Cổ đạo tang thương, có vài thân ảnh chậm bước trong hoang dã, bên trong thành trì, khi thì uống say mà tiêu sái cất tiếng hát người qua đường cực kỳ hâm mộ không thôi, bởi vì trong đó ngoại trừ nam tử tiêu sái lỗi lạc ở ngoài, còn có bốn vị nữ nhân mỹ mạo phi thường xinh đẹp, trên mặt mỉm cười theo hắn tiêu sái với thế gian, giống như bỏ qua sự phồn hoa của thế gian, chỉ cùng nhau ca hát mà vượt qua năm tháng.


- Tiểu U U, hôm nay Quỳnh Thánh đã trưởng thành, ngươi nói hôm nay tu vi Quỳnh Thánh đã đạt đến mức nào.


Lâm Phong cười hỏi, trong lòng có chút tưởng niệm.


- Ta nào biết, nhiều năm như vậy không gặp, ta hận không thể lập tức bay đến đó nhìn xem tiểu gia hỏa đó lớn lên sẽ như nào.


Đường U U cười nói.


- Ân, nhanh.


Lâm Phong cười gật gật đầu, lập tức hắn nhìn về phía Thu Nguyệt Tâm cùng Liễu Phỉ, cười nói:


- Nguyệt Tâm, Phỉ Phỉ, hài người muốn sinh hài tử cho ta không?


Mặt hai nàng ửng đỏ, Lâm Phong liếc mắt, mà một nữ nhân mỹ mạo khác dáng người cao gầy cười hì hì nói:


- Ca ca nói rất đúng, Nguyệt Tâm tả cùng Phỉ Phỉ tả cũng nên có hài tử .



- Nhỏ mà không đứng đắn.


Liễu Phỉ nhìn nha đầu Tiểu Nhã.


- Ta còn nhỏ a.


Tiểu Nhã thè lưỡi.


- Ân.


Cũng không còn nhỏ nữa nên xuất giá rồi. Lâm Phong cười nói, phía trên, truyền đến tiếng chuông bạc giống như tiếng hoan hô. Trong tay Lâm Phong lấy ra một bầu rượu, đưa lên miệng uống, trong cơ thể một cỗ khí nóng truyền đến, Lâm Phong thở ra một hơi dài, nhiều năm như vậy, cũng không biết các huynh đệ như thế nào, bọn họ sẽ giống với mình, bị kẹt lại cảnh giới không biết. Hôm nay, họ ít nhất đều là nhân vật cấp bậc Đại Đế, nhất là càng về sau huyết mạch vương giả lại càng phát huy ưu thế rõ ràng. Chỉ sợ sức chiến đấu của Quân Mạc Tích cùng đám người Lang Tà sẽ vô cùng lợi hại . Tuy rằng Lâm Phong mới tu luyện ba bốn mươi năm, nhưng hắn có cảm giác chính mình đã trải qua vô tận năm tháng dài dòng, cái này có quan hệ cùng nhân sinh mà hắn đã trải qua, nhất là trong những năm gần đây, Lâm Phong chỉ cảm thấy nhân sinh như giấc mộng. Đầu tiên hắn là đã trải qua bảy thế nhân sinh của Vạn Yêu Vương, sau đó chính hắn có một giấc mộng dài, vô số phân thân đều tự trải qua nhân sinh khác biệt. Năm tháng qua đi trong nháy mắt, hắn không có khái niệm về thời gian. Một đoàn người đi qua sơn mạch, đi qua thành trì, đi qua thế giới, vô cùng mệt mỏi, cuối cùng bọn họ đi tới đại lục Thanh Tiêu, nhìn thấy mặt hồ rộng lớn phía trước, bên trong thuyền hoa có tiếng đàn lượn lờ, tuyệt vời vô cùng, Lâm Phong đứng ở bên hồ nước im lặng nghe, khoé miệng hắn mang theo ý cười. Phía trên thuyền hoa, mỹ nhân tấu khúc, mỹ nhân khiêu vũ, không ít thanh niên anh tuấn khoanh chân ngồi, uống rượu nghe hát, giống như một bức tranh tuyệt vời.


- Đây thật là vũ khúc tuyệt diệu.


Ngoài Vọng Thiên Cổ Đô, các vị không thể tìm thấy vũ khúc như vậy ở nơi khác. Một thanh niên đứng ở phía trên con thuyền, hắn phát ra thanh âm lanh lảnh. Trong khoảnh khắc không ít người đưa ánh mắt nhìn về phía hắn, tất cả đều lộ ra kính ý. Hắn là Thương Tâm công tử. Khuôn mặt hắn tuấn tú lại có thiên phú võ đạo vô song, hắn có cảm tình rất tốt với Quảng Hàn tiên tử. Còn địa phương trong miệng hắn nói chính là chỉ Quảng Hàn Cung.


- Thương Tâm công tử khen trật rồi.


Lúc này, phía trên thuyền hoa, một nữ tử ôm cây đàn cổ che nửa khuôn mặt khẽ hạ thấp người với Thương Tâm công tử.


- Lạc Diệp cô nương khiêm tốn , không biết Lạc Diệp cô nương có nguyện ý gia nhập Quảng Hàn Cung, ta có thể tiến cử cô nương.


Theo ta thấy tư chất cùng tài hoa của cô nương không hề thua kém Quảng Hàn Tiên Tử Thương Tâm công tử cười nói. Quảng Hàn tiên tử. Vô số người nghe thấy liền động lòng hâm mộ. Nghe nói trong Quảng Hàn Cung, người trong đó có thể tu luyện vô số công pháp lợi hại. Những trong lòng người ở đây không khỏi sinh lòng hâm mộ.


- Nữ nhân của ta sao có thể sa đọa trong trần thế.


Lúc này, Lâm Phong ung dung nói, nhất thời không ít người hướng ánh mắt về phía bờ biển , ánh mắt dừng ở trên người Lâm Phong, thầm nghĩ người này thật can đảm, dám xuất khẩu cuồng ngôn. Ngày hôm nay Quảng Hàn Cung địa vị đã tiếp cận cổ Thánh tộc, có uy nghiêm không thể dao động. Hơn nữa mỗi Quảng Hàn tiên tử đều là vạn chúng ái mộ, tình nhân trong mộng của vô số người. Trong vài chục năm ngắn ngủn, Quảng Hàn Cung xuất thế đã phát triển đến quy mô ngày hôm nay, có thể nói kỳ tích. Ánh mắt Thương Tâm công tử cũng nhìn về phía Lâm Phong, khoé miệng hắn vẫn mỉm cười, bình tĩnh nói:


- Không biết các hạ là ai?



- Người qua đường.


Lâm Phong bình tĩnh đáp lại, hắn nhận ra Thương Tâm công tử, nhưng đối phương không nhận biết hắn.


- Đã là người qua đường, ngươi tội gì phải nhiều lời, ai cũng biết họa là từ miệng mà ra.


Thương Tâm công tử vẫn mỉm cười, khiến cho những người có mặt thầm nghĩ, Thương Tâm công tử chính là người mà Quảng Hàn Cung tiên tử ái mộ, phong lưu phóng khoáng. Hôm nay thấy có người lên tiếng bất kính hắn liền mở miệng trực tiếp uy hiếp.


- Chẳng biết.


Ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía Thương Tâm công tử, Thương Tâm công tử đồng dạng thiên tư cực kỳ xuất chúng, ngày xưa hắn rất nổi danh tại Vọng Thiên Cổ Đô. Hơn nữa, khiến người khác không thể nhìn thấu đó là hôm nay tu vi của hắn đã là Đế cảnh hơn nữa hắn vào Đế cảnh chỉ sợ đã một thời gian không ngắn. Thương Tâm công tử bình tĩnh nhìn Lâm Phong, lập tức khoé miệng của hắn hiện lên một chút ý cười nhàn nhạt, ánh mắt hắn nhìn Lâm Phong cực kỳ hờ hững. Bàn tay hắn huy động, nhất thời trong hư không xuất hiện từng chuôi Thương Tâm Tiễn khủng bố, bất giác làm cho người ta có một cỗ ý cảnh bi thương trên người, dường như bản thân muốn say mê trong đó, không thể tự kiềm chế.


- Thương Tâm công tử Thương Tâm Tiễn!


Thương Tâm Tiễn như từ trong hư vô mà đến, trực tiếp bắn về phía Lâm Phong, hai người cách nhau rất xa, lại giống như không có khoảng cách, công kích ngay lập tức liền đến, trong nháy mắt Lâm Phong vung tay lên, nhất thời vô số lợi kiếm từ đầu ngón tay hắn bắn ra. Trong khoảnh khắc, Thương Tâm Tiễn bị phá hủy, rơi xuống hồ. Đồng thời, Lâm Phong bước chậm ra, tiêu sái vô cùng.


- Phương pháp che giấu của các hạ thật lợi hại, ta lại nhìn không thể nhìn thấu tu vi, thì ra các hạ có cảnh giới cao như vậy.


Thương Tâm công tử nhàn nhạt nói. Đột nhiên, trong thiên địa giống như xuất hiện một cỗ đạo âm vô cùng khủng bố giết đến, gây ra sóng to gió lớn trong hồ nước, có vô số lợi kiếm giết hướng Lâm Phong. Đồng thời trên hư không, tiếng thú rống chấn động thiên địa, khiến lòng người khiếp sợ, một khi ra tay như phá tan mọi thứ, khiến cả mặt hồ như bị ném lên. Lâm Phong vẫn tùy ý bước chậm, không thèm để ý đến công kích đầy trời. Hắn như đi trên đất bằng, vô số công kích bị hắn tùy ý phất tay phá hủy, tan thành mây khói, khiến cho sắc mặt Thương Tâm công tử đột nhiên trở nên ngưng trọng.


- Ta từng hoài nghi, thiên diễn bàn cờ vì sao lại được tạo nên trong phủ đệ của Thương Tâm công tử.


Hôm nay ta nghĩ, so với trước đây, Thương Tâm công tử đã là người của Quảng Hàn Cung tu Thiên Diễn Thánh Kinh. Lâm Phong bình tĩnh nói, Thương Tâm công tử điên cuồng công kích, giống như có các hệ lực lượng được sinh ra, uy lực vô cùng, nhưng lại không có tác dụng, sắc mặt hắn đại biến, hắn nhìn chằm chằm Lâm Phong, hét lớn một tiếng:


- Ngươi là người phương nào?



- Về sau Thương Tâm công tử sẽ không còn thương tâm.


Lâm Phong bình tĩnh nói, rồi đột nhiên tử vong đại đạo nhảy vào trong cơ thể đối phương. Trong khoảnh khắc, Thương Tâm công tử mặt như tro tàn, khí tức sinh mệnh điên cuồng trôi qua, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm Lâm Phong tràn ngập sợ hãi, hắn không biết hắn đắc tội cường giả như vậy lúc nào.


- Người từng ở Vọng Thiên Cổ Đô lấy Thiên Diễn Thánh Kinh diễn hóa ra vô số công kích ám sát ta, chính là ngươi.


Một đạo thanh âm trực tiếp nhảy vào trong đầu Thương Tâm công tử. Đột nhiên, hai mắt Thương Tâm công tử trợn lên, gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, hắn đã biết đối phương là ai, hắn là Lâm Phong, là Cửu Tiêu đệ nhất nhân! Hắn muốn mở miệng nói chuyện, nhưng mà đã không có cơ hội , đại đạo tử vong trực tiếp cướp đi sinh mệnh của hắn, hắn ngay cả một chút năng lực phản kháng đều không có, hắn trực tiếp gục trên đầu thuyền. Một màn này làm cho vô số người tim đập chân run, Thương Tâm công tử tại Vọng Thiên Cổ Đô cực kỳ nổi danh, dễ dàng bị giết chết như vậy? Ánh mắt bọn họ lại lần nữa chuyển hướng lại phát hiện Lâm Phong đạp sóng mà đi. dĩ nhiên hắn là đang rời khỏi nơi này, giống như đối hắn mà nói đánh chết Thương Tâm công tử là một chuyện bé nhỏ không đáng kể.


- Hắn là ai?


Nội tâm đám người chấn động không thôi, mà giờ phút này Lạc Diệp cô nương sợ tới mức mặt hoa tái nhợt, Thương Tâm công tử chỉ vì nói cùng nàng một câu liền chết, ánh mắt của đám đông nhìn thấy thi thể trên tiểu thuyền kia cũng cảm thấy như mộng như ảo, giống như không phải thực, đó chính là Thương Tâm công tử. . . Bị giết đơn giản như thế, bị chết một cách hồ đồ. Bên ngoài yêu giới, Lâm Phong im lặng chờ đợi trên hư không. Một lát sau, một tôn Yêu Đế xuất hiện, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong, hắn lạnh lùng nói:


- Các hạ là ai, đến Yêu giới ta rốt cuộc là vì chuyện gì?


Lâm Phong chứng kiến đối phương xuất hiện, hắn hít một hơi dài, xem ra chỉ có thể tự mình đi vào, chỉ thấy hắn bước ra hư không liền biến mất không thấy.


- Chạy đi đâu.


Thần sắc Yêu Đế kia cứng đờ, hắn muốn ngăn cản, nhưng Lâm Phong hóa thành một đạo bóng dáng mơ hồ, trực tiếp biến mất không thấy trực tiếp tiến vào trong Yêu giới, khiến cho thần sắc hắn cứng đờ, cả giận nói:


- Dám xông vào Yêu giới, muốn chết.


Lâm Phong bước vào Yêu giới, đi vào ngon núi quen thuộc, phía trên ngọn núi, phía trước nhà cỏ có một tôn thân ảnh ngồi khoanh chân như đang tu hành, bước chân Lâm Phong chậm lại, khoé miệng hắn mỉm cười. Mà lúc này, thân ảnh kia mở mắt nhìn thấy Lâm Phong liền nhíu mày. Đột nhiên một cỗ uy áp kinh khủng cuồn cuộn đánh tới hướng Lâm Phong. Đồng thời, từng trận tiếng hô phía xa truyền đến, rất nhiều yêu thú truy kích tới hướng này.


- Tiền bối, là ta, Lâm Phong.


Lâm Phong truyền âm với thân ảnh kia, nhất thời đôi mắt thân ảnh ấy nở rộ một đạo quang mang lóa mắt, ánh mắt lập tức nhìn về phía những thân ảnh cuồn cuộn, quát:


- Đều trở về đi.


Lúc này thần sắc đám yêu thú run lên, liếc mắt nhìn Lâm Phong thật sâu, lập tức cuồng phong gào thét, ngay lập tức bọn họ liền rời đi toàn bộ, mà Lâm Phong tiến về phía trước thân ảnh, hắn ngồi lên chiếu, lấy ra vài bầu rượu, mỉm cười nói:


- Sao tiền bối nhìn ta như vậy?



- Thật xuất thần nhập hóa.


Lão yêu nhìn chằm chằm Lâm Phong, hắn căn bản không thể nhận ra:


- Ta thậm chí hoài nghi ngươi là không phải là Lâm Phong thật sự.


Lâm Phong cười cười, hắn duỗi tay thiết lập cấm chế trên hư không. Lâm Phong biến hóa về tướng mạo sẵn có, nâng chén rượu lên, hai người mỉm cười uống một chén, sau đó hắn mới nói:


- Sau Cửu Tiêu Hội Ngộ, Vận Mệnh Thần Điện ban thưởng cho ta Ảo Ảnh trường bào, có thể thay hình đổi dạng, tiền bối không nhận ra là bình thường.



- Ân.


Lão yêu chấp nhận gật đầu, vẫn là Vận Mệnh Thần Điện chu đáo. Ngày xưa Lâm Phong còn trẻ, không đủ để dẫn phát thiên địa biến hóa, sẽ không hấp dẫn Thần Điện chú ý. Nhưng ngày hôm nay lại khác , Vận Mệnh Thần Điện, sẽ phái hết tất cả lực lượng bảo hộ Lâm Phong.


- Lâm Phong, hình như ngươi trở nên rất khác.


Lão yêu cảm thán một tiếng, hôm nay khí tức Lâm Phong rất bình thản, ở trước mặt hắn, Lâm Phong đã không còn câu nệ, giống như đã xem hắn là lão bằng hữu lâu năm vậy. Lâm Phong mỉm cười, đã trải qua nhiều chuyện như vậy sao có thể không thay đổi, lãnh địa Vạn Yêu Vương đã cho hắn rất nhiều xúc động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play