắn có một đạo tia chớp kim sắc bắn về phía Lâm Phong, lấy tốc độ Lâm Phong đang đánh tới, cộng thêm tốc độ của tia chớp màu vàng, căn bản là không có khả năng tránh né.


- Chậm!


Lâm Phong tức giận quát một tiếng, mang ý cảnh chậm phóng thích đến cực trí, khoảng cách gần như thế, hắn thậm chí có thể cảm nhận được lực lượng hủy diệt đáng sợ ẩn chứa trong đó.


- Chậm, chậm, chậm!


Lâm Phong mang cỗ ý chí thiên đạo kia điên cuồng phóng thích ra, lực lượng chúa tể trong cơ thể điên cuồng tràn ngập ra, chúa tể thiên đạo, hắn muốn trở thành tồn tại vô thượng trong thế giới này, nhưng mà uy lực của tia chớp kia vẫn rất đáng sợ, tuy tốc độ bị chậm lại rất nhiều, nhưng nó vẫn công kích tới chỗ Lâm Phong với tốc độ rất nhanh, tốc độ của chính hắn cũng bị làm chậm, trận quang dưới chân điên cuồng đan xen, lực lượng hư không bao phủ toàn thân.


- Xuy!


Mi tâm Lâm Phong rạn nứt, máu tươi rỉ ra, tia chớp màu vàng xẹ qua trước mặt hắn.


- Chết cho ta!


Lâm Phong quăng kiếm về phía trước, trong lòng rống giận, đúng lúc này ý cảnh chậm xung quanh thân thể của hắn cũng thăng hoa tới cực điểm, không gian giống như đều phải đình chỉ lại.


- Ông!


Quang hoa chói sáng, Lâm Phong mang theo thân thể biến mất, đạo thiểm điện kia trực tiếp xẹt qua hư không, phát ra tiếng vang tê tê, nhưng Lâm Phong đã biến mất.


- Không.


. . Một tiếng rống sợ hãi truyền ra, người công kích Lâm Phong không có may mắn như vậy, Chúa Tể Kiếm trực tiếp xuyên thấu đầu của hắn, mang hắn tru sát, sau đó lại lập tức trở lại bên người Lâm Phong, huyền phù ở trên đỉnh đầu Lâm Phong. Chỉ thấy lúc này mi tâm Lâm Phong vẫn thấm ra máu tươi, nhưng nó sẽ khôi phục lại với tốc độ rất nhanh, lực lượng sinh mệnh của hắn mạnh mẽ đến nhường nào, tốc độ khôi phục rất kinh người, quả thật tia chớp vừa rồi quá khủng bố, nếu như nó đánh trúng hắn chỉ sợ hắn cũng phải chết.


- Quả nhiên, đối mặt với bất kỳ vị tiểu thành Thánh Vương nào cũng đều phải cẩn thận, ta có Chúa Tể Kiếm, người khác cũng có pháp bảo đoạt mệnh trên người, chỉ sợ tia chớp vừa rồi cũng là vật phi thường lợi hại tế luyện thành tia chớp màu vàng, nó có thể đánh ra một kích trí mạng, tại thời khắc mấu chốt giết người, nếu ta không có phản ứng nhanh, đừng nói giết chết đối phương, mà chính mình cũng phải chết.


Lâm Phong âm thầm nói trong lòng, kỳ thật trận chiến hôm nay hắn rất may mắn, nếu lúc trước hắn không có ngộ lực lượng chậm, thì người phải chết trong trận chiến này rất có khả năng là hắn, tuy vừa rồi hắn có thể lấy Đại Hư Không Chi Thuật né tránh trong khoảnh khắc, nhưng uy lực của tia chớp màu vàng kia đủ sức để đâm vào trong hư vô hư tiếp tục đuổi giết hắn . Lúc này, Lâm Phong quay đầu lại nhìn người cuối cùng, chỉ thấy đối phương đã trốn chạy đi rất xa rồi, tại thời điểm hắn chứng kiến Lâm Phong tránh thoát một kích của đồng bạn hắn rồi lấy Chúa Tể Kiếm giết chết đồng bạn hắn thì người nọ đã bắt đầu bỏ chạy, hắn biết nếu không đi thì hắn có khủng bố hơn nữa cũng phải chết không thể nghi ngờ, nếu như Lâm Phong không có lĩnh ngộ lực lượng chậm, có lẽ hắn còn có thể chiến một trận nhưng ý cảnh chậm hóa thành lực lượng thiên đạo đã khiến hư không bị chậm lại, dưới tình huống như vậy giao phong cùng Lâm Phong, hắn không có nửa điểm phần thắng, chỉ có chạy trốn mà thôi. Vài tiếng thét dài đột nhiên truyền đến, khiến cho thần sắc Lâm Phong ngưng hạ, thân hình lóe ra, Lâm Phong chạy như điên mà đi, rời khỏi phiến không gian này, hiển nhiên đối phương đang cố ý kinh động cường giả Hư Không Chi Vực, một khi hắn bị người lợi hại hơn bao vây tiễu trừ, chỉ sợ hắn có lĩnh ngộ ý cảnh nhanh dung hợp vào thiên đạo thì hắn cũng phải chết.


- Gần đến chỗ giao nhau giữa các giới rồi!


Lâm Phong không dám phi hành trên hư không, mà chạy như điên trên mặt đất, mục tiêu trong hư không quá lớn, phía sau có từng cỗ khí tức kinh người bạo phát, không ngừng quét động, Lâm Phong biết, những cỗ khí tức này đang tìm hắn.


- Trốn!


Tốc độ Lâm Phong nhanh đến cực điểm, hắn tiến vào Hư Không Chi Vực đoạt lấy công huân, nhưng vẫn rất cẩn thận như vậy vì sợ bị người nhìn chăm chú vào, dẫn phát động tĩnh lớn, như vậy hắn rất dễ gặp phải bao vây tiễu trừ, nhưng hôm nay hắn che dấu không được nữa, chỉ có thể rời đi. Rốt cục, Lâm Phong cũng vọt tới chỗ giao nhau của chín đại vực, hắn không dám dừng lại thẳng đến khi hắn tìm được một chỗ ẩn nấp trong sơn mạch, hắn khắc chư thiên đại trận ngoài động phủ, phòng ngừa người khác đặt chân vào. Sở dĩ Lâm Phong khắc trận đạo, ẩn nấp bên trong động phủ bởi vì hắn cần tu hành. Sau khi đi vào chỗ sâu trong động phủ, Lâm Phong khoanh chân mà ngồi, đôi mắt lập tức nhắm lại, rất nhanh tiến vào bên trong thế giới của chính hắn. Lâm Phong đứng trong thế giới của mình, một cỗ cảm giác nắm trong tay tự nhiên sinh ra, hắn trong thế giới của hắn chính là thiên đạo, hắn chính là chúa tể. Chỉ thấy giờ phút này quanh người Lâm Phong có rất nhiều cổ thụ, theo gió mà động, lá cây bay lả tả trên trong hư không.


- Chậm!


Tâm niệm Lâm Phong hơi động, cả thế giới giống như bị chậm lại, lá cây đong đưa cũng bị biến chậm, lá rụng tung bay cũng biến chậm, rơi xuống từng chút một giống như, chỉ cần Lâm Phong dùng một cái ý niệm là cả thế giới cũng vì đó mà biến chậm.


- Quả nhiên, chỉ cần ta lĩnh ngộ lực lượng, ta có thể tùy tâm sở dục nó trong thế giới của ta, ta lĩnh ngộ lực lượng chậm, nếu như mang địch nhân kéo vào thế giới của ta thì ưu thế càng nhiều, hắn đi đến đâu cũng không thoát khỏi sự trói buộc, mà ở ngoại giới, ta chỉ có thể chúa tể thiên đạo quanh người ta, hơn nữa càng gần sát ta, tốc độ càng chậm.


Lâm Phong thì thào nói nhỏ, đương nhiên thiên đạo cũng có hạn chế, nếu đối thủ của Lâm Phong quá cường đại, thí dụ như cường giả đại thành Thánh Vương chẳng hạn, tuy ý cảnh chậm của Lâm Phong vẫn có thể sinh ra tác dụng với đối phương, nhưng mà đối phương vẫn có khả năng chống đỡ thiên đạo, như vậy ý cảnh chậm của Lâm Phong sẽ suy yếu đến trình độ yếu nhất, thậm chí không có cảm giác làm chậm, đương nhiên nếu như hắn đối phó với người nhỏ yếu hơn so với chính mình, thì hắn chỉ cần một cái ý niệm cũng khiến tốc độ đối phương chậm lại giống như ốc sên vậy, kỳ thực đây là do thực lực quyết định.


- Một khi ta đã lĩnh ngộ lực lượng chậm, như vậy lực lượng nhanh ta cũng có thể lĩnh ngộ được, một khi ta lĩnh ngộ được nhanh, lại kết hợp năng lực chậm, sức chiến đấu của ta lại có thể tiếp tục thăng hoa đến một cái tầng thứ càng mạnh hơn.


Lâm Phong thấp giọng nói, hắn cứ như vậy đứng ở kia nhắm mắt lại, hắn đang cảm thụ, đây là một loại ý cảnh tinh khiết, chỉ có thể sử dụng tâm, sử dụng linh hồn, đi cảm thụ.


- Vừa rồi, đối mặt ba người liên thủ công kích, ta cảm giác mình rất khó tránh, vì thế hắn mới truy tìm quỹ tích, đột nhiên ngộ đạo, lĩnh ngộ ý cảnh chậm, nhưng ý cảnh nhanh nên lĩnh ngộ như thế nào.


Lâm Phong nói nhỏ trong lòng, lá cây vẫn đang bay xuống, rất chậm, hắn có thể làm nó càng chậm, nhưng làm thế nào mới có thể khiến lá cây rơi nhanh hơn đây, làm như thế nào mới thành nhanh. Lâm Phong tự hỏi bản thân, lâm vào giữa khổ tư, hắn ngự kiếm giết địch, sử dụng lực lượng phong thuộc tính, sử dụng lực lượng hư không, khiến tốc độ kiếm trở nên rất nhanh, nhanh đại biểu lực công kích sẽ càng cường đại, một hòn đá nhỏ trực tiếp rơi ở trên đầu ngươi, ngươi không có cảm giác, nhưng hòn đá kia rơi từ địa phương rất cao xuống nện ở trên đầu ngươi, ngươi sẽ cảm thấy rất đau, một tảng đá có tốc độ rất nhanh có thể trực tiếp xuyên thấu da thịt ngươi, nhanh đến trình độ nhất định, có thể giết người. Đây là nhanh. Nhưng làm như thế nào mới có thể lĩnh ngộ nhanh, Lâm Phong khổ tư suy ngẫm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp