Ngày hôm nay Lâm Phong đứng ở phía trên một ngọn núi bên trong Yêu giới, trường bào bay cuồn cuộn, chứng kiến phía xa có một đạo sĩ bước chậm đến, khoé miệng hắn không khỏi hiện lên ý cười nhàn nhạt.
- Khá lắm tiểu gia hỏa, hôm nay bản đế cũng không nhìn thấu được ngươi, không hổ là người mà bản đế bồi dưỡng.
Thân thể Viêm Đế lơ lửng trên hư không, ánh mắt hắn nhìn Lâm Phong hiện lên thần sắc kinh hỉ, trừ yêu giới lão đại ra hắn là người thứ hai biết Lâm Phong có cấm kỵ thân thể. Tuy rằng trong lòng hắn kinh ngạc đối với sự biến hóa của Lâm Phong nhưng cũng không phải quá khiếp sợ.
- Lão bất tử, da mặt của ngươi vẫn dày như vậy.
Lâm Phong cười nói, sau đó khẽ gật đầu với Phúc Hắc bên cạnh Viêm Đế, rồi lại nhìn thoáng qua đám người phía sau Viêm Đế. Tuy rằng không nhiều người lắm, nhưng tất cả đều là lão quái vật vô số năm trước mượn Vãng Sinh Kinh sống lại, thực lực bọn họ là không thể nghi ngờ, ngày xưa bọn họ đã thể hiện qua ở Kỳ Thiên Thánh Đô. Viêm Đế trừng mắt nhìn Lâm Phong trên mặt đất nói:
- Lần này gọi ta đến đây ngươi đã nắm chắc đối phó được với Quảng Hàn Cung chưa, ngươi cũng biết sau lưng Quảng Hàn Cung có chỗ dựa là ai.
- Thật sự là Tam Sinh Đại Đế sao?
Lâm Phong nhìn Viêm Đế hỏi, phía trên mộ bia của Hi Hoàng ở Tuyết Nguyệt Quốc ngày xưa có khắc chữ:
- Đế nữ, Hi Hoàng chi mộ.
Viêm Đế có nói hắn trộm mộ và bị đuổi giết, nguyên nhân cụ thể của việc này là như thế nào, chỉ sợ gia hoả Viêm Đế này sẽ không nói thẳng ra, chắc chắn còn rất nhiều nội tình mà người khác không biết. Viêm Đế thân là thái tử Thiên Diễn Thánh tộc, mà hình như ngày xưa Thiên Diễn Thánh tộc bị Tam Sinh Đại Đế tiêu diệt, chắc chắn quan hệ trong này rất rắc rối và không hề đơn giản.
- Hi Hoàng chính là nữ nhi của Tam Sinh, việc này là thật.
Viêm Đế khẽ gật đầu, nói ra bí ẩn đầu tiên, Hi Hoàng thực sự là nữ nhi của Tam Sinh.
- Hôm nay Tam Sinh Đại Đế mạnh đến mức nào?
Lâm Phong hỏi.
- Hắn đứng ở tầng thứ cao nhất trong thế giới này.
Viêm Đế bình tĩnh nói, khiến cho trong lòng Lâm Phong có một cỗ gợn sóng, Tam Sinh Đại Đế, khủng bố như vậy?
- Một khi đã như vậy, vì sao ngày xưa Quảng Hàn Cung lại bị diệt, Hi Hoàng thân tử đạo tiêu?
Lâm Phong hỏi.
- Bởi vì Hi Hoàng hận Tam Sinh.
Viêm Đế đáp lại:
- Nàng không yêu cầu Tam Sinh trợ giúp, nàng hy vọng một ngày kia nàng có thể vượt qua Tam Sinh và chính tay mình giết hắn.
Trong lòng Lâm Phong run lên, xem ra đó lại là một đoạn chuyện xưa nhưng Lâm Phong đối với chuyện này không có hứng thú quá lớn, hắn chỉ biết là Quảng Hàn Cung không nên tồn tại.
- Chỉ cần Tam Sinh không xuất hiện, Quảng Hàn Cung sẽ bị diệt.
Lâm Phong nhàn nhạt nói:
- Ta gọi ngươi đến là thỉnh cầu ngươi cho ta một thứ.
- Đã sớm chuẩn bị cho ngươi rồi.
Viêm Đế đưa một cái ngọc giản cho Lâm Phong, nhất thời thần niệm Lâm Phong xâm nhập vào trong đó, sau đó liếc mắt nhìn Viêm Đế, gia hoả này thật là hiểu hắn, bên trong ngọc giản rõ ràng là Vãng Sinh Kinh, Viêm Đế đã sớm biết Lâm Phong muốn lấy Vãng Sinh Kinh
- Lão gia hỏa, đa tạ .
Lâm Phong nở nụ cười. Tuy rằng lão gia hỏa này bất cần đời, nhưng đối với hắn lại không có giữ lại cái gì, cổ kinh khủng bố như Vãng Sinh Kinh cũng trực tiếp đưa cho hắn.
- Chuẩn bị khi nào động thủ?
Viêm Đế mở miệng hỏi.
- Một khi đã tới rồi vậy thì sáng ngày mai động thủ, Quảng Hàn Cung vốn không nên tồn tại.
Lâm Phong bình tĩnh nói, ánh mắt hắn lập tức nhìn về phía hư không, chắc hôm nay Hân Diệp đang ở trong Quảng Hàn Cung, hắn đang suy nghĩ xem nên xử trí Hi Hoàng như thế nào. Viêm Đế khẽ gật đầu, trong nháy mắt một ngày liền qua. Một ngày này, Vọng Thiên Cổ Đô vẫn vô cùng yên tĩnh, không có chuyện tình gì quá lớn xảy ra, nhưng mà lúc này ở ngoài Hàn Nguyệt Hồ trăm dặm, xuất hiện một đám người mặc hắc bào, toàn thân những người này đều bị hắc bào bao phủ, không thấy rõ mặt mũi bọn họ, bọn họ chỉ lộ ra một cỗ khí tức thần bí, mà khí tức lượn lờ ở quanh người bọn họ lại là yêu khí cường đại, hình như bọn họ ở chỗ này vận sức chờ đợi thời cơ ra tay. Mà phía trên từng tòa đình đài bên trong Hàn Nguyệt Hồ có tiếng ca tuyệt vời truyền khắp tám hướng, xung quanh có nhiều thanh niên tài tuấn của Vọng Thiên Cổ Đô đang thưởng thức người nhảy múa phía trên từng tòa đình đài kia. Mặc dù họ không phải là tiên tử của Quảng Hàn Cung nhưng những người này vẫn cực kỳ xinh đẹp, nhất là dáng người các nàng lúc nhảy múa càng làm cho người ta nhớ thương trong lòng, những năm gần đây, không biết bao nhiêu nhân vật thiên tài vĩ đại đắm chìm trong cảnh đẹp của vô vàn mỹ nhân Quảng Hàn Cung.
- Hôm nay sao nhiều người như vậy?
Lúc này, trong hồ có người hỏi.
- Hôm nay có Quảng Hàn tiên tử xuất hiện, tất nhiên là nhiều người.
- Không biết là vị tiên tử nào?
- Nghe nói sẽ có vài vị Quảng Hàn tiên tử xuất hiện không biết có thể có cơ hội ngồi xuống cùng uống một ly không.
Đám người mang theo chờ mong mãnh liệt, bất kỳ một người nào trong số Quảng Hàn tiên tử cũng như sao trên bầu trời, xinh đẹp không thể hình dung, có thể nhìn nhưng không thể với tới. Bọn họ không chú ý tới, bên bờ Hàn Nguyệt Hồ lúc này có một thanh niên bước từng bước, hắn nhìn thấy trên những tòa đình đài kia có cảnh ca múa xinh đẹp. Ngày xưa, hắn ở nơi này không nhận được pháp tắc tẩy lễ, ngay tại nơi này hắn đã sinh ra lòng tuyệt vọng, nhưng mà hôm nay hắn trở về chốn cũ, chỉ cảm thấy tình cảnh biến đổi, tâm tình biến hóa giống như thương hải tang điền, như đã trải qua vô số năm tháng. Đứng ở nơi này, hắn nhàn nhạt nhớ lại, hắn có thể nhớ rõ từng cảnh tượng trước kia nhưng hắn lại không có buồn rầu cùng tuyệt vọng mà hắn đã có thể bình tĩnh nhớ lại. Nhưng khi hắn nhìn thấy một thân ảnh trong số những Quảng Hàn tiên tử bước chậm ra từ phía đình đài thì trong lòng vẫn không nhịn được hơi gợn sóng, Lâm Phong có thể vứt bỏ mọi việc trên thế gian ra khỏi tâm thần nhưng chỉ có chữ tình là hắn không thể quên. Một đêm vợ chồng trăm năm ân nghĩa, trăm ngày vợ chồng tuy là ngắn ngủi, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy khoái hoạt, đó chính là một đoạn trí nhớ tuyệt vời, mặc dù Lâm Phong trải qua vô số chuyện nhưng đâu phải nói quên là có thể quên . Y Nhân Lệ vẫn đẹp như vậy, thậm chí còn đẹp hơn trước kia, nàng mỉm cười toát ra khí chất mờ ảo xuất trần, giống như có thể khiến người ta say mê, nhất là khi vài vị Quảng Hàn tiên tử đồng thời đứng chung một chỗ, cảnh đẹp kia chính là cảnh tượng đẹp nhất thế gian. Nhưng mà lúc này thần sắc Hi Hoàng trong Quảng Hàn Cung ngưng lại, lập tức nhìn về phía ánh trăng vĩnh hằng không thay đổi, lẩm bẩm nói:
- Tới rồi sao.
Cùng lúc đó tim Đoạn Hân Diệp bất ngờ đập nhanh, giống như có xúc động muốn đi ra ngoài rất mãnh liệt, nhưng mà Hi Hoàng lại bảo nàng không được tự ý ra ngoài. Thân ảnh Hi Hoàng bước chậm, đi ra khỏi Quảng Hàn Cung. Bên ngoài, không khí náo nhiệt, nhưng mà giờ khắc này, có người đột ngột ngẩng đầu, nhìn về phía Quảng Hàn Cung Khuyết đằng sau đình đài, ánh mắt họ đột nhiên ngưng lại.
- Đẹp quá, đó là ai?
- Nàng là chủ nhân của Quảng Hàn Cung, Hi Hoàng.
- Hi Hoàng xuất hiện , phía sau nàng có thật nhiều mỹ nhân.
Ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn, mà lúc này chỉ thấy Hi Hoàng bước chậm ra lướt tới trước đình đài của Y Nhân Lệ, ánh mắt của nàng nhìn phía trên bờ, ngầm đánh giá đám người giống như đang tìm kiếm ai đó. Cuối cùng, ánh mắt Hi Hoàng tập trung vào một người, đó rõ ràng là Lâm Phong. Trong đôi mắt Lâm Phong hiện lên một chút kinh ngạc, không ngờ Hi Hoàng có thể tập trung hắn? Kỳ thật, Hi Hoàng cũng bằng vào cảm giác để tìm hắn, đây là trực giác của nàng, giống như nàng có thân ngoại hoá thân ở gần Lâm Phong vậy. Lúc này, ánh mắt Hi Hoàng nhìn chằm chằm Lâm Phong, đối phương đối diện cùng nàng vẫn bình tĩnh như vậy, không ngờ nàng lại không nhìn thấu đối phương.
- Ngươi đã trở lại.
Đột nhiên Hi Hoàng mở miệng, khiến cho đôi mắt mọi người cũng nhìn về phía Lâm Phong, người này là ai, lại khiến Hi Hoàng tự mình tới.
- Đã trở lại.
Lâm Phong khẽ gật đầu, hắn biết đối phương đã nhận ra mình.
- Nếu ngày xưa ta nhẫn tâm một chút thì chắc ngươi đã chết rồi.
Hi Hoàng thở dài một tiếng, sở dĩ Lâm Phong còn sống là bởi vì nàng không có chân chính hạ sát thủ đối với Lâm Phong, còn nguyên nhân thì chính nàng cũng không biết là vì sao. Lâm Phong thừa nhận lời đối phương, nhưng mà hắn vẫn mở miệng nói:
- Đã bỏ lỡ một lần, ngươi vĩnh viễn không có cơ hội thứ hai.
- Phải không?
Hi Hoàng nhìn Lâm Phong, hẳn là đối phương tu luyện thuật ẩn nấp nên nàng mới không nhìn thấu tu vi của hắn, nhưng hai mươi năm qua đi Lâm Phong có thể trưởng thành đến mức có thể chống lại nàng sao? Đôi mắt Y Nhân Lệ phía sau Hi Hoàng nhảy lên, thanh âm này rất quen thuộc, ánh mắt rất quen thuộc, lòng của nàng run rẩy, thật sự là hắn sao?
- Quả nhiên sau khi đạt được đệ nhất nhân Cửu Tiêu Hội Ngộ ngươi đã tự tin hơn rất nhiều.
Thanh âm Hi Hoàng bình tĩnh truyền tới, khiến trong lòng đám người nhấc lên sóng to gió lớn. Đệ nhất Cửu Tiêu Hội Ngộ! Hơn mười năm trước, tại Cửu Tiêu Hội Ngộ, ba người đứng đầu khiến thiên hạ khiếp sợ có hai người đến từ Thanh Tiêu đại lục, thậm chí có một người đi ra từ Vọng Thiên Cổ Đô bọn họ, hắn cùng Vọng Thiên Cổ Đô có tình nghĩa gắn bó sâu đậm. Hơn nữa, người kia đã từng ở phiến lãnh thổ này, trên Hàn Nguyệt Hồ gặp phải cảnh thiên địa bỏ rơi, không nhận được pháp tắc tẩy lễ, vô cùng tuyệt vọng, nhưng người nọ lại đoạt được đệ nhất Cửu Tiêu khiến thiên hạ khiếp sợ, một đoạn truyền thuyết này truyền lưu rộng rãi tại Vọng Thiên Cổ Đô, thậm chí những hài đồng còn nhỏ đều thuộc lòng. Hắn đã trở lại? Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lâm Phong trở nên hoàn toàn bất đồng, người này là Lâm Phong? Tâm Y Nhân Lệ rung động, hắn là Lâm Phong? Lâm Phong không có thừa nhận, cũng không phủ nhận, hắn bình tĩnh nhìn Hi Hoàng, nói:
- Hôm nay ta đến là để diệt Quảng Hàn Cung.
- Diệt Quảng Hàn Cung, khẩu khí thật lớn.
Trong lòng đám người nhảy lên, mặc dù hắn là Lâm Phong, nhưng lời hắn nói không khỏi quá mức làm càn, thực lực Quảng Hàn Cung đã sánh ngang cùng Thánh tộc. Hi Hoàng cũng hiện lên vẻ khác thường, diệt Quảng Hàn Cung?
- Không biết ngươi dựa vào cái gì, lại dám cuồng ngôn như thế.
Hi Hoàng nhàn nhạt nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT